Thanh Vũ

Chương 17: Thương Đoàn Của Bắc Hoa (B)

Thụy Vương phủ mấy tháng gần đây rất không yên bình, rất nhiều người đến Vương Phủ đưa thiệp mời làm cho Lâm tổng quản cũng đau đầu một phen. Hắn nhìn cái người thiếu niên mặc y phục cẩm bào của vương gia kia thì lại càng đau đầu hơn.

Hắn chần chừ một chút, sau đó vẫn quyết định đi tới, đứng ở phía sau Bách Lý Dực.

"Công tử....." Giọng nói của hắn mang theo chút do dự, lại hơi có chút bất an.

Bách Lý Dực đang chuyên chú ngồi nghe ca vũ hát, vẫy vẫy tay phải ra hiệu hắn tạm thời không lên tiếng, Lâm tổng quản cũng chỉ đành nhận lệnh. Cung kính đứng hầu ở phía sau không nói lời nào.....Dáng người uyển chuyển của các ca vũ ở dưới ánh nắng chói chang của tháng 4 lại càng thêm động lòng người, áo lụa phất phơ trong gió, làn da trắng mịn như ẩn như hiện, xinh đẹp động lòng........

Trong Vương Phủ ngày hôm nay chính là đang dàn dựng và luyện tập tiết mục ca vũ phục vụ cho lễ tiệc tết Đoan Ngọ, hôm nay đúng lúc Bách Lý Dực nổi hứng thú đi khảo sát một phen. Hết cách rồi, nàng  là một vương gia vô cùng rảnh rỗi, mỗi ngày không có việc gì làm ngoài tham gia vào mấy loại chuyện vô bổ này thôi. Lâm tổng quản chỉ nhìn lướt qua đám ca vũ kia, liền thu hồi tầm mắt. Miệng không ngừng lẩm bẩm "phi lễ chớ nhìn, Phi lễ chớ nhìn a". Hắn già đầu rồi, nào còn là thiếu niên có thể nhìn ngắm không cần mặt mũi như thế !!! Lại nói, tiệc ca vũ Đoan Ngọ này công tử thật sự sẽ để ca vũ múa mê người vậy sao ? Xuyên y phục quyến rũ như vậy, muốn làm cho già trẻ gái trai trong tiệc chảy máu mũi hết sao ? Aizzz, quả thật là quá bừa bãi a.....

Theo bản năng, hắn đem tầm mắt đặt lên trên người Thanh Vũ đang ngồi bên cạnh Bách Lý Dực. Nàng hôm nay mặc một bộ y phục màu hồng phấn, ngồi ở bên cạnh thiếu niên tuấn lãng kia thật đẹp đôi như tiên đồng ngọc nữ, hàng lông mày lá liễu trông có vẻ yếu ớt có vẻ không hợp với hoàn cảnh này, nhưng lại đặc biệt dịu dàng hài hòa. Hắn không khỏi nghĩ đến dư luận xôn xao mấy ngày gần đây trong Châu Thành. Tiếng đồn kia ca tụng nữ thần thật sự tồn tại, cái gì mà nữ thần bị người thiếu niên làm vấy bẩn. Cái gì mà không để ý đến người trong 7 tầng lầu cứ như thế hôn nhau, lại cái gì biếи ŧɦái yêu trẻ nhỏ......Aizzzz !!!!

Ngược lại tiếng đàn ngày ấy của Thanh Vũ có bao nhiêu mê hoặc, lại thêm mắm dặm muối nói công tử nhà hắn thêm bao nhiêu xấu xa. Coi công tử nhà hắn là kẻ biếи ŧɦái yêu trẻ nhỏ, lại còn bao nuôi, còn có đám người ở đầu đường kia nói muốn cứu nữ thần khỏi Đại Vương biếи ŧɦái kia, có bản lĩnh thì đến cho ta xem ! Đệt ! Nói công tử nhà ta biếи ŧɦái yêu trẻ nhỏ, ta muốn xem mấy người các ngươi nếu có cơ hội sẽ như thế nào ? Liền nghĩ mọi mưu hèn kế bẩn lừa Thanh Vũ công tử nhà ta đưa lên giường. Ta phi !!!!

Lâm tổng quản bởi vì chuyện nhận thiệp mời hôm nay mệt đến sứt đầu mẻ trán, tâm tình hoàn toàn không tốt, vì lẽ đó trong lúc nhìn Thanh Vũ không nhịn được bắt đầu nghĩ linh tinh.

Bởi vì ngày hôm ấy Thanh Vũ thi trổ tài hoa, còn trổ tài năng trong mấy bữa tiệc gần đây, Thanh Vũ đã lọt vào mắt xanh các quý tộc Nam Hạ. Ở Châu Thành chính là không bao giờ thiếu những người thưởng thức tài hoa giỏi như Bá Nhạc, coi như ngươi là nữ tử thấp kém sống ở đầu ngõ hẻm, chỉ cần có tài năng, cũng có thể đưa ngươi lên chín tầng mây. Huống chi thân phận của Thanh Vũ cũng không được tính là đê tiện. Đã như thế, đương nhiên danh tiếng càng thêm hiển hách rồi. Đương nhiên Thụy Vương Phủ mấy ngày gần đây danh tiếng cũng nổi lên không ít. Ở nơi náo nhiệt như Châu Thành, thân phận người nữ tử cũng được coi trọng hơn. Ở trong giới quý tộc Châu Thành cũng bắt đầu xuất hiện những tên biếи ŧɦái yêu trẻ nhỏ, tình yêu đồng giới cũng bắt đầu xuất hiện, càng ngày càng nhiều, thật sự đã trở thành xu hướng trong giới quý tộc Châu Thành.

Aizzz, nói cho cùng, ai so với người khác cũng không sạch sẽ được là bao !!!

"Lâm tổng quản có chuyện gì sao ?" Lấy lại được tinh thần, sau khi ca vũ kết thúc. Bách Lý Dực cũng không đưa ra lời bình, chỉ giơ tay ra hiệu cho các nàng dừng lại, sau đó hướng về Lâm tổng quản đặt câu hỏi.

Lẩm tổng quản đứng sau Bách Lý Dực, nghe được câu hỏi của nàng, liền cung kính đáp lời, "Hồi công tử, sáng nay nhận được thiệp mời của Ngụy Vương, nói đêm nay ở vương phủ có tiệc, muốn......" Theo bản năng, hắn liếc thiếu nữ bên cạnh Bách Lý Dực một chút.

"Hả ?"

"Muốn Thanh Vũ công tử đến dự tiệc." Hắn buông tay xuống, nói câu đó vô cùng khó khăn, cũng không dám nhìn sắc mặt Bách Lý Dực.

Lá cây bị gió thổi xào xạc, ánh mặt trời lười biếng chiếu xuống tán lá cây rậm rạp, chiếu lên thân thể Bách Lý Dực  làm cho người ta cảm thấy ấm áp. Vẻ mặt Bách Lý dực không đổi, cánh tay của Thanh Vũ nhẹ nhàng đặt lên người nàng, bắt được ngón tay của nàng, sau đó nhìn thẳng vào mắt nàng. Bách Lý Dực đứng dậy, nắm tay Thanh Vũ, trong lúc gió thổi qua Lâm tổng quản có thể nghe được tiếng công tử hắn đáp lời, "Trở về nói, đêm nay Cô Vương cũng sẽ tới."

"Vâng." Hắn thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới phát hiện lòng bàn tay của mình đã ướt đẫm mồ hôi. Bách Lý Dực lôi kéo Thanh Vũ cùng rời khỏi nơi này. Chỉ là khi đi tới bên cạnh vị Lão sư ca cơ. Bách Lý Dực nhìn lướt qua, sau đó mở miệng nói, "Tập lại đi, còn chưa được." Giọng nói của nàng  không tính là quá lạnh, nhưng lại làm cho người nghe lạnh cả sống lưng.

Lâm tổng quản đứng ở phía sau, đưa mắt nhìn hai người họ đang rời đi. Thiếu niên mặc y phục bạch y cùng thiếu nữ khoác y phục hồng phấn ở dưới ánh mặt trời thật làm người ta chói mắt không mở ra nổi.....Hắn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn tán lá cây rậm rạp che kín bầu trời, không còn thấy được ánh nắng rực rỡ, sau đó thở dài một hơi rồi quay lưng rời đi.....

Lâm tổng quản trở lại phòng của mình, liền nhìn thấy Vinh Nhị đang đứng canh giữ ở đó.

"Xảy ra chuyện gì?" Vinh Nhị nghe thấy câu hỏi liền quay lưng sốt sắng nhìn Lâm tổng quản.

Việc buôn bán của Vương Phủ giữa Bắc Hoa và Nam Hạ ba ngày trước phát sinh ra chuyện, 30% rơi vào tay người Nam Hạ, hơn nữa còn là do Bách Lý Dực hạ lệnh. Từ lâu nhóm nhũ mẫu trong nhà Bách Lý Dực lén lút kinh doanh buôn bán này cũng đã hơn hai mươi năm, vất vả lắm mới có cục diện như hôm nay, tuy không thể nói là một tay che trời, nhưng nếu là ở Bắc Hoa tuyệt đối không có đối thủ. Nhưng chuyện phát sinh này là do Bách Lý Dực làm, đã mất đi 10% tổng thu nhập, cứ như vậy cũng không ổn. Cũng khó trách Vinh Nhị vội vã như vậy. Việc kinh doanh buôn bán luôn luôn là do hắn đứng trong bóng tối chỉ đạo, Bách Lý Dực lại âm thầm giao cho người khác, đợi đến khi nhân gia đưa người mới tới tiếp nhận, hắn thấy sự tình như thế bị sợ hết hồn. Sau đó vội vàng vung roi thúc ngựa chạy từ Lạc Thành về Châu Thành.

Sau khi trở về, hắn muốn chạy tới hỏi Bách Lý Dực cho rõ trắng đen lại bị An thị nữ ngăn cản, bảo hắn trước tiên đi gặp Lâm Đại Lang, hắn liền vội vội vàng vàng tới đây.

"Đừng có gấp đừng có gấp, ngươi ngồi xuống trước, uống chén trà." Lâm tổng quản rót một chén trà, sau đó ra hiệu cho Vinh Nhị ngồi xuống.

Vinh Nhị vén áo ngồi xuống, trên trán dày đặc mồ hôi , tiếp nhận chén trà kia cũng không uống ngay, để xuống mặt bàn, "Ta còn có thể không gấp được sao ? Việc làm ăn của ta đang nằm trong tay giờ phải giao cho người khác, công tử nói thế nào cũng phải cho ta lời giải thích." Đại đa số thời điểm, việc quyết định của Bách Lý Dực bọn họ sẽ không phản bác, nhưng chuyện lần này liên quan trọng đại, không thể không phản ứng.

"Không vội vã không vội vã, việc này công tử cùng chúng ta cũng đã thương nghị qua."

"Vậy vì sao ngươi không báo cho ta một tiếng ?" Vinh Nhị trợn tròn hai mắt, cao giọng chất vấn.

"Ngươi hơn một tháng nay cũng chưa về nhà, cũng nên trở về, báo cho ngươi liệu ngươi có trở về nhà sao ?" Lâm tổng quản nhìn hắn bằng ánh mắt ôn hòa.

". . . . . ." Vậy cũng không nên để ta lo lắng như vậy có được hay không ? Có trời mới biết được hắn từ Lạc Thành trở về Châu Thành đã làm khổ không biết bao nhiêu con ngựa, công tử thật là biết cách hành hạ người khác a !!! Hắn cầm chén trà lên, uống một hớp, "Trước tiên nói ta biết có chuyện gì xảy ra ?" Hắn trở về là muốn có một câu trả lời.

"Nhị Lang cảm thấy ngươi so với Thương Gia quản lý sẽ như nào ?" Lâm tổng quản không hề trả lời hắn, mà hỏi ngược lại hắn một câu như vậy.

". . . . . ." Vinh Nhị trầm ngâm chốc lát, sau đó lắc đầu, "Tất nhiên là không bằng."

"Ừ, còn không đến mức tức giận đến không biết mình là ai." Lâm tổng quản gật đầu, "Công tử giao 30% kia đều là ở những nơi nào ?"

"Đều là. . . . . ." Vinh Nhị nghĩ một hồi, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, trong lời nói có chút run rẩy, "Ngươi là nói?"

"Ừ." Lâm tổng quản mỉm cười gật đầu.

"Làm sao có khả năng? !"

"Làm sao không thể?"

Ba nơi kia đều là khu vực biên giới Nam Hạ và Bắc Hoa, còn giáp với biên giới người Khương Hồ, tuy rằng nguy hiểm, nhưng lợi nhuận lại cực cao. Vì lẽ đó đoàn buôn nhà nhũ mẫu cùng với đoàn buôn Thương Gia đều có một phần, lần nay xoay tay một cái, ở đó chỉ có đoàn buôn của Thương Gia, Không, phải nói, đều là Bách Lý gia rồi. . . . . .

Làm sao không khiến người ta mừng rỡ như điên! ! !

"Là công tử làm ?" Vinh Nhị đè nén hưng phấn, sau đó đặt câu hỏi.

"Ngoài công tử ai còn có thể làm lão hồ ly kia gật đầu." Lão già kia là nhân vật có máu mặt trong giới buôn bán ở Nam Hạ, can tâm tình nguyện đứng ra giải quyết 30% thị phần của thương đoàn nhà nhũ mẫu, cùng với bỏ ra 10% của hắn, công tử thật có bao nhiêu sức hấp dẫn a. Vinh Nhị không thể không thừa nhận, chiêu này quá cao tay. Hắn so với lão hồ ly kia chỉ coi như là chân ướt chân ráo bước vào buôn bán, nếu để cho hắn quản lý, đảm bảo sẽ không có chuyện gì phát sinh. Hơn nữa....

Vốn là khu vực biên giới, vì vậy vai trò của đoàn buôn vô cùng trọng yếu. Gần sát Khương Hồ như vậy, như vậy tướng sĩ.....A, thực sự là quá cao tay.

"Công tử quả nhiên là. . . . . ." Quả nhiên là cái gì, hắn không có nói ra, chỉ là cảm khái nói một câu.

"Ừ, việc này, đừng nói là ngươi, kể cả ta ngày hôm đó cũng vô cùng kinh hãi." Lâm tổng quản thừa nhận, hắn thật sự kinh ngạc, vô cùng bái phục. Cùng lão hồ ly kia bàn bạc, công tử nhà hắn không một chút biến sắc, sau đó tìm hiểu tài liệu mới biết......

"Lão hồ ly kia sao lại quen biết công tử ?" Đợi một hồi, vẫn là chờ Vinh Nhị sẽ hỏi câu này.

Lâm tổng quản suy nghĩ một chút, lật ra một quyển sách, tìm thấy tấm thiệp mời kia, Vinh Nhị đỡ lấy trong tay, chỉ nhìn không hiểu chuyện gì xảy ra, hắn mở ra thiệp mời kia, sau đó chau mày,  "Có quan hệ với Ngụy Vương ?"

Lâm tổng quản lắc lắc đầu, "Cũng không phải."

"Đó là?"

"Còn nhớ hai năm trước không ? Đại công tử Thương Diểu của Thương Gia bỏ mạng khi gặp cướp ở Lương Sơn."

"Có nhớ." Sao lại không nhớ cơ chứ ? Thương Gia chỉ có duy nhất một công tử, kể cả tiểu thư cũng không có, Đại công tử chết rồi. Thương Gia đương nhiên sẽ không có người nối dõi....Khi đó có thể nói là chuyện chấn động trong giới kinh doanh "Nhưng cùng với chuyện này có liên hệ gì ?"

"Quan hệ mật thiết." Lâm tổng quản thở dài, sau đó nâng chén tiễn khách, "Được rồi, ta còn phải chuẩn bị cho Đại Vương cùng với Thanh Vũ công tử tối nay xuất phủ, ngươi cũng về nghỉ ngơi trước đi, chớ suy nghĩ nhiều."

"Được rồi." Giải thích được nghi hoặc trong lòng, cũng phải đi rồi, "Đêm nay Đại Vương cùng với Thanh Vũ công tử đi tới Ngụy Vương phủ ?"

"Đúng thế."

"Cũng không biết công tử nghĩ cái gì, trước đây không phải giấu giấu diếm diếm không muốn cho người ta biết sao ? Sao mấy tháng gần đây luôn mang Thanh Vũ ra ngoài vậy ?" Trước lúc rời đi Vinh Nhị để lại câu hỏi.

". . . . . ." Lâm tổng quản thấy buồn cười, "Ngươi quản nhiều như vậy làm chi, hiếm thấy trở về một chuyến còn không bằng đi tìm Lạc Phạm tiểu thư hàn huyên đi."

". . . . . ." Xem như ngươi lợi hại. Hiếm thấy Vinh Nhị đỏ mặt như vậy, vội vội vàng vàng rời đi, bóng lưng hắn thấy thế nào cũng giống như đang bỏ chạy.

Lâm tổng quản nhìn bóng lưng của hắn, hơi cười, sau đó thu hồi tầm mắt, nhìn tấm thiệp mời kia. Trên tấm thiệp mời kia là chữ tiểu triện của người Nam Hạ, ánh mắt hắn đặt vào dòng chữ, thần sắc phức tạp.

"Đúng vậy a, ai biết công tử đang suy nghĩ cái gì?" Trong thư phòng rộng lớn, chỉ có một mình hắn đang ngồi lẩm bẩm.....