Chương 87 – Hoàng hậu biến thành cầm thú. . . .
Chúng ta ở trên mái nhà ngồi đếm sao hết một buổi tối, Quỷ Hồn kể chuyện xưa, từ thám hiểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tu chân truyền thuyết rồi đến những vụ tai tiếng tìиɧ ɖu͙© nhàm chán, cuối cùng biến thành chuyện tình yêu của nàng.
Rốt cục tia nắng ban mai cũng buông xuống mặt đất, cám ơn trời đất rốt cụôc trời đã sáng.
Ta cùng Quỷ Hồn càng không ngừng ngáp, cửa phòng đến giữa trưa mới mở ra, chúng ta dự tính sẽ chứng kiến một gương mặt Dương quý phi mỉm cười thỏa mãn như chú chim nhỏ nép vào người kia, kết quả khi hai người ra ngoài thì lập tức trái ngược với tưởng tượng của bọn ta.
Chim nhỏ nép vào người, có, nhưng mà là Dương Bảo Châu. Lạnh lùng khí phách, cũng có, nhưng lại là Dương quý phi.
Rõ ràng tối hôm qua người bị M rất thoải mái chính là Dương quý phi không có sai a, còn người trong vai nữ vương thống trị trên người Dương quý phi là Dương Bảo Châu mà, nhưng mà tại sao lại…
Dương quý phi đi đến trước mặt ta, nàng đi quanh ta một vòng, ánh mắt lớn mật vả lại tràn ngập đắc ý, nhìn ta xong rồi nói: "Hôm qua Bảo Châu nói với ta một việc, kỳ thật ngươi mới là hoàng hậu, mọi người trong cung không nhớ rõ chuyện này, Bổn cung cũng thế, đúng vậy phải không?"
"Dạ."
"Không có khả năng.". Dương quý phi lớn tiếng nói, làm ta sợ tới mức nói không nên lời.
"Tại sao không có khả năng?"
"Bề ngoài ngươi như vậy, căn bản không có tư cách trúng cử hoàng hậu!". Dương quý phi nói như hợp lý hợp tình, ta tức giận đến phổi đều muốn nổ tung, khi Dương quý phi không mất trí nhớ nàng còn có thể vuốt tay của ta nói ta tươi mát động lòng người, hiện tại sao có thể nói những lời không lưu tình chút nào hết vậy.
Dương quý phi nhìn thoáng qua Dương Bảo Châu, diễn cảm dịu đi, nói: "Nhưng mà ta sẽ tin ngươi, chẳng qua là bởi vì Bảo Châu nói, tuyệt đối nàng sẽ không lừa ta."
Dương Bảo Châu e lệ rụt rè trốn vào trong lòng nàng: "Tỷ tỷ, ngươi thật tốt."
Dương quý phi lập tức bị Dương Bảo Châu hòa tan, hai người liếc mắt đưa tình, ta cùng Quỷ Hồn chấn động muốn nổi da gà.
Dương quý phi quyết định giúp chúng ta, ta muốn thấy thái hậu, chỉ một mình gặp nàng, nàng nói khó khăn, nhưng không phải không làm được. Nàng nói với ta là cần có thủ tục phí.
Tay nàng xòe ra trước mặt ta, ta trợn mắt há hốc mồm: "Như vậy… Như vậy cũng muốn thu phí…"
"Chuyện lớn nhỏ gì cũng cần tiền hết".
"Nhưng mà, chúng ta…". Ta hoang mang lo sợ khoa tay múa chân, muốn chứng minh quan hệ của chúng ta không cần phải hối lộ tiền bạc cho nàng, làm gì có tiền chứ, ta nhìn về phía Dương Bảo Châu: "Giữa chúng ta còn cần phải nói chuyện tiền nong nữa sao?"
"Giữa chúng ta là quan hệ gì? Cho nên chúng ta vẫn thu tiền thì hơn.". Khi Dương Bảo Châu nói đến tiền thì lập tức biến thành thương nhân thông minh lanh lợi, quả nhiên là người của Dương gia.
Ta đem toàn bộ tiền để dành đào hết ra, nhưng mà Tiểu Thúy nói đó là tiền tiêu vặt của ta, bảo ta phải suy nghĩ kỹ. Ta thậm chí hoài nghi đời này mình không có một xu dính túi, không bao giờ giấu được cắc bạc nào.
Căn cứ hiểu biết của ta đối với thái hậu, Dương quý phi kết hợp người của nàng, chúng ta cùng nhau dụng kế nghĩ ra một hoạt động mà thái hậu nhất định tham gia, sau đó lừa cung nữ đi chỗ khác, đến lúc đó chỉ để lại một mình thái hậu.
Đối mặt hậu hoa viên bốn bề vắng lặng, thái hậu cũng không kích động, hơn nữa đứng thẳng trong bóng đêm.
Nơi này không có đèn đuốc, cố ý làm như vậy, ta từ trong bụi hoa đi ra, bước tới gần nàng.
"Ngươi là ai? Người đâu?".
"Đừng sợ, ta không tới gần, chỉ đứng ở chỗ này nói chuyện với ngươi.". Ta đứng cách nàng mười bước, ta nói: "Ta chỉ muốn tranh thủ một chút thời gian cùng ngươi bên nhau."
"Ngươi là người mấy ngày trước xuất hiện ở trên mái hiên? Là ngươi, ngươi có mục đích gì!"
"Lần trước ta quên trả lời vấn đề ngươi hỏii, ta là ai mà nguơi cũng không nhớ sao." Ta nhìn nàng, lại không có biện pháp tới gần nàng, lòng nóng như lửa đốt, sắp cháy hỏng rồi.
Thái hậu vẫn là lạnh lùng bình tĩnh như vậy, bình tĩnh làm cho ta cảm thấy được tâm cũng đóng băng.
Lúc này một người khác đột nhiên xâm nhập thế giới im lặng này. Người nọ vừa đi vừa hô: "Thái hậu, thái hậu, ngươi ở đâu? Chết tiệt, tại sao không có đèn đuốc gì hết vậy."
Là hoàng hậu giả danh ta.
Thanh âm của nàng hóa thành tro ta đều nhận ra được.
Thái hậu nói: "Có người đến đây, ai gia khuyên ngươi nhanh rời khỏi đây đi."
"Ngươi đau lòng ta sao?" Ta ôm một tia hy vọng.
"Không phải. Ngươi không có mang lại địch ý cho ai gia, tuy rằng ai gia không biết mục đích ngươi tiếp cận, nhưng mà ít ra ngươi chưa từng xuống tay với ta."
Nguyên lai không phải đau lòng, mà là thiện lương. Ta đây không cần vế sau.
Ta không đi, ngược lại ta đi về phía nàng.
Hoàng hậu giả danh đã phát hiện nơi này, nàng hô người tới đây: "Thái hậu là ngươi sao? Còn ngươi nữa, ngươi là ai? Nếu ngươi không trả lời ta, ta liền gọi thị vệ!"
Nàng đến làn rối loạn sắp đặt của ta, khi ta lo lắng nên dùng gió đem nàng ra bên ngoài hay là dùng đất đem nàng chôn sống thì có một bóng đen từ trên cây nhảy xuống.
"Hoàng hậu, ở đây giao cho ta phụ trách.". Người nói chuyện là Tiểu Thúy, trên người nàng là quần áo đen hoàn toàn phù hợp với thân hình của nàng, toàn thân để lộ ra một cỗ sát khí.
"Ngươi có thể chứ?".
"Yên tâm, Tiểu Thúy từ nhỏ đã tiếp thu huấn luyện cường độ cao, chính là vì đối phó với nhiệm vụ, hết thảy đều có thể đối mặt.". Tiểu Thúy tự tin gấp trăm lần nói với ta.
Không ngờ hoàng hậu giả danh kia cũng không phải dễ chọc, đúng là giấu nghề, Tiểu Thúy cùng nàng đánh nhau, Tiểu Thúy cố ý chạy càng ngày càng xa để nàng đuổi theo.
Thế giới thanh tịnh, ta vẫn tiếp tục làm thái hậu chú ý, ta đi từng bước về phía trước. Đột nhiên thái hậu lên tiếng bảo ta ngưng lại: "Không được lại đây."
Nàng chẳng những quên, mà còn bài xích ta. Phẫn nộ bao quanh ta, ta bước nhanh hướng về phía nàng.
Tại sao phải quên ta… chỉ còn một mình ta nhớ lại những kỷ niệm trước kia thì còn ý nghĩa gì nữa.
"Không được bước tới!". Thanh âm của Thái hậu tràn ngập kinh hoảng.
Kinh hoảng? Có gì mà có thể làm nàng kinh hoảng, ta không tin.
Khi ta đi đến trước mặt nàng, ta nhìn thấy biểu tình trên mặt nàng, nàng đang sợ hãi. Ta đi nhanh lại gần nàng, ta cùng với nàng rơi xuống một cái hố trên mặt đất, nháy mắt thì ta đã hiểu được nguyên nhân mà nàng sợ hãi, nhưng mà đã muộn.
Mặt đất bắt đầu lún xuống, ta cùng nàng rơi bên dưới, khi rơi xuống ta cảm nhận có linh khí bao vây bốn phía. Chắc chắn nơi này không phải là một cái hang bình thường mà là do người ta tạo ra.
Bất kể là ai tạo, ta đều muốn nói một câu cám ơn. Ngoài ra, nếu lần sau có muốn đào hang thì làm ơn đừng có đào sâu như vậy, cám ơn.
Thời gian rời từ giữa không trung xuống đất, ta vươn tay kéo cánh tay thái hậu, sau đó đem nàng ôm trọn trong lòng ngực, hai tay nàng cũng gắt gao ôm lấy ta, ta khuyên chính mình không cần ôm lấy kỳ vọng, nàng chỉ là xuất phát từ phản xạ có điều kiện.
Cuối cùng chúng ta cùng rơi trên mặt đất, ta dùng lưng bảo vệ thân thể của nàng, kỳ quái chính là mặt đất không phải cứng rắn, mà là mềm mại êm ái. Lưng ta ngã trên mặt đất, tuy không bị va chạm nhưng mà thân thể vẫn có chút đau nhứt.
Loại thống khổ này làm ta bỏ ra thời gian thật lâu mới dịu lại. Khi ta chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy ánh sáng mỏng manh trước mặt, đây là một cái sơn động rất nhỏ, chỉ chứa được ta cùng thái hậu mà thôi.
Dạ Minh Châu trong tay nàng chiếu sáng không gian xung quanh.
"Chúng ta còn sống." Thái hậu nói.
"Ừ. Đúng vậy a.". Hai người cùng một chỗ cho dù chết cũng không có vấn đề gì, lúc ấy ta nghĩ như vậy.
"Ngươi làm gì vậy?" Khi nàng bị hốt hoảng thì vẫn còn có thể bình tĩnh phán đoán.
"Không phải, ngươi cảm thấy ta có kĩ năng này sao, không phải ta cũng bị hai sao?" Ta cười khổ. Nếu như là ta tạo ra chỗ này, ta nhất định sẽ đem mặt đất thiết kế rất tốt, tốt nhất là phủ kín bông.
"Rốt cuộc ngươi tiếp cận ai gia là vì mục đích gì?"
"Thái hậu, ngươi quên ta, đem quá khứ giữa chúng ta đều quên không còn một mảnh, ta sao có thể cam tâm! Ta không cho phép ngươi tự tiện đem trí nhớ của chúng ta xóa sạch!". Ta đem nàng áp trên mặt đất, Dạ Minh Châu trong tay nàng lăn lộn đến hai bên, hào quang chiếu sáng biểu tình kinh ngạc của nàng, ta quyến luyến nhìn thấy nàng thế này, đó là hình ảnh mà ta dứt bỏ không được.
"Ngươi muốn làm gì!" Nàng bắt đầu giãy dụa, ý đồ thoát ra khỏi ta.
Ta nói: "Thái hậu, ngươi nhìn ta, ngươi phải nhớ lại, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào…"
"Ngươi đang ở đây lừa ai gia, ai gia căn bản không nhớ rõ có người như ngươi!". Lời của nàng làm ta khổ sở, làm cho ta phẫn nộ.
Ta giữ hai tay của nàng lại, dùng môi ngăn chặn môi của nàng. Chắc chắn nàng sẽ nhớ rõ nụ hôn của ta, chúng ta cùng một chỗ lâu như vậy, mỗi lần chỉ cần hôn nàng thì bọn ta sẽ an tĩnh lại, từ thái hậu biến thành một con mèo nhỏ.
Nàng cắn môi của ta, ta nếm vị máu trong miệng mình.
Ta ngẩng đầu, nhìn thấy khóe miệng của nàng còn dính máu của ta, máu đỏ thẫm kiều diễm ướŧ áŧ điểm xuyết ở trên môi của nàng.
"Nàng có nhớ…có nhớ hay không, có phải nàng cảm thấy rất quen thuộc không, nàng thích bị ta hôn, đúng hay không? Nàng thích ta ôm nàng, nỉ non bên tai nàng…"
"Nói hưu nói vượn, không được càn rỡ với ai gia!"
"Ta mạn phép phải làm như vậy.". Ta niệm chú hóa thành một đoạn dây thừng vây hai tay nàng lại, rồi sau đó cởi bỏ y phục trên người nàng, một món đồ, hai món đồ, nàng cắn chặt môi dưới, nghiêng đầu qua một bên, không chịu nhìn ta.