Chương 38: Hoàng đế giá đáo (I)
Biết hoàng đế đến, Phượng Thành thở dài. Thật có thể nói là sợ cái gì sẽ đến cái đó.
Ngạn Tập đến, đã đánh vỡ yên ả của Vân Điếu Bàn. Túc Mệnh đang an bài nhân thủ, nhưng khi nhìn tới Lưu Quang ở bên cạnh thì dừng một chút.
Ấn theo Phượng Thành và Diễm Trì đã nói - khi bọn họ ở Ngạn Đô, bọn họ không có nói cho Ngạn Tập về chuyện Lưu Quang trúng độc - đương nhiên hiện tại cũng chưa xác định được vì sao hoàng đế đến, nhưng vẫn có thể đoán được là có liên quan đến chuyện nàng cướp Thái tử phi. Bảo Kiều đề nghị giấu Lưu Quang đi, tránh cho hoàng thượng khả nghi. Lưu Quang nghe hoàng đế Ngạn Quốc đến đây thì thấy áp lực - đặc biệt khi Bảo Kiều muốn nàng trốn đi.
Xung quanh, nha hoàn đều tản ra: đốt trầm, quét tước, chuẩn bị ăn uống và nơi cư ngụ cho hoàng đế.
Tại đây, Lưu Quang tự giác không nói gì, ngoan ngoãn nghe theo an bài Túc Mệnh.
Túc Mệnh trầm ngâm một lát, không chút do dự nói: "Hắn biết là chuyện sớm hay muộn, ta không cần phải giấu."
Lưu Quang sau khi nghe xong thở phào một hơi. Ít nhất, Túc Mệnh có xem trọng nàng. Nhưng hoàng đế là ai? Quan hệ của hắn và Túc Mệnh, tựa như lời đồn? Những nghi vấn cho tới bây giờ không có, hiện giờ mới dần dần xuất hiện ở trong lòng Lưu Quang.
Bảo Kiều xem thái độ kiên quyết của Túc Mệnh cũng chỉ có thở dài, bảo A Ly đưa Lưu Quang về Thính-Túc-các trước.
Túc Mệnh ngăn cản nói: "Nàng không cần đến Thính-Túc-các. Dọn đến chỗ của ta đi."
Bảo Kiều vỗ đầu: đúng rồi, hoàng đế đến đây là ở Thính-Túc-các.
Rồi, bọn họ phân công nhau làm việc.
Phượng Thành đi tìm Diễm Trì, một đường đuổi tới Tích-đình. Đào Khê đã chờ ở đó.
"Phượng Thành, Hoàng thượng đang chờ, sao mọi người chậm vậy?" Đào Khê tại kia giơ chân nói.
"Cũng không phải chúng ta mời Hoàng thượngđến, gấp cái gì?" Phượng Thành nói. "Sơ lược chút đi, sao Hoàng thượng lại đến đây?"
"Hoàng thượngtìm tiểu thư. Vốn không xác định nàng có ở trên núi hay không, nhưng sau đó bắt được phi cáp từ Vân Điếu Bàn cho ta, thế mới biết."
"Chỉ có vậy?" Phượng Thành chọn mày.
"Hắn là hoàng thượng, muốn tới còn cần lý do sao. Ta cũng lâm thời bị xách tới đây." Đào Khê ảo não nói.
"Hoàng thượngdẫn theo bao nhiêu người?" Diễm Trì xen mồm hỏi - bởi vì ở dưới, tựa hồ nàng thấy gì đó.
"Chỉ dẫn theo hai mươi tên đại nội thị vệ. Tất cả trú doanh ở ngoài, không được phép vào đây." Thời điểm Đào Khê nói xong, mọi người cũng đã ra đại môn Vân Điếu Bàn, thanh âm của Đào Khê cũng nhỏ dần.
Quả nhiên, bên ngoài Vân Điếu Bàn đã có bốn đỉnh lều trại. Bên ngoài lều có vài thị vệ đang chờ, thấy có người đi ra thì tiến vào lều bẩm báo.
Hoàng đế Ngạn Tập lập tức chui ra, nhóm Phượng Thành cũng đang đi tới trước mặt.
"Tam thị nữ tiếp giá trễ, mong Hoàng thượng thứ tội."
Ngạn Tập thấy ba người, có hơi thất vọng nói: "Đại sư đâu?"
"Hoàng thượng nếu muốn triệu kiến đại sư ở đây, có lẽ phải đợi một chút ạ." Phượng Thành nhìn lướt qua thị vệ bên cạnh, cung kính nói.
"Uh, thế thì không cần." Ngạn Tập vừa nghe đã biết Túc Mệnh ở trên núi, không uổng công chuyến này, vì thế cao hứng nói. "Bọn họ sẽ không đi vào, các ngươi an bài giúp ta cho bọn họ."
"Vâng. Hoàng thượng, mời!"
Mấy người tránh ra, Ngạn Tập vui vẻ đi vào Vân Điếu Bàn.
Đi ở cuối cùng, Diễm Trì ngạo mạn hỏi thị vệ: "Các ngươi phải ở đây bao lâu?"
Trong đó một người tiến lên đáp: "Hoàng thượng không có nói rõ."
"Được rồi, vậy các ngươi đợi ở đây." Diễm Trì lúc này mới đi.
Xuyên qua Tích-đình, dọc hành lang, bọn họ đi tới Cung-viên.
Cung-viên là một chỗ ấn theo thiết kế lâm viên của hoàng gia, là một ngọn núi có nước chảy xuống - đó cũng là yêu cầu của Ngạn Tập năm đó. Trong vườn có một cái bàn ngọc, là bạch ngọc thượng đẳng chạm trỗ mà thành, phối với sáu cái ghế ngọc. Trừ những thứ này, còn có vài cái bàn thờ được làm từ núi đá thiên nhiên lâu năm. Những thứ này hẳn là an bài ở bên trong nhưng Túc Mệnh không thích Vân Điếu Bàn có mấy thứ này, mà ngại vì hoàng đế luôn mãi yêu cầu nên mới điều tới Cung-viên. Cho nên, Cung-viên, kỳ thật là một viên bọn họ không hề đến. Và cũng là nơi duy nhất có liên quan đến hoàng cung cùng Ngạn Tập.
Túc Mệnh, Bảo Kiều dẫn những nha hoàn có phận sự ở đây chờ. Ngạn Tập đến, vị trí cao nhất được nhượng lại cho hắn, lúc này tất cả mới hành lễ.
Ngạn Tập tiến lên nâng Túc Mệnh dậy, nói: "Nếu đã đến Vân Điếu Bàn của nàng, chúng ta không cần nhiều lễ nghĩa như thế. Tất cả đừng câu nệ."
Túc Mệnh nói: "Thính-Túc-các đã chuẩn bị xong, ngài một đường bôn ba, nghỉ ngơi trước hay không."
"Ta cũng không phải cố ý đến." Ngạn Tập biện hộ, lại thấy xung quanh không ít người, ho nhẹ một tiếng, "Không vội, đến kia ngồi một chút đi."
"Đều là một đường bôn ba, Hoàng thượng giải thích làm gì." Túc Mệnh thờ ơ nói. Nàng quay đầu lại hỏi Bảo Kiều, "Nước ấm chuẩn bị cho Hoàng thượng chưa?"
"Vâng, đã nấu xong rồi." Bảo Kiều đáp.
Túc Mệnh gật đầu, nói: "Hoàng thượng, nước ấm đã chuẩn bị rồi, ngài nên gột rửa bụi bặm đi."
Ngạn Tập nghe xong cũng không nói gì nữa, y theo Túc Mệnh.
"Hoàng thượng nghỉ ngơi trước đi, đợi ngọ yến chuẩn bị xong, chúng ta sẽ đón gió tẩy trần cho ngài." Túc Mệnh khom người, không có ý đi cùng Ngạn Tập.
Ngạn Tập thở dài, bước đi.
Phượng Thành chờ Hoàng thượng đi xa, mới hỏi: "Lưu Quang đâu?"
"Ở chỗ ta." Túc Mệnh trả lời, ngồi xuống bàn ngọc bên cạnh.
Phượng Thành nói lại những lời đã hỏi Đào Khê cho Túc Mệnh. Tiếp đó, nói: "Hoàng thượng vừa nói không phải cố ý đến đây, nói vậy sẽ không ở đây lâu, Lưu Quang có phải nên tránh được thì tránh hay không?"
Túc Mệnh nâng mắt nhìn Phượng Thành.
"Tâm ý Hoàng thượng đối với ngài như thế nào, tụi em đều biết hết. Tuy hắn không thể đυ.ng vào ngài, nhưng tuyệt đối sẽ không để ngài thuộc về ai khác." Phượng Thành giải thích.
"Hoàng gia đều thật sự bá đạo." Diễm Trì nhỏ giọng giễu cợt nói.
"Ta biết rồi." Túc Mệnh khép hờ mắt, "Nhưng, cũng nên để Lưu Quang biết ta rốt cuộc là ai."
"Ở trong cảm nhận của nàng, tiểu thư là người lợi hại nhất thiên hạ, được tất cả sùng bái và kính trọng..." Diễm Trì ha ha cười nói.
"Anou, ta ngắt lời một chút nhá." Đào Khê nghe xong nửa ngày, thập phần hồ đồ, "Các ngươi nói Lưu Quang, không phải là Thái tử phi Lưu Quang của Thái tử Hoành Khuynh đi?"
"Chính là nàng, " Diễm Trì thở dài. "Đào Khê, ngươi đã bỏ qua một chuyện rất ly kỳ."
"Bây giờ ta biết đến cũng đủ ly kỳ rồi." Đào Khê gãi đầu. "Thái tử phi hiện tại không phải ở Hoành Quốc sao? Nghe nói mẫu thân nàng vừa mới qua đời, nàng đang giữ đạo hiếu đó."
"A, ngươi nghe ai nói?" Diễm Trì oa oa kêu lên.
"Ở trên đường. Hoàng thượng nói cho ta biết." Đào Khê hồi tưởng lại. "Hoàng thượng nghĩ tiểu thư đã trả Thái tử phi về đó rồi."
Túc Mệnh lại nở nụ cười.
"Tiểu thư, ngài cười cái gì?" Diễm Trì ngửa đầu nghĩ, "Chẳng lẽ Tang Tử chữa trị cho Yến Tê Đồng xong, đưa nàng về làm Thái tử phi?"
"Không thể." Túc Mệnh lắc đầu. "Đúng hơn là Thái tử Hoành Khuynh vì che dấu tai mắt, cố ý làm như vậy. Nếu Thái tử phi đang giữ đạo hiếu, đồng nghĩa với việc không cần đi ra gặp người. Nhưng không biết hiếu kỳ là bao lâu. Bất quá, như thế lại đủ cho chúng ta tranh thủ quay về Hoành Quốc."
Phượng Thành cũng hiểu ra, cười nói: "Xem ra, tạm thời là Thừa tướng thắng Hoàng hậu."
"Phải nói là Thái tử vẫn còn rất muốn Lưu Quang - Thái tử phi." Diễm Trì lại cau mày nói.
Mấy người nghe xong đều trầm mặc. Sau đó, Túc Mệnh đứng lên: "Được rồi, tạm thời giải tán đi. Diễm Trì, em đến Sơ-Chi-các cùng Lưu Quang, chờ sắp xếp của ta."
"Dạ." Diễm Trì xoay người đi rồi.
Giữa trưa, ngay tại Cung-viên, một bữa tiệc được bày ra vì hoàng đế nghênh giá.
Ngạn Tập thấy một vòng người vây quanh, rất không thoải mái, liền vung tay giải tán bớt. Cuối cùng, chỉ còn lại vài nha hoàn hầu hạ. Túc Mệnh thấy thế cũng cho lui toàn bộ, chỉ còn lại hai người.
"Ngạn Tập, ngài nói ngài không cố ý đến, vậy ngài định làm gì?" Túc Mệnh vừa ăn, vừa thờ ơ hỏi.
"Ờ, đã lâu không có ra ngoài, chỉ là cải trang tham quan ngoại quốc thôi." Ngạn Tập nói.
Túc Mệnh không nói gì. Nếu nàng nhớ không lầm, thất đệ của Hoàng thượng, hai tháng này không phải đang đi tuần sao?
"Lần trước đến Vân Điếu Bàn, nó vừa mới xây xong nhỉ." Ngạn Tập khen, "Ngày hè đến đây nghỉ hè là hết sảy. Có lẽ không còn nơi nào tốt hơn ở đây."
"Vậy ngài không ngại đem vương công đại thần đến đây luôn chứ, chẳng phải như thế rất tốt?" Túc Mệnh lãnh đạm nói.
Ngạn Tập nhìn Túc Mệnh mà không có thần sắc vui mừng nào, hắn để đũa xuống hỏi: "Ta quên chính sự, muốn hỏi nàng."
Túc Mệnh nhìn Ngạn Tập.
"Lần trước đi Hoành Quốc, tại sao cướp Thái tử phi?" Ngạn Tập thở dài. "Mặc dù ta bảo nàng đi quấy rối, nhưng nàng quậy cũng không nhỏ."
"Hoàng thượng không phải đã xử lý thích đáng cho ta rồi sao?" Túc Mệnh đáp lại. "Có điều, Quý phi nương nương vừa mới được sủng ái..."
"Ừ. Cẩm Viện đã hạ táng rồi?" Ngạn Tập đột nhiên nghĩ đến, hỏi.
"Vâng." Túc Mệnh gật đầu. "An táng tại Trúc-Sắt-sơn."
"Mà..." Ngạn Tập nghi vấn, "phi cáp nàng gửi cho Đào Khê, vì sao phải tìm phần mộ của người khác? Bích Kiều đó là ai?"
"Ngài..." Túc Mệnh hơi nheo mắt, "bắt phi cáp của ta?"
Ngạn Tập sửng sốt, đã nghĩ Đào Khê nói cho nàng rồi.
"Hàng năm ta chuẩn bị phi cáp cho ngài, là để cho ngài bắn chết?" Túc Mệnh đẩy bát đũa ra, lạnh lùng nói.
"Túc Mệnh, nàng nghe ta nói đã." Ngạn Tập kéo tay Túc Mệnh, "Tuy Hoành Khuynh trở về nước, nhưng khó bảo toàn hắn không còn hoài nghi nàng, cho nên ta mới vội tìm tung tích nàng. Dù nàng có chút thân thủ, nhưng cũng chỉ là nữ, vạn nhất hắn bắt được thì làm sao? Cho nên ta mới nghĩ hết mọi cách. Vất vả mới bắt được một con, như thế mới xác định được nàng ở trên núi."
"Nằm trong tay Hoành Khuynh..." Túc Mệnh thanh lãnh nói. "Ngài sợ hắn gϊếŧ ta, tin này truyền ra sẽ dao động giang sơn của ngài?"
Ngạn Tập đau xót trong lòng, suy sụp buông tay nói: "Cho dù ta tốt với nàng như thế nào, nàng cũng chỉ coi đó là đầy mưu độc." Hắn cười khổ nói. "Nếu ta sợ như thế thì ta đã không cho nàng xây Vân Điếu Bàn. Ta nên khóa nàng ở bên cạnh mới đúng. Một bước cũng không rời."
"Ngài biết tính tình của ta chứ, " Túc Mệnh lúc này mới dịu giọng. "Đây là lựa chọn của ngài."
"Phải!" Ngạn Tập rốt cục thừa nhận.
Sớm biết như thế, lúc trước cần gì phải...