Chương 149 – Tai họa khắp nơi (Bốn)
Tiểu Âm ở ngoài cửa có đánh chết cô bé cũng ngờ cảnh tượng chân thật trong phòng lại như vậy, lo lắng trong lòng ngày càng lớn, lại không dám ầm ĩ tạo ra động tĩnh, chỉ có thể dùng thân mình nho nhỏ đi đẩy cửa, kết quả tất nhiên là phí công. Nửa thân thể của cô bé đều dán lên cánh cửa, muốn nghe được động tĩnh trong phòng nhưng lại chỉ có thể nghe được tiếng phát ra rất nhỏ, âm thanh giống như y phục ma sát lẫn nhau, mơ hồ có thể nghe được tiếng hô hấp dồn dập truyền ra cửa. Cô bé gấp đến độ muốn giơ chân: "Tô tỷ tỷ, Tô tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Sao...... sao không nói lời nào?". Dừng một chút, Tiểu Âm lại vỗ vài cái lên cửa, trong thanh âm dẫn theo chút thút thít, "Vậy, vị kia cô nương, Tiểu Âm hứa không bao giờ dám chữi sau lưng tỷ nữa, ty đừng khi dễ Tô tỷ tỷ được không?".
Động tĩnh ngoài cửa thu hết vào trong tai Tô Trần Nhi, đáy mắt không khỏi dao động, vừa xấu hổ lại vừa tức giận.
Hoa Dĩ Mạt chỉ lo đắm chìm trong ôn hương nhuyễn ngọc của Tô Trần Nhi, kẹp lấy thân thể Tô Trần Nhi giữa hai chân, trong chớp mắt lại bị một chân của đối phương cọ xát. Trên người vốn là cảm xúc cuồn cuộn, Hoa Dĩ Mạt bị động tác bất ngờ không kịp phòng bị, chỉ cảm thấy một trận tê dại nhảy lên thân thể, cả kinh làm thân thể run rẩy, trên mặt đỏ hồng chợt lóe rồi biến mất, theo bản năng liền lui từng bước, động tác trên tay cũng không thả lỏng.
Hai người thoáng cúi đầu thở phì phò, bốn mắt nhìn nhau.
Gương mặt Hoa Dĩ Mạt lúc đỏ lúc trắng nhìn Tô Trần Nhi, biểu tình phức tạp, nhất thời cũng không biết mở miệng nói cái gì. Mới vừa rồi cảm giác khác thường kia tựa hồ vẫn còn lưu lại trong thân thể, tê dại làm cho nàng không khỏi cắn chặt răng, lập tức trừng mắt nhìn Tô Trần Nhi liếc mắt một cái. Ánh mắt không khỏi dẫn theo chút giận dỗi.
Trên mặt Tô Trần Nhi có chút ửng hồng chưa kịp tan, đáy mắt cũng say đắm như Hoa Dĩ Mạt, vẻ mặt thì lại giả vờ như không có gì. Nàng nhìn Hoa Dĩ Mạt đang trừng mắt nhìn mình, hiện ra một nụ cười không rõ ý tứ, Hoa Dĩ Mạt chưa kịp phân biệt hàm nghĩa của nụ cười kia thì Tô Trần Nhi đã xoay người đẩy then cài ra, sau đó mở cánh cửa.
Tiểu Âm dán vào cửa nhất thời không kịp phòng bị, cửa vừa mở ra liền bị ngã vào một cái ôm mềm mại hỗn tạp hương thơm cùng mùi dược hương.
Hoa Dĩ Mạt thấy thế, mày cau lại, lập tức muốn đi lên kéo cô bé kia ra khỏi người Tô Trần Nhi. Tay còn chưa chạm được Tiểu Âm thì Tô Trần Nhi liếc mắt trừng nàng. Ánh mắt cảnh cáo không cần nói cũng biết.
Tay Hoa Dĩ Mạt dừng giữa không trung một chút.
Lúc đó, Tô Trần Nhi đã nâng Tiểu Âm dậy, ánh mắt quay lại trên người cô bé.
Tô Trần Nhi chưa kịp mở miệng thì Tiểu Âm đã muốn ngửa đầu nhìn phía Tô Trần Nhi, sắc mặt thân thiết đảo qua Tô Trần Nhi: "Tô tỷ tỷ, tỷ có sao không?".
"Hừ, có thể có chuyện gì chứ?". Hoa Dĩ một bên Mạt tức giận nói thầm. Tuy là nói thầm nhưng đứng gần nhau, trong phòng chỉ có ba người nên có thể nghe rõ ràng.
Tô Trần Nhi không thèm để ý đến Hoa Dĩ Mạt đang oán giận, mí mắt cũng không có nâng lên một chút nào, nàng ôn nhu hướng Tiểu Âm nói: "Tỷ không sao. Tiểu Âm đừng lo lắng.".
Tiểu Âm nhìn Tô Trần Nhi trước mặt, định mở miệng nhưng chưa kịp nói thì mặt đã không tự chủ được hồng lên. Không biết vì cái gì, Tô tỷ tỷ hiện tại thoạt nhìn...... có cảm giác rất giống..... dịu dàng thường ngày cũng tăng lên, lại thường xuyên mỉm cười, gương mặt vẫn làm cho người ta cảm giác lạnh lùng đạm mạc, hơi có chút khoảng cách. Nhưng giờ phút này...... ánh mắt Tiểu Âm đánh giá Tô Trần Nhi một lần rồi cũng không dám tiếp tục nhìn kỹ. Nàng cảm thấy trên người Tô tỷ tỷ có cái gì đó khó có thể nói ra, nhất là đôi mắt kia. Tối đen sâu thẳm, lại có loại cảm giác mông lung tan chảy, như muốn hút lấy người khác vào đó. Trước kia nhìn vào, cảm thấy nơi đó cơ trí cùng thông thấu, cảm thấy thật sùng bái và kính trọng. Hiện tại rõ ràng chỉ mới có thời gian ngắn mà tại sao lại khác biệt đến như vậy, làm cho người ta cảm giác hoàn toàn không giống với ban đần.
Tiểu Âm không mở miệng, Hoa Dĩ Mạt cũng đã nhịn không được.
"Này, mặt làm gì đỏ dữ vậy!".
Tiểu Âm nghe vậy, gương mặt đang hồng lại càng ửng đỏ, khó khăn giải thích: "Ta, ta không có.".
"Còn nói không có!". Hoa Dĩ Mạt oán hận nhìn chằm chằm Tô Trần Nhi đang đỡ Tiểu Âm, nổi giận đùng đùng nói: "Chẳng lẽ trời sinh gương mặt ngươi đã hồng như vậy? Ngươi cho mình là con cua sao?". Dừng một chút, lại bổ sung: "Hay là đã bị luộc chín.".
Tiểu Âm bị âm thanh của Hoa Dĩ Mạt đột nhiên đề cao dọa cho giật mình, đầu không tự chủ được co rụt lại, làm sao có thể cãi lại được.
"Được rồi, Hoa Dĩ Mạt, ngươi ít nói một chút, gọi mọi người đến rồi kìa.". Tô Trần Nhi nhịn không được lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
Hoa Dĩ Mạt lạnh lùng hừ một tiếng, nhỏ giọng lại.
"Tiểu Âm". Tô Trần Nhi quay đầu nhìn phía Tiểu Âm, ho nhẹ một tiếng, trấn an nói: "Mặc dù gương mặt tỷ ấy hơi ác một chút, nhưng trong bụng không phải người xấu, không có việc gì đâu. Không biết muội quay lại đây có chuyện gì vậy?".
Hoa Dĩ Mạt nghe nói như thế, đáy lòng nổi lên một trận ớn lạnh, nhìn thấy vẻ mặt Tô Trần Nhi trấn định tự nhiên, không khỏi nghĩ thầm, lừa tiểu cô nương như vậy mà mắt cũng không chớp một cái.
Tất nhiên là Tiểu Âm không biết hai người đang nghĩ gì, chỉ gật gật đầu, do dự nói: "Muội không sao, muội chỉ là lo lắng cho Tô tỷ tỷ...... Tô tỷ tỷ không có việc gì, Tiểu Âm cũng yên tâm.".
"Ừm.". Tô Trần Nhi gật đầu, khóe môi hiện lên một nụ cười.
Tiểu Âm liếc liếc Hoa Dĩ Mạt đang lạnh lùng nhìn mình, chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên, nàng thấy Tô tỷ tỷ không sao thì vội vàng nói: "Tô tỷ tỷ đã không có việc gì, vậy Tiểu Âm đi xuống giúp cha đây.".
"Được.". Tô Trần Nhi trả lời: "Cẩn thận một chút.".
Khi đưa Tiểu Âm ra ngoài cửa, Tô Trần Nhi mới một lần nữa đóng kín cửa. Nàng quay người lại, người cách đó không xa lại một lần nữa áp sát mình, ngữ khí mang theo bất mãn: "Thật là một tiểu quỷ nhiều chuyện.".
Tô Trần Nhi nghe vậy, nhịn không được liếc Hoa Dĩ Mạt một cái, không mặn không nhạt mở miệng: "Nhiều chuyện nữa thì cũng tốt hơn kẻ đi gây chuyện.".
Hoa Dĩ Mạt chột dạ cười cười, thân mình cúi về trước, dán vào trán Tô Trần Nhi: "Chuyện đó cũng là ngoài ý muốn thôi.".
"Ngoài ý muốn?". Tô Trần Nhi từ chối cho ý kiến lặp lại một lần.
Hoa Dĩ Mạt cúi đầu cười cười, mắt nhìn đôi môi ngay trước mặt mình: "Lúc này, Trần Nhi nói mấy chuyện đó không cảm thấy làm hỏng không khí sao?".
Tô Trần Nhi giương mắt nhìn Hoa Dĩ Mạt, ánh mắt di động: "Thật không?".
"Tất nhiên là thật.". Hô hấp ấm áp của Hoa Dĩ Mạt nhẹ lướt qua Tô Trần Nhi.
"Nếu như thế......". Môi Tô Trần Nhi bỗng nhiên hiện lên ý cười, làm Hoa Dĩ Mạt nao nao. Tiếp theo, Tô Trần Nhi đã ngẩng đầu lên, dán lấy môi Hoa Dĩ Mạt.
Hoa Dĩ Mạt không ngờ Tô Trần Nhi lại chủ động hôn môi mình, chưa kịp hoàn hồn thì bỗng nhiên trước ngực lại rơi xuống một bàn tay.
Hoa Dĩ Mạt ngẩng đầu thoáng rời khỏi môi Tô Trần Nhi, kinh ngạc nhíu mày: "Trần...... Nhi?".
Tô Trần Nhi miễn cưỡng giương mắt, tay vẫn đặt trên ngực Hoa Dĩ Mạt như trước, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Như thế nào?".
Hoa Dĩ Mạt im lặng không lên tiếng đảo qua bàn tay Tô Trần Nhi, lập tức chống lại ánh mắt Tô Trần Nhi đang nhìn mình.
"Có vấn đề gì sao?". Ánh mắt Tô Trần Nhi có cái gì đó, tay đặt trên ngực Hoa Dĩ Mạt nhẹ nhàng di chuyển, sau đó rơi xuống thắt lưng của đối phương.
Hoa Dĩ Mạt cảm giác động tác nhẹ nhàng ôn nhu của Tô Trần Nhi đang châm lửa trên người mình, nàng không khỏi đè lại bàn tay đang đặt ngay thắt lưng của mình, có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng, nói: "Trần Nhi, hôm nay, sao lại có hứng thú như vậy?".
"Ba ngày không gặp, trong khoảng thời gian này ta luôn muốn chờ nhìn thấy ngươi sẽ hỏi ngươi một câu.". Tô Trần Nhi tùy ý để Hoa Dĩ Mạt ấn lấy tay mình, sâu xa nói: "Nhưng nếu câu hỏi ấy không thể nói ra thì phải làm sao?".
Nói xong, Tô Trần Nhi yên lặng nhìn Hoa Dĩ Mạt, ánh mắt luôn nhẹ nhàng lại thêm chút bức bách: "Ngươi cảm thấy sao?".
Tuy rằng trên mặt Tô Trần Nhi không có biểu cảm gì rõ ràng nhưng Hoa Dĩ Mạt vẫn cảm giác được đối phương có chút tức giận, trong lòng lo lắng không khỏi để lộ ra, chỉ có thể ngượng ngùng nói: "Ta cảm thấy...... tiểu biệt thắng tân hôn, cả hai cũng đều bình yên vô sự, cũng không tính là hỏng chuyện.".
"Tiểu biệt thắng tân hôn sao?". Tô Trần Nhi cúi đầu lặp lại một lần, ánh mắt lưu chuyển, đột nhiên nói: "Vậy ngươi ấn tay của ta lại làm gì?".
Hoa Dĩ Mạt nghe vậy, thần sắc ngưng một chút, nhất thời buông cũng không xong, ấn cũng không phải.
Ngẩn ra một hồi, Hoa Dĩ Mạt chỉ cảm thấy có gì đó lướt trên lưng, đai lưng màu đen đã bị Tô Trần Nhi quấn trong đầu ngón tay. Ngón tay thon dài buông lỏng, đai lưng liền nhẹ nhàng rơi xuống đất, uốn lượn im lặng nằm dưới chân hai người.
Hoa Dĩ Mạt có chút lúng túng, nàng âm thầm suy nghĩ có lẽ mới vừa rồi quấn quít lấy Tô Trần Nhi không cho nàng mở cửa nên đã chọc giận đối phương. Tô Trần Nhi thì lại không để ý tới Hoa Dĩ Mạt đang hồi hộp, tay phải bỗng nhiên tiến vào trong ngực đối phương, cảm xúc ấm áp cách một lớp áσ ɭóŧ dán vào thắt lưng lạnh lẽo của Hoa Dĩ Mạt.
Thân thể Hoa Dĩ Mạt cũng cứng đờ theo.
Tô Trần Nhi hơi cúi người, tầm mắt cùng Hoa Dĩ Mạt đối diện một chỗ, thanh âm nhẹ nhàng như hoa lan nói: "Tiểu biệt thắng tân hôn, cũng không tệ, thật không?".
Nói xong, Tô Trần Nhi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn hôn lên cổ Hoa Dĩ Mạt. Lòng bàn tay ấm áp xoay tròn trên thắt lưng đối phương, y phục màu xanh nhạt cũng bị kéo xuống, rơi lên chung một chỗ với đai lưng.
Đến tận đây, nếu Hoa Dĩ Mạt không hiểu được ý đồ của Tô Trần Nhi ý đồ thì sẽ cảm thấy mình quá ngốc.
Tâm tình treo ngang, giành trước nâng cằm Tô Trần Nhi lên, cúi đầu hôn lên thật sâu. Hai bàn tay cũng không ngừng, bắt đầu cởϊ qυầи áo của Tô Trần Nhi. Mặc kệ nói như thế nào, thoát quần áo của đối phương trước rồi tính gì thì tính.
Hô hấp như lửa đan vào một chỗ, thân thể cả hai dễ dàng nóng rực, sau đó bùng cháy.
Tiểu Âm đi vài bước, bỗng nhiên kêu "A" một tiếng.
Nàng nhớ tới ...... chỗ không đúng.
Ngày thường môi Tô tỷ tỷ lạnh nhạt, mới vừa rồi...... mới vừa rồi lại đỏ tươi no đủ, tựa hồ còn có cảm giác trơn bóng.
Trong đầu Tiểu Âm hồi tưởng lại bộ dạng Tô Trần Nhi, mặt vừa hết đỏ bây giờ lại bắt đầu ửng hồng, nhịn không được cúi đầu mắng chính mình, để ý...... để ý mấy chuyện này làm gì.
Căn phòng này không có giường lớn, chỉ có một chiếc giường nhỏ hẹp bằng gỗ trầm, nhưng mà vẫn đủ chiều dài, chứa được thân thể một người. Bởi vì thời tiết chuyển lạnh, nên phía trên trải thêm một tầng sa tanh mềm mại.
Gường gỗ nhỏ này cũng không tệ. Mặc dù hơi hẹp nhưng nếu hai người gói ghém thì cũng có thể nằm, không tính quá khó khăn. Dù sao...... cũng không cần nằm cả hai.
Bóng đêm ngoài cửa sổ càng dày đặc.
Quân áo rải rác phân tán một đường. Quấn lấy nhau, tùy ý bị vứt trên mặt đất. Vốn là cùng màu lại xen lẫn một chỗ, không phân biệt rõ cái nào là cái nào.
Chỉ nhiêu đó thôi, nếu bị mọi người gặp, sợ là cũng nhịn không được mà mặt đỏ tim đập, vô cùng ái muội. Càng không nói đến hương thơm trong không khí ngày càng nồng đậm.
Hai người quỳ gối trên chiếc giường, ngay cả áσ ɭóŧ đều đã bị kéo sang hai bên, da thịt chạm nhau, nóng bỏng.
Trong lúc động tình, Hoa Dĩ Mạt suy nghĩ muốn sớm phát tiết, theo bản năng chống đỡ giường, cúi người muốn đè lấy thân thể Tô Trần Nhi.
Lúc này, lại bị một bàn tay đặt lên trên vai, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua làn da mịn màng của đối phương, âm thanh Tô Trần Nhi cúi đầu vang lên: "Nằm xuống.".
Ánh mắt Hoa Dĩ Mạt nhiễm đầy nhu tình hơi thanh tỉnh một chút, mở miệng có chút khàn khàn: "Trần Nhi?".
Thân thể Tô Trần Nhi tiến tới, môi rơi xuống vành tai Hoa Dĩ Mạt, cảm xúc nóng bỏng, nhẹ giọng nói: "Đừng nháo, ngoan một chút.".
Nói xong, tay Tô Trần Nhi đã đè Hoa Dĩ Mạt nằm xuống giường, cúi đầu hôn lên bờ vai Hoa Dĩ Mạt đang lộ ra ngoài.
Trong lòng Hoa Dĩ Mạt nhảy dựng, nhiệt khí trên người càng cao, đang muốn miệng thì chân của Tô Trần Nhi bỗng nhiên di chuyển, sau đó quỳ gối giữa hai chân nàng, cúi xuống hôn lên môi nàng.
Suối tóc đen buông xuống, đảo qua trước ngực cùng cánh tay Hoa Dĩ Mạt làm nàng cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Rõ ràng là nụ hôn ôn nhu nhẹ nhàng nhưng lại có vẻ triền miên mà ngân nga, nụ hôn làm suy nghĩ của nàng như bị kiềm hãm.
Hoa Dĩ Mạt bị ép đến phải ngữa ra sau, áσ ɭóŧ trên người bỗng nhiên bị một bàn tay chạm vào, bàn tay ấy chậm rãi ma sát da thịt của nàng, sau đó, thừa dịp nàng bất ngờ không kịp phòng thủ thì bàn tay đã bao lấy mềm mại trước ngực.
Tay Hoa Dĩ Mạt chống giường run rẩy, tiếp theo thì đã bị ép tới phải dựa ra phía sau đầu giường.
Trong chớp mắt, lưng Hoa Dĩ Mạt dựa lên thành giường, có chút phục hồi tinh thần lại, cắn chặt răng, muốn phản kháng lần cuối. Nàng dùng tay kia giữ lấy chiếc eo nhỏ của Tô Trần Nhi, muốn xoay người đè lên nhưng dường như bị đối phương nhìn thấu suy nghĩ. Tô Trần Nhi dừng động tác trên tay, hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn Hoa Dĩ Mạt, nói khẽ bên tai nàng: "Tiểu biệt thắng tân hôn, được không?".
Một giọng mũi cuối cùng, vừa đủ tê dại, vừa đủ ý vị sâu xa, vừa đủ làm bàn tay Hoa Dĩ Mạt suy sụp buông lỏng, trong lòng nhẹ nhàng hít sâu một hơi.
Tô Trần Nhi thấy thế, khóe môi lập tức hiện lên ý cười nhỏ, dưới tầm mắt của Hoa Dĩ Mạt liền cúi đầu nhẹ nhàng hôn ánh mắt của đối phương: "Đã là tân hôn, thì đừng cứng ngắc như vậy mới phải.".
Đáy mắt Hoa Dĩ Mạt càng u oán.
Nhưng mà không để nàng nghĩ nhiều, bờ môi kia lại một lần nữa hạ xuống cướp lấy khả năng phản kháng của nàng.
Không biết khi nào thì vạt áo bị kéo ra, thân thể thϊếp hợp lẫn nhau. Lửa tình dâng cao, dường như muốn thêu đốt lý trí thành thành bụi.