Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 49: Chắn ngự giá

Tối nay phụ hoàng không thể lưu Mộ Dung Xung lại trong cung, tất nhiên sẽ lâm hạnh Mộ Dung Yên, không thể để nàng lại phải chịu thống khổ như vậy, thứ duy nhất có thể làm, cũng là thứ duy nhất muốn làm chỉ có một chuyện này.

Trong lòng Phù Trừng sớm đã tính toán xong mọi thứ, lập tức đi về phía Tê Hoàng cung.

"Tham kiến Trấn quốc Công chúa điện hạ."

Phù Trừng mới đi tới cửa, Đàn Hương liền vội vàng bước lên phía trước khom người cúi đầu, lúc trước khi chưa biết tiểu nội thị nho nhỏ kia là Công chúa điện hạ, cho nàng không ít sắc mặt khó coi, nay tất nhiên phải biểu hiện tốt gấp đôi, mới có thể được bình yên.

"Miễn lễ." Phù Trừng đứng ở cửa nhìn thoáng qua Tê Hoàng cung, bên trong đèn đuốc sáng trưng, có lẽ nàng nhất định là chưa nghỉ ngơi.

"Hôm nay nương nương hồi cung, cảm thấy thân mình không khoẻ, mới cho lui nhóm nội thị cung nữ, vừa ngủ thϊếp đi không lâu..."

"Đàn Hương, nhanh chóng lấy một bầu rượu đến đây cho bổn cung, phải nhanh lên!" Phù Trừng không đợi nàng nói xong, lập tức nghiêm giọng hạ lệnh, không cho một chút phản bác.

Đàn Hương sửng sốt, còn muốn nói gì đó, Phù Trừng liền lạnh mặt, "Lúc trước bổn cung là thân bất do kỷ, mới mặc cho ngươi mắng, nay lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, ngay cả mệnh lệnh của bổn cung cũng không nghe?"

Trái tim Đàn Hương lộp bộp một chút, sợ tới mức vội vàng nói: "Nô tỳ không dám, điện hạ chờ một lát, nô tỳ lập tức lấy rượu đến."

"Trong vòng một khắc, nếu như không trở về, bổn cung sẽ lập tức lấy mạng của ngươi!" Phù Trừng nhìn nhìn sắc trời, thản nhiên mở miệng, trái tim lại gấp đến lợi hại, tính toán canh giờ, đại yến quần thần của Phù Kiên cũng đã sắp kết thúc.

Đàn Hương vội vã chạy về phía ngự thiện phòng, Phù Trừng hít vào một hơi, đi về phía Tê Hoàng cung.

Bên trong yên tĩnh đến lợi hại, có lẽ nàng quả thật là mệt mỏi, thật sự ngủ thϊếp đi rồi, nhưng mà tối nay không thể không đến quấy rầy.

Phù Trừng phất tuyết bám trên ấm y xuống, bàn tay đặt trên cửa, trái tim, nhẹ nhàng mà run lên, âm thầm nói: "Thanh Hà, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ không để cho hắn chạm vào ngươi nữa."

Tuy rằng lần này Mộ Dung Yên xuất cung không lâu, nhưng mà mỗi đêm đều có thân ảnh quen thuộc kia hoặc gần hoặc xa, thấp giọng nói bốn chữ -- ta sẽ ở đây.

Mộ Dung Yên nằm nghiêng trên giường, kinh ngạc nhìn về phía cửa cung, hôm nay, nàng đã là Trấn quốc Công chúa, cũng trở thành tân nương của đệ đệ, mặc kệ trong lòng nàng có nguyện ý hay không, dù sao cũng sẽ không lại xuất hiện...

Mộ Dung Yên cảm thấy có chút mất mát, hơi thở dài một chút, không thể phủ nhận, sự xuất hiện của Phù Trừng, là sự ấm áp lớn nhất trong cuộc đời này của nàng, cũng là sự ấm áp nàng không dám đối mặt.

Nữ tử cùng nữ tử, thật sự, có thể sao?

Nghĩ đến Đàn Hương cùng Hồng Loan, ở cạnh nhau trong thâm cung nhiều năm như vậy, cũng đã làm loạn thành tình cảnh thế này, huống chi luận về bối phận, Mộ Dung Yên nàng coi như là đồng lứa với mẫu thân của Trừng Công chúa, luận về ân oán, Trừng Công chúa là nữ nhi của cừu nhân của nàng!

Làm sao có thể thành đôi?

Mộ Dung Yên cảm thấy trong lòng ngột ngạt khó chịu, lại nghĩ tới khi ở trong thâm cung lạnh như băng này, những ký ức thống khổ đó lại kéo đến song hành cùng nàng, không thể thoát khỏi...

"Điện hạ, rượu đến rồi."

Bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa vang lên thanh âm của Đàn Hương, Mộ Dung Yên không khỏi từ trên giường đứng lên, đáy lòng âm thầm có chút vui mừng khó có thể ức chế.

Chung quy nàng vẫn là đến đây...

"Điện hạ, người đây là..."

"Cái gì cũng đừng nói, cũng đừng hỏi, nếu như lắm miệng, bổn cung muốn lấy mạng của ngươi!" Phù Trừng vừa tiếp nhận bầu rượu trong tay Đàn Hương, liền đem rượu đều thấm lên người, khiến Đàn Hương cả kinh che miệng lui lại vài bước.

Mộ Dung Yên nghe thấy nàng nói thật tàn nhẫn, mang theo vẻ giận dữ đi tới cạnh cửa, chợt đẩy cửa ra, nâng tay muốn cho Phù Trừng một cái tát.

Phù Trừng nắm chặt lấy cánh tay của nàng, đôi mắt mang theo xin lỗi vội vàng nhìn nàng một cái, "Hiền phi nương nương đừng vội tức giận, miễn làm tổn thương thân mình."

Mộ Dung Yên rút bàn tay về, cười lạnh nói: "Đường đường là Trấn quốc Công chúa nên cái giá Công chúa thật lớn, cũng đã khinh người khinh đến trước cửa của bổn cung, chẳng lẽ bổn cung không nên nhắc nhở điện hạ một chút sao?"

Phù Trừng thản nhiên cười cười, đem bầu rượu trong tay kia đưa cho Đàn Hương, "Lui xuống, lát nữa mặc kệ có nghe được cái gì, cũng không cần đi ra, nếu không, bổn cung cũng không giữ được ngươi."

"Dạ!" Đàn Hương vội vàng lui xuống.

"Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?" Mộ Dung Yên lạnh mặt nhìn thẳng vào nàng, không lưu một chút tình cảm.

Phù Trừng chớp mắt, mang theo nồng đậm mùi rượu đến gần Mộ Dung Yên một bước, "Nương nương cảm thấy thế nào?"

"Ngươi..." Mộ Dung Yên phất tay áo lui về phía sau một bước, lui vào trong điện, "Nếu như ngươi không muốn gả cho Phượng Hoàng, trút giận lên bổn cung, bổn cung cũng gánh không được!"

Khóe miệng Phù Trừng cong lên, cười đến vô tư, "Nương nương sai rồi, bổn cung chính là cam tâm tình nguyện gả cho Mộ Dung đại nhân."

"Ngươi..." Mộ Dung Yên không thể tin được những thứ nghe thấy, thấy giờ khắc này tinh thần nàng tỉnh táo, làm sao giống như người uống rượu? Trong lòng hơi đau xót, Mộ Dung Yên cố gắng làm cho trái tim bối rối của mình trấn tĩnh lại, "Nếu ngươi đã cam tâm tình nguyện gả đi, sao còn mượn rượu tới chỗ này của bổn cung làm loạn om sòm? Dựa theo bối phận, ngươi gả cho Phượng Hoàng, bổn cung chính là tỷ tỷ của ngươi!"

"Là tỷ tỷ thì thế nào? Là Hiền phi nương nương lại thế nào?" Phù Trừng bỗng nhiên cười khổ một tiếng, bên trong tiếng cười có chút thản nhiên thê lương, "Này cũng không phải là ngươi, Thanh Hà."

Mộ Dung Yên kinh hãi, một tiếng gọi ôn nhu này đủ để làm cho lòng của nàng run run, muốn tránh né đôi mắt ấm áp của Phù Trừng, lại tham luyến sự ấm áp của Phù Trừng.

"Gả cho Mộ Dung đại nhân, chỉ vì ngươi." Tám chữ đơn giản từ trong miệng Phù Trừng nói ra, Phù Trừng nâng tay đặt lên hai vai của nàng, mang theo chút thản nhiên cầu xin, "Trọng trách trên vai ngươi, ta đến giúp ngươi gánh lấy một nửa, ngày tháng sau này, để cho Thanh Hà sống lại, được không?"

Mộ Dung Yên cảm thấy trong lòng đau xót, thì ra nàng gả cho đệ đệ, chỉ vì có thể ở ngoài cung bảo hộ đệ đệ, để mình không cần phải lấy lòng Phù Kiên, ủy khuất bản thân miễn cưỡng vui cười.

Trái tim ấm áp đến lợi hại, cũng chua xót đến lợi hại, bất giác đôi mắt Mộ Dung Yên liền thấm ướt, còn chưa kịp nói gì, đã bị Phù Trừng gắt gao ôm vào trong lòng.

"Có ta ở đây, Mộ Dung đại nhân ở ngoài cung tất sẽ bình an." Phù Trừng nói xong, thanh âm có chút nghẹn ngào, "Có ta ở đây, phụ hoàng mơ tưởng chạm vào ngươi một phần."

Mộ Dung Yên ép buộc bản thân mau chóng tỉnh lại, không cần để sự ấm áp trong những lời nói của nàng mê hoặc loạn tâm!

Nữ nhi của cừu nhân, nàng vĩnh viễn là nữ nhi của cừu nhân...Cái ôm ấm áp này cùng với mối huyết hải thâm thù phải mang, là khoảng cách nàng vĩnh viễn cũng không thể xóa bỏ.

"Công chúa điện hạ tựa hồ đã thất lễ rồi, bổn cung thân là tần phi, sao có thể không hầu hạ Hoàng thượng?" Mộ Dung Yên khẽ động đẩy thân mình Phù Trừng ra, mỗi một cái đẩy đều có vẻ phá lệ vô lực, nâng hai mắt đẫm lệ lên, "Huống hồ, bổn cung không cần ngươi giả từ bi như vậy! Phụ hoàng mẫu hậu đã qua đời của ta, ngươi có thể trả lại cho ta sao? Cốt nhục thân tình của ta bị tàn sát, ngươi có thể trả lại cho ta sao?"

"Thanh Hà..." Thân mình Phù Trừng run lên, trong phút chốc liền buông lỏng thân thể của nàng ra, những thứ đó đều không thể đền lại cho nàng, vĩnh viễn cũng không thể đền lại cũng nàng.

"Không cho phép ngươi gọi ta như vậy! Ngươi không xứng!" Mộ Dung Yên hung hăng nâng tay lên, muốn đánh lên má Phù Trừng, lại vẫn kiềm nén hạ tay xuống.

Sao có thể đánh người kia? Từ khi bắt đầu cho đến bây giờ, người lấy mệnh tướng hộ vĩnh viễn đều là Phù Trừng, dùng sự ấm áp để yêu thương nàng cũng là Phù Trừng, luận trong sạch, quả thật người kia chưa bao giờ làm chuyện tổn thương nàng.

Bỗng nhiên Phù Trừng gượng cười, nắm chặt tay nàng, áp lên mặt mình, "Ngươi không nỡ đánh ta, ngươi rốt cuộc là không nỡ đánh ta..."

"Ngươi làm càn!"

"Vì ngươi mà làm càn một lần, thì có làm sao?" Phù Trừng cao giọng mở miệng, nắm chặt lấy bàn tay của nàng, lúc này đây không để cho nàng lùi về sau một bước, "Ngươi không cho ta gọi ngươi là Thanh Hà, ta liền không gọi...Nhưng mà, ngươi không ngăn cản được chuyện ta muốn làm, phụ hoàng mới thật sự là người không xứng chạm vào ngươi, giấc mộng tọa ủng hậu cung ba ngàn mỹ nhân của hắn cũng nên tỉnh lại, cơn ác mộng lấy lòng thuận theo của ngươi cũng nên tỉnh lại!"

Tiếng nói vừa dứt, liền nghe thấy bên ngoài Tê Hoàng cung vang lên tiếng tiểu nội thị thông truyền.

"Hoàng thượng giá lâm--"

"Ngươi có thể nói ta giả vờ say khi dễ ngươi, ngươi cũng có thể giúp ta diễn trò, mạng của ta ở trong tay ngươi, nếu như ngươi muốn ta trả lại một mạng này, giờ khắc này liền có thể lấy đi!" Phù Trừng không sợ không lo nói xong câu đó, trên mặt hiện lên một dáng tươi cười mê ly, đột nhiên giữ chặt kéo Thanh Hà đi vào điện.

Vừa nghe thấy Phù Kiên giá lâm, nội thị cung nữ vốn đang ngủ đều từ trong phòng chạy ra, quỳ xuống hai bên, nghênh đón quân vương.

Phù Kiên tùy ý để hai tiểu nội thị đỡ lấy, mang theo ba phần men say đi đến, "Trẫm muốn tiểu mỹ nhân, muốn mỹ nhân a!"

Thanh âm đáng sợ kia truyền vào trong tai Mộ Dung Yên, thân mình Mộ Dung Yên không khỏi run lên, quay đầu lại, liền nhìn thấy Phù Trừng đều đã đem áo ngoài cởi xuống, thuận tay cầm lấy một cái khăn trên giá đồng, nhét vào trong tay Mộ Dung Yên, "Giúp ta xoa thuốc!"

Mộ Dung Yên bỗng nhiên hiểu được ý tứ của Phù Trừng, nhìn Phù Trừng dựa vào trên giường nhỏ, lưng trần, chính là vừa liếc mắt nhìn một cái, hai gò má Mộ Dung Yên đều bắt đầu nóng ran.

Phù Trừng ngược lại là trấn tĩnh nói: "Thân mình này của bổn cung đã sớm bị nương nương nhìn thấy sạch sẽ, bổn cung cũng không thẹn thùng, nương nương còn chần chờ cái gì?"

Mộ Dung Yên bị nàng nói đến không còn lời nào để đáp lại, chỉ có thể làm bộ dáng như đang xoa thuốc cho Phù Trừng, dùng khăn nhẹ nhàng lau lên vết thương của Phù Trừng.

"Tiểu mỹ nhân, ái phi..." Phù Kiên một bước vào Tê Hoàng cung, liền kích động muốn nhào tới Mộ Dung Yên.

Mộ Dung Yên kinh sắc đứng lên, vội vàng khom người nói: "Thần thϊếp tham kiến Hoàng thượng!"

"Thanh Hà tỷ tỷ...Thuốc thấm vào làm ta đau quá..." Túy ngữ của Phù Trừng làm cho Phù Kiên khựng bước chân lại, ánh mắt rơi vào tấm lưng nõn nà của Phù Trừng, khuôn mặt không khỏi xanh mét.

"Sao Trừng nhi lại ở đây?" Phù Kiên kinh ngạc hỏi lại.

Mộ Dung Yên vội vàng kéo xiêm y che chắn cho Phù Trừng,"Bẩm Hoàng thượng, hôm nay Công chúa điện hạ uống nhiều mấy chén, chắc là mấy ngày nay vẫn là do thần thϊếp xoa thuốc cho điện hạ, cho nên điện hạ mới đến chỗ này của thần thϊếp."

"Thanh Hà tỷ tỷ..." Phù Trừng chớp chớp đôi mắt say lờ đờ, nheo mắt nhìn nhìn Phù Kiên, vẻ mặt mờ mịt kéo góc áo Mộ Dung Yên, "Thanh Hà tỷ tỷ...Ta hình như nhìn thấy phụ hoàng...Nhất định là không phải...Phụ hoàng nhất định sẽ không đến nhìn ta được..." Tiếng nói vừa dứt, ngữ thanh trở nên thê lương, "Thanh Hà tỷ tỷ...Ngươi cũng biết hôm nay trong lòng ta có bao nhiêu đau khổ...Ta là quả phụ...Là quả phụ..."

"Người tới, đem Trấn quốc Công chúa đưa về..." Phù Kiên thấy Phù Trừng như vậy, trong lòng cũng chịu không nổi, bởi vì tư tâm của bản thân, đem nữ nhi vừa trở thành tân quả lại đẩy vào trong lòng nam tử khác, quả thật là có chút quá đáng.

"Hoàng thượng..." Lời nói của Phù Kiên còn chưa dứt, Mộ Dung Yên cảm thấy sắc mặt Phù Kiên không tốt, muốn giảng hòa, chỉ thấy Phù Trừng bỗng nhiên gắt gao ôm lấy Mộ Dung Yên, Mộ Dung Yên một bước cũng không đi được, ngã ngồi xuống trên giường nhỏ.

"Thanh Hà tỷ tỷ, đừng đi, ta lạnh..." Phù Trừng nói xong, nơi khóe mắt còn rơi xuống hai giọt nước mắt.

Nếu như trong lòng nàng chịu khổ sở, tối nay để cho nàng mượn say mà phát tiết đi.

Phù Kiên không khỏi cảm thấy có chút áy náy, Trừng nhi khắp nơi vì phụ thân, lại rơi vào kết cục như thế này, quả thật là người làm phụ hoàng như hắn đã thiết sót.

Mộ Dung Yên bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Phù Kiên một cái, "Hoàng thượng, điện hạ tựa hồ đã say rồi, nếu như cứ như vậy mà đưa về Lan Thanh các, chỉ sợ trên đường sẽ bị lạnh -- cảm lạnh sau khi say rượu, rất dễ thương thân."

Men say của Phù Kiên đã sớm biến thành hư không, hôm nay đã có lỗi với Trừng nhi, nếu như lại bởi vì muốn lâm hạnh phi tử làm cho Trừng nhi bị cảm lạnh sinh bệnh, truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ bị bách tính thiên hạ mắng một câu ham mê nữ sắc vô nghĩa.

"Để Trừng nhi nghỉ ngơi ở đây đi." Phù Kiên buồn bực đột nhiên phất tay áo, đẩy nội thị hai bên ra, "Bãi giá đến Tiêu Phòng điện!"