Chương 120 – Sóng ngầm mãnh liệt (Năm)
Lúc này tại Vinh Tuyết Cung, bên ngoài tuyết rơi đầy trời, bên trong rốt cục nhìn thấy Lạc Khuê sứ giả tỉnh lại.
Hai ngày trước, Lạc Khuê sứ giả đi tìm Cung chủ đột nhiên xuất hiện cách Vinh Tuyết Cung không xa, toàn thân đầy thương tích ngất xỉu trên mặt đất, bị một thuộc hạ trong cung tuần tra phát hiện, mới vội vàng mang về an dưỡng.
Thẳng đến hôm nay mới từ từ tỉnh dậy.
Thính Phong sứ giả vẫn luôn túc trực trước đầu giường, lúc này thấy Lạc Khuê rốt cục mở mắt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nàng nhịn không được lên tiếng hỏi: " Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao trên người của ngươi......".
Lạc Khuê hơi giật giật thân mình, đau đớn lập tức từ sau lưng truyền đến. Mi của nàng gắt gao nhăn lại, chưa kịp nói chuyện thì đã rên lên một tiếng.
"Cẩn thận chút, đừng lộn xộn.". Thính Phong vội vàng khuyên nhủ, đồng thời sắc mặt trầm trọng giải thích: "Sau lưng ngươi bị vết đao chém kéo dài từ vai trái đến giữa thắt lưng, bị thương rất sâu, khi thuộc hạ trong cung phát hiện ngươi, miệng vết thương đã muốn bắt đầu thối rữa. Rốt cuộc là ai làm ngươi bị thương?". Dừng một chút, giống như Thính Phong nghĩ đến điều gì, lại truy vấn tiếp tục: "Quỷ Phán đi cùng ngươi đâu?".
Nghe vậy, thần sắc Lạc Khuê bỗng nhiên hiện lên thống khổ, thân mình run nhè nhẹ, cắn răng không nói gì.
Thính Phong thấy thế, trong lòng nảy lên dự cảm không hề tốt, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến vết thương trên người Lạc Khuê, sắc mặt lập tức liền kém vài phần, ngữ khí hơi có chút vội vàng: "Lạc Khuê, ngươi đừng làm ta sợ......".
"Quỷ Phán nàng......". Lạc Khuê khàn khàn mở miệng, ngay cả ánh mắt đều thống khổ nhắm chặt lại, "Nàng đã chết.".
Giống như một chiếc búa tạ nện lên đất, cả kinh làm nàng sửng sốt hồi lâu, không thể tin được kết quả xảy ra thình lình này.
Sau một lúc lâu, Thính Phong mới nghe được âm thanh của chính mình có chút khẽ biến vang lên: "Là ai làm?".
Trong đầu Lạc Khuê đang hỗn loạn hận ý, gằn từng tiếng nói: "Phệ Huyết Lâu.".
Giải thích đứt quãng dần dần khâu ra thành một cảnh tượng bi thương, hiện lên trước mắt Thính Phong.
Đó là chuyện khi Bạch Uyên vào Phệ Huyết Lâu ngày thứ ba.
Lúc ấy, Lạc Khuê cùng Quỷ Phán canh giữ ở khu rừng bên ngoài Phệ Huyết Lâu, cả hai sợ khi Bạch Uyên đi ra thì không nhìn thấy bọn họ, cho nên cũng không đi xa, thậm chí ngay cả nghỉ ngơi đều ở gần đó.
Khi tới đêm khuya, hai người sớm đi vào giấc ngủ. Lúc giật mình thì bên tai truyền đến tiếng động tĩnh mơ hồ.
Dường như hai người đều tỉnh lại, trợn mắt quan sát xung quanh, nắm chặt lấy kiếm, đề cao cảnh giác. Quả nhiên chỉ trong chớp mắt, đã có hơn mười người từ khu rừng xông ra, đứng ở trước mặt bọn họ.
Đi đầu là một nữ tử trong y phục màu tím, dung mạo ẩn trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy dáng người. Nàng bình tĩnh, vung tay lên, những người cùng mặc y phục màu tím phía sau bắt đầu cầm đao bổ tới.
Khinh công của đối phương rất tốt, thân thủ mơ hồ không chừng, mặc dù công lực không bằng hai người, nhưng nhảy lên né tránh Lạc Khuê và Quỷ Phán không ít lần. Huống chi hai người địch lại quá nhiều người, cũng sẽ không có kỳ tích phát sinh, miệng vết thương của cả hai càng ngày càng nhiều.
"Các ngươi là ai?". Mở miệng là Quỷ Phán.
Nữ tử áo tím đứng một bên chấp tay sau lưng xem cuộc chiến, nghe được Quỷ Phán chất vấn, cất tiếng nói: "Sắp chết đến nơi rồi mà còn tò mò. Biết và không biết, còn quan trọng không?.".
Lạc Khuê thấy mấy người đều từ khu rừng xông ra, tim đập nhanh, né tránh một đao trước mặt, thử nói: "Các ngươi là người của Phệ Huyết Lâu? Tại sao phải làm khó chúng ta!".
Nữ tử áo tím không chút để ý cười cười: "Quả nhiên đoán rất đúng. Các ngươi không chịu đi, tất nhiên sẽ có người đến gϊếŧ các ngươi. Nếu không thì sao Bạch Uyên có thể cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh Lâu chủ của chúng ta.".
Lạc Khuê nghe vậy, tức giận đến ngực đều ẩn ẩn đau, nhịn không được quát: "Vô sỉ!".
Lúc này đối phương lại bình tĩnh không hề mở miệng, tùy ý Lạc Khuê chửi rủa.
Người chống đỡ không nổi đầu tiên chính là Lạc Khuê. Công lực của nàng thua Quỷ Phán vài phần, khi kiếm trong tay sắp đâm vào thân thể nam tử trước mặt thì sau lưng bỗng nhiên truyền đến đau đớn. Toàn bộ thân thể giống như bị xé rách thành hai nửa, ý thức lập tức hoảng hốt, chân mềm nhũn, liền ngã xuống đất.
Quỷ Phán bên cạnh lo lắng quay đầu gọi nàng một tiếng, nữ tử áo tím đứng bất động lúc đầu bỗng nhiên ra tay, thân ảnh giống như một tia chớp. Tiếp theo thì trong tầm mắt Lạc Khuê hiện lên hình ảnh Quỷ Phán chậm rãi ngã ra sau.
Dường như có thể cảm nhận quần áo sau lưng bị dính máu, dán chặt trên người. Lạc Khuê nhìn thấy Quỷ Phán ngã xuống, sau đó ý thức cũng dần dần tiêu tán, mắt chậm rãi bắt đầu khép lại.
Khi Lạc Khuê tỉnh lại, phát hiện trên người có một tấm chiếu đắp tùy tiện, nàng bị vứt bỏ trong góc của một sơn động.
Quỷ Phán bên cạnh thì sắc mặt đã trắng bệch, toàn thân lạnh như băng, đã chết từ lâu.
Nước mắt Lạc Khuê dễ dàng rơi xuống, tác động đến miệng vết thương phía sau, toàn tâm đau đớn. Chắc là vì bị thương quá nặng, Lạc Khuê nghĩ hẳn là đối phương nghĩ nàng sắp chết, cho nên mới mặc kệ nàng. Nàng biết tình huống bản thân xác thực là không xong, quần áo trên người phỏng chừng đã bị máu khô dính vào miệng vết thương, nếu không xử lý, chắc chắn nhiễm trùng.
Nhưng mà, nàng không thể chết được. Nàng nói với chính mình. Nàng đã không thấy được Cung chủ, chỉ còn một con đường duy nhất đó chính là quay về Vinh Tuyết Cung.
Nàng nhìn thi thể Quỷ Phán một cái, nén nước mắt, thề nhất định phải vì hai người lấy lại công đạo.
Một đường gian khổ tạm thời không nhắc tới. Duy nhất đáng mừng là, lúc sinh mệnh Lạc Khuê bị đe dọa thì gặp được một người giang hồ hảo tâm. Hắn mang nàng đi tới một y quán nhỏ, đơn giản xử lý miệng vết thương trên người nàng. Khi biết nàng vội vã muốn đi thì khuyên can không ngừng, thấy không có kết quả hắn còn vì nàng mướn một chiếc xe ngựa.
Bởi vậy, Lạc Khuê mới có thể giữ lại mạng sống mà quay về Vinh Tuyết Cung.
Khi Lạc Khuê nói xong một chữ cuối cùng, trong phòng liền rơi vào trầm mặc.
Hô hấp Thính Phong có chút loạn, dường như không thể tưởng tượng ra cảnh đánh nhau đẫm máu với bọn người kia lúc đó, cuối cùng chỉ còn Lạc Khuê may mắn giữ được tính mạng.
Sau một lúc lâu, Thính Phong hít một hơi thật sâu, sau đó mở miệng: "Ngươi mới vừa nói, các nàng muốn cung chủ ở lại bên cạnh Lâu chủ Phệ Huyết Lâu, là chuyện gì xảy ra?".
Thần sắc Lạc Khuê nhất thời có chút kỳ quái, trầm ngâm một lát, mới nói: "Ta cũng vậy...... nghe Quỷ Phán nói thôi. Cung chủ nàng......". Ánh mắt Lạc Khuê phức tạp nhìn Thính Phong, trù trừ nói: "Chuyện mất trí nhớ vài năm trước, có liên quan đến Lâu chủ Phệ Huyết Lâu ...... cả hai không chỉ có tình cảm đơn thuần.".
Nghe vậy, Thính Phong rõ ràng ngẩn ra, có chút phản ứng không thể ngờ.
Lạc Khuê biết Thính Phong và mình nghe kể lại chuyện không giống nhau, không dám tin, lại giải thích nói: "Lâu chủ Phệ Huyết Lâu kỳ thật chính là yêu nữ Linh Lam. Ha ha, rất khó ngờ phải không? Ta cũng chỉ biết khi cùng Quỷ Phán đi ra ngoài...... sau đó nghe nàng nói. Thính Phong, ngươi còn nhớ rõ Bạch Quân?".
Trân mặt Thính Phong dao động: "Đúng là Linh Lam sao......". Dừng một chút, nàng lại gật gật đầu, không rõ vì sao còn nhắc đến Bạch Quân: "Bạch Quân mất tích thật lâu. Sợ là...... dữ nhiều lành ít.".
"Phải.". Ánh mắt Lạc Khuê kịch liệt đau đớn, "Thật ra Bạch Quân đã chết...... vì Cung chủ và Lâu chủ của Phệ Huyết Lâu nên nàng mới chết đi. Trước kia Cung chủ bị Tam Quái Tài tấn công làm cho bị thương, sau không cẩn thận tẩu hỏa nhập ma, mất trí nhớ, trùng hợp gặp được Linh Lam cứu nàng. Một năm sau, khi Bạch Quân ở U Mộng Cốc tìm được hai người, nhận thấy các nàng sớm chiều ở chung, lại có ...... cảm tình. Điều này làm cho nàng rất khó chấp nhận. Nàng cố gắng làm cho cung chủ khôi phục trí nhớ, nhưng mà lại phát hiện, cung chủ tựa hồ, cũng không bỏ được Linh Lam.".
Thính Phong không nói được một lời, trong lòng đã ẩn ẩn phán đoán được kết quả. Nàng vẫn biết con người Bạch Quân, tuy rằng thoạt nhìn thực độc lập, kì thực vô cùng ỷ lại Bạch Uyên. Tính tình lại cố chấp, nếu làm cho nàng biết Bạch Uyên lại ở cùng một nữ nhân chắc là không thể chịu đựng được.
Quả nhiên, Lạc Khuê tiếp tục nói: "Tất nhiên Bạch Quân không thể trơ mắt nhìn Cung chủ như vậy, lúc ấy nàng đưa ra một quyết định. Nàng...... làm ra một chuyện ngoài ý muốn, dùng chính cái chết của mình đổi lấy hiềm khích giữa Linh Lam và Bạch Uyên, bức Cung chủ trở về. Ngươi cũng biết, ở Vinh Tuyết Cung, trừ bỏ Cung chủ, tính cách Bạch Quân cùng Quỷ Phán là hợp nhau nhất. Bởi vậy khi đưa ra quyết định, Bạch Quân liền viết thư cho Quỷ Phán, lựa chọn để cho nàng biết được chuyện này. Nàng sợ thời gian trôi qua, lỡ như Cung chủ lại không bỏ được phân cảm tình này, thì Quỷ Phán cũng sẽ tới ngăn cản. Mà khi đó, chuyện nàng lo lắng, quả nhiên vẫn đã xảy ra. Càng không nghĩ tới là, Phệ Huyết Lâu lại vì thế...... mà xuống tay.".
Nói xong, Lạc Khuê lại nhớ đến Quỷ Phán đã chết đi, sắc mặt nổi lên bi thương.
Thính Phong đang nghe Lạc Khuê kể lại những chuyện đã diễn ra, trong thời gian ngắn rất khó tiếp nhận. Trong phòng một lần nữa lại yên lặng.
Hồi lâu. Thính Phong mới nhẹ giọng, cúi đầu nhìn Lạc Khuê nằm trên giường, đè nặng thanh âm nói: "Mối hận của Quỷ Phán, nhất định là phải báo. Việc cấp bách trước mắt là phải xông vào Phệ Huyết Lâu, đem Cung chủ tìm trở về. Cung chủ nhất định không biết sự thật lúc này, nếu không nàng sẽ không nhẫn tâm...... để cho chúng ta chịu ủy khuất như vậy.". Nói đến đây, giọng Thính Phong có chút khàn khàn.
Lạc Khuê gật gật đầu thật mạnh. Ánh mắt kiên quyết.
---
Sau khi Lôi Đình rời khỏi, mặc dù Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi bị làm mất chút thời gian, nhưng không khí dùng bữa vẫn rất thoải mái. Sau đó, Tô Trần Nhi cũng y theo lời nàng đã nói, dẫn Hoa Dĩ Mạt đi dạo phố.
Đúng là sau giờ ngọ thì nhiệt độ không khí ấm lại một chút, cuối mùa thu ánh nắng chiếu lên trên người là chuyện rất thú vị. Trên đường người đến người đi, có vài chủ hàng miễn cưỡng ngồi phơi nắng, híp mắt nhìn người đi đường, cũng không tiếp đón. Ngẫu nhiên sẽ có mấy vị khách nhân ghé vào, cũng chỉ nói một câu "Khách quan tùy tiện xem hàng", chờ có người muốn trả tiền thì mới cười đứng dậy đi vào cửa hàng gói đồ.
Hết thảy giống như là dòng sông thong thả, cuộc sống bình thản mà yên tĩnh cứ thế trôi qua.
Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi tùy ý dạo xem. Thanh âm mềm nhẹ ôn nhu của Tô Trần Nhi thỉnh thoảng vang lên, giới thiệu cho Hoa Dĩ Mạt biết những chỗ nổi tiếng ở đây. Khi tầm mắt Hoa Dĩ Mạt lướt qua những cửa hàng Tô Trần Nhi chỉ, đôi lúc cũng sẽ lưu lại trên mặt Tô Trần Nhi một lát, khóe môi mang theo ý cười như có như không, nhìn không thấy chút gì sầu lo, buồn phiền.
Đi như vậy một hồi, bước chân Tô Trần Nhi đột nhiên dừng lại.
Hoa Dĩ Mạt nghiêng đầu nhìn phía Tô Trần Nhi, thấy nàng chỉ vào một nhà cửa hàng cách đó không xa rồi thản nhiên mở miệng: "Cửa hàng này là cửa hàng thêu thủ công nổi tiếng ở thành Cảnh Châu, kinh doanh rất được. Ta thấy thời tiết cũng sắp lạnh, nếu đến đây, vậy vào trong chuẩn bị kiện quần áo mùa đông cho ngươi đi.".
Hoa Dĩ Mạt nghe vậy, tất nhiên là sảng khoái đáp ứng: "Trần Nhi đã nói như vậy, tất nhiên là không thể tốt hơn.".
Khi hai người bước vào một cửa hàng bán vải, đứng dựa ở bên cạnh quầy là nữ tử hơn ba mươi tuổi đang ngẩng đầu hướng hai người mỉm cười ôn hòa, nói: "Hai vị cô nương muốn đặt làm xiêm y?".
Ánh mắt Hoa Dĩ Mạt đảo qua những kiểu dáng tơ lụa khác nhau trong cửa hàng, quả nhiên đều là thượng phẩm. Đang mải mê nhìn thì bên tai đã có một giọng mềm nhẹ của Tô Trần Nhi trả lời: "Là vị cô nương này.".
Nữ tử gật đầu: "Được. Vậy cô nương chọn trước đi, đến lúc đó theo ta vào bên trong lấy số đo.".
Tô Trần Nhi quay đầu lại, nhìn phía Hoa Dĩ Mạt, đang muốn mở miệng thì Hoa Dĩ Mạt đã mỉm cười mở miệng trước: "Vậy nhờ Trần Nhi giúp ta chọn một bộ đi.".
Thần sắc Tô Trần Nhi dừng một chút, lập tức gật đầu: "Cũng được.".
Nói xong, quả nhiên đi đến phía trước bắt đầu tinh tế đánh giá.
Hoa Dĩ Mạt nhìn sườn mặt Tô Trần Nhi đang nghiêm túc, ý cười bên môi vẫn không rút đi.
Qua ước chừng gần một khắc, Tô Trần Nhi mới chuyển hướng nhìn nữ tử ban đầu, đưa tay chỉ vào một khúc tơ lụa: "Lấy mẫu này đi.".
Hoa Dĩ Mạt nghiêng đầu nhìn phía ngón tay Tô Trần Nhi đang chỉ. Như nàng dự đoán, là một miếng tơ lụa màu xanh nhạt, bên cạnh có hoa văn được dệt đan vào nhau, thanh lịch tao nhã, nhìn vào liền thích.
"Được.". Nữ tử trả lời, sau đó liền hướng Hoa Dĩ Mạt vẫy vẫy tay, "Vị cô nương này theo ta vào buồng trong đi.".
Nói xong, đi đầu tiên vào buồng.
Tầm mắt Hoa Dĩ Mạt nhìn theo mảnh tơ lụa, sau đó thu hồi lại, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý niệm, ánh mắt nàng lướt qua Tô Trần Nhi, sau đó mới bước vào trong.
Nữ tử lấy thước đo, xoay người đi tới trước mặt Hoa Dĩ Mạt, đang định lấy số đo cho vị cô nương trước mặt thì bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói khẽ của đối phương.
"Ta nghe nói thủ công ở đây hơn hẳn những chổ khác, có thể nhìn ra số đo của khách nhân, có thật không?".
Nữ tử nghe vậy liền giật mình, lập tức gật đầu: "Lời ấy nói cũng không sai. Mặc dù không thể chính xác nhưng đại khái cũng không thành vấn đề. Rất nhiều thời điểm, khách nhân cũng không yên tâm, cho nên mới theo lệ thường mà lấy số đo trên cơ thể.".
"Vậy sao?". Hoa Dĩ Mạt giương khóe môi, "Vậy không biết bà chủ có đoán được số đo của ta không, để ta mở rộng tầm mắt một phen.".
Ánh mắt nữ tử đánh giá Hoa Dĩ Mạt, cũng không cự tuyệt, nàng suy nghĩ một lát, nhân tiện nói ra vài cái con số. Nói xong, thì nhẹ giọng: "Không biết ta đoán chuẩn không?
Ý cười bên môi Hoa Dĩ Mạt càng đậm: "Quả nhiên rất có nhãn lực. Ta muốn có một yêu cầu, mong rằng ngươi giúp ta lần này.".
Tô Trần Nhi đợi một lát, thì cửa buồng bị vén lên. Hoa Dĩ Mạt mỉm cười đi ra.
"Cô nương cũng không ở lại Cảnh Châu lâu ngày, cho nên từ nay đến khi mặt trời xuống núi ta sẽ chuẩn bị thợ may, khi nào xong thì cho người tới báo các ngươi qua lấy. Đến lúc đó sẽ đem tiền đặt cọc còn thừa trả lại.". Nữ tử dịu dàng nói.
"Được.". Hoa Dĩ Mạt hướng nữ tử gật đầu, sau đó đi đến bên người Tô Trần Nhi, "Trần Nhi, chúng ta tiếp tục đi dạo quanh đây đi.".
Tô Trần Nhi trầm tĩnh gật đầu, theo ánh mắt của nữ tử đang nhìn mình, cùng Hoa Dĩ Mạt sóng vai đi ra cửa hàng.
"Cảm tình của hai vị cô nương vô cùng tốt.". Nữ tử cúi đầu nói một câu, lắc đầu cười cười, "Hai kiện xiêm y, có chút gấp a. Xem ra phải tốn thêm chút công phu.".
---
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chuyện của Bạch Quân chắc mọi người đã rõ. Do nàng ấy tự tìm cái chết để làm Bạch Uyên và Linh Lam hiềm khích mà thôi...