Vị Hôn Phu Đến Đây Nào

Chương 31: Em Qua Đây Ngủ Thật Hả

Trans by Mintwooo

Hoa quả vốn tính hàn, quả thực không nên ăn quá nhiều.

Quan Hề ồ một tiếng, ăn vài quả anh đào xong cũng bảo Ngụy Tu Dương không cần gọt thêm hoa quả nữa.

Thời gian không còn sớm, Quan Hề thấy Ngụy Tu Dương vẫn chưa có ý định đi bèn giục: “Cậu còn chờ gì nữa? Đã hết thời gian thăm bệnh, cậu có thể đi.”

Ngụy Tu Dương: “Phòng bệnh này là ngoại lệ, được thăm đến rất muộn.”

Quan Hề í một tiếng: “Cậu muốn ở lại lâu nhưng chị không muốn giữ cậu, chị còn phải ngủ nữa, cậu về sớm chút.”

Ngụy Tu Dương rũ mắt, ừ một tiếng.

“Quan Hề.”

“Hử?”

“Sự việc lần này em không biết có dính líu đến Quan Oánh hay không, nhưng chị cần đề phòng chị ta.” Ngụy Tu Dương bỗng nói.

Quan Hề sững người, tất nhiên cô biết Quan Oánh hai mặt, nhưng tự dưng sao Ngụy Tu Dương lại nhắc nhở cô: “Sao tự nhiên em lại nói vậy?”

Ngụy Tu Dương rất khó mở miệng nói câu “Cả nhà em đều ủng hộ Quan Oánh”, vì mặc dù cậu không tham gia vào những chuyện kia, nhưng thực chất cậu vẫn là người nhà họ Ngụy.

“Trước kia em từng nói với chị, Quan Oánh hay đến nhà em, chị ấy rất thân cận với ông bà nội.” Ngụy Tu Dương cẩn thận lựa chọn từ ngữ, “Hồi trước chuyện thân thế của chị bị truyền ra ngoài…”

“Là ông bà nội em đứng sau, đúng không?”

Ngụy Tu Dương gật đầu: “Hóa ra chị biết cả rồi.”

Quan Hề bật cười: “Bây giờ cảm thấy lý giải kiểu này mới hợp lý. Thật ra ban đầu chị còn nghĩ do Ngụy Tử Hàm làm, nhưng ngẫm lại chị ấy tuy rằng ghét chị nhưng một mình chị ấy thì cũng không làm mọi chuyện sạch sẽ được thế này, vả lại chị ấy cũng không có cái gan đó. Hơn nữa, chị ấy một khi tức giận sẽ chẳng giữ nổi bí mật gì, chắc ông bà nội em sẽ không nói bí mật đó cho chị ấy. Vậy chị ấy nghe tin tức đó ở đâu? Chị nghĩ chắc hẳn là từ phía Quan Oánh, Quan Oánh nghe được chuyện này từ bên nhà ngoại rồi lén kể cho Ngụy Tử Hàm nghe, kiểu gì Ngụy Tử Hàm cũng phải gánh tội này thay cho chị ta, đúng không.”

Ngụy Tu Dương mấp máy miệng cũng không biết nói gì nên chỉ đành gật đầu.

Cậu ta không ngờ Quan Hề có thể đoán tường tận sự việc nhanh như vậy, mà lại đoán rất chuẩn.

“Chuyện này em… vừa mới biết.”

Quan Hề nhìn cậu ta, thấy cậu ấy có vẻ day dứt đành nói: “Em không cần mang vẻ mặt này, chuyện này thì liên quan gì đến em.”

Ngụy Tu Dương: “Sau này chị tính sao?”

Quan Hề chỉnh góc chăn: “Chả sao cả, ngủ đây.”

“Nhưng…”

“Được rồi cậu mau về đi, chị buồn ngủ lắm.”

Ngụy Tu Dương bị cô đuổi thẳng về, nhưng trên thực tế Quan Hề không hề buồn ngủ.

Phán đoán của cô được Ngụy Tu Dương chứng thực, nhưng cô cũng biết giờ truy cứu lại việc ai làm lộ thân thế của cô cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Thân thế của cô truyền ra người người đều biết, ai cần biết là do đâu truyền ra?

Hơn nữa cô cũng không có chứng cứ chứng minh nhà họ Ngụy đứng sau màn, nếu cô mà không màng tất cả chỉ đích danh bọn họ, người ngoài sẽ đánh giá thế nào… Bọn họ chỉ cảm thấy, Quan Hề cô đã đến nước nhà họ ngoại cũng không thèm.

“Không phải em buồn ngủ à, sao không ngủ đi.” Giọng Giang Tùy Châu vang lên.

Quan Hề lăn qua lăn lại mà không ngủ được, nghe thấy tiếng anh bèn quay hẳn người sang phía anh bắt chuyện.

Giang Tùy Châu quả là con ma cuồng công việc, chân bị thương thành như thế rồi còn bảo Chu Hạo mang văn kiện đến bệnh viện cho anh xử lý, dáng vẻ này của anh cứ làm như cả một tập đoàn Giang thị to lớn như vậy thiếu đi anh sẽ sụp đổ ngay không bằng.

Quan Hề: “Anh không đi nghỉ chút à, mấy con chữ loằng ngoằng kia nhìn nhiều không hoa mắt sao.”

Giang Tùy Châu: “Nhàm chán.”

“Nhàm chán á? Do nghịch điện thoại không vui hay xem TV không hay?”

Giang Tùy Châu: “Cả hai.”

“Thôi… công việc là số một, chỉ có công việc là cách duy nhất giải tỏa được nỗi nhàm chán của anh mà thôi.”

Ngón tay của Giang Tùy Châu dừng gõ, anh quay đầu nhìn cô nói: “Thật ra vẫn còn cách khác.”

Giang Tùy Châu duỗi tay vỗ xuống giường mình, “Em qua đây ngủ.”

Quan Hề gác đầu lên cổ tay, nghe thấy thế bèn lộ ra vẻ mặt “Anh thần kinh hả” nói: “Anh điên à, chân bó thạch cao rồi còn cứ khêu gợi.”

Ngón tay của Giang Tùy Châu khựng lại, khóe miệng anh cong lên: “Là đầu em có suy nghĩ khêu gợi hay là anh?”

Quan Hề đờ người, cự tuyệt thẳng thừng: “Tuy có vài tư thế có thể thử thật, nhưng em không đói khát đến mức đó, không muốn.”

Lần này quả thật Giang Tùy Châu không nghĩ nhiều đến thế, nhưng ý tưởng của Quan Hề lớn mật như vậy cũng làm anh hứng thú: “Tư thế gì có thể thử?”

Quan Hề nhìn anh một cách ghét bỏ, xời, Nhị cẩu giỏi nhất là làm bộ ngây thơ.

Giang Tùy Châu thản nhiên bỏ máy tính bảng xuống, nghiêng người nhìn cô.

Từ góc độ của Quan Hề nhìn sang, tư thế này của anh quả là phóng đãng, dụ hoặc kinh người.

“Không sang thật?” Anh lại hỏi.

Quan Hề bắt đầu do dự.

Bây giờ cán cân trong lòng cô bắt đầu nghiêng lệch, cô đã không muốn tiếp tục ở nhà họ Quan tranh giành nọ kia nữa. Trong khu rừng rậm kia, cô còn nghĩ nếu mình còn sống trở về chắc chắn sẽ dọn ra ngoài ở… Nhưng nếu như vậy, dần dần cô sẽ mất đi địa vị, Giang Tùy Châu mà phát hiện cô từ bỏ tất cả sẽ bỏ rơi cô mà thôi.

Quan Hề nhìn anh, nội tâm rối như tơ vò. Có lúc cô còn khao khát, nếu anh không bỏ rơi cô thì sao? Dù gì anh cũng đã liều mạng để cứu cô, nói không chừng… Anh đã yêu cô sâu đậm???

Nghĩ đến đây, cả người Quan Hề đều sởn da gà.

Giang Tùy Châu mà yêu sâu đậm một người được? Cái này ngang với xác suất sao Hỏa đâm vào Trái đất.

Giang Tùy Châu: “Phát ngốc gì đấy.”

Quan Hề hồi thần, cô hít sâu một hơi để bản thân có thể thả lỏng chút. Cô nghĩ, không cần biết sau này ra sao, bây giờ người đàn ông này vẫn là của cô, tương lai tuy mờ mịt nhưng bây giờ cô vẫn có thể đến ôm anh.

Nghĩ lại… Dáng người với khuôn mặt này của Giang Tùy Châu đâu phải hạng tầm thường dễ dàng gặp được.

Đã vậy thì, Quan Hề dứt khoát đứng dậy.

Cô tung chăn lên, loẹt quẹt đôi dép bước đến giường vén chăn anh lên rồi chui vào.

Giang Tùy Châu không ngờ cô nói được làm được, đột nhiên xông tới thế này. Anh bật cười, “Sao nào, muốn thử mấy tư thế kia thật à?”

Quan Hề nằm bên phải anh, tận lực tránh không động vào cái chân trái đang bị thương của anh: “Anh nằm mơ đi, một mình em ngủ không ngon, muốn tìm người ngủ cùng.”

Giang Tùy Châu ừ một tiếng, điều chỉnh dáng ngủ thoải mái hơn.

Quan Hề gối đầu trên cánh tay anh, một tay khác nghịch ngợm xoa tới xoa lui trên bụng anh. Trước kia không để ý, bây giờ ngửi mùi hương trên người anh quả thật có thể khiến cô ngủ ngon hơn.

“Quan hệ của người đàn ông kia với Quan Oánh chắc bố mẹ em biết rồi.” Giang Tùy Châu đột nhiên nói, “Em nhân cơ hội này mà quạt gió thổi lửa bên tai bố mẹ.”

Hơi thở của anh phun lên mũi cô, ngứa thật, cô không để tâm lắm ừ một tiếng cho có lệ.

Giang Tùy Châu lại nói tiếp, nói đến “Bí kíp sinh tồn trong tranh đấu gia tộc” giọng anh lạnh thấu xương: “Quan Oánh cũng không phải người lương thiện gì cho cam, nên em không cần mềm lòng, tranh thủ cơ hội mà hạ thủ. Ngoài ra, tuy cô ta có tham vọng nhưng đầu óc không được thông minh, nói thật ra thì so trí thông minh em có thể đè bẹp cô ta.”

Giang Tùy Châu vẫn biết Quan Hề rất thông minh, chẳng qua đại tiểu thư này được cưng chiều từ nhỏ, bệnh lười di căn, bình thường toàn duy trì trạng thái cá muối.

Nhớ lại năm cô mười tám tuổi nhận được thư báo vào trường đại học của anh ở nước ngoài, lý do chỉ đơn giản vì Ngụy Tử Hàm thi đỗ trường đại học nổi tiếng trong nước, cô không thích kém hơn cô ấy nên mới liều mạng dùi mài kinh sử.

Liều mạng một phen như vậy mà thành công.

“Bố mẹ cũng khá tin tưởng em, nghe nói dự án chuỗi du lịch châu Âu bên em cũng được giao cho em, còn Quan Oánh…”

“Anh dừng lại chút.” Quan Hề vươn tay che chặt miệng anh lại, “Em buồn ngủ rồi, anh đừng luyên thuyên nữa. Bố mẹ em, cả Quan Oánh nữa đừng nhắc đến họ nữa được không.”

Giang Tùy Châu sững người, cầm tay cô bỏ ra: “Buồn ngủ thật à?”

Quan Hề nhắm mắt lại: “Ừ, buồn ngủ lắm.”

“Vừa mới lăn qua lộn lại không ngủ được, vừa nằm cạnh anh liền buồn ngủ luôn.” Giang Tùy Châu nói, “Em qua đây chỉ để ngủ thật hả.”

“Chứ còn gì nữa…” Quan Hề ngẫm nghĩ lát, bàn tay xoa trên bụng anh bắt đầu không an phận chui vào trong vạt áo, “Không thì thế này?”

Xúc cảm dưới bàn tay cực kỳ tốt, Quan Hề nhắm mắt lại bắt đầu tận hưởng.

Cô vừa nghịch vừa xoa, nhưng trong đầu lại là tình cảnh bi thương nếu mất đi Nhị cẩu.

“Ai…” Chân mày Giang Tùy Châu nhíu lại, giữ chặt bàn tay đang tác quai tác quái dưới áo anh, “An phận chút, biết không?”

Quan Hề bị giữ chặt tay chỉ đành mở mắt nói: “Anh vừa bảo chỉ qua đây để ngủ không thích hợp lắm còn gì, em đang chiều theo anh đó.”

Giang Tùy Châu vẫn giữ chặt tay cô không buông, đầu anh lại dựa gần vào cô.

Anh sáp lại gần môi cô, giọng nói trầm ấm: “Tay đừng động nữa.”

“Hả?”

Giang Tùy Châu áp lên môi cô cắn một ngụm, nói: “Không thì thế này.”

Giường trong bệnh viện chật hơn nhiều so với giường ở nhà, hai người mặc quần áo bệnh nhân nép sát vào nhau, lúc này nhiệt độ cơ thể đều truyền sang cho đối phương. Bên ngoài phòng bệnh vẫn có thể nghe thấy tiếng bánh xe lăn ma sát trên nền gạch, nhưng dường như Giang Tùy Châu không sợ sẽ có người bất ngờ tiến vào, anh tựa trán mình lên trán cô xong liền trao cho cô một nụ hôn sâu nồng nhiệt.

Quan Hề ngẩng đầu, không kìm nổi phát ra một số tiếng. Giọng điệu ngọt ngấy mơ hồ mang theo vẻ quyến rũ khiến người ta đắm chìm.

Tay cô bất giác không động nữa.

Giang Tùy Châu dừng lại, rời đôi môi của cô, chỉ tựa trán vào trán cô: “Còn động không?”

“Động chút thì sao.”

Giang Tùy Châu thầm hít sâu một hơi: “Cứng rồi chịu trách nhiệm không.”

Quan Hề: “Anh đừng có điên, đây là bệnh viện, bệnh viện đấy. Chân anh còn đang bị thương thành thế này, đừng tưởng có thể dùng mấy cái tư thế nào đó, không hề tồn tại đâu.”

“Em nói thẳng không chịu trách nhiệm là được.”

Quan Hề lập tức nói: “Em không chịu trách nhiệm, em còn cần mặt mũi!”

Đáy mắt Giang Tùy Châu toàn ý cười: “Vậy em đừng sờ soạng nữa.”

Quan Hề ủy khuất rút tay ra: “Được rồi.”

Lần này quả thực Quan Hề ngoan ngoãn không động nữa, cô rất sợ người này nổi tính cầm thú làm ra màn play trên giường bệnh.

Mặc đồ bác sĩ mà play còn tạm được, mặc đồ bệnh nhân thì đừng hòng, trông ngu ngốc chết đi được.

Không bằng ngủ cho xong.

Thế nên Quan Hề thật sự ngủ thϊếp đi.

Giang Tùy Châu bình tĩnh lại mới quay sang nhìn cô, thấy hô hấp cô đều đều, quả thực đã ngủ say.

Giang Tùy Châu ngắm cô một hồi, khuôn mặt sạch sẽ sáng sủa, hoàn toàn khác so với dáng vẻ bùn đất bám đầy như trong rừng rậm nguyên thủy kia. Nhưng anh vẫn nhớ rõ một màn hôm ấy, cô trượt một đường từ trên cao xuống, khóc lóc thảm thương bò đến bên anh…

Giang Tùy Châu bật cười, ma xui quỷ khiến anh hôn lên trán cô.

“Cũng không sợ chết thật.”