Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh

Chương 1

Lại tới nữa rồi.

Loại cảm giác bị người khác theo dõi lại tới nữa rồi.

Bước chân của Kiều Mạch cũng trở nên vội vã, không dám quay đầu lại nhìn.

công ty vào cuối tháng sẽ vô cùng bận rộn, anh ngày hôm nay tăng ca, lúc đi ra thì thấy trời đã nhiễm sắc đen.

Trạm xe buýt cách nơi ở của anh khá xa, phải đi mất 15 phút mới có thể đến khu chung cư nhà anh.

Mà lúc đi qua con đường này, các đèn đường gần đây nhất đã bị hỏng, chỉ mơ mơ hồ hồ phát ra một chút ánh sáng xa xa, anh miễn cưỡng lắm mới có thể thấy đường dưới chân mình.

Kiều Mạch không nhịn được bước chân cũng tăng nhanh.

Cộp cộp cộp.

Anh nghe thấy tiếng bước chân của mình đang vang vọng, nhưng trong đó cũng xen lẫn theo tạp âm khác.

Cộp cộp cộp.

Loại thanh âm nhỏ này đi theo tiếng bước chân của anh, như có mà như không.

Kiều Mạch ngừng lại, anh sốt sắng quay đầy nhìn

nhưng lại không thấy cái gì dị thường xảy ra.

“Là ai?” Kiều Mạch cao giọng hỏi “Đứng ra đây! Đừng có giả thần giả quỷ!”

Không có ai trả lời anh, chỉ có một mảnh im lặng.

Trong không gian lặng gió, tiếng của kẻ kia cũng biến mất.

Kiều Mạch nhăn lông mày thật chặt, sau lưng anh lúc này đã thấm đầy mồ hôi.

Nửa tháng trước Kiều Mạch phát hiện mình bị người khác theo dõi.

Anh là sinh viên Đại học năm tư, lúc ấy mới bắt đầu ra ngoài thực tập, nhưng sau

đó đến ngày thứ ba đi thực tập, anh mới phát hiện lúc tan tầm trở về có chút gì đó lạ thường.

Ngày đó bởi vì anh phải chỉnh lý một phần tài liệu, cho nên nghỉ muộn hơn so với các đồng nghiệp khác.

Đợi cho đến khi xử lý xong hết thì cũng đã 6 giờ chiều tối, bên ngoài bao phủ bởi mảnh đêm nặng nề, thành phố Z vừa vào đông, vậy nên trời rất mau tối.

Kiều Mạch mua mẩu bánh mì lót bụng, theo đoàn người bước lên xe bus công cộng.

Người trên xe cũng không hẳn là nhiều, anh cúi thấp đầu gửi cho bạn trai mình một tin nhắn, nói mình lập tức sẽ trở về nhà.

Xe công cộng vừa đi vừa nghỉ, Kiều Mạch dần cảm thấy có chỗ lạ thường, dường như đang có một ánh mắt dán lên trên người anh.

Bởi vì bản thân là đồng tính luyến ái, lúc còn ở Đại học công khai xu hướng tìиɧ ɖu͙© của mình, cũng đã chịu đủ mọi loại ánh mắt, cho nên Kiều Mạch đối với ánh mắt của người khác vô cùng nhạy cảm, có thể dễ dàng phát hiện ra được tầm mắt của đối phương biểu lộ cái gì.

Ánh mắt này cũng không phải quá mãnh liệt, như có như không, nếu không phải Kiều Mạch quá mẫn cảm, chắc chắn cũng không phát hiện ra.

Anh ban đầu tưởng mình nghĩ nhiều rồi, thế nhưng rất nhanh, sự thật chứng minh suy nghĩ của Kiều Mạch là sai lầm, đối phương tựa hồ có mục đích theo dõi anh, mỗi ngày đều bám đuôi theo sau anh, ban đầu chỉ là theo dõi đến trạm xe, còn đến bây giờ thì đã chạy theo anh đến tận dưới nhà.

Anh rất lo lắng một ngày nào đó kẻ kia sẽ đuổi theo anh đến tận cửa nhà.

Gió đêm vắng vẻ, Kiều Mạch toát mồ hôi, bị gió thổi khiến cả người phát run, lần thứ hai nhìn lướt qua phía sau thì phát hiện ánh mắt ấy đã biến mất, kẻ bám đuôi anh hẳn là đã rời khỏi đây, anh nắm chặt áo khoác, di chuyển người lên lầu.

Thang máy dừng lại tại tầng 16, Kiều Mạch đứng ở trước cửa nhà, vốn theo thói quen lấy chiếc chìa khoá ra, nhưng vẫn dừng ý nghĩ đó lại, đưa tay gõ cửa một cái.

Anh bây giờ đã không còn ở nhà một mình nữa rồi.

Rất nhanh, cửa được mở ra, khuôn mặt quen thuộc của Trác Tuấn Vũ cũng xuất hiện.

“Anh về rồi.”

Trác Tuấn Vũ đưa tay nhận lấy túi xách của anh, “Sao hôm nay anh tan ca muộn như vậy?”

“Còn phải nói sao.” Kiều Mạch tới phòng vệ sinh, mở miệng oán giận “Hôm nay về nhà….”

Một trận gió lạnh đột nhiên thổi đến, làm lời anh đứt đoạn. Kiều Mạch không nhịn được rùng mình một cái.

“Sao lại không đóng cửa sổ thế này?” Kiều Mạch lẩm bẩm môt câu, mất công tốn sức nhón chân lên đóng cửa sổ phòng vệ sinh lại.

Nhìn thấy bên ngoài cửa sổ kia chính là một toà nhà khác, Kiều Mạch đột nhiên giật mình, nội tâm trải dàn ra một đợt khí lạnh.

Kẻ biếи ŧɦái kia có khả năng sẽ bò lên từ đây.

“Anh vừa nói gì vậy?” Trác Tuấn Vũ đánh gãy tâm tư của Kiều Mạch.

Kiều Mạch xoa xoa mặt mày bị đông cứng lại, cố

gắng để mình không phải lúng túng “Hôm nay trở về anh lại bị kẻ biếи ŧɦái kia bám đuôi.”

“Cái gì?” Trác Tuấn Vũ lập tức sốt sắng, nhanh chóng đến bên người Kiều Mạch, vội cuống cuồng nhìn anh “Kẻ kia vẫn đi theo anh? Anh không sao chứ, có thấy rõ mặt kẻ đó không?”

Kiều Mạch lắc đầu.

Anh không thấy mặt người kia, thậm chí thân hình đối phương thế nào anh cũng không biết, cũng không biết là nam hay nữ, không hề biết một thông tin gì của đối phương, cho dù có biết một chút, anh cũng có thể sẽ báo cảnh sát, giao cho lực lượng cảnh sát xử lý.

Nếu như chỉ biết một điểm thôi, anh cũng không đến mức lo lắng như lúc

này.

“Nếu thấy rõ thì có thể báo cảnh sát.” Trác Tuấn Vũ vung tay lên “Trước đó phải đem tên kia đánh đến mức mẹ của gã cũng không nhận ra.”

Trác Tuấn Vũ là người của trường thể thao, nhỏ hơn 1 tuổi so với Kiều Mạch, tuổi trẻ khí thịnh, vô cùng nhiệt tình, nên cũng khó tránh khỏi sự xúc động nhất thời.

Hai người quen nhau xem như một sự bất ngờ, lúc đó Kiều Mạch đang cùng bạn học hát ở KTV, Trác Tuấn Vũ không biết vì sao lại chạy vào, lúc xin lỗi thì nở một nụ cười toả nắng, lập tức chạm vào nội tâm của Kiều Mạch. Cho nên mấy thói xấu của đối phương, dù có hay không cũng chỉ khiến Kiều Mạch thấy càng đáng yêu mà thôi.

“Vũ lực không thể giải quyết được vấn đề.” Nhưng mà Kiều Mạch vẫn lắc đầu không đồng ý, sau đó dời đề tài, không muốn làm đối pương bận tâm đến chuyện đó quá mức “Em ở nhà cũng đợi lâu rồi, tại cuối tháng nên công việc có hơi bận rộn.”

Anh vừa mới vào nhà đã thấy trên bàn bày đủ rượu vang, ánh nến chập chờn, chác chắn đều là Trác Tuấn Vũ tỉ mỉ chuẩn bị, có lẽ là để ăn mừng ngày hai người quen nhau tròn một tháng, vậy mà anh lại về muộn.

“Không sao, vừa mới chuẩn bị xong thôi.”

Kiều Mạch lau khô tay mình, “Anh lỡ hẹn với em, em có muốn trừng phạt anh không?”

Thanh âm của anh ép thấp xuống, để sát bên tai Trác Tuấn Vũ, làm cho người này nhịn không được run rẩy.

“Cơm nước xong hãy nói.” Trác Tuấn Vũ miễn cưỡng đưa mắt sang.

Khoé miệng Kiều Mạch hơi giương lên “Nhưng mà, anh muốn ăn em trước thì biết làm sao?”

“Anh thật là…” Trác Tuấn Vũ lườm anh một cái.

Kiều Mạch cười ha ha, trở về nhà rồi, tâm tình cũng dần tốt lên.

“Đi thôi, đi ăn cơm, để anh xem em chuẩn bị thế nào nào.”

Bụng anh quả thật rất đói rồi, sau khi ngửi thấy mùi hương nức mũi này thì không chờ được mới trêu chọc Trác Tuấn Vũ một chút.

Trác Tuấn Vũ nhiều lúc gan rất lớn nhưng có lúc da mặt lại rất mỏng, mỗi lần làm cho Kiều Mạch nhịn không được muốn đùa cợt đối phương.

Hai người quay trở về phòng, hai người ngồi ở hai bên.

Trên bàn bày hai đĩa spaghetti, Trác Tuấn Vũ học làm cách đây không lâu, ngoài ra còn có hai chiếc ly thuỷ tinh có chân và một bình rượu chưa khui nắp.

Rượu đỏ là do Trác Tuấn Vũ mang từ nhà mình đến, nhà hắn có lẽ cũng là nhà có tiền, thế nhưng Kiều Mạch xưa nay cũng không hề quan tâm đến mấy chuyện đó, anh cho chuyện tình cảm là của hai người, không liên quan đến chuyện khác.

Uống hai ly rượu đỏ vào, Kiều Mạch liền cảm thấy thân thể mình có chút đỡ không nổi, anh nâng trán mình lên, cảm thấy rất buồn ngủ.

Gần đây bị tên biếи ŧɦái kia bán đuôi làm tâm tình không bao giờ yên, Kiều Mạch đều cảm thấy thần kinh của mình căng thẳng lên, không hề được thả lỏng, giống như có một ngọn núi lớn vững vàng đặt ngay cạnh mình, bây giờ anh chỉ có một mình ngoài đó, có thể ở bên cạnh bạn trai Trác Tuấn Vũ mới cảm nhận được một chút thư thái.

“Mệt lắm sao?” Trác Tuấn Vũ đỡ lấy bả vai của anh.

Kiều Mạch gật gật đầu “Gần đây có chút mệt mỏi.”

Tinh thần vẫn luôn căng thẳng, ban ngày lúc nào cũng không được thả lỏng, Kiều Mạch cảm thấy mình nếu như buông cả người xuống thì thân thể sẽ chẳng còn một chút sức lực nào.

“Anh ngủ đi, nghỉ ngơi một đêm cho khoẻ.”

“Nhưng còn em…” Kiều Mạch cảm thấy áy náy, anh tiến vào công ty mới hơn nửa tháng, công việc nhiều đã bận rộn lắm rồi, đã lâu lại không thân mật với Trác Tuấn Vũ, anh lại quá bận, đối phương là sinh viên thể dục, bản thân dễ sinh hoả khí, sợ là sẽ

không tốt.

Trác Tuấn Vũ vội săn sóc nói “Anh bây giờ không phải rất bận sao? Chờ đến cuối tuần cũng được.”

Như vậy cũng được, thứ sáu đến chủ nhật là lúc mà Kiều Mạch được nghỉ, hai người lại ở chung với nhau, ngày sau còn dài, dù sao cũng không vội.

Kiều Mạch đứng lên, muốn giúp đỡ thu dọn đồ trên bàn một chút thì Trác Tuấn Vũ giơ tay ngăn anh lại “Được rồi được rồi, mấy việc này cứ để cho em.”

“Vậy cũng được, anh đi tắm rồi ngủ đây.” Kiều Mạch thuận thế đi vào phòng tắm, suy nghĩ một lúc liền quay đầu lại hỏi “Vậy còn em?”

“Em dọn dẹp một chút, sau đó chơi game vài ván rồi sẽ đi ngủ.” Khuôn mặt tươi cười lộ ra má lúm của Trác Tuấn Vũ dường như toả ra một thứ ánh sáng của mặt trời.

“Được rồi, ngủ ngon.” Kiều Mạch nói.

“Ngủ ngon.” Trác Tuấn Vũ trả lời.

Trong phòng ngủ, ánh đèn mông lung sáng, Kiều Mạch nằm trên giường lúc này đã ngủ say, chỉ còn Trác Tuấn Vũ ngồi ở đầu giường, thỉnh thoảng ôn nhu nhìn Kiều Mạch, thỉnh thoảng quét mắt đến quyển nhật ký đặt trước mặt mình.

Hắn hạ bút bắt đầu viết, vô cùng nghiêm túc.

Thứ năm, 30/12/2015, trời nổi gió.

Anh ấy gần đây càng ngày càng bận rộn, chẳng khác gì không đem mình vào trong lòng, tối nay cả hai làm một bữa tiệc nhỏ kỷ niệm một tháng hai người quen nhau, đã hứa là sẽ trở về sớm nhưng lại vì tăng ca mà bỏ lỡ.

Có lúc mình hoài nghi anh ấy ở bên ngoài có người khác, nhưng làm sao có thể chứ, anh ấy là người của mình, mình vẫn luôn nhìn theo anh ấy nha.

Mãi mãi…