Chương 151 – Đuổi gϊếŧ kẻ thù (Một)
"Thật là, trời cũng tối rồi sao Tô Trần Nhi vẫn chưa xuống nữa.". Nam tử trắng trẻo nhìn sắc trời bên ngoài lần thứ tư, hắn lên tiếng oán giận với tên đi cùng.
Đối phương cầm chén rượu uống cạn, mày cũng cau lại: "Nàng đi lên đã bao lâu rồi?".
"Hơn nửa canh giờ rồi, cho dù là uống rượu thì cũng uống xong, huống chi chỉ có mình nàng.". Nam tử trắng trẻo vừa nói chuyện, con mắt cũng đảo khắp nơi, lại bổ sung: "Hay là ta lên lầu nhìn trộm một chút?".
Kẻ đi cùng suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu đáp ứng: "Cũng được. Chuyện này quả thật có chút không bình thường, nhớ rõ đi nhanh về nhanh.".
"Không thành vấn đề.". Nam tử trắng trẻo nói xong liền đứng lên, duỗi thắt lưng, thu thập đao trên bàn, hướng tên còn lại cười nói: "Một hồi liền trở về. Ngươi ăn trước đi.".
Nói xong, nhấc chân đi lên cầu thang.
Nam tử trắng trẻo đi thật nhẹ lên cầu thang, một mặt thì tinh tế nghe động tĩnh trong phòng, một mặt thì đi về phía trước.
Lúc này trời đã khá tối, mấy gian phòng cũng không còn lại bao nhiêu khách, chỉ có thưa thớt vài phòng còn thắp nến. Kiểm tra một hồi, nam tử tìm đến phòng Tô Trần Nhi. Tuy rằng Tô Trần Nhi không có võ công, nhưng hắn vẫn theo bản năng tận lực thu liễm hơi thở trên người, tựa vào gần sát cửa lắng nghe động tĩnh bên trong.
Trong phòng im lặng bất thường, chỉ có ngọn nến lay động làm nổi bật một chút bóng hình xinh đẹp.
Nam tử trắng trẻo thấy thế, đáy lòng không khỏi nhảy lên, hắn suy nghĩ không biết giờ phút này giang hồ đệ nhất mỹ nhân ở trong phòng đang làm cái gì. Nghĩ như vậy, hắn do dự một hồi, cuối cùng đâm thủng một lỗ giấy trên cánh cửa, tầm mắt thăm dò hướng vào trong.
Rất nhanh, trong tầm mắt hắn liền xuất hiện thân ảnh thuần khiết của Tô Trần Nhi. Đối phương làm như đang ngồi xuất thần nhìn ngoài cửa sổ, chỉ lộ ra một bên mặt thanh nhã. Trên bàn còn có thể mơ hồ nhìn thấy điểm tâm cùng một bình trà xanh.
Nam tử trắng trẻo liền cảm khái Tô Trần Nhi, quả nhiên khí chất xuất chúng, đang nghĩ nghĩ thì chợt thấy thắt lưng truyền đến một trận đau đớn rất nhỏ. Hắn trợn mắt kinh ngạc, chưa kịp phản ứng lại thì thân thể đã mềm nhũn, sau đó toàn thân dựa vào cánh cửa ngã quỵ xuống.
Ngay lúc này, một bàn tay đột nhiên nắm lấy bả vai hắn từ phía sau, tiếo theo không chút do dự đẩy cửa ra, lôi nam tử đi vào trong, sau đó nhẹ buông tay, tên nam tử kia ngã nằm trên mặt đất.
Nam tử nằm mặt đất cách nơi Tô Trần Nhi đứng không xa.
Nghe được động tĩnh, Tô Trần Nhi chậm rãi quay đầu, cúi đầu nhìn hắn. Sắc mặt bình tĩnh, không có một tia kinh ngạc, tựa hồ đã sớm đoán được hắn sẽ bị bắt mang vào đây.
Đáy lòng nam tử trắng trẻo trầm xuống, cũng ý thức được chính mình bị đối phương dẫn dụ, lại phát hiện công lực trên người bị phong tỏa, không còn một tia khí lực. Hắn khẽ cắn môi, khóe mắt chậm rãi liếc về phía một nữ tử khác mặc y phục màu xanh nhạt. Lập tức có một thanh âm mềm mại mang theo cười khẽ vang lên bên tai: "Người của Lôi gia quả nhiên như lời Trần Nhi nói, không dằn lòng được liền lên đây. Bất quá mới một chút là đã không còn tia khí lực.".
Nam tử dao động, nhìn thấy nữ tử đi đến trước mặt, mở miệng lên tiếng: "Ngươi chính là Quỷ Y?".
Nữ tử quay đầu nhìn phía hắn, màu da so với người bình thường có vẻ tái nhợt một chút, bất quá giờ phút này đuôi mắt lại mang theo chút hồng nhuận, nhìn sẽ không có vẻ quá mức kì lạ, nhìn kỹ thì lại vô cùng thản nhiên. Đối phương nghe được câu hỏi của hắn, lông mi giơ lên, khóe môi lộ ra một độ cong: "Như thế nào, các ngươi phụng mệnh tới bắt ta, chẳng lẽ lại còn không biết ta là ai sao?".
Quả nhiên. Nam tử âm thầm kêu khổ trong lòng, một mình hắn làm sao địch nổi, nhất thời trong lòng lướt qua nhiều ý niệm, cuối cùng chỉ có thể suy nghĩ tận lực kéo dài thời gian, mong sao tên đi cùng với hắn nổi lên nghi ngờ rồi sẽ đi lên tìm hắn. Nghĩ như vậy, nam tử mở miệng nói: "Tại sao ngươi lại ở Phù Dung Lâu?".
Quỷ Y trong truyền thuyết trước mặt nghe vậy thì chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái, đáy mắt mang theo khinh miệt rõ ràng, cũng không để ý tới vấn đề của hắn, chỉ quay đầu đi ngồi xuống cạnh Tô Trần Nhi, lấy một khối bánh ngọt trên bàn chậm rãi để vào trong miệng.
Hoa Dĩ Mạt cảm thụ được bánh ngọt tan chảy trong đầu lưỡi, tâm tình có chút tốt lên.
Nói thật ra, nàng cũng có hơi đói bụng. Tay nghề của đầu bếp trong Phu Dung Lâu này quả thật không tệ.
Tô Trần Nhi nảy giờ vẫn trầm mặc. Chỉ thấy nàng bất động thần sắc quan sát nam tử một lát, sau đó mới thản nhiên mở miệng: "Các ngươi có mấy người đi theo ta?".
Nam tử nghe vậy, suy nghĩ một hồi, cảm thấy nếu mình giấu diếm thì sẽ làm đối phương tức giận cho nên liền hướng Tô Trần Nhi lộ ra một nụ cười thiện ý: "Bẩm Tô cô nương, trừ bỏ tại hạ, thì chỉ còn có tên còn lại.".
"Tốt.". Tô Trần Nhi gật đầu, lại nói: "Tên còn lại ở dưới lầu?".
"Vâng, đang đợi ta trở về.". Nam tử cũng không khẩn trương, ngoan ngoãn trả lời.
Tô Trần Nhi nghe xong, chỉ mím môi, sau đó nghiêng đầu nhìn phía Hoa Dĩ Mạt.
Hoa Dĩ Mạt thu được suy nghĩ của Tô Trần Nhi, gật gật đầu, đem một khối bánh ngọt cuối cùng đưa vào miệng, tùy tay phủi phủi vụn bánh, sau đó từ trong lòng lấy ra một cái bình sứ, đổ ra lòng bàn tay một viên thuốc màu đen.
Nam tử thấy thế, ý cười trên mặt cứng đờ, trơ mắt nhìn Hoa Dĩ Mạt hướng chính mình cười cười, sau đó chậm rãi đi đến trước người hắn, tùy ý nói: "Mở miệng ra.".
Quỷ Y là người ra sao ai cũng biết. Vừa thấy cũng có thể đoán được đối phương muốn cho hắn uống thuốc gì. Nam tử vội vàng đóng chặt miệng, liều mạng phe phẩy đầu, chỉ có âm thanh ô ô từ trong miệng phát ra. Cái miệng không dám hé ra, chỉ sợ phải nuốt vào viên thuốc kia.
Hoa Dĩ Mạt khinh thường bĩu môi, cũng không cùng hắn dong dài, hướng yết hầu hắn vỗ vỗ. Nam tử bị chấn động, miệng liền mở ra "A" một tiếng, chỉ kịp phát ra nửa âm tiết, sau đó yết hầu liền bị nhét vào một viên thuốc. Hoa Dĩ Mạt lại vỗ vỗ cổ họng của hắn, viên thuốc liền thông thuận theo yết hầu trượt xuống.
"Khụ khụ, khụ khụ.". Tay Hoa Dĩ Mạt vừa rởi khỏi, nam tử liền cúi đầu ho khan, còn Hoa Dĩ Mạt thì đã muốn quay về tới chỗ ngồi. Nàng mỉm cười nhìn phía nam tử, chờ hắn ho xong rồi, mới chậm rãi mở miệng nói: "Yên tâm, độc dược ngươi vừa ăn sẽ không lập tức phát tác. Chúng ta có việc muốn ngươi làm, ngươi ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ không có việc gì.". Dừng một chút, Hoa Dĩ Mạt nói tiếp: "Đương nhiên, nếu ngươi thấy chết không sờn thì cũng không có gì. Chẳng qua quá trình độc này phát tát rồi dẫn đến chết có chút thống khổ thôi. Ruột của ngươi sẽ đứt đoạn, sau đó là nội tạng, chờ bên trong đều hư thối hết thì mới đến bên ngoài. Gương mặt tuấn tú này, sẽ có từng khối ban màu đen nổi lên, tóc cũng sẽ rụng hết. Làn da co rút già cả. Bất quá thời gian rất dài, ước chừng có thể tiếp tục sống khoảng trăm ngày.".
Nam tử càng nghe sắc mặt càng trắng bệch, trong đầu cơ hồ có thể tưởng tượng ra hình ảnh dọa người kia. Chờ Hoa Dĩ Mạt nói xong, vội vàng ngượng ngùng cười cười nói: "Cô nương làm gì phiền toái như vậy. Xin hai vị cứ nói là được, tại hạ nhất định giữ kín, nhất định giữ kín.".
"Ngươi nguyện phối hợp, tất nhiên là không còn gì tốt hơn, cũng khỏi để bản thân phải chịu khổ.". Tô Trần Nhi nghe vậy, gật gật đầu, thản nhiên nói: "Chuyện hôm nay, ngươi chớ để cho bất luận kẻ nào biết. Không chỉ như vậy, ta còn muốn ngươi phối hợp với chúng ta, giả vờ như ta vẫn còn trong vòng giám thị của các ngươi. Đương nhiên, đợi lát nữa ta sẽ tìm người thay thế ta đi xuống lầu rời khỏi đây. Các ngươi đi theo nàng là được. Về phần tên đi cùng với ngươi, làm thế nào để lừa hắn là chuyện của ngươi.".
"Chuyện này thật không thành vấn đề......". Nam tử trắng trẻo suy nghĩ, cắn răng đồng ý, lại truy vấn nói: "Vậy thuốc giải ......".
"Thuốc giải thì ta sẽ nghĩ biện pháp cho ngươi.". Tô Trần Nhi đáp: "Ngươi đừng lo chúng ta nuốt lời, ta tìm người đến thay thế thì dù sao cũng còn trong phạm vi giám thị của các ngươi, ta cũng sẽ không để nàng gặp chuyện không may. Độc của ngươi phải bảy ngày sau mới có thể bắt đầu phát tác, trước đó ngươi sẽ được an toàn.".
Nam tử nâng tay xoa xoa mồ hôi trên trán: "Tại hạ đã biết.".
"Tốt, nhớ bảo vệ nàng, bằng không, mạng của ngươi cũng sợ là không có.". Nói xong, Tô Trần Nhi hướng Hoa Dĩ Mạt ra hiệu một ánh mắt.
Hoa Dĩ Mạt gật đầu, sau đó nâng tay lên, một thanh ngân châm phóng ra, sau đó phất tay để nam tử đi.
Nam tử run rẫy trong lòng, chưa kịp trốn thì thắt lưng đã có cảm giác đau xót. Lập tức liền có khí lực chạm vào thân thể của hắn.
"Thuốc tê đã được giải, đi xuống đi, đừng để cho tên đi cùng với ngươi nghi ngờ.". Tô Trần Nhi thản nhiên nói.
Nam tử nghe được Tô Trần Nhi nói, cũng không nguyện ở lâu, khởi động thân mình lắc lắc đứng lên, chưa hoàn toàn khôi phục thì đã bước nhanh ra cửa.
Đáy mắt Hoa Dĩ Mạt lộ ra thần sắc khinh thường, nhìn đối phương biến mất ở trong phòng, mới quay đầu nhìn phía Tô Trần Nhi, mang theo nghi hoặc nói: "Nàng nói người thay thế là......?".
"Chờ chút.". Tô Trần Nhi bỏ lại hai chữ, đứng lên chậm rãi đi tới cửa, sau đó mở cánh cửa phòng ra, gọi khẽ một tiếng: "Liên nhi.".
Bất quá chỉ qua một cái hô hấp, một thân ảnh màu xanh đã xuất hiện ở trước mặt Tô Trần Nhi.
"Tiểu thư.". Liên Nhi cúi đầu, cung kính nói.
"Vào trong đi rồi nói.". Tô Trần Nhi nghiêng người cho Liên nhi vào phòng, sau đó đóng cửa cẩn thận một lần nữa.
Tất nhiên là Hoa Dĩ Mạt nhận ra vị thị nữ trước mặt này, đáy mắt hiện lên một chút ngạc nhiên, chưa từng nghĩ nàng lại đột nhiên ra hiện.
Làm như cảm giác được Hoa Dĩ Mạt nghi vấn, Tô Trần Nhi mở miệng giải thích: "Nghĩa phụ vẫn lo lắng lúc ta rời khỏi Nguyễn gia, sai Liên nhi đi cùng ta tới đây, nếu thật sự gặp phải phiền toái thì hỗ trợ ta thoát hiểm. Nhưng mà ngày thường nàng đều trốn trong chỗ tối, tận lực không cho người của Lôi gia phát hiện, để tránh cho bọn họ hiểu lầm. Ngươi cũng biết hai nhà Nguyễn Lôi có giao tình rất tốt, bề ngoài cũng phải kiêng dè một chút.".
"Thì ra là thế.". Hoa Dĩ Mạt hiểu rõ liền gật đầu.
Giải thích với Hoa Dĩ Mạt xong, Tô Trần Nhi mới một lần nữa chuyển hướng sang Liên nhi, thấp giọng nói: "Liên nhi, có một việc, sợ là phải làm phiền tới em.".
"Tiểu thư cứ nói.".
Tô Trần Nhi đem ngọn nguồn mọi chuyện nói rõ ràng cho Liên nhi trước, sau đó trầm ngâm nói: "Việc này trước mắt chỉ có em là người thích hợp nhất. Dáng người của em cũng xê xích như ta, lại quen thuộc động tác cùng cách nói chuyện thường ngày của ta, khả năng đánh lừa bọn hắn rất cao. Ta và Hoa Dĩ Mạt có một số việc phải xử lý, em giúp chúng ta bảy ngày, bảy ngày sau ta sẽ giúp em thoát khỏi sự giám thị của Lôi gia.".
"Liên nhi tùy ý tiểu thư phân phó.". Liên nhi không chút do dự đáp ứng yêu cầu. Dừng một chút, giống như nhớ tới cái gì, ánh mắt dừng trên người Hoa Dĩ Mạt ngồi bên cạnh, "Hoa cô nương, trong khoảng thời gian này, an toàn của tiểu thư liền giao cho ngươi.".
Hoa Dĩ Mạt tất nhiên là gật đầu đáp ứng.
Khi nam tử kia trở lại đại đường, ngoại trừ sắc mặt hơi có chút tái nhợt ra thì không nhìn ra manh mối gì. Hắn hít một hơi thật sâu, ra vẻ thoải mái đi xuống chỗ bên cạnh tên đi cùng, vén y bào ngồi xuống, uống trước ngụm nước đè ép ngữ khí, ra vẻ bình thường nói: "Tô Trần Nhi còn ở trong phòng. Ta nói nữ nhân thật là lâu lắc.".
"Ừ.". Tên đi cùng cũng không nghi ngờ, thản nhiên trả lời.
Ngồi như vậy thêm một lát nữa, từ trên cầu thang xuất hiện một thân ảnh màu trắng. Khóe mắt nam tử trắng trẻo thoáng nhìn, thân mình không khỏi chấn động, thầm nghĩ hẳn là đến rồi.
Trên người "Tô Trần Nhi" vẫn là một thân y phục màu xanh nhạt như trước, nhưng mà bây giờ trên khuông mặt lại mang theo chiếc khăn che, chỉ lộ ra một chút độ cong dưới cằm. Nàng đi đến trước quầy, thả chút bạc vụn, sau đó mới đi ra cửa.
"Đến rồi.". Nam tử trắng trẻo cố ý thúc giục tên đi cùng, dẫn đầu đứng lên, để lại bạc sau đó liền đi theo ra ngoài.
Cũng không biết người mang khăn che mặt là ai. Trong lòng hắn lướt qua chút nghi ngờ, nhưng cũng rõ rằng mình phải phối hợp diễn tuồng này cho tốt, không cho người bên cạnh phát hiện.
"Đi rồi.". Hoa Dĩ Mạt từ cửa sổ nhìn thấy ba thân ảnh rời đi, quay đầu hướng Tô Trần Nhi nói.
"Tốt.". Tô Trần Nhi gật gật đầu, cũng không sốt ruột, ngẩng đầu hỏi: "Có đói bụng không? Ta gọi Tiểu Âm lấy chút đồ ăn lên nha.".
Hoa Dĩ Mạt nghiêng đầu, sau đó cười cười: "Cũng được.".
Nửa nén hương sau.
Hoa Dĩ Mạt ngừng đũa, ngẩng đầu nhìn phía Tô Trần Nhi, cũng không mở miệng, ánh mắt đánh giá khuôn mặt trầm tĩnh của đối phương, bộ dạng có chút đăm chiêu.
Tô Trần Nhi đem một miếng đồ ăn cuối cùng đưa vào trong miệng, cầm khăn lau khóe môi, sau đó giương mắt chống lại tầm mắt Hoa Dĩ Mạt, thản nhiên nói: "Suy nghĩ cái gì?".
"Suy nghĩ tiếp theo Trần Nhi tính như thế nào?". Hoa Dĩ Mạt vòng vo đảo mắt, khóe môi cong lên, "Nàng lừa người của Lôi gia đi, lại hẹn trước thời gian bảy ngày, ý tưởng gì vậy?".
"Ngươi cảm thấy thế nào?". Tô Trần Nhi cũng không có trực tiếp trả lời, nàng chỉ nhìn Hoa Dĩ Mạt, ngữ khí thản nhiên hỏi lại.
Hoa Dĩ Mạt cúi đầu gõ gõ chiếc đũa, lơ đễnh nói: "Tâm tư của Trần Nhi, thường nhân theo đâu có kịp.".
Tô Trần Nhi trầm mặc một lát, khi mở miệng lại thì thanh âm đã mềm mại hơn rất nhiều: "Tất nhiên là, làm chuyện ngươi muốn làm nhất.".
Tay Hoa Dĩ Mạt đùa bỡn chiếc đũa một chút, thần sắc có chút kinh ngạc: "Cái gì?".
Ánh mắt Tô Trần Nhi từ trên người Hoa Dĩ Mạt dời đi, dừng tại sắc trời tối đen ngoài cửa sổ. Cảnh tượng xa xa chẳng thể nào phân biệt rõ. Trong phòng, Tô Trần Nhi nhẹ nhàng mở miệng phát ra từng chữ một, sức nặng lại giống như một khối đá khổng lồ, làm toàn bộ tinh thần Hoa Dĩ Mạt đều phải chấn động.
"Dù sao cũng không thể nhường nhịn tên họ Hạ kia để hắn cứ khi dễ ngươi mãi, phải đòi lại một chút mới được.".