Vị Hôn Phu Đến Đây Nào

Chương 7: Anh Yêu Tốt Quá!

Hôm nay Quan Hề không đến công ty cũng không về nhà.

Về sau cô thấy chẳng có chỗ nào để đi cả liền bảo trợ lý Dương Thanh mang máy tính đến, ngồi luôn ở nhà của Giang Tùy Châu viết tiếp blog du lịch nước Pháp. Loại blog cô viết gần giống mấy blogger du lịch hay viết, nhưng có cảm xúc hơn, miêu tả cũng sinh động hơn.

Lĩnh vực kinh doanh của Quan gia trải rộng, sản nghiệp dồi dào.

Sau khi ông nội Quan Hồng rút về sau màn, công ty dưới tay con trai quản lý không được như xưa.

Quan Hồng có ba con trai, con trai lớn có hai người con trai, con trai út có một nam một nữ. Quan Hưng Hào là con thứ, chỉ có một con gái là Quan Hề, không, bây giờ là hai rồi.

Trên lĩnh vực du lịch Quan Hưng Hào đạt được nhiều thành tựu, ông cũng dạy Quan Hề không ít thứ. Tất nhiên, Quan Hề học thì có học, nhưng cô ít khi nghiêm túc làm việc. Vì được bố chiều chuộng, việc gì cô không có hứng thú cũng lười học.

Nhưng lười thì lười, cô lại rất thông minh.

Ví dụ như cô trời sinh nhạy cảm với những vấn đề liên quan đến du lịch, trước kia cô thích bay đi bay lại khắp nơi, về sau chơi chán rồi liền trở thành một chủ diễn đàn về du lịch nổi tiếng.

Mấy năm trước nhà Giang Tùy Châu lập ra “Youtu du lịch”, cô rảnh rỗi không có việc gì làm liền lập một tài khoản viết bài.

Nội dung bài viết đầu tiền là bút ký du lịch Thổ Nhĩ Kỳ, cô kể về những chuyện xảy ra trong chuyến đi, bóc phốt mấy khách sạn nổi tiếng được đánh giá cao trên mạng, cũng viết thêm một số mẹo khi du lịch.

Vốn dĩ do Quan tiểu thư yêu cầu cao, việc gì cũng có thể thấy chướng mắt. Nhưng những chuyện cô bóc phốt lại gãi trúng chỗ ngứa của người đọc nên tài khoản này của cô trở thành nổi bật nhất so với mấy blogger khác.

Về sau Quan Hề thấy hứng thú hơn, bắt đầu du lịch khắp các quốc gia, về rồi liền hưng phấn bừng bừng viết bút ký. Đoạn thời gian đó cô trở thành blogger được ưa thích nhất trên trang web.

Nhưng Quan Hề vốn lười, viết được vài bài cảm thấy hết mới mẻ rồi liền ngại cập nhật blog.

Bút ký hôm nay cô viết là chuyến du lịch từ hai tháng trước.

Viết được một nửa cô nhận được điện thoại của dì Trân.

Dì Trân hỏi cô mấy giờ về nhà, còn ngầm nói với cô hôm nay Quan Oánh đích thân xuống bếp, có nấu món nầm bò hầm khoai tây, món ăn mà mẹ cô thích nhất.

Quan Hề đương nhiên biết món ăn Ngụy Chiêu Mai thích nhất là nầm bò hầm khoai tây, trước kia cô còn đến một nhà hàng tư nhân đợi hai tiếng đồng hồ, đợi được món nầm bò hầm khoai tây do vị đầu bếp giỏi nhất nấu ra.

Cô cẩn thận cho vào hộp giữ nhiệt, lại lái xe hai tiếng đồng hồ nữa mới về đến nhà, mang món này cho Ngụy Chiêu Mai ăn.

Lúc đó bà ấy rất vui vẻ, bảo là cô có tâm, cực khổ rồi.

Một Quan Hề trước giờ e ngại vất vả cực nhọc chỉ vì câu nói này mà cảm thấy xứng đáng, nghĩ chỉ cần mẹ vui vẻ là đủ rồi.

Mà bây giờ… chắc mẹ còn vui vẻ hơn.

Dù sao cũng là tự tay làm ra.

Sau khi Quan Hề tắt điện thoại lại nghĩ hay bây giờ quay về nhà tăng cảm giác tồn tại, nhưng trong đầu cô lại hiện ra hình ảnh một nhà ba người cùng gói há cảo tối qua.

Hay thôi, hôm nay không về nữa.

Lần sau về củng cố địa vị sau, lần sau tranh sủng là được… Quan Oánh mới về, nhường chị ta vài ngày.

Quan Hề dằn vặt một hồi mới bình tĩnh hơn, một lát sau lại gục đầu xuống.

“Nầm bò hầm khoai tây… chẳng qua là nầm bò với khoai tây thôi, thứ đơn giản thế ai chả biết làm.”

***

Lúc Giang Tùy Châu nhận được tin nhắn của Quan Hề đang trên đường đến công ty đối tác, anh ngồi ghế sau, nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại.

[Anh yêu, mấy giờ anh về nhà?]

Anh nhìn chằm chằm hai chữ “Anh yêu” kia, gọi trợ lý.

Trợ lý Chu Hạo đang ngồi ở ghế lái phụ quay đầu lại: “Giang tổng có chuyện gì vậy ạ.”

Giang Tùy Châu hỏi: “Gần đây Quan Hề có gọi điện bảo cậu mua gì không.”

Chu Hạo ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Dạo gần đây Quan tiểu thư không bảo em liên hệ với mấy bên nhãn hiệu nữa, cũng không bảo mua món đồ giới hạn nào.”

“Gần đây không có cái nào sao?”

Chu Hạo gật mạnh đầu.

Giang Tùy Châu không hỏi nữa, cúi đầu trả lời tin nhắn của Quan Hề.

Sến súa như vậy mà không đòi mua đồ, chắc là đang ủ mưu gì rồi.

Giang Tùy Châu: [Em vẫn ở nhà à?]

Quan Hề: [Ừ, em vẫn đợi anh đó, mấy giờ anh về?]

Giang Tùy Châu: [Tầm sáu giờ.]

Quan Hề: [Okiii ~ vậy em đợi anh về ăn cơm nha ~]

Giang Tùy Châu: “…”

Xem chừng âm mưu lớn lắm.

Giang Tùy Châu rất nghiêm khắc về mặt thời gian, anh nói tầm sáu giờ thì sẽ về nhà đúng tầm đó.

Sáu giờ mười phút, anh về đến nhà. Vừa vào đến cửa anh liền ngửi thấy mùi cháy khét, thuận theo hướng phát ra mùi này anh nhìn thấy một mớ hỗn loạn trong phòng bếp. Mà giữa mớ hỗn loạn đó, có bóng dáng một cô gái đang chạy đi chạy lại, xoong chảo gõ rùm beng.

Giang Tùy Châu nhận ra đó là bóng dáng của Quan Hề, anh sửng sốt một lúc rồi lập tức đi vào kéo cô ra ngoài: “Em làm gì vậy, dì giúp việc đâu?”

Quan Hề: “Em cho dì nghỉ tạm một ngày, hôm nay em xuống bếp.”

Biểu tình trên mặt Giang Tùy Châu cứng đờ: “Em biết nấu ăn à? Em muốn hạ độc chết ai, anh hả?”

Quan Hề duỗi ngón trỏ ra lắc lắc: “Không độc chết anh đâu, chỉ có thể ngon chết anh thôi, anh xem, nấu xong rồi.”

Từ trong làn khói bốc ra Giang Tùy Châu bật máy hút mùi lên mới nhìn thấy một đĩa không phân biệt được là thứ gì, “Đây là cái gì?”

“Nầm bò hầm khoai tây.” Quan Hề quay lại liếc anh, nhấc chiếc kính gọng bạc trên sống mũi anh xuống, “Khói mờ kính rồi, thế này mới nhìn rõ được.”

Giọng điệu của cô rất tự đắc, dường như đang đợi anh khen, nhưng hiển nhiên Giang Tùy Châu không thể dối lòng.

Quan Hề thấy anh không nói gì liền bê đĩa thức ăn đặt lên bàn ăn bên ngoài, cô quay lại lấy đôi đũa, tiện tay kéo luôn Giang Tùy Châu ra ngoài.

“Thử xem.” Cô đặt đũa vào trong tay Giang Tùy Châu.

Giang Tùy Châu: “… Em cho anh một lý do để động đũa.”

“Lần đầu tiên trong đời em xuống bếp,” Quan Hề nghĩ ngợi rồi đáp, “Tự tay nấu đó, không đủ cảm động à.”

“Không dám động.”

Quan Hề khẽ hừ một tiếng, ngồi xuống cạnh anh.

Cô nhìn đĩa thức ăn trước mặt, rầu rĩ nói: “Nhưng em đã cố gắng lắm rồi, nếu lần này không ngon thì lần sau chắc sẽ ngon thôi.”

Giang Tùy Châu nhìn cô, lăn lộn trong phòng bếp một hồi nên trên mặt cô dính vài vết nhơ. Trong mắt anh Quan Hề là người rất chú trọng đến khuôn mặt của mình, để bản thân dính bẩn ám khói dầu như này là lần đầu tiên anh thấy.

Anh duỗi tay lau vết bẩn dính trên gò má cô.

Tâm tư của Quan Hề vẫn đặt trên đĩa thức ăn kia, trên mặt bị xoa một lúc mới mông lung quay đầu lại. Chỉ thấy Giang Tùy Châu lại duỗi cánh tay kia ra, một tay anh đỡ cằm cô, tay khác xoa mặt cô.

“Không phải chuyện em nên làm thì cố gắng làm gì.” Anh nhẹ giọng nói.

Quan Hề sững người một lúc, “Nhưng người khác ai cũng biết làm.”

“Ai?”

“Thì… có vài người.” Quan Hề đáp, “Lẽ nào anh không thấy về nhà được ăn bữa cơm do người bên mình tự tay nấu sẽ càng yêu cô ấy hơn à.”

Giang Tùy Châu: “Anh sẽ chỉ cảm thấy cô ấy nhàn rỗi sinh nông nổi.”

“…”

“Đi rửa mặt đi.” Giang Tùy Châu nói.

Quan Hề: “Anh không ăn thật à? Tâm huyết cả buổi chiều của em đấy.”

“Không.”

Quan Hề lườm anh, “Có phúc không biết hưởng.”

Cô bước ra khỏi phòng ăn, đi rửa mặt.

Giang Tùy Châu ngồi trước bàn ăn nhìn đĩa đồ ăn kỳ quái trước mặt, im lặng một lúc rồi nâng đũa gắp một miếng thịt lên.

Tâm huyết cả buổi chiều…

Chỉ có thế này thôi?

Giang Tùy Châu nhíu mày.

Nhìn một lúc sau anh bỏ vào trong miệng, nhưng chưa được hai giây mặt đã biến sắc, lập tức chạy đi nôn thốc nôn tháo.

Thật sự muốn độc chết anh hả!

***

Sau đó Giang Tùy Châu gọi thức ăn bên ngoài về, ăn xong Quan Hề lại ngồi trên thảm trong phòng khách tiếp tục viết bút ký của mình.

Dáng vẻ nghiêm túc này của cô khiến Giang Tùy Châu cảm thấy mới lạ.

“Em đang viết gì đó?”

“Blog ấy, lâu rồi em chưa đăng gì.”

Giang Tùy Châu biết Quan Hề có một tài khoản trên “Youtu du lịch”, vì tài khoản này của cô rất nổi tiếng, trước kia trong một cuộc họp, cấp dưới còn lấy tài khoản của cô ra làm ví dụ tiêu biểu.

Nhưng nếu anh không nhớ nhầm thì lâu lắm rồi cô chưa đăng thêm bài.

“Sao tự nhiên lại có hứng viết cái này.”

Quan Hề đáp: “Tự nhiên muốn phấn đấu chút.”

Phấn đấu, cái từ này với Quan cá muối không có xu liên hệ nào.

Giang Tùy Châu chỉ cho là cô nhất thời hứng chí muốn viết lách thôi. Nhưng thế này cũng tốt, phong cách của cô rất nổi bật, thu hút rất nhiều người xem cho “Youtu du lịch”.

“Mai là sinh nhật Tống Lê, em đi cùng anh.” Giang Tùy Châu nói.

Quan Hề: “Có tấm lòng là được rồi, anh mang quà đến hộ em, em không đến đó đâu.”

“Em đi cùng anh.” Giang Tùy Châu nhắc lại.

Quan Hề quay đầu nhìn anh: “Nhiều người lắm sao? Có rất nhiều con gái?”

“Chắc thế.”

Quan Hề khẽ hừ một tiếng: “Cũng phải, bên người tên Tống Lê kia không bao giờ thiếu mấy em gái xinh.”

Giang Tùy Châu nói: “Nên em mới phải đi cùng anh, tránh phiền phức.”

Quan Hề hiểu rõ phiền phức mà Giang Tùy Châu nói là gì, các em gái xinh rất thưởng thức khối thịt Đường Tăng di động là anh, nếu cô mà không đi, anh lại phải tự tay ứng phó.

“Vậy em được cái gì.” Quan Hề quen miệng hỏi một câu.

Giang Tùy Châu kéo cô từ trên thảm lên, để cô ngồi trên đùi mình: “Ủ mưu lâu như vậy rồi, rốt cuộc em muốn gì nào?”

Mi mắt Quan Hề khẽ giật, nhất thời không hiểu anh nói gì. Nhưng rất nhanh cô nhớ ra, dạo này cô bất thường như vậy, Giang tổng không bị mất cọng tiền nào liền cảm thấy ngứa ngáy đây mà.

Không biết rốt cuộc Nhị cẩu là thể chất tìm ngược nặng đến mức nào, gần đây cô không hề có ý định muốn anh vung tiền mà.

“Ui… thật ra không được cái gì em cũng đi, dù gì anh cũng là bạn trai em phải không.”

Giang Tùy Châu lườm cô, “Quan Hề, em bình thường chút xem nào.”

Quan Hề: “…”

“Mẫu mới ra của Channel tối nay Chu Hạo sẽ dựa trên số đo của em mang đến một bộ.”

Hai mắt Quan Hề sáng lên: “Channel?”

“Ừ.”

“Tuyệt vời!” Quan Hề cảm thấy tâm tình chán nản ngày hôm nay của mình đều bị quét đi hết, cô hôn lên má anh, “Anh yêu tốt quá đi, yêu anh muah.”

Giang Tùy Châu vẫn thích Quan Hề thấy “xa xỉ phẩm” liền nhảy lên, Quan Hề xuống bếp nấu cơm khiến anh cảm thấy rất dọa người.

Anh giữ mặt Quan Hề, thuận thế hôn cô: “Về sau đừng xuống bếp nữa.”

“... Sao cơ.”

“Nhân mệnh quan thiên*.”

*Sinh mệnh con người do ông trời quyết định, ý anh là tài nấu nướng của chị do ông trời quyết định.

Tác giả có lời muốn nói:

Quan Hề: Thật hả? Em không tin.