Bên tai truyền tới giọng nói quen thuộc như thế, ngón tay Thanh Vũ động tới dây kéo buông xuống, cầm bút dính mực, dừng ở trên mặt giấy, mực chảy xuống mặt giấy tạo thành những điểm đen nhỏ giọt. Quá đột nhiên, hết thảy đều quá đột nhiên, không phải là cái ôm ấm áp trong ký ức, làm cho nàng có chút kinh hoảng, thậm chí ngay cả khí lực quay đầu cũng không có, chỉ có thể cứng ngắc thân thể, tùy ý để người phía sau ôm, không nhúc nhích.
Nàng không hề đáp lại, làm cho Bách Lý Dực đang ôm phía sau cũng có chút bất an. Dù sao cũng đã 4 năm không gặp mặt, hiện nay gặp lại, lại là dùng phương thức đột nhiên như thế, Thanh Vũ cảm thấy bất ngờ cũng là bình thường. Hay là, vẫn còn tức giận. Bách Lý Dực định tâm trở lại, nắm y phục của Thanh Vũ, đưa nàng cùng ghế tựa xoay lại, chuyển tới trước mắt mình, ánh mắt chăm chú, Thanh Vũ vẫn đang im hơi lặng tiếng, giờ khắc này chảy xuống một vệt nước mắt, làm Bách Lý Dực bị dọa không nhẹ.
Vẫn là khuôn mặt quen thuộc trong mộng kia, y phục thiếu nữ non nớt mà êm dịu, mài dũa qua năm tháng, giờ đây dáng vẻ có chút tinh xảo, gầy gò. Bách Lý Dực buông tay đang ôm ra, đưa tay nâng lên khuôn mặt kia, cẩn thận đánh giá một phen.
Cách làn hơi nước mông lung, Thanh Vũ theo động tác của Bách Lý Dực, nhìn người kia cũng không khác biệt so với lúc rời đi, nước mắt lại chảy dài trên má. Môi nàng run rẩy không cách nào khống chế, tựa hồ muốn gọi tên Bách Lý Dực, có thể chỉ trong khoảnh khắc đó, nàng đau đớn phát hiện, cực kỳ lâu trước đây, nàng đã mất đi cơ hội gọi tên của Bách Lý Dực. Chỉ có thể từ trong cuống họng, tuôn ra một tia nghẹn ngào đang cực lực áp chế.
Nhìn bộ dạng của nàng như vậy, Bách Lý Dực cũng ướt viền mắt, nâng mặt nàng, cúi người, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng, nhỏ nhẹ nói, "Vừa thấy ta đã khóc, lâu rồi chưa gặp lại, bây giờ lại mít ướt như vậy hả ?"
Thanh Vũ cắn môi, cực lực đè nén thân thể đang run rẩy của mình, đưa tay, dò vào bên trong áo khoác của Bách Lý Dực, ôm lấy đối phương, đem đầu tựa vào trước ngực Bách Lý Dực, giọt nước mắt mạnh mẽ rơi xuống.
Bách Lý Dực ôm nàng, đem thân thể nàng quấn chặt dưới áo khoác mình, ôm thật chặt, cằm sượt sượt lên đầu nàng, đứa bé kia khóc run rẩy cả người trong l*иg ngực nàng, vỗ vỗ sống lưng đối phương, nhẹ giọng an ủi, "Khóc cái gì. . . . . . Ta đây không phải. . . . . . Trở về rồi sao?"
Nhiều năm không gặp, đột nhiên tương phùng, Thanh Vũ vừa thấy đối phương liền rơi lệ. Vùi ở trong người Bách Lý Dực khóc hồi lâu, lúc này mới yên tĩnh trở lại, Thanh Vũ trải qua niềm vui tương phùng, từ trong l*иg ngực Bách Lý Dực thò đầu ra, liền cảm thấy ngượng ngùng.
Bách Lý Dực thấy nàng hơi đỏ mặt, nghiêng đầu không cho mình nhìn dàng vẻ của nàng lúc này, có chút dở khóc dở cười. Dáng vẻ rụt rè này, đúng là làm cho Bách Lý Dực tìm về cảm giác ở Châu Thành năm ấy, trong nháy mắt cảm thấy vô cùng thoải mái.
Đem Thanh Vũ kéo lên, Bách Lý Dực ngồi ở vị trí của Thanh Vũ, tựa như trước kia, để Thanh Vũ ngồi lên đùi của mình, đưa thân thể nàng ôm trong l*иg ngực mình.
Lúc Thanh Vũ đứng dậy, Bách Lý Dực mới phát hiện, 4 năm qua Thanh Vũ trưởng thành không ít. Một lần nữa ôm Thanh Vũ ngồi ở trên đùi, nàng mới phát hiện, người này, vẫn nhẹ như trước đây.
Một tay ôm lấy eo đối phương, một tay kia của Bách Lý Dực nắm cằm Thanh Vũ, tiến lên trước, vô cùng cẩn thận liếc nhìn một phen, một lát, mới tổng kết nói, "Gầy."
Thanh Vũ vừa mới khóc xong, một đôi mắt ửng hồng nhìn Bách Lý Dực, mím chặt môi, nghiêng đầu trốn ra khỏi tầm mắt của Bách Lý Dực.
Bách Lý Dực thấy dáng vẻ của nàng như thế, ôm chặt lấy thân thể nàng, nhíu mày nói rằng, "Làm sao, lẽ nào ta nói sai sao?"
Thanh Vũ lắc đầu một cái.
Vẻ mặt của nàng không thay đổi, thế nhưng Bách Lý Dực nhìn ra đầu mối, Bách Lý Dực tiến lên trước, bờ môi ướŧ áŧ ghé sát vào vành tai lạnh lẽo của Thanh Vũ, nhẹ nhàng phả khí nói, "Này, ngươi đây là tức giận ?"
Vành tai mẫn cảm bị đối phương trêu đùa như thế, Thanh Vũ cả kinh suýt chút nữa từ trên đùi đối phương nhảy dựng lên. Bách Lý Dực ôm sát thân thể nàng, ngăn trở nàng giãy dụa rời đi, nhẹ nhàng hôn lên hốc mắt đỏ hồng của đối phương. Bờ môi ướŧ áŧ vô cùng cẩn thận hôn qua mỗi tấc trên khuôn mặt Thanh Vũ, nàng nhắm hai mắt, lông mi dài run rẩy đảo qua bờ môi Bách Lý Dực, khẽ cắn môi anh đào, lẳng lặng tiếp nhận động tác của Bách Lý Dực.
Bờ môi hôn lướt qua da mặt Thanh Vũ, Bách Lý Dực hôn mắt của nàng, theo dòng nước mắt liếp lá hai gò má của nàng, chăm chú ôm nàng vào trong lòng, mỗi tấc hôn lên mặt nàng, cuối cùng, đặt nụ hôn xuống khóe môi của nàng.
Bách Lý Dực ôm chặt Thanh Vũ, kề sát môi lên khóe môi nàng, thở dài một tiếng, "Không nên tức giận." Dứt lời, một tay nâng lên khuôn mặt của nàng, mềm nhẹ hôn lên.
Môi lưỡi quấn quýt, đau khổ dằn vặt suốt 4 năm qua hòa quyện với nụ hôn đó như muốn điên cuồng. Bách Lý Dực dùng sức nơi đầu lưỡi, làm cho Thanh Vũ bất an chụp lấy cánh tay của nàng, nghẹn ngào, giọt nước mắt từ khóe mắt thấm ra.
Cánh tay truyền tới cảm giác đau đớn làm cho Bách Lý Dục hồi phục lại tinh thần. Thanh Vũ dĩ nhiên không thể chịu đựng, Bách Lý Dực đem nụ hôn hung ác từng chút từng chút biến thành mềm nhẹ, cuối cũng khó khăn lắm mới rời đi bờ môi của nàng.
Sợi chỉ bạc bởi vì hai người rời ra mà đứt đoạn, Bách Lý Dực bứt ra, bình phục hô hấp của mình, đưa mắt nhìn xuống mờ môi Thanh Vũ. Không khỏi lại thò đầu, đem môi bao phủ tới, hôn xuống sợi chỉ bạc nơi khóe miệng đối phương. Thanh Vũ sợ nàng lại tới một lần nữa, vội vã đưa tay, chống đỡ bờ vai của Bách Lý Dực, lắc đầu kháng cự cử chỉ thân mật của nàng.
Một phen động tác vừa rồi của đối phương, làm cho hốc mắt của nàng vẫn còn chứa lệ, nước long lanh, làm cho người ta muốn thương yêu. Bách Lý Dực nhìn nàng, cũng không để ý lực cản trên vai, ló đầu, lại hôn lên khóe môi nàng, đùa nói, "Còn tức giận ?"
Thanh Vũ nghiêng đầu, lắc đầu phủ nhận lời của Bách Lý Dực. Vừa mới hôn xong làm cho tóc tai Thanh Vũ rối loạn, lại không muốn buông xuống, lắc ở trên gương mặt. Bách Lý Dực thấy vậy, đưa tay, dùng đầu ngón tay vuốt tóc nàng ra sau tai, không nhanh không chậm sửa sang lại tóc cho nàng.
Động tác mềm nhẹ của Bách Lý Dực làm cho nàng không thể nào chống cự, Thanh Vũ cụp mắt, đưa mắt đặt lên người Bách Lý Dực, giơ tay, đem ngón tay Bách Lý Dực đang sửa sang tóc mình chộp lại, kề sát lên má mình.
Gò má hơi lạnh sượt sượt lên bàn tay ấm áp của đối phương, Thanh Vũ nhìn Bách Lý Dực trước mặt, ánh mắt không muốn xa rời. Hai người nhìn nhau, trong mắt chỉ phản chiếu hình ảnh đối phương, không nói lời nào.
Đưa mắt nhìn hồi lâu, Bách Lý Dực đem cánh tay còn lại, mò tới cánh tay Thanh Vũ đang ôm eo mình, từng chút từng chút cạy ngón tay của nàng, đem ngón tay của mình đan xen, mười ngón siết chặt.
Bách Lý Dực nhìn khuôn mặt nàng, nhẹ giọng gọi, "Thanh Vũ..........."
Thanh Vũ nhìn Bách Lý Dực, bỗng nhiên cầm lấy bàn tay nàng đang đặt trên má mình xuống, để ở trước mặt. Ngón tay mảnh khảnh đặt xuống lòng bàn tay ấm áp của đối phương, phác họa xuống, 【 Dực 】
Bách Lý Dực gật đầu, "Ừ."
【 Dực 】
"Ta đã trở về."
【 Dực 】
"Ừ" . . . . . .
Nàng viết lên tay Bách Lý Dực một lần, Bách Lý Dực liền ứng với nàng một lần. Bất luận nàng viết bao nhiêu lần, Bách Lý Dực vẫn đáp lại. Đến cuối cùng, Thanh Vũ phác họa trong lòng bàn tay Bách Lý Dực không biết bao nhiêu chữ 【 Dực 】, Bách Lý Dực vẫn cứ đáp lời.
Ròng rã bốn năm, bốn năm nóng bức, bốn năm trời đông giá rét, chữ này vẫn luôn xuất hiện liên tục trong đầu nàng. Đêm nào nàng không ngủ được, Thanh Vũ đều sẽ dùng tay phải của mình, cẩn thận phác họa tên này lên bàn tay trái của mình. Dường như muốn hò hét kêu gào, khẩn cầu người trong lòng có thể nghe thấy được, mau mau trở về.
Hiện nay, Bách Lý Dực cuối cùng đã trở về. Như vậy, chờ đợi dong dài kia, hết thảy đều đáng giá.
Xa nhau lâu như vậy, lại tương phùng, hai người đương nhiên là rúc vào nhau, hảo hảo tâm sự. Vừa vặn là canh giờ bữa trưa, An Dung nghĩ hai người nhiều năm như vậy chưa gặp nhau, chính là thời gian tình ý sâu đậm, cũng không tiện đi tới quấy rối. Nhưng trong lòng vẫn lo lắng thân thể Thanh Vũ, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cục vẫn tự mình đem bữa trưa mang vào.
An Dung chăm sóc Bách Lý Dực đến lúc trưởng thành, tình cảm đương nhiên là sâu đậm, thời điểm bữa trưa cũng vẫn lưu lại, ba người hảo hảo tâm sự. Bách Lý Dực hôm nay đến thăm, An Dung cũng chưa nhận được tin tức, bởi vậy lúc gắp rau cho Bách Lý Dực, liền mở miệng hỏi, "Đại công tử đến Thương Châu, nhưng là có chuyện quan trọng?"
Vào lúc này, đến Thương Châu tất nhiên là có chuyện phải làm rồi. Thanh Vũ cũng hiếu kì nàng tại sao không nói một câu đã tới, giờ khắc này ở một bên ăn cơm cũng làm bộ chăm chú vểnh tai lên lắng nghe.
Bách Lý Dực bất chấp gió tuyết đến Thương Châu, buổi sáng cũng không kịp dùng cơm, giờ khắc này đương nhiên là đói cồn cào. Một bên vội vàng lấp đầy bụng, một bên đáp lại An Dung, "Ừ, đích thật là có một số việc muốn làm." Nói xong, còn cười tổng kết nói, "Vẫn là một việc lớn."
Thanh Vũ mím chặt môi, trong lòng suy nghĩ , nếu như là chuyện quan trọng, Bách Lý Dực hẳn sẽ lưu lại đây mấy ngày. An Dung không chút biến sắc liếc nhìn Thanh Vũ, thấy nàng khá là ưu sầu cắn đũa, liền sáng tỏ suy nghĩ trong lòng nàng, hỏi tiếp, "Đại công tử muốn ở Thương Châu bao lâu ?"
Bách Lý Dực trầm ngâm một hồi, nói rằng, "Sợ là cần một ít thời gian . Lâm An tìm cho ta một nơi ở rồi, cách nơi này cũng không xa, có điều, ta còn chưa đi xem." Dứt lời, quay đầu nhìn Thanh Vũ một chút, ý tứ chính là vừa đến Thương Châu đã chạy đến tìm nàng rồi.
Trong lòng Thanh Vũ thật là vui mừng, nhưng trên mặt vẫn không chút biến sắc, làm bộ chẳng liên quan đến mình, lạnh nhạt dùng cơm. Bách Lý Dực đợi hồi lâu không thấy nàng đáp lại, nhìn dáng vẻ của nàng, có chút kinh ngạc. Mấy năm qua không gặp, đúng là học được kỹ năng làm ăn của người khác rồi a, quả nhiên là trưởng thành không ít.
Nghĩ như thế, Bách Lý Dực đưa tay, ở dưới đáy bàn nhẹ nhàng nắm tay Thanh Vũ. Ở trong lòng bàn tay của nàng, khẽ dùng ngón tay phác họa viết, 【 Hài lòng à 】
Thanh Vũ bị Bách Lý Dực dùng ngón tay phác họa trong lòng bàn tay mình, có chút ngưa ngứa, giãy giụa muốn rời ra, cuối cùng vẫn là để Bách Lý Dực tùy ý viết xong trong tay mình. Ở đây có người thứ 3, lại làm ra động tác thân mật như vậy, thật sự có chút không tiện, sau khi chờ Bách Lý Dực viết xong, vành tai Thanh Vũ đã đỏ chót một màu, cầm thìa nhỏ nhấp một ngụm canh, gật đầu.
Bách Lý Dực chú ý tới động tác của nàng, chụp chặt tay nàng, đắc ý hất lông mày.
An Dung ngồi đối diện nhận ra được cử chỉ mờ ám của hai người, chỉ cảm thấy mình nên nhanh nhanh chóng chóng rời đi là tốt nhất. Đồng thời cũng âm thầm cảm thấy vui mừng, hai người bọn họ vẫn giống như lúc đầu.