Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh

Chương 49

Lúc nhận được tin nhắn, Cố Nhan Tân cũngp vừa mới xuất viện.

Lúc này hắn mặc một thân tây trang màu đen, đoan chính ngồi ở trong xe, lão Trương ở phía trước lái xe, tựa hồ là nhìn ra tâm tình Cố Nhan Tân rất tốt, bởi vì từ sau khi Cố Nhan Tân nhận được tin nhắn thì đã cười hơn nửa ngày.

“Tới rồi sao?” Cố Nhan Tân rốt cuộc bỏ điện thoại vào túi.

Lão Trương: “…… Cố tổng, chúng ta vừa mới lên xe ba phút.”

“Ừ.”

Hiện tại đúng giờ tan tầm, tuy rằng lão Trương hiểu là Cố Nhan Tân muốn ngay lập tức nhìn thấy Kiều Mạch, nhưng nề hà dòng xe cộ đông đảo, tốc độ cũng tăng không được. Chỉ có thể lấy tốc độ thong thả chậm rãi về phía trước.

Xe chạy đến một siêu thị, Cố Nhan Tân bỗng nhiên đã mở miệng: “Lão Trương, dừng xe, chờ tôi một chút.”

Lão Trương vội vàng dừng xe đỗ ven đường.

Cố Nhan Tân kéo ra cửa xe, đôi chân dài bươc ra, nhanh chóng vào siêu thị, sau đó đứng trước quầy. Sau khi lấy được đồ, trong đầu chạy nhanh để

thanh toán.

Dựa theo giờ, Cố Nhan Tân nâng tay phải nhìn nhìn đồng hồ, từ giờ này đến buổi sáng ngày mai tổng cộng là 12 tiếng đồng hồ, nói cách khác, bọn họ cần đến 12 giờ.

Cố Nhan Tân vừa nghĩ, một bên ở hàng hóa giá trước bắt đầu chọn lựa lên.

Trứng rung, xoắn ốc hoa văn, kem tăng thêm ướŧ áŧ, còn có một vài kiểu dáng khác, không biết Kiều Mạch thích loại nào.

“Ta muốn trứng rung.” Cố Tâm hồi lâu không xuất hiện bỗng rất hứng thú mở miệng, “Ta còn chưa thử qua.”

Sắc mặt Cố Nhan Tân bất biến, một bên cầm lấy trứng rung, một bên giao lưu với y: “Mi vốn dĩ chưa thử lần nào.”

“Ta lại thấy dương cụ xoắn ốc có vẻ tốt hơn.” Cố Nhị hứng thú dâng trào, nóng lòng muốn thử, “Mau, ta muốn mười hộp.”

“Lăn.” Cố Nhan Tân tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn đem dương cụ xoắn ốc lên.

Ngay cả bản thân, Cố Nhan Tân trước đây từng dùng cũng gọi là sảng, lần này tự nhiên cũng dựa theo thói quen trước kia, mua xong, Cố Nhan Tân kết hết nợ một lần nữa ngồi lên xe.

Lão Trương mắt nhìn thẳng, làm bộ hết thảy đều không nhìn thấy, nhưng lại yên lặng đề tốc độ xe lên.

Lần này rất nhanh, xe vững vàng ngừng ở bên ngoài một khách sạn, Cố Nhan Tân vốn dĩ chuẩn bị mở cửa đi xuống, nhưng không biết nghĩ tới gì, lại dừng động tác, mở miệng nói: “Lão Trương.”

Lão Trương không rõ nguyên do, vẫn cung kính nói: “Cố tổng có chuyện gì sao?”

Cố Nhan Tân hỏi: “Chú xem tôi hôm nay có đẹp trai không?”

Lão Trương sửng sốt một chút, trên đầu xuất hiẹn dấu chấm hỏi, vội vàng nói: “Cố tổng vẫn luôn rất tuấn tú.”

Cố Nhan Tân thập phần vừa lòng: “Đợi lát nữa chú về nhà trước, buổi sáng 8 giờ ngày mai lại đến đây.”

“Ồ, vâng.”

Cố Nhan Tân mở cửa xuống xe, bấm thang máy tới tầng bảy.

Chính xác tìm được phòng 703, Cố Nhan Tân đứng ở ngoài cửa nhưng chân lại bất động.

Hắn có chút khẩn trương.

Không, hắn vô cùng khẩn trương.

Loại này cảm xúc đã thật lâu không xuất hiện trên người hắn, lần đầu như vậy có thể là ba năm trước đây. Lần đầu tiên là một án tử (Haki: Cái này tác giả không nói rõ, chỉ biết no là án tử), trước một đêm khẩn trương thiếu chút nữa ngủ không được, nhưng cuối cùng hắn vẫn vượt qua được. Từ đó về sau, có rất ít chuyện khiến hắn phải căng thẳng.

Nhưng lần này, Cố Nhan Tân thật sự căng thẳng, căng thẳng vì chuyện tiếp theo.

Trong đầu, Cố Tam và Cố Nhị vẫn luôn cổ vũ tinh thần cho hắn.

“Không phải túng, làm là làm!”

“Qua chuyện này rồi sẽ không còn gì nữa.”

“Còn đang đợi cái gì! Chạy nhanh vào a!”

“Đừng do dự.”

“Mà nè, nói không chừng Kiều Mạch đã tắm rửa sạch sẽ rồi!”

Cố Nhan Tân gật gật đầu: “Được rồ, ta vào.”

“Cố lên.” Cố Nhị Cố Tam cổ vũ hắn.

Cố Nhan Tân hít sâu một hơi, gõ gõ cửa.

Cảm giác lâu như một thế kỷ lâu vậy, trên thực tế cũng mới vài giây sau, cửa đã được mở ra một cái phùng, lộ ra gương mặt có chút căng thẳng của Kiều Mạch.

“A, cậu đã đến rồi.” Kiều Mạch không nghĩ Cố Nhan Tân tới nhanh như vậy, anh còn đang tắm rửa.

“Ừm.” Cố Nhan Tân gật đầu, ánh mắt nhịn không được quét một vòng trong nhà, lại chuyển trên người Kiều Mạch, “Anh đang tắm rửa?”

“Đúng vậy.” Kiều Mạch lại đến phòng tắm, “Chờ tôi tắm xong rồi nói.”

Cố Nhan Tân dừng một chút: “Được.”

Một lần nữa mở vòi hoa, Kiều Mạch kéo khăn tắm trên người, đứng phía dưới vòi hoa sen.

Dòng nước ấm áp chảy trên người Kiều Mạch, giống như đem sự căng thẳng của anh đi hết, tâm tình của anh dần dần bình phục hẳn.

Cố Nhan Tân mở miệng muốn theo đuổi cảnh tượng mà mình tựa hồ không lâu trước đây chưa xảy ra, nhưng lúc ấy đánh chết hắn cũng sẽ không nghĩ đến Kiều Mạch không chỉ tiếp nhận Cố Nhan Tân, còn tiếp nhận nhanh như vậy. Hơn nữa hiện tại hai người cũng đã chuẩn bị làm bước cuối cùng, anh đang tắm rửa, mà Cố Nhan Tân thì ở bên ngoài chờ.

Cảm giác mình tắm đã sạch, Kiều Mạch duỗi tay đóng vòi hoa sen, lại vây một tám khăn tắm, ra phòng tắm.

Cố Nhan Tân có chút câu nệ ngồi ở mép giường, không chút sứt mẻ, biểu cảm nghiêm túc, người không biết còn tưởng rằng hắn đang suy nghĩ chuyện quốc tế đại sự vậy. Nhưng có lẽ Kiều Mạch nhìn ra đối phương đang căng thẳng, đặc biệt là hành động mân khoé môi đang bán đứng hắn.

Hành động mờ ám khiến Kiều Mạch nhớ đến mà rục rịch.

“Tắm không?” Kiều Mạch hỏi.

Cố Nhan Tân lạnh mặt gật gật đầu, bỗng nhiên đứng dậy, duỗi tay giữ chặt Kiều Mạch, ôm anh vào trong ngực.

“Anh yên tâm, tuy tôi chưa lamd với đàn ông bao giờ, nhưng tôi sẽ rất nhẹ nhàng.” Cố Nhan Tân nghiêm túc nhìn đôi mắt Kiều Mạch.

Kiều Mạch ý thức được chuyện không thích hợp ở đây: “…… Chờ chút, hình như anh nghĩ sai rồi.”

Cố Nhan Tân trần mặc trong chốc lát: “Anh trước kia đều ở trên?”

Kiều Mạch nhịn không được há miệng cắn tai Cố Nhan Tân: “Bảo bối yên tâm, nên nhẹ nhàng với anh phải là tôi mới đúng.”

Cố Nhan Tân còn đang ngốc lăng, Kiều Mạch đã duỗi tay ấn hắn lên giường, đè lên, lại lần hôn lên miệng đối phương, hôn hắn thật sâu.

Cho đến hừng đông, hai người mới thu binh, ôm nhau nặng nề ngủ.

Cảm giác như vừa mới ngủ trong chốc lát, tiếng chuông di động liền đánh thức Kiều Mạch. Anh cố nén khó chịu trong lòng nhìn thoáng qua, phát hiện là di động Cố Nhan Tân, gọi đến là lão Trương.

Kiều Mạch duỗi tay chuyển cuộc gọi.

“Cố tổng.” Bên kia truyền đến tiếng tài xế Trương, “Đã 8 giờ rồi, xin hỏi ngài khi nào xuống?”

Kiều Mạch nhìn lướt qua Cố Nhan Tân, đối phương vẫn ôm anh như trong lúc ngủ mơ, không biết chuyện xảy ra bên ngoài như nào.

“Hắn không đi được.” Kiều Mạch nói, “Chú đi về trước đi, có chuyện sẽ gọi điện thoại cho chú.”

Lão Trương nghe thì biết đó là Kiều Mạch, cũng không hỏi gì nhiều, treo điện thoại liền xoay người trở về.

Anh là người từng trải, còn có cái gì không hiểu, coi chừng tóm lại trước mua bộ. Thử ước chừng, phỏng chừng không có quá ba ngày là tốt hơn hẳn.

Chờ đến khi cúp điện thoại, Kiều Mạch nghĩ nghĩ, quay lại ngủ trong chốc lát, cho đến hơn mười một giờ mới tỉnh lại, mặc quần áo đi xuống dưới lầu, sau đó mang bữa sáng lên lầu.

Vào phòng, Kiều Mạch đưa mắt liền thấy Cố Nhan Tân đã tỉnh, nằm ở trên giường vẻ mặt cảm giác bị bội tình bạc nghĩa.

“Cố Tân Tân.” Kiều Mạch quơ quơ bắp cháo trong tay, “Có muốn ăn bữa sáng hay không?”

Thể lực Cố Nhan Tân đã sớm tiêu hao không còn, hắn cố sức xốc chăn nhấc chân bước lên sàn nhà, đi được

một chút thì quỳ lên trên mặt đất.

Chân hắn đã không còn chút sức lực.

Kiều Mạch cảm giác mình lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, anh nhìn cháo bắp trong tay, chậm rãi đặt sang một bên, sau đó bắt đầu giải nút thắt: “Chúng ta không cần ăn nữa.”

Động tác bò lên giường của Cố Nhan Tân ngừng lại, hắn có chút run rẩy mở miệng: “Em thật sự không được nữa.”

Kiều Mạch ôm hắn, một tay sờ lên trên tủ đầu giường phía trước Cố Nhan Tân, dùng hàm răng cắn mở gói: “Anh có thể, tôi tin tưởng anh.”

“Cầm thú.” Cố Nhan Tân cắn răng.

Kết quả Kiều Mạch liền thật sự hóa thân thành cầm thú, ấn Cố Nhan Tân lên trên giường bắt đầu thực hành.

Chờ đến ba ngày sau, mấy thứ Cố Nhan Tân mua đều được dùng xong, mà cả người hai chân hắn đều run rẩy, hoàn toàn không thể đi, chỉ có thể Kiều Mạch ôm hắn ra khỏi khách sạn, lại ôm hắn vào khu nhà.

Cố Nhan Tân cũng thật sự quá mệt mỏi, Kiều Mạch vừa đặt hắn lên giường không lâu, hắn lại ngủ.

Kiều Mạch đóng cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Hôm nay là ngày 21, anh chỉ xin nghỉ hai ngày, thế nhưng lại nghỉ đến ba ngày, có lẽ hiện tại đã bị đuổi việc rồi. Bất quá Kiều Mạch cũng không thèm để ý, trên thực tế anh đối với công việc kia vốn dĩ đã không có thái độ làm việc, đặc biệt là sau khi phát hiện Quý Ôn là đồng nghiệp mình, Kiều Mạch càng thấy tâm lý mình như nhiễm gì đó vô cùng ghê tởm.

Ý tưởng đi làm của Kiều Mạch xuất phát từ ý muốn thoát khỏi hoàn cảnh sinh hoạt hiện giờ, nếu Quý Ôn vẫn luôn sống ở bên cạnh, vậy căn bản là đang không ngừng bức mình nhớ tới chuyện trước đây.

Vẫn nên mấy ngày nữa đi tìm công việc phù hợp.

Lấy điện thoại từ trong túi ra cùng lúc điện thoại rung lên, cách đó còn mấy tin nhắn chưa xem.

Xoá bớt một số tin nhắn vô dụng, một số tin nhắn khác lại rất đáng để nghiền ngẫm.

Mấy ngày nay đáng chú ý đều từ một dãy số xa lạ gửi tới, nhưng điều quan trọng là tin nhắn đã nói lên thân phận đối phương.

Quý Ôn.

Y làm cách nào biết số di động của mình?

Kiều Mạch có chút nghi hoặc, bắt đầu đọc.

【 Anh vì sao không đi làm? 】

【 vì trốn tránh hắn, anh đã không muốn đi làm. Anh trong tưởng tượng của tôi còn yếu đuối hơn 】

【 hắn ngày mai sẽ đi, anh thật sự không tới? 】

【 anh quả nhiên không tới 】

Kiều Mạch khinh thường cười nhạo một tiếng, xoá bớt tin nhắn.

Mà chưa kể là còn những tin nhắn và cuộc gọi khác, có điện thoại công ty, có một vài cuộc điện thoại nhầm số, cũng có một vài bạn học gọi điện thoại đến, còn có một cuộc là điện thoại của cảnh sát Lý.

Đối với vị cảnh sát này, Kiều Mạch vẫn luôn cảm thấy vô cùng kì lạ. Không biết có phải nguyên nhân vì mình quá đa nghi hay không, hy là bởi vì chỉ là trùng hợp, tóm lại anh phát hiện vào thừoi điểm xảy ra chuyện gì đó, cảnh sát Lý tựa hồ đều ở phụ cận nhà anh.

Một lần Kiều Mạch ra ngoài rèn luyện, ở phụ cận cách đó không xa sẽ gặp cảnh sát Lý, không phải lần nào cũng có thể nói chuyện vui vẻ. Có lần Cố Nhan Tân ra ngoài cũng gặp Trác Tuấn Vũ, giữa hai người cũng từng trải qua chuyện không thoải mái, kết quả gặp cảnh sát Lý ở vùng phụ cận.

Những việc này có phải là quá trùng hợp không?

Kiều Mạch vô ý thức xoa xoa di động, cuối cùng lựa chọn gọi cho đối phương một cuộc điện thoại.

“Kiều Mạch, anh sao lại không tiếp điện thoại?” Thanh âm cảnh sát Lý vẫn như cũ không nhanh không chậm, tựa hồ chưa từng có cảm xúc khác.

“Tôi có chút việc.” Kiều Mạch nhìn thoáng qua phòng ngủ, “Di động không cầm vài ngày.”

“Ừ, anh mấy ngày nay cảm thấy thế nào?” cảnh sát Lý hỏi.

Thanh âm Kiều Mạch có vẻ rất sung sướиɠ: “Tâm tình thực không tồi, hơn nữa giải quyết vài chuyện, cảm giác rất nhẹ nhàng.”

“Vậy là tốt rồi. Xem ra anh đã bắt đầu thoát khỏi bóng ma.

Lời tuy nói như vậy, nhưng Kiều Mạch lại không cảm nhận thấy chút ý chúc mừng nào từ miệng cảnh sát Lý.

“Tôi cũng cảm thấy như vậy.” Kiều Mạch thử nói, “Cảnh sát Lý, tôi còn cần can thiệp tâm lý không?”

“Đương nhiên.” Cảnh sát Lý nói, “Ngày mai thứ Bảy, tôi đến nhà tìm anh.”

“Được.” Kiều Mạch đồng ý.

Ngày mai…… để Cố Nhan Tân ở lại cũng tốt.