Quỷ Y Sát

Chương 123: Thế gian nhiễu loạn (Ba)

Chương 123 – Thế gian nhiễu loạn (Ba)

Nói xong, Tô Trần Nhi hơi cúi xuống, hướng về phía vẻ mặt tức giận đỏ bừng của Hô nhi khi bị Hoa Dĩ Mạt trêu chọc, nàng ôn nhu nói: "Hô nhi ngoan, nghe tỷ tỷ nói, đừng giận được không?".

Hô nhi nghe vậy, gương mặt tức giận dịu xuống một chút, chần chừ nhìn Tô Trần Nhi một lát, sau đó gật gật đầu, nói: "Hô nhi nghe tỷ tỷ, không tức giận.".

Tô Trần Nhi cười, đứng ngay ngắn lại, nàng nhịn không được liếc Hoa Dĩ Mạt vẫn còn muốn chọc ghẹo cô bé, ánh mắt có chút bất đắc dĩ đẩy cánh tay Hoa Dĩ Mạt đang ôm mình ra, mở miệng nói: "Ngươi cũng ngoan một chút cho ta.".

Lời nói vừa dứt, nữ tử trong buồng cũng vén màn chậm rãi đi ra. Nàng nhìn Hô nhi đứng trước Tô Trần Nhi, yên tâm rồi mới mở miệng nói: "Hô nhi làm hai vị cô nương phiền toái phải không?".

Tô Trần Nhi lắc lắc đầu: "Không đâu. Em ấy rất đáng yêu.".

Nữ tử nghe vậy cười cười, thuận miệng giải thích: "Mẹ con bé có việc đi ra ngoài, trong nhà không có ai hết, ta thì rảnh rỗi cho nên trông giúp.". Nói xong, nữ tử đã đi tới trước mặt hai người, tay chỉ chỉ, ý bảo: "Hai bộ quần áo ta đã giúp các ngươi gói lại, có thể thử trước xem có vừa ý hay không, nếu không thích chỗ nào thì ta sẽ cho sửa lại.".

Tô Trần Nhi liền ngẩn ra, có chút nghi ngờ lặp lại: "Hai bộ?". Lời vừa ra khỏi miệng, Tô Trần Nhi đã có chút hiểu ra, nàng quay đầu nhìn Hoa Dĩ Mạt, quả nhiên nhìn thấy ai kia đang mang theo ý cười nhìn mình.

Bên này, nữ tử cũng giải thích nói: "Là vị cô nương này yêu cầu, bảo ta làm cho cô nương thêm một bộ. Chính nàng muốn ta may cho nàng một bộ quần áo, còn ngươi sẽ là một bộ váy dài.".

Dứt lời, Hoa Dĩ Mạt đưa tay cầm hai bộ y phục, mở hai bộ y phục cùng màu xanh nhạt được gấp chỉnh tề ra.

Hai bộ y phục mềm mại như thác nước hiện ra trước mắt cả hai.

Bộ của Hoa Dĩ Mạt được thêu hoa văn dây leo ở tay áo, rất tinh xảo và khéo léo, vạt áo cũng được thêu chỉ bạc sắc sảo, quần áo cắt may gọn gàng. Còn bộ của Tô Trần Nhi, chỗ tay áo được thêu hoa văn uốn lượn, làn váy cố ý cắt có chút so le, thật sự rất đặc biệt. Hai kiện để ở một chỗ, quả nhiên là hợp nhau lại càng tăng thêm độ hài hòa, vô cùng tự nhiên.

"Đẹp lắm.". Hoa Dĩ Mạt một lần nữa đem hai bộ y phục gói lại, vừa lòng lấy ra một thỏi bạc, hướng nữ tử gật gật đầu, "Đây là một nửa tiền công còn lại.".

Đem tiền dư thanh toán xong, Hoa Dĩ Mạt nắm tay Tô Trần Nhi, đang muốn đi ra ngoài thì giọng trẻ con của Hô nhi vang lên sau lưng: "Tỷ tỷ xinh đẹp......".

Tô Trần Nhi đang đi thì dừng lại, quay đầu nhìn Hô nhi.

Hô nhi yên lặng nhìn Tô Trần Nhi, hướng nàng quơ quơ cánh tay nhỏ bé: "Hẹn gặp lại tỷ tỷ xinh đẹp......".

Tô Trần Nhi thấy thế cười rộ lên: "Hẹn gặp lại Hô nhi. Nhớ phải nghe lời mẫu thân đó biết không.".

"Dạ......". Hô nhi gật gật đầu, gương mặt mũm mĩm đáng yêu làm ai cũng phải yêu thích.

"Tuổi còn nhỏ, sao thích đeo bám người như vậy.". Hoa Dĩ Mạt thấp giọng oán một câu, không hề để ý tới cô bé, nàng nắm tay Trần Nhi tiếp tục đi ra ngoài, sau đó rất nhanh thì biến mất khỏi tầm mắt Hô nhi.

---

"Nhị ca, hai người bọn họ rời khỏi thành Cảnh Châu rồi, chúng ta có đuổi theo không?".

Lôi Đình cùng Lôi Tiểu Ngữ ngồi ở một tửu lâu ngoài cửa thành, Lôi Tiểu Ngữ nhìn thấy Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi lên một chiếc xe ngựa ra khỏi thành, vội vàng lên tiếng hỏi nhị ca mình.

Lôi Đình nghe vậy, cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó nhìn Lôi Tiểu Ngữ, thản nhiên nói: "Lần này đi theo không được gây phiền toái cho huynh, nếu không ta đuổi muội về nhà đó biết không.".

Lôi Tiểu Ngữ nghe vậy trong lòng mừng rỡ, cố gắng đè xuống nụ cười trên mặt, liên tục gật đầu: "Muội biết rồi Nhị ca, muội nhất định nghe lời!". Dừng một chút, Lôi Tiểu Ngữ lại phiền muộn nói: "Nhưng mà cha mẹ......".

"Ta sẽ viết thư để cha yên tâm, cùng muội an toàn tới Nguyễn gia hội hợp với bọn họ.".

"Vậy thì còn gì bằng nữa!". Lôi Tiểu Ngữ vui mừng nói một câu, cha mà biết Nhị ca đi cùng mình thì nhất định sẽ yên tâm, sẽ không có vấn đề gì. Nàng thấy mình vô cùng hí hửng, vội vàng nói: "Nhị ca, tại sao gần đây không đi tìm Quỷ Y?".

Lôi Đình nghe vậy, tầm mắt nhìn trở về: "Ta đều có suy nghĩ hết rồi. Muội cứ đi theo ta là được.".

"Muội biết rồi! Vậy, các nàng đã đi rồi, khi nào thì chúng ta mới rời khỏi thành Cảnh Châu?". Lôi Tiểu Ngữ tò mò.

Lôi Đình không vội, hắn cầm chén rượu trong tay uống cạn, sau đó dưới ánh mắt mong chờ của Lôi Tiểu Ngữ mà đứng dậy: "Đi ngay bây giờ.".

"Dạ, Nhị ca!". Lôi Tiểu Ngữ liền đứng lên, tươi cười đầy mặt đi theo sau lưng Lôi Đình xuống lầu.

Khi đi tới chỗ góc cầu thang, mũi Lôi Tiểu Ngữ bỗng nhiên ngửi được một mùi hoa đào ngào ngạt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua thì thấy một nữ tử mặc áo màu vàng ngồi phía sau chỗ hai người vừa ngồi, trong tay cầm một ly rượu, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, cũng không biết suy nghĩ chuyện gì. Lôi Tiểu Ngữ chỉ nhìn thấy được một bên khuôn mặt quyến rũ nghiên thành của nàng, tuy không còn trẻ, nhưng lại có một loại năm tháng lắng đọng bên trong, ý nhị mà vô cùng mê người.

"Đừng nhìn nữa, nhanh thôi.".

Lời Lôi Đình đốc thúc vang lên bên tai Lôi Tiểu Ngữ, rốt cục gọi nàng phục hồi tinh thần lại.

"Muội đến đây!". Lôi Tiểu Ngữ quơ quơ đầu, thầm mắng mình tự dưng lại thất thần, cũng không chậm trễ nữa, vội bước nhanh đi xuống lầu, đuổi theo Lôi Đình.

Thân ảnh hai người thoáng qua cửa sổ tửu lâu, hình ảnh phản chiếu trong mắt nữa tử áo vàng. Khóe môi của nàng chậm rãi nổi lên ý cười.

"Người của Lôi gia, đúng là có hứng thú với Quỷ Y ......". Giọng lẩm nhẩm từ bên môi nữ tử tràn ra, nhỏ đến nổi chỉ có chính nàng có thể nghe được, "Càng ngày càng thú vị.".

---

Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi lên xe ngựa, đi một đoạn thì dừng lại nghỉ chân, lộ trình hướng về phủ Nguyễn gia ở huyện Thanh Nguyên. Hai ngày trải qua thong thả, sau đó thì xảy ra một chuyện nhỏ ngoài ý muốn.

Lúc đó, hai người ngồi xe ngựa vừa rời khỏi trấn Tây Lâm, đi tới ngoại ô.

Xa phu là một người đàn ông khỏe mạnh chừng bốn mươi tuổi, cả đoạn đường đi vô cùng thuận lợi. Nhưng mà không biết vì sao, bánh xe ngựa bên trái bỗng nhiên "lộp bộp" một tiếng, thùng xe chao đảo liên tục. May mà kỹ thuật của xa phu thành thạo, vội vàng xả dây cương, làm ngựa đang chạy loạn dừng lại, xe ngựa mới không bị lật.

Trong xe, Tô Trần Nhi vốn ngồi ở phía bên phải, do biến cố lúc này mà thân mình nhoáng lên một cái ngã về phía Hoa Dĩ Mạt ngồi đối diện, Hoa Dĩ Mạt nhanh lẹ ôm nàng vào trong ngực, mới không bị thương.

Xa phu kéo dây cương, vội vàng quay đầu hướng thùng xe hô: "Hai vị cô nương có bị thương không?".

Lời vừa nói không bao lâu thì một thân ảnh màu trắng vén màn xe nhìn chăm chú xe ngựa, cũng không có trả lời hắn mà là cúi đầu đi xem bánh xe phía bên trái.

Chỉ thấy bánh xe đã có chút nới lỏng, làm cho toàn bộ thùng xe đều nghiêng qua một bên, hiển nhiên không thể tiếp tục đi được nữa. Mà cách đó không xa, có một tảng đá to nằm trên đường, hiển nhiên đó chính là nguyên nhân vừa rồi thùng xe bị chao đảo.

Hoa Dĩ Mạt cúi đầu nhìn một lát, sau đó ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi nhìn xa phu.

Xa phu giật mình, sắc mặt có chút xấu hổ nhảy xuống xe ngựa, hướng Hoa Dĩ Mạt cúi đầu giải thích: "Xin lỗi xin lỗi, là tiểu nhân lái xe không tốt, làm hai vị cô nương sợ hãi. Tiểu nhân......".

"Ta nghe nói, ngươi điều khiển xe ngựa đã gần hai mươi năm, có thật không?". Hoa Dĩ Mạt thản nhiên cắt ngang lời của xa phu, mở miệng hỏi.

Xa phu nghe vậy giương mắt nhìn Hoa Dĩ Mạt, hắn thấy ánh mắt nàng lãnh đạm, chỉ có thể áp chế bối rối trong lòng rồi nói: "Tiểu nhân hổ thẹn, đúng ra...... chỉ hơn mười năm.".

Hoa Dĩ Mạt gật đầu, nói: "Chuyện này cũng lạ. Hơn mười năm kinh nghiệm mà một tảng đá như vậy cũng tránh không được?". Dừng một chút, lại nhẹ nhàng bâng quơ vỗ vỗ xe ngựa, "Xe ngựa này cũng không đi được nữa, bánh xe sắp bị gãy ra. Thật là làm cho người ta thất vọng.".

Xa phu cảm thấy mồ hôi lạnh trên lưng cũng chảy ra, trong lòng hắn sợ là đắc tội cô nương này, chỉ có thể liên thanh giải thích: "Xin lỗi cô nương, đều do tiểu nhân không chú ý. Thật có lỗi.".

Hoa Dĩ Mạt lãnh đạm nhìn xa phu đang cúi đầu, cũng không mở miệng ngăn cản, tùy ý hắn cúi đầu giải thích .

"Được rồi.". Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng cắt ngang lời giải thích của xa phu, làm hắn thở phào trong lòng.

Xa phu có chút bất an ngẩng đầu, khóe mắt nhìn thấy một nữ tử khác bên trong được nữ tử áo trắng đang đỡ xuống xe, ôn nhu nói: "Hoa Dĩ Mạt, bỏ qua cho hắn đi.". Dừng một chút, nàng kia lại hướng hắn hỏi: "Từ đây tới trấn tiếp theo còn bao xa nữa?".

Xa phu hơi do dự, lúng ta lúng túng nói: "Có chút xa thưa cô nương, khoảng hơn mười cây số. Nếu như đi xe ngựa có thể tới kịp lúc trời tối, còn nếu như đi bộ thì...... sợ là phải trú lại bên ngoài.".

Dứt lời, xa phu liền cảm thấy tấm mắt nữ tử áo trắng lạnh lùng hướng về phía hắn, hắn lại vội vàng cúi đầu.

"Đừng làm khó dễ hắn. Chúng ta vừa đi vừa nghĩ biện pháp.". Tô Trần Nhi nói xong thì nhìn sắc trời có chút âm u, mày cau lại, "Sợ là sẽ có mưa.".

Hoa Dĩ Mạt hừ lạnh một tiếng, có chút không cam lòng nói: "Còn không phải do hắn, Trần Nhi cần gì dễ dãi tha cho hắn như vậy? Nàng cũng biết ......".

"Ta biết.". Tô Trần Nhi rất nhanh ngắt lời Hoa Dĩ Mạt, nàng thở dài: "Ta còn biết tính tình người nào đó sẽ không chịu bỏ qua. Cho dù bây giờ không xảy ra thì lúc khác cũng xảy ra. Nếu việc đã đến nước này, đừng ở chỗ này chậm trễ nữa, nhanh chân đi cho kịp.".

Nói xong, Tô Trần Nhi quay đầu lại, hướng xa phu nói: "Chúng ta sẽ đi tới trấn kế tiếp, vậy từ biệt ở đây đi.". Nói xong Tô Trần Nhi lấy ra mấy lượng bạc, đưa cho xa phu, "Tuy rằng chưa đưa đến huyện Thanh Nguyên, nhưng ngươi cũng vất vả chạy hai ngày, tạm thời cầm đi.".

Xa phu có chút kinh ngạc nhìn bạc trong tay Tô Trần Nhi, một lát sau, vội vàng khoác tay nói: "Không cần không cần, cô nương mau cất đi. Hai vị cô nương chịu bỏ qua ...... tiểu nhân đã cảm kích vô cùng.".

Tô Trần Nhi thản nhiên cười cười, vẫn là đem bạc nhét vào trong tay xa phu: "Đừng khách khí. Chuyện này cũng không thể trách ngươi. Cầm bạc trở về đi.".

Xa phu có chút không biết làm sao cầm mấy lượng bạc kia, mặt đỏ bừng, ánh mắt làm như xấu hổ, lại giống như tự trách.

"Thật là.". Mà bên kia, Hoa Dĩ Mạt đã ôm lấy thắt lưng Tô Trần Nhi, lầm bầm lầu bầu một câu, sau đó vận khinh công bay đi. Chỉ trong chớp mắt, đã biến mất trước mặt xa phu.

"Ai......". Xa phu nhìn theo hướng hai người rời đi, thấp giọng thở dài, ủ rũ đi về hướng ngược lại.

Sau nửa canh giờ.

Hoa Dĩ Mạt chậm lại cước bộ, nghiêng đầu nhìn Tô Trần Nhi, thần sắc có chút giận dỗi nói: "Trần Nhi cũng quá mức nhân từ với tên xa phu kia rồi. Hôm qua ta phát hiện xa phu cùng Lôi Đình đã gặp mặt nhau, nàng lại ngăn cản ta vạch trần hắn. Hôm nay hiển nhiên là hắn cố ý làm hỏng bánh xe, nàng lại không cho ta mắng hắn. Lại còn trả hắn nhiều tiền công như vậy, ta thật không hiểu nàng đang nghĩ gì nữa.".

Tô Trần Nhi cười cười, nhẹ nhàng giải thích: "Ngươi cần gì làm khó xa phu, hắn cũng bất quá bị Lôi Đình ép thôi, bất đắc dĩ mới làm vậy. Ta thấy hắn cũng là người thành thật, mới vừa rồi trong mắt lại mang theo áy náy. Quyền thế của Lôi gia to lớn, hắn tất nhiên không có khả năng chống lại bọn họ. Dù sao Lôi Đình đã muốn phá hư xe ngựa của chúng ta, không bằng yên lặng xem tiếp theo hắn sẽ làm gì đi.".

"Hừ, ta cũng muốn nhìn, tên Lôi Đình sẽ có trò gì đây.". Hoa Dĩ Mạt giận tái mặt, cúi đầu nói: "Nếu để ta nhìn thấy, nhất định phải đưa hắn chút "Tạ lễ" mới được.".

Tô Trần Nhi nghe vậy, nhịn không được liếc Hoa Dĩ Mạt một cái: "Còn không phải ngươi trêu chọc hắn sao. Phải biết Lôi Đình là người không dễ chọc vào. Mặc dù mọi chuyện ngày thường đều là lão đại Lôi Vũ giúp đỡ Lôi Chấn Vân để ý, nhưng tính Lôi Vũ ôn hòa, không tàn nhẫn quả quyết như Lôi Đình, rất nhiều chuyện bí mật Lôi Chấn Vân đều giao cho Lôi Đình quản. Lôi gia có ba huynh đệ, Lôi Đình là người được Lôi Chấn Vân yêu thương nhất, tính tình cũng nguy hiểm nhất. Lôi Đình đã nắm chắc phần thắng với ngươi, sợ là không đạt mục đích thề không bỏ qua.".

Hoa Dĩ Mạt cũng không chấp nhận, ngược lại hướng Tô Trần Nhi giương khóe môi, ánh mắt trêu chọc nói: "Dù hắn là nhân vật lợi hại thì sao? Ta chỉ thiên trường địa cửu với mình Trần Nhi, tình vững hơn vàng.". Nói xong, cầm lấy tay Tô Trần Nhi để trước ngực.

Tô Trần Nhi nghe Hoa Dĩ Mạt nói lời thật lòng, ánh mắt sáng lên, cũng không nói gì, đáy mắt vốn bất đắc dĩ giờ lại phiếm ra ý cười mềm mại.