Trong cuộc sống của em có tôi, nhưng trong lòng em lại không có tôi.
Âu Dương Hàn nhìn cô: "Thật không?"
"Thật, ông xã, em là của riêng mình anh, đừng giao em cho người khác được không?"
"Em yêu tôi không? Tôi biết vì chúng ta kết hôn nên hai người mới chia tay, em không hận tôi?"
"Em không hận anh..."
"Cho nên em cũng không yêu tôi!"
"Em..." Dư Tích nghẹn lại, đúng thật cô không yêu hắn, cô đã từng muốn yêu hắn, nhưng hắn quá đáng sợ, đối với hắn cô sợ nhiều hơn yêu.
"Bảo bối, em phải hiểu, một ngày em không yêu tôi, em vẫn sẽ mắc lỗi."
"Em..." Dư Tích đang muốn trả lời lại bị hắn cắt ngang.
"Vì thế bảo bối, em phải ngoan ngoãn, làm tôi vui chính là chuyện quan trọng nhất của em." Hắn lấy chiếc điều khiển từ xa trong túi ra.
Cô hoảng sợ nhìn hắn chỉnh tốc độ nhanh nhất.
"A!" Cả người cô run rẩy, trán toát đầy mồ hôi, cơ thể không ngừng quay cuồng.
Cao trào bốn lần, cơ thể đã không còn sức, chút lý trí còn sót lại bảo cô không thể đυ.ng vào món đồ tra tấn kia nữa.
Âu Dương Hàn cuối cùng cũng từ bi dừng lại.
Cơ thể cô vẫn không ngừng run rẩy, giống như sắp hư rồi.
Âu Dương Hàn mở ngăn kéo bàn trà ra, lấy hai cây gậy kích điện vừa rồi tra tấn cô gái trong màn hình.
Cô dùng ánh mắt cầu xin nhìn Ân Dương Hàn, ai ngờ hắn cười tà mị.
"Ngoan, tự cắm vào đi."
Dư Tích sửng sốt.
Âu Dương Hàn dịu dàng xoa đầu cô: "Ngoan, sớm muộn gì em cũng quen thôi." Thái độ rõ ràng không cho phép cô từ chối.
Dư Tích nhìn hắn, bất lực cầm lấy món đồ sắp tra tấn cơ thể cô.
Âu Dương Hàn nhìn cô gái chậm chạp không chịu nghe lời.
"Xem ra em cũng muốn lên sóng trực tiếp."
Không phải... Không có... Lòng cô không ngừng kêu gào, cô thật sự không có dũng khí.
Nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của hắn, cô vẫn chậm chạp đưa hai món đồ kia đi vào.
Rất nhanh cô phát hiện hai cây gậy này đều rất dài.
Cô nén đau nhét cây gậy trong hậu huyệt vào sâu tràng đạo, nhưng cây gậy phía trước xác thật đã sắp vào đến tử ©υиɠ.
Hắn thích cung giao, nhưng không có nghĩa cây gậy thô dài như vậy có thể cắm vào.
Vì càng lúc càng vào sâu, cô nằm yên, hai chân giang rộng, tư thế thẹn thùng này khiến tiểu huyệt càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠. Nhưng chen vào nữa thật sự không được.
Dùng thêm chút sức lực, nơi đó liền nóng rát đau đớn.
Hừ, đúng là không sợ chịu khổ! Ân Dương Hàn hừ lạnh một tiếng, nắm lấy đế gậy, chọc mạnh vào. Cùng với tiếng hét thê thảm của cô, cây gậy hoàn toàn đi vào trong.
Gậy kích điện cọ xát vách tường tử ©υиɠ mềm mại, ở trên bụng cô lộ ra hình dáng dữ tợn.
Sau đó hắn đi lấy điều khiển từ xa, đặt vào tay cô: "Ngoan, làm đi, mở mức cao nhất." Hắn nắm lấy bàn tay run rẩy của cô gái, "Nghe tôi, lập tức mở mức cao nhất, nếu không nghe lời, đừng trách tôi để hai món đồ này vĩnh viễn trong người em. Đến lúc đó em sẽ càng đau hơn, tử ©υиɠ, tràng đạo, kể cả cơ thể nhỏ bé của em nói không chừng sẽ hỏng mất, thậm chí hoàn toàn mất đi chức năng bài tiết."
Dư Tích run rẩy cầm điều khiển từ xa, nghe hắn ra lệnh: "Tôi đếm ba hai một, nhất định phải mở!"
"Ba..."
"A!" Dư Tích lập tức mở số cao nhất.
"Xem ra cô bé này đã gấp gáp không chờ nổi nữa rồi." Âu Dương Hàn mỉm cười nhìn cơ thể trắng nõn bên dưới.
Miệng sùi bọt mép, thật đáng thương.
"Có điều đây chỉ mới là bắt đầu thôi, bảo bối phải cố chịu đựng nha." Âu Dương Hàn cười tà ác, "Vốn dĩ không định đối xử với em như vậy, nhưng nến đã không chiếm được trái tim của em, tôi chỉ đành tra tấn cơ thể em vậy."