Chương 146 – Tai họa khắp nơi (Một)
Suốt đêm qua, Nguyễn Thiên Ưng mệt đến sứt đầu mẻ trán.
Vốn hắn đã cùng Phong Như đi ngủ. Tới nửa đêm, đột nhiên bị gõ cửa, thanh âm có chút vội vàng. Hắn nhớ đến thân thể Phong Như không khoẻ nên để nàng an tâm nằm đó, còn mình thì khoác áo đi ra ngoài.
Không ngờ khi đi ra thì đi suốt cả đêm.
Đường đường là nhị công tử của Lôi gia vậy mà bị người khác gϊếŧ chết trong phủ của hắn, chuyện này đối với Nguyễn Thiên Ưng mà nói, vừa khϊếp sợ lại thấy hết sức sốt ruột. Ngày vui như vậy mà lại xảy ra chuyện này, hiệu quả giống như sấm sét, làm cơn buồn ngủ của hắn cũng hoàn toàn biến mất. Hiện tại Nguyễn gia còn lưu lại vài vị khách, sợ rằng sẽ ồn ào nên Nguyễn Thiên Ưng trước tiên liền sai Quản thúc đem tin tức ngăn chặn, để tránh xảy ra rối loạn. May mắn duy nhất của hắn là hôn sự đã chấm dứt, cũng không kinh động Viêm nhi cùng Thiến nhi. Dù sao thì lần hôn sự kỳ trước của Viêm nhi đột nhiên gián đoạn, khó tránh khỏi làm cho lòng hắn còn sợ hãi.
Còn Nguyễn Thiên Ưng thì đi cùng Lôi Chấn Vân điều tra suốt một đêm, dường như muốn đem toàn bộ Nguyễn gia lật tung lên. Bất quá chỉ lo lắng đến trong phủ sẽ bị ảnh hưởng, cho nên liền điều tra trong âm thầm, có chút nơi khó tránh khỏi không thể tìm kiếm, chẳng hạn như...... phòng của khách.
Vốn không thể nửa đêm gọi người khác tỉnh lại để đi vào điều tra. Việc này nếu như bị truyền ra ngoài, không thua gì ở trước mặt mọi người hung hăng quăng cho Nguyễn gia cùng Lôi gia một cái tát. Đối với thanh danh hai nhà đều cực kỳ bất lợi.
Bởi vậy, Nguyễn Thiên Ưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà tỏ vẻ, phong tỏa Nguyễn gia, đến lúc trời sáng khách khứa về hết thì sẽ tiện hơn rất nhiều. Mặc dù trong lòng Lôi Chấn Vân đang vô cùng thù hận, hận không thể lúc này chính tay đâm chết Hoa Dĩ Mạt, nhưng cũng không thể không khuất phục sự thật. Sao không rõ băn khoăn của Nguyễn Thiên Ưng chứ, chỉ có thể nghe theo.
Trong phòng Tô Trần Nhi, tất nhiên nàng cũng không thể ngủ.
Ngọn nến tắt, lại được thay đổi một cây khác. Trong lòng Tô Trần Nhi suy nghĩ trăm chuyển ngàn hồi, ngồi tại chỗ vẫn không nhúc nhích đã hơn nửa canh giờ.
Cho dù không hỏi Liên nhi, nàng cũng có thể đoán được, giờ phút này Ngưng Trần Cư sợ là sớm bị âm thầm mai phục nhiều nội gián. Mặc kệ những nội gián này là của Nguyễn gia hay là Lôi gia, mục đích đều chỉ có một.
Nếu như Hoa Dĩ Mạt thật sự trở về, chờ đợi nàng chính là thiên la địa võng.
Nhưng mà Tô Trần Nhi biết, Hoa Dĩ Mạt sẽ không trở về. Ít nhất bây giờ sẽ không. Bởi vì chỉ cần Hoa Dĩ Mạt không hiện ra, Nguyễn gia sẽ nghĩ biện pháp bảo vệ mình. Tuy rằng Nguyễn Thiên Ưng đã đoạn tuyệt quan hệ với nàng, nhưng mà vẫn còn áy náy với Tô Viễn cho nên sẽ không để huyết mạch duy nhất của Tô Viên còn lại trên đời gặp chuyện không may. Dù sao không có ai có thể chứng minh, chuyện này có liên quan đến Tô Trần Nhi. Điểm này, có lẽ Hoa Dĩ Mạt cũng không khó nghĩ đến.
Huống chi, Tô Trần Nhi căn bản không tin Hoa Dĩ Mạt sẽ gϊếŧ Lôi Đình. Hoặc là nói, nàng không tin Hoa Dĩ Mạt sẽ ngốc đến nỗi quang minh chính đại đi gϊếŧ Lôi Đình. Còn bị người của Lôi gia gặp được. Hậu quả lớn như vậy, dù đứa trẻ ba tuổi cũng có thể nhìn ra. Nhưng mà nàng không tin, thì có những người khác tin. Điều này làm cho Tô Trần Nhi cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Như vậy, chỉ có một loại khả năng còn lại là Hoa Dĩ Mạt bị hãm hại. Nhớ lại chuyện tối nay Hoa Dĩ Mạt đi tìm Dịch Viễn báo thù, Tô Trần Nhi mơ hồ cảm thấy, việc này sợ là không khỏi có liên quan đến Thứ Ảnh Lâu.
Lại là Thứ Ảnh Lâu.
Tô Trần Nhi cau mày. Ánh mắt trầm ngâm.
Nhưng mà cho dù Thứ Ảnh Lâu muốn ám sát Lôi Đình tại phủ Nguyễn gia để giá họa cho Hoa Dĩ Mạt cũng không phải chuyện dễ dàng. Không nói đến chuyện phải né tránh thủ vệ của Nguyễn gia, còn phải tránh đi chú ý của Lôi gia. Nếu không có sự hiểu biết tường tận về bố cục của Nguyễn gia, sợ là rất khó làm được.
Nhưng mà, vì cái gì lại là Lôi Đình?
Tô Trần Nhi mím môi, đáy mắt có chút mông lung. Thực chất Lôi Đình là người như thế nào, Tô Trần Nhi cũng hiểu rõ. Làm việc cẩn thận ngoan tuyệt, lòng dạ lại thâm sâu, muốn lặng lẽ gϊếŧ hắn sợ là có chút nguy hiểm. Chưa nói đến còn sẽ hỏng chuyện của bản thân. Nếu kẻ trong tối thật sự chỉ muốn giá họa cho Hoa Dĩ Mạt, không thể nghi ngờ gì người thích hợp nhất là Lôi Tiểu Ngữ, thậm chí con trai trưởng Lôi Vũ đều có vẻ dễ dàng đối phó hơn là Lôi Đình.
Nhưng mà người khó giải quyết nhất là Lôi Đình lại bị chết. Tô Trần Nhi có chút nghĩ không thông điểm này. Sợ là có nguyên nhân gì bên trong mà mình vẫn không nghĩ ra.
Nhưng mà không biết, vì sao lại liên lụy đến Hoa Dĩ Mạt? Nhìn bộ dạng Lôi Chấn Vân vừa rồi hình như là không chút nghi ngờ nhận định Hoa Dĩ Mạt chính là hung thủ. Nghi ngờ này, sợ là chỉ có chính miệng hỏi Hoa Dĩ Mạt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì mới có thể rõ.
Suy nghĩ như vậy, ánh mắt Tô Trần Nhi lại đảo ra ngoài cửa sổ.
Bóng đêm đã muốn phai nhạt một chút. Sợ là trời sắp canh năm.
Nói vậy giờ phút này có rất nhiều người đang tìm Hoa Dĩ Mạt.
Tô Trần Nhi đưa tay xoa xoa trán, thở ra một hơi đến, đáy mắt mệt mỏi cùng lo lắng quá nặng nề.
Nàng, rốt cuộc sẽ làm gì đây?
Như vậy một lúc lâu, Tô Trần Nhi giống như nghĩ tới cái gì, ánh mắt dần dần sáng tỏ lên.
Liên nhi đi tìm hiểu chuyện của Lôi gia xong vẫn chưa trở lại phòng, nàng lo lắng canh giữ ở cửa phòng Tô Trần Nhi. Thấy ánh nến trong phòng lay động, trong lòng cũng không khỏi có chút lo lắng.
Đang lúc lo lắng thì cửa bỗng nhiên bị nhẹ nhàng mở ra, thần sắc Tô Trần Nhi bình tĩnh xuất hiện ở cửa.
Liên nhi ngẩn ra, thấp đầu kêu: "Tiểu thư.".
Tô Trần Nhi gật đầu một cái, thản nhiên nói: "Trong phòng hết nước uống rồi, em giúp ta pha một bình trà Phổ Nhị lại đây đi.".
Ánh mắt Liên nhi có chút khó hiểu đảo qua Tô Trần Nhi, phát hiện nhìn không ra manh mối gì, bởi vậy nhu thuận gật đầu: "Dạ.".
Bất quá chỉ một lát, Liên nhi liền bưng một bình trà vào phòng Tô Trần Nhi sau đó đóng cửa cẩn thận.
"Rót cho ta một chén đi." Tô Trần Nhi nói xong, ngẩng đầu nhìn Liên nhi.
Liên nhi nghe lời giúp Tô Trần Nhi rót đầy một chén trà.
Trong tầm mắt, bàn tay trắng nõn đưa ra, cầm lấy chén trà kia. Làm như lỡ tay, cái chén liền ngã xuống bàn, phát ra một tiếng thanh thúy loảng xoảng.
Nước trà màu hổ phách chậm rãi tràn lan trên bàn, cuối cùng lại dọc theo cạnh bàn nhỏ giọt trên mặt đất.
Thần sắc trên mặt Liên nhi có hơi khác một chút.
Tô Trần Nhi cúi đầu, đầu ngón tay dính vào nước trà. Nàng không dấu vết lướt qua mặt bàn. Trên bàn gỗ tối màu, rất nhanh lặng yên không một tiếng động để lại sáu chữ nhỏ.
Giờ tỵ. Thính Phong. Hoa đình.
*Giờ Tỵ: 9 giờ sáng đến 11 giờ sáng.
"Rót một chén khác đi.". Thanh âm Tô Trần Nhi thản nhiên lại vang lên, lùi cánh tay đang đặt trên bàn về. Ống tay áo không tiếng động phất qua, chút nước trên mặt bàn lại lần nữa hòa cùng một chỗ.
Ánh mắt Liên nhi lóe lên, ngưng thần nhìn một lát, sau đó mới mở miệng nói: "Là Liên nhi sơ sót.".
Nói xong, đỡ chén trà lên một lần nữa, lại rót một chén khác.
"Đã khuya, mệt thì về phòng nghỉ ngơi đi. Không cần ở bên ngoài hầu hạ ta.".
"Dạ.". Liên nhi nhẹ giọng đáp, nàng rời khỏi phòng, đóng cửa cẩn thận lại.
Tô Trần Nhi chậm rãi cầm chén trà, cúi đầu uống một ngụm.
Ngoài cửa sổ, trong viện chỉ có tiếng bước chân lặng lẽ của Liên nhi trở về phòng. Người xung quanh ẩn nấp bí mật, im lặng không có chút động tĩnh, giống như không tồn tại.
Bất quá cũng chỉ là giống như thôi.
Khi ngẩng đầu lên khỏi chén trà, đáy mắt Tô Trần Nhi còn có vẻ sâu thẳm hơn so với bóng đêm.
Hoa Dĩ Mạt. Đừng cho bọn họ tìm được ngươi.
Chờ ta.
Phương xa phía chân trời bắt đầu ló dạng, hắc ám bị xua tan đi.
Một đêm dài đằng đẵng rốt cục cũng qua.
Khi Nguyễn Quân Viêm tỉnh lại, chỉ cảm thấy đau đầu như búa bổ.
Hắn theo bản năng đưa tay lên muốn xoa huyệt thái dương, trong tay lại bỗng nhiên chạm được cái gì đó ấm áp trắng mịn.
Tay hắn dừng một chút. Nghiêng đầu nhìn lại.
Ánh vào mi mắt là da thịt trắng như tuyết, gương mặt còn say ngủ của Phong Thiến xuất hiện trong tầm mắt Nguyễn Quân Viêm.
Xuống chút nữa, là cánh tay nhỏ bé cùng chiếc chăn đỏ tươi chói mắt.
Dường như chỉ trong nháy mắt, tâm Nguyễn Quân Viêm liền trầm xuống. Lập tức có cảm giác phức tạp đan vào nhau rồi nảy lên.
Đúng rồi, chút nữa thì hắn quên. Tối hôm qua là ngày vui của hắn. Mà nữ tử bên cạnh, từ hôm nay bắt đầu trở thành thê tử của hắn .
Khóe môi Nguyễn Quân Viêm hiện lên một chút cười khổ. Hắn giống như sợ làm Phong Thiến thức giấc cho nên liền cẩn thận đứng lên, bước xuống giường.
Dưới giường là hỉ bào của hai người rơi tán loạn.
Nguyễn Quân Viêm khẽ thở dài, lại tủ quần quần áo lấy một bộ mặc vào, nhìn Phong Thiến trên giường đang ngủ say liếc mắt một cái, sau đó bước ra cửa.
"Thiếu gia?". Có một nha hoàn thoáng nhìn thấy Nguyễn Quân Viêm thì hơi kinh hãi, theo bản năng nhìn ra sau lưng hắn, lại không thấy bóng dáng Phong Thiến đâu.
"Ừ.". Tất nhiên là Nguyễn Quân Viêm không biết động tác nhỏ ấy của nha hoàn, hắn cau mày nói: "Ta có chút không thoải mái, giúp ta nấu chén canh giải rượu đi.".
"Dạ, thiếu gia.". Nha hoàn nghe vậy, không ngừng đi chuẩn bị.
Khi Nguyễn Quân Viêm đang ngồi ở đại sảnh uống canh giải rượu thì Phong Thiến một thân quần áo màu tím xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
"Sao không gọi ta dậy?". Phong Thiến ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Quân Viêm, ngữ khí bình tĩnh lên tiếng hỏi.
Đáy mắt Nguyễn Quân Viêm cực nhanh hiện lên một tia xấu hổ: "Ta thấy ngươi ngủ ngon nên không gọi ngươi.".
Phong Thiến nghe vậy trầm mặc một lát, sau đó nói: "Tối hôm qua ngươi uống rất nhiều rượu, còn đau đầu không?".
"Hiện tại tốt hơn nhiều.".
"Tốt.". Phong Thiến gật đầu, "Chờ ngươi uống xong, cùng ta đi thỉnh an cha mẹ đi.".
"Được.". Nguyễn Quân Viêm cúi đầu đồng ý.
Khi hai người đi vào chủ viện, lại phát hiện chỉ có một mình Phong Như ngồi ở đó.
Nguyễn Quân Viêm cảm thấy kỳ quái, nhịn không được hỏi: "Mẹ, cha đâu?".
Buổi sáng thì Phong Như mới biết được Lôi gia xảy ra chuyện, thật phiền muộn, thấy Viêm nhi cùng Thiến nhi qua đến, vội vàng lôi kéo hai người ngồi xuống, lại ra hiệu cho nha hoàn một ánh mắt, tất cả đều lui xuống.
Nguyễn Quân Viêm khó hiểu nhìn Phong Như, cho đến trong phòng chỉ còn ba người, sau đó mới nói: "Làm sao vậy, mẹ?".
"Đã xảy ra chuyện.". Phong Như nhìn hai người, trù trừ một chút, sau đó hạ giọng nói: " Tối hôm qua Lôi Đình bị gϊếŧ tại Đông Uyển.".
Nguyễn Quân Viêm bị chấn động thật lâu cũng không nói gì được.
Nhưng thật ra Phong Thiến một bên dẫn đầu lấy lại tinh thần: "Như thế nào lại xảy ra chuyện này? Là ai làm?".
"Quỷ Y.". Phong Như bình tĩnh nói.
"Hoa Dĩ Mạt?". Nguyễn Quân Viêm kinh ngạc mở to mắt.
"Đúng.". Phong Như đáp, "Tin tức truyền đến, nghe nói Lôi Đình là trúng độc châm mà chết, trong phòng còn lưu lại mùi mê hương. Thậm chí ngay cả nước trong phòng hắn đều có độc. Các con cũng biết, Hoa Dĩ Mạt giỏi dùng độc nhất mà. Đương nhiên, quan trọng hơn là gϊếŧ Lôi Đình xong thì nàng lại bị Lôi Tiểu Ngữ phát hiện, không sai được.".
"Nhưng mà...... nàng gϊếŧ Lôi Đình làm gì?". Nguyễn Quân Viêm nghe Phong Như nói xong thì nghi ngờ nói.
"Hình như là bởi vì hắn quấn quít lấy Hoa Dĩ Mạt không buông, sợ là chọc đối phương không kiên nhẫn đi.". Phong Như thấp giọng giải thích, "Quỷ Y vốn là kẻ tùy ý làm bậy, mất hứng liền hạ độc thủ cũng không kỳ lạ gì. Nhưng mà lại cố ý chọn thời điểm các con vừa thành thân xong vào tối hôm qua, nói không chừng biến thành trả thù Nguyễn gia cũng nên.".
Nguyễn Quân Viêm nghe vậy, nhớ tới trước đó Lôi Đình có nói chuyện hắn coi trọng Hoa Dĩ Mạt, cũng không nghi gì, chỉ nhíu mi, theo bản năng nói: "Vậy Trần Nhi thì sao? Lôi gia có thể gây phiền toái cho nàng?".
Tiếng nói vừa dứt, trong phòng lập tức im lặng.
Phong Như đảo qua gương mặt lộ vẻ không vui của Phong Thiến, trách cứ trừng mắt nhìn Nguyễn Quân Viêm: "Viêm nhi! Sao con còn nhớ thương nữ nhân kia nữa?".
Nguyễn Quân Viêm hơi thay đổi sắc mặt, biết được mình lỡ miệng, trầm mặc không nói tiếp.
"Ai.". Phong Như thở dài, kéo tay Phong Thiến qua, nói: "Thiến nhi, bất quá Viêm nhi chi nhanh miệng, con đừng để ở trong lòng.".
"Ta biết.". Phong Thiến gật gật đầu, khóe mắt đảo qua Nguyễn Quân Viêm, "Mẹ không cần lo lắng. Ta biết Viêm ca ca và Trần Nhi tỷ tỷ dù sao cũng có tình cảm, xảy ra chuyện, quan tâm cũng là lẽ thường.".
"Đúng.". Phong Như vừa lòng nhìn Phong Thiến, dặn dò nói: "Việc này hai người các con cũng không nên xen vào, chúng ta sẽ xử lý.". Dừng một chút, lại cường điệu một lần nữa: "Quỷ Y này quá mức nguy hiểm, nhớ rõ không cần nhúng tay vào.".
"Ta đã biết, mọi người cũng phải cẩn thận.". Phong Thiến thân thiết nói.
Phong Như cười cười, quay đầu thấy Nguyễn Quân Viêm có chút xuất thần, nói: "Viêm nhi, nay con là người đã có gia đình. Chuyện của Tô Trần Nhi nơi đó, không được đi qua. Cha con sẽ sắp xếp.".
Nguyễn Quân Viêm nghe được Phong Như nói, thoáng yên lòng, nghĩ đến cha sẽ che chở Trần Nhi, bởi vậy thuận theo gật đầu .
Phong Như thấy thế, nhẹ giọng nói: "Tốt lắm, không đề cập tới chuyện này nữa. Hai đứa có ăn gì chưa? Ở lại dùng xong bữa sáng rồi hãy đi. Cha các con còn chưa trở về, ta cũng có người bầu bạn.".
Nói xong, kéo hai người đi ra ngoài.
Nguyễn Quân Viêm theo Phong Như đi ra ngoài, cúi đầu cân nhắc đợi lát nữa đi phái người tới Ngưng Trần Cư tìm hiểu chút tin tức mới được. Nghĩ như vậy, hắn nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu lên thì liền đối diện ánh mắt lạnh lùng của Phong Thiến đang đánh giá chính mình.
Giống như cả người đều bị nhìn thấu, trong lòng Nguyễn Quân Viêm nhảy dựng. Một lát sau, hắn mới áp chế bối rối, làm bộ như không có việc gì hướng Phong Thiến cười cười, thế này mới nhìn thấy tầm mắt có chút đăm chiêu của đối phương dời đi.
Phong Thiến như vậy làm cho Nguyễn Quân Viêm không khỏi nổi lên một chút hàn ý.