Quỷ Y Sát

Chương 142: Sương mù trùng điệp (Hai)

Chương 142 – Sương mù trùng điệp (Hai)

Hoa Dĩ Mạt đặt hai ngón tay lên cổ tay của Phong Vũ, trong lòng cân nhắc đem chuyện phiền muộn tạm thời gác qua một bên, hàm ý sâu xa nhìn Phong Vũ một cái.

Phong Vũ thấy Hoa Dĩ Mạt vừa thu tay lại, cũng không lập tức nói chuyện, lại ngượng ngùng thúc giục, nàng chỉ đợi đối phương mở miệng.

Quả nhiên, chỉ qua một lát, giống như Hoa Dĩ Mạt đã nghẫm nghĩ cẩn thận, nàng chậm rãi lên tiếng nói: "Quả thật Lăng Già rất dụng tâm. Ta nên nói một tiếng chúc mừng trước với ngươi. Cứ cái đà này sau nửa năm nữa thì thân thể có thể như bình thường. Đến lúc đó yêu thương bao nhiêu thì tùy các ngươi.".

Phong Vũ nghe vậy trên mặt hiện lên một chút ngượng ngùng, có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng, đáy mắt cũng che dấu không được sự vui sướиɠ. Nàng cũng không so đo lời của Hoa Dĩ Mạt, ngược lại hướng nàng gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Đa tạ Tiểu Mạt.".

Hoa Dĩ Mạt lắc lắc đầu: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi.". Dừng một chút, ánh mắt Hoa Dĩ Mạt giống như vui mừng giống như phiền muộn nói: "Lăng Già rất tốt. Ngươi...... rất có mắt nhìn người.".

Phong Vũ nhìn thấy thần sắc phức tạp của Hoa Dĩ Mạt thì có chút khó hiểu, nàng trầm ngâm một lúc, khóe mắt mới thoáng nhìn thấy bàn tay của Tô Trần Nhi ở dưới bàn đang đặt trên mu bàn tay Hoa Dĩ Mạt vỗ nhè nhẹ, ánh mắt mềm mại, có ý trấn an. Còn Hoa Dĩ Mạt thì cảm nhận được bàn tay của đối phương, lập tức nhìn Tô Trần Nhi, trực tiếp trao đổi ánh mắt với nhau, tất cả lại bị Phong Vũ thu vào trong mắt, làm nàng liền giật mình.

Bởi vì ánh mắt kia đối với Phong Vũ mà nói cũng không xa lạ. Nhưng mà đối tượng chuyển từ nàng và Lăng Già sang thành hai người trước mặt.

Hai ...... nữ tử.

Một ý niệm hiện lên nhanh như chớp trong đầu Phong Vũ, như là có hai bàn tay đẩy ra tầng tầng sương mù, hé lộ sự thật. Vừa rồi nhìn thấy hai người mặc y phục giống nhau đến dự tiệc thì nàng đã có chút kinh ngạc, giờ phút này dường như đã có thể nhìn thấu sự thật đằng sau. Mà suy nghĩ này làm Phong Vũ cảm thấy thật khó nói thành lời.

Hoa Dĩ Mạt chỉ liếc mắt nhìn Tô Trần Nhi một cái liền quay đầu, khi nhìn thấy ánh mắt khϊếp sợ của Phong Vũ đang nhìn hai người, trong lòng liền nhảy dựng.

Quả nhiên, Phong Vũ nhìn hai người, ngữ khí có chút trù trừ mở miệng: "Quan hệ của các ngươi so với lần trước có vẻ thân thiết hơn.".

Tuy là lời nói như vậy nhưng trong giọng nói cũng đã bộc lộ rõ cái nhìn của Phong Vũ đối với cả hai.

Hoa Dĩ Mạt cũng không muốn giấu Phong Vũ, thấy đối phương đã nhìn ra chút manh mối, nàng liền nói: "Trần Nhi tốt lắm.".

"Vậy......". Đáy mắt Phong Vũ chấn động, ánh mắt đảo qua Tô Trần Nhi, thấy nàng đang trầm tĩnh nhìn chính mình, cũng không có ý phản bác, vội vàng đè thấp thanh âm nói: "Sao lại như vậy?".

Rõ ràng, đều là nữ tử a. Phong Vũ đem những lời này nuốt trở vào.

"Sự thật là như thế, vì sao lại như vậy thì ta cũng nhất thời không nghĩ ra, chỉ có thể nói loại tình cảm này nửa phần cũng không dễ để người khác tiếp nhận.". Hoa Dĩ Mạt thản nhiên nói: "Ta biết rất khó làm cho người ta thừa nhận, bất quá ta cũng không tính làm cho ai nhận cả, đây là chuyện của ta và Trần Nhi, ngươi tình ta nguyện là đủ rồi. Bất quá...... đối với ngươi, ta cũng không kiêng dè cho ngươi biết sự thật.".

Nói xong, Hoa Dĩ Mạt yên lặng nhìn phía Phong Vũ, tay quay về cầm tay Tô Trần Nhi, không tiếng động giương khóe môi, một bộ dạng thực lơ đễnh.

Trong phòng có chút trầm mặc.

Thật ra Tô Trần Nhi đã sớm đoán được Hoa Dĩ Mạt sẽ đem chuyện của hai người nói cho Phong Vũ biết, dù sao Phong Vũ cũng xem như người thân của Hoa Dĩ Mạt. Vả lại với mắt nhìn thông thấu của Phong Vũ, trừ phi hai người cố ý giấu diếm, còn không sợ là cũng không giấu được nàng. Mà cũng như nàng dự đoán, Phong Vũ chỉ giật mình một lát thì đã khôi phục như bình thường. Nàng là người thông minh, khϊếp sợ qua đi thì cũng không có gì quá ảnh hưởng, bởi vậy cho nên liền hướng hai người gật gật đầu nói: "Ta đã biết. Nhưng mà hai ngươi cũng quá lớn mật.". Nói xong, ánh mắt Phong Vũ cố ý đảo qua y phục của hai người, giống như nghĩ tới cái gì, liền kinh ngạc nói: "Mới vừa rồi Nguyễn Quân Viêm sẽ không bị các ngươi đả kích cho nên mới thay đổi sắc mặt?".

Hoa Dĩ Mạt chỉ cười không nói.

"Được rồi.". Trong lòng Phong Vũ nhất thời vô cùng cảm khái, lại thấy có chút buồn cười, "Hai ngươi cũng giỏi tính toán lắm, hại tân lang người ta phải buồn bực.". Phong Vũ nói xong liếc liếc mắt Hoa Dĩ Mạt, bất đắc dĩ nói tiếp: "Nghĩ kỹ thì ngươi quá tiện nghi rồi, ngay cả giang hồ đệ nhất mỹ nhân cũng lừa được. Ngươi nói rất đúng, cảm tình là chuyện của hai người. Nay ta thấy tiểu Mạt vui vẻ, ta cũng không mong gì hơn, nhưng vẫn phải chú ý mới được, nếu lọt vào trong mắt những người rắp tâm, sợ là sẽ gặp phải thị phi.".

Hoa Dĩ Mạt vừa định há mồm, Phong Vũ đã cắt ngang: "Ta biết ngươi không sợ, nhưng mà nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện. Ngươi cũng phải suy nghĩ cho Tô cô nương một chút.".

Lúc này Hoa Dĩ Mạt mới gật đầu đáp ứng.

Thấy vậy Phong Vũ mới có chút an tâm, nghĩ lại cũng thấy tính tình Tô Trần Nhi trầm ổn, cũng có thể kiềm chế Tiểu Mạt một chút, với cái tính bướng bỉnh của Tiểu Mạt, sợ là nàng khuyên cũng vô dụng, nói ra cũng vậy thôi, bởi thế nàng không nhắc đến nữa, chỉ lôi kéo Hoa Dĩ Mạt ôn chút chuyện cũ sau đó mới cáo từ rời khỏi Ngưng Trần Cư.

Phong Vũ vừa đi, Hoa Dĩ Mạt mới cau mày lại, quay về chuyện quan trọng, nàng ngồi tại chỗ suy nghĩ một hồi rồi mới đứng lên.

Vừa đóng kín cửa sổ lại thì liền muốn đi ra ngoài, Tô Trần Nhi thấy thế trong lòng cả kinh, vội vàng từ sau lưng nhẹ nhàng kiềm chế bả vai Hoa Dĩ Mạt, thấp giọng nói: "Ngươi làm gì vậy?".

"Nếu đã biết được thân phận của hắn, bây giờ ta muốn đi tìm hắn.". Thanh âm Hoa Dĩ Mạt trầm thấp.

"Ta biết ngươi nóng vội, nhưng hãy chờ một chút nữa đi.".

"Ta đã chờ đủ lâu.". Hoa Dĩ Mạt chậm rãi phun ra mấy chữ, giống như tất cả tích tụ trong lòng sắp bộc phát.

"Ta biết.". Tô Trần Nhi đi đến bên cạnh Hoa Dĩ Mạt, bàn tay giữ bờ vai Hoa Dĩ Mạt cũng trượt xuống, nắm lấy cổ tay đối phương, sau đó mới lôi kéo nàng một lần nữa ngồi trở lại chỗ cũ: "Nhưng mà hắn đã được Phong Như mời đến chỗ Nguyễn Quân Viêm, bây giờ ngươi lại muốn xông qua đó gϊếŧ người sao? Ngươi cũng biết, đây không phải là chuyện đơn giản.".

Bàn tay Hoa Dĩ Mạt nắm thật chặt, trên mặt ngưng trọng, khi nghe được Tô Trần Nhi nói thì ánh mắt không khỏi hiện lên một tia tàn nhẫn.

Nàng hận không thể...... ngay lập tức đâm chết kẻ thù.

Tô Trần Nhi thấy thế khẽ thở dài, lại nói: "Nếu đã chờ được lâu như vậy thì chờ thêm chút nữa đi, cũng chỉ còn vài canh giờ nữa thôi. Chúng ta thăm dò chỗ ở của hắn trước, chờ trời tối, cũng dễ hành động hơn, không phải sao? Bây giờ ngươi xúc động đi qua đó, làm sao ta yên tâm đây?".

Mặc dù trong lòng Hoa Dĩ Mạt trăm ngàn không muốn, nhưng mà rõ ràng là lời Tô Trần Nhi nói rất sáng suốt, nhất thời trầm mặc không có mở miệng.

"Hoa Dĩ Mạt.". Tô Trần Nhi hạ mi mắt, đáy mắt có một chút đau lòng, lòng bàn tay cũng đặt lên nắm tay trắng bệch của Hoa Dĩ Mạt, ôn nhu nói: "Đừng để lúc quan trọng nhất lại rối loạn, tin tưởng ta, hắn rốt cuộc sẽ trốn không thoát. Mặc kệ là Hạ Vu Minh hay là Dịch Viễn, tính mệnh của hắn đương nhiên đã nằm trong tay ngươi. Sự tình quan trọng, đã đến lúc này rồi, chúng ta lên kế hoạch thật tốt thì sẽ nắm chắc một chút, được không?".

"Ta......". Hoa Dĩ Mạt nghe vậy cắn chặt răng, "Trần Nhi, việc này quá mức nguy hiểm, ta cũng không muốn kéo nàng vào. Cũng may mắn lần này còn có Nguyễn gia, cho dù có chuyện gì thì cũng không nguy hiểm đến nàng.".

Trong phòng có chút lặng im.

Theo sau, một tiếng nói mang theo ý cười nhẹ nhàng vang lên, dừng ở bên tai Hoa Dĩ Mạt, mềm mại xoa dịu đáy lòng nàng: "Lúc này sao lại nhớ tới Nguyễn gia đây? Ngươi không phải nói, ta là của ngươi sao? Ngươi đã sớm không còn một mình nữa, lại không nỡ kéo ta theo.".

Thân thể Hoa Dĩ Mạt hơi chấn động, theo bản năng nghiêng đầu nhìn qua.

Ánh vào mi mắt là Tô Trần Nhi mang theo nụ cười nhưng lại có chút lo lắng ẩn hiện. Mặc dù tại bây giờ là cuối thu nhưng ánh nắng chiếu vào cũng có vẻ ấm áp mềm mại, làm cho đôi đồng tử đen láy kia cũng thêm chút thân thiết, nhẹ nhàng xoa dịu gợn sóng trong đáy lòng nàng.

Rất nhanh bàn tay chậm rãi buông ra.

Chỉ một cái chớp mắt, Hoa Dĩ Mạt đã quay qua kéo Tô Trần Nhi, đem đối phương ôm vào trong lòng, gắt gao vòng chặt, tựa đầu rút vào hõm vai Tô Trần Nhi.

Mùi hương quen thuộc làm nàng yên lòng tràn đầy trước mũi, vòng eo mềm mại nằm gọn trong lòng bàn tay của nàng, cùng suối tóc đen lướt qua mu bàn tay.

"Được.".

Tô Trần Nhi nhìn không thấy vẻ mặt của Hoa Dĩ Mạt, nhưng nàng nghe được giọng nói của đối phương vang lên bên tai. Giống như núi đá thật kiên định.

Khóe môi Tô Trần Nhi hiện lên một nụ cười.

Sau hai canh giờ, hai người đều không bước ra khỏi cửa phòng.

Mặc dù không có nhiều thời giờ để bàn bạc kỹ hơn, chỉ có một lúc ngắn ngủi. Huống chi bầu trời tối đen cũng không lâu, trong lòng Tô Trần Nhi biết không thể ngăn cản Hoa Dĩ Mạt báo thù, nàng lại tay trói gà không chặt, chuyện duy nhất có thể làm là giúp Hoa Dĩ Mạt suy nghĩ chu toàn. Dù sao thì Hạ Vu Minh đã bị Hoa Dĩ Mạt thấy được gương mặt thật, hắn không có khả năng ngây ngốc khoanh tay chịu chết. Lấy tâm kế của hắn, tất nhiên sẽ có cách đối phó Hoa Dĩ Mạt. Lần này không biết đối phương sẽ có sách lượt gì, thật khó nói.

Bóng đêm tới đột ngột. Dường như nói đến là đến, sắc trời cũng tối đen xuống dưới.

Thời gian để hai người đắn đo cân nhắc qua cực nhanh. Cửa phòng bị gõ vang, cắt ngang giờ khắc ở chung của cả hai.

"Tiểu thư, hôn lễ sắp bắt đầu rồi.". Thanh âm của Lan nhi vang lên bên ngoài.

Tô Trần Nhi nghe vậy ngừng nói, quay đầu lên tiếng, sau đó chậm rãi đứng lên, nhìn phía Hoa Dĩ Mạt: "Việc này trước tiên nói đến đây thôi, chúng ta cần phải đi rồi.".

Đại đường người người đều mang gương mặt vui mừng náo nhiệt. Nguyễn Thiên Ưng cùng Phong Như ngồi ở vị trí cao nhất, nhìn Nguyễn Quân Viêm cùng Phong Thiến đang đội khăn voan trước mặt.

"Nhất bái thiên địa.". Thanh âm người đọc nghi lễ to rõ, xuyên phá một mảnh xầm xì của khách khứa.

"Nhị bái cao đường.".

Nguyễn Thiên Ưng và Phong Như cười đến thoải mái vui vẻ.

"Phu thê giao bái.".

Trong lúc cúi đầu, Nguyễn Quân Viêm nhắm chặt mắt, dấu đi chua xót chợt lóe lên rồi biến mất.

Cảnh tượng quen thuộc như vậy. Nhưng người đã không còn là người của trước kia nữa.

Lúc này đây lại không có chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng mà thân thể còn đau đớn hơn cả trúng độc. Cả người như bị một đao chém tới, ngã xuống đầm đìa máu tươi. Nhất là...... người xưa lại đang trong tầm mắt, nhưng mình thì hoàn toàn không dám quay đầu lại nhìn. Sợ này vừa thấy, cả người sẽ hỏng mất, mặt nạ trên mặt cũng bị lột trần.

Sau ba tiếng xướng lễ là hỗn tạp tiếng cười vang lên: "Đưa vào động phòng.".

Ý cười trên mặt Nguyễn Quân Viêm cứng ngắc, chỉ có thể kéo kéo khóe môi. Sau đó cấp bách mà dẫn tân nương rời đi. Một khắc cũng không dừng lại.

Chỉ vì ở đây hết thảy càng như đang tra tấn hắn. Trong lòng là vô vàn bi thương.

Chỉ trong nháy mắt như vậy mà trong lòng Nguyễn Quân Viêm đã mê mang, không biết rốt cuộc là cái gì đã làm vận mệnh thay đổi đến thế. Nữ tử hắn từng nghĩ sẽ cùng mình bạch đầu giai lão giờ phút này lại đứng bên một người khác, thản nhiên nhìn hôn sự đầy châm chọc này. Trên mặt không chút gợn sóng.

Rốt cuộc là ai đã sai, mới đi bước đường này, càng đi càng xa, đến nổi không thể quay đầu lại?

Hắn không biết.

Tô Trần Nhi nhìn Nguyễn Quân Viêm gấp gáp rời khỏi đại đường, ở trong mắt nàng bất quá chỉ là chạy trối chết mà thôi.

Trong lòng có chút thở dài.

Nàng vốn chỉ tính xa xa nhìn lại, cuối cùng lại không lay chuyển được Hoa Dĩ Mạt, vẫn là bị lôi kéo đến phía trước. Thời điểm chen lên đứng phía trên có rất nhiều đem ánh mắt dừng trên người nàng, càng không ngờ là bọn họ lại cố ý né ra cho hai người đi lên. Cũng không biết là đang có ý niệm gì trong đầu.

Nhưng mà dường như làm cho bọn họ có chút thất vọng rồi.

Làm sao trong lòng Tô Trần Nhi lại không biết tâm tư của Hoa Dĩ Mạt, bất quá nàng muốn cố ý thức tỉnh Nguyễn Quân Viêm thôi, bởi vậy cũng không ngăn cản, tùy ý Hoa Dĩ Mạt dẫn mình đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió. May mà nàng cũng không để ý người khác xầm xì, mặc dù bên tai ngẫu nhiên nghe được một vài câu nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh xem kỳ đại hôn này.

Dần dần, khách khứa cũng thấy không thú vị nên một lần nữa đem ánh mắt nhìn đi nơi khác.

Bái đường vừa xong, đám đông liền theo tân lang và tân nương đi về phía tân phòng.

Tầm mắt Nguyễn Thiên Ưng dừng ở trên người Tô Trần Nhi, hắn liếc mắt một cái, lại vòng vo dời đi.

Ánh mắt mang theo tiếc nuối.

Lần này, hai người đều không có hành động gì.

Hoa Dĩ Mạt cảm thấy tâm tình của mình không khỏi tốt lên, nhất là mới vừa rồi nhìn thấy Nguyễn Quân Viêm áp lực thống khổ. Nàng bỗng nhiên đưa bàn tay từ trong ống tay áo ra ngoài, chạm vào đầu ngón tay ấm áp của Tô Trần Nhi.

Sau đó, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ ngoéo lại.

Quả nhiên, Tô Trần Nhi liền cảm nhận được động tác nhỏ của đối phương, ánh mắt thu trở về nhìn phía Hoa Dĩ Mạt.

"Trần Nhi cảm giác như thế nào?". Hoa Dĩ Mạt cười cười, giữa hai hàng chân mày cũng dịu xuống.

"Cảm giác sao?". Tô Trần Nhi nhẹ giọng lặp lại một lần, sau đó nở một nụ cười, "Cảm thấy vận mệnh vô thường. Thiếu chút nữa tân nương kia lại là chính mình, không ngờ chỉ có hơn nữa năm mà người bên cạnh đối phương đều dã thay đổi.".

Đuôi lông mày Hoa Dĩ Mạt cong lên, hình như có chút không hài lòng với đáp án của Tô Trần Nhi.

Tô Trần Nhi cúi đầu, khi ngẩng đầu thì ánh mắt đã mang theo ý cười: "Nhưng mà, bây giờ cũng không tệ.".

Lúc này Hoa Dĩ Mạt mới cười rộ lên: "Tất nhiên là không tệ. Không, phải là vô cùng tốt mới đúng.". Khi nói chuyện ngữ khí cũng có vài phần kiêu ngạo.

Cùng lúc đó, ngón tay ngoéo lấy ngón tay Tô Trần Nhi thật chặt.

Tô Trần Nhi im lặng mỉm cười, không có nói gì.

"Chờ xong chuyện này.". Hoa Dĩ Mạt bỗng nhiên mở miệng, nghiêm túc nói: "Chúng ta đi một chuyến đến Phệ Huyết Lâu thăm A Nô đi. Sau đó lên đường du ngoạn rồi quay về Trầm Uyên, được không?".

Thù trên người, phải có một ngày bỏ xuống. Nàng, cũng có chút mệt mỏi.

"Được.". Nữ tử bên cạnh không gì khác ngoài ôn nhu đồng ý.

Ý cười bên môi Hoa Dĩ Mạt thêm chút thoải mái.

Hai người không biết là, xa xa có ánh mắt đang dừng trên người các nàng.

Giống như thợ săn đang nhìn chằm chằm con mồi. Chuyên chú mà ngoan tuyệt.

Hết thảy, bất quá chỉ vừa mới bắt đầu.