Chương 104 – Chuyện cũ như mây khói (Bốn)
Hạ đi thu đến. Thời gian thấm thoát trôi nhanh.
Khi nội thương của nàng khỏe hẳn, nàng mới có thể thấy được toàn cảnh nơi mình đang ở.
Một khu nhà không quá lớn. Phía sau nhà là một mảnh rừng trúc xanh tươi. Phía trước sân là một giàn hoa nở rộ. Rậm rạp sắc màu. Muôn hình vạn trạng
Nàng hỏi Linh Lam tên của nơi này. Linh Lam cười nói cho nàng, nơi này gọi là "U Mộng Cốc".
Giải thích từ đâu mà có U Mộng Cốc, Linh Lam còn dẫn nàng xuyên qua rừng trúc, đi lên một triền núi.
"Nàng nhìn ở phía kia kìa, mảng màu lam tím ấy chính là hoa U Mộng.". Linh Lam chỉ vào biển hoa phía trước cửa sơn cốc.
"Nơi này thật đẹp.". Nàng nhìn theo hướng Linh Lam chỉ, ánh mắt nhu hòa.
"Ừ.". Linh Lam gật gật đầu, hơi ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu: "Nàng thích thì tốt.".
Lòng của nàng có dòng nước ấm chảy qua.
"Nơi đó cũng có người ở sao?". Bỗng nhiên nàng thoáng nhìn một phiến rừng màu xanh cách đó không xa, ở đó cũng có một gian nhà trúc. Thoạt nhìn còn lớn hơn chỗ của Linh Lam.
Ánh mắt Linh Lam đảo qua, cười gật gật đầu nói: "Uhm. Người ở đó chính là vị đại phu cho nàng loại thuốc mà nàng không chịu uống đó, nhớ không. Khi hắn không có việc gì thì hay chạy tới đây nghiên cứu thảo dược.".
Nàng nghe vậy, nhớ tới loại thuốc vô cùng khó uống trước kia, nhịn không được nhíu nhíu mày.
"Nàng thích cuộc sống như thế này không?". Bên tai bỗng nhiên có thanh âm nhè nhẹ.
Nàng nghiêng đầu nhìn lại, thấy đôi mắt Linh Lam đang nhìn về hướng xa xa, khóe môi giương lên.
Chờ Linh Lam quay đầu lại. Một lát sau, nàng nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
"Thật ra...... nếu nàng vẫn không nhớ rõ chuyện trước kia, cũng tốt.". Thanh âm Linh Lam phiêu tán trong không khí, nhẹ đến nỗi chỉ có hai người mới nghe được, "Như vậy cũng chỉ có thể nhớ rõ một mình ta.".
Nói xong, nữ tử y phục đỏ rực nhìn nàng, nở một nụ cười thật rạng rỡ....
Tất cả trí nhớ hiện lên trong đầu, chúng đang chiếu vào đáy lòng Bạch Uyên.
Thời gian tốt đẹp như vậy.
Sớm tối bên nhau. Cuộc sống chỉ có hai người, thế giới tuy nhỏ nhưng có nhau là đủ, hạnh phúc thỏa mãn trần đầy trong ngực.
Nhưng, tại sao...... số phận lại ganh ghét tình yêu của các nàng như vậy.
Ngày tháng hạnh phúc chỉ tồn tại trong vòng một năm.
Hoa Dĩ Mạt đứng bên cạnh hồ nước, cẩn thận quan sát phản ứng của Bạch Uyên. Thấy thân thể nàng mặc dù đỏ bừng như máu, nhưng thần sắc cũng vẫn bình tĩnh như trước, nhất thời có chút yên lòng.
Sắc trời lại dần dần tối đi.
Nửa đêm, ánh trăng đem gương mặt Bạch Uyên chiếu sáng một chút.
Bỗng nhiên nàng lại nhíu mày.
Nàng và Linh Lam không ngờ rằng, đột nhiên ở U Mộng Cốc lại gặp phải người thứ ba.
Ba người, có hai người thay đổi sắc mặt. Chỉ có một mình nàng, bởi vì không biết, cho nên không lo sợ.
Từ đó, tình hình thay đổi cấp tốc làm nàng không thể ngờ được.
Xuất hiện trước mặt hai người, chính là Bạch Quân.
Sau khi Bạch Uyên mất tích, nàng luôn luôn ra ngoài tìm kiếm, không hề từ bỏ ý nghĩ sẽ không đi tìm nàng. Bạch Quân đi tìm "Tam Quái Tài", xém chút thì chết trên tay đối phương, sau đó lại phát hiện đối phương cũng không biết tình huống của Bạch Uyên. Nàng cũng thử tìm hiểu tin tức của Bạch Uyên quanh đó, kết quả cũng không có chút manh mối nào. Cuối cùng nàng chỉ có thể tới cầu xin Bách Hiểu Lâu. Thấy Bạch Quân chịu nhiều đau khổ, thậm chí ngay cả Bách Hiểu Sinh cũng không nhẫn tâm nhìn nàng như vậy, đưa ra ám chỉ ba chữ "U Mộng Cốc". Như lấy được chí bảo, Bạch Quân độc thân đi tới đây, sau đó lại ngất xỉu giữa biển hoa U Mộng. Là Thiên Dật đi ngang qua cứu được nàng. Mà lúc này, khi gặp lại Bạch Uyên, chỉ là chuyện trùng hợp. Thiên Dật cũng không biết Bạch Uyên ở tại rừng trúc bên kia. Chỉ có thể nói, rất nhiều chuyện đều do ý trời. Bạch Quân tìm được Bạch Uyên. Nhìn cuộc sống bình lặng của các nàng, mặc kệ Bạch Uyên cùng Linh Lam có nguyện ý hay không, đều muốn phá vỡ.
Tuy rằng nàng mất trí nhớ, nhưng mà khi nhìn thấy Bạch Quân xuất hiện trước mặt, trong lòng vẫn có cảm giác thân thiết nổi lên.
Cô bé với gương mặt quật cường, khi nhìn thấy nàng, trong mắt có vui sướиɠ hiện lên. Nàng gọi: Cung chủ.
Chuyện cũ tới trở tay không kịp.
Cô bé nói cho nàng, nàng tên là Bạch Uyên, là Cung chủ của Vinh Tuyết Cung. Còn mình thì được nàng cứu về sau đó vẫn ở lại trong Vinh Tuyết Cung, tên là Bạch Quân.
Những thứ này, tất nhiên Bạch Uyên nhớ không nổi. Giống như đang nghe chuyện của người khác.
Linh Lam bên cạnh đã có chút mất hứng. Thỉnh thoảng nói mấy câu, đến sau, lại cùng cô bé tên Bạch Quân bắt đầu tranh cãi.
Cô bé không giỏi ăn nói, rất nhanh thì im lặng. Gương mặt quật cường cũng chẳng mảy may thả lỏng, nhìn chằm chằm Linh Lam không tha.
Linh Lam như vậy, kỳ lạ làm cho nàng không yên tâm.
Bạch Quân cứ chấp nhất kiên trì ở lại.
Căn nhà quá nhỏ, không có giường, chỉ có thể ngủ bên ngoài, dựa lan can mà ngủ.
Trong lòng nàng có chút không đành. Mặc dù không nói gì, nhưng trong lòng vẫn tin vài phần. Chính là cũng không biết nên làm thế nào cho phải thôi.
Một ngày nửa đêm, bỗng nhiên mưa to.
Nàng bị giật mình tỉnh lại. Nhớ lại bên ngoài còn có một cô bé, có chút lo lắng, suy nghĩ mãi, cuối cùng lặng lẽ xuống giường.
Mưa thật lớn. Vừa mới ra khỏi cửa, nước mưa lập tức dính lên trên giày.
Cô bé nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt thanh tỉnh, hiển nhiên không hề ngủ. Tuy là ngồi ở dưới mái hiên, nhưng tay áo vạt áo vẫn bị ướt rất nhiều.
Nhìn thấy nàng đi ra, đáy mắt cô bé vui vẻ, sau đó liền đứng dậy.
"Cung chủ.".
Nàng hạ mi mắt, một lát sau lắc lắc đầu nói: "Ta không phải cung chủ của ngươi. Ngươi...... cần gì cố chấp như vậy?".
"Ngươi đúng là Cung chủ.". Thanh âm của cô bé thật kiên định, "Tại ngươi quên đó thôi.".
"Ngươi cũng nói, ta đã quên. Vậy thì cứ coi như không phải đi.". Giọng của nàng thản nhiên: "Ta cũng không nghi ngờ những gì ngươi nói, nhưng mà những điều này đối với ta mà nói không chút cảm giác. Cho nên ta không có khả năng sẽ đi với ngươi. Ta thích nơi này. Ngươi bỏ ý nghĩ này đi.".
Cô bé mím môi, không nói gì.
"Ngươi có thể vào thư phòng trú mưa.". Nàng mở miệng lần nữa, đồng thời chỉ chỉ một gian phòng khác bên trong.
Cô bé lại không có hành động gì, trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: "Ta sẽ nghĩ biện pháp làm cho cung chủ nhớ lại. Quân nhi không cho...... Cung chủ quên.".
Nói xong, trong mắt cô bé hiện lên một tia kiên quyết, bỗng nhiên xoay người nhảy vào phía trong màn mưa, rất nhanh thì biến mất.
Tiếp theo sau đó, tất cả phát sinh quá nhanh, vận mệnh giống như bị bàn tay to lớn thay đổi, đem mọi thứ không chừa đường sống.
Khi cô bé xuất hiện một lần nữa, đã là ba ngày sau. Nhìn thấy nàng, từ trong lòng lấy ra một bình sứ trắng, sau đó đưa tới.
"Đây là thuốc ta cầu ở chỗ Bạch tiên sinh. Cung chủ uống vào, hẳn là có thể nhớ rõ.".
Nàng ngẩng đầu nhìn cô bé, gương mặt bình tĩnh hơi nổi lên gợn sóng.
Cô bé một thân áo trắng, đã dính chút máu. Sắc mặt trắng bệch, trong mắt che kín tơ máu, trên trán còn miệng vết thương chưa lành.
Nàng do dự. Cũng không lập tức vươn tay ra lấy.
Nàng hiểu, nếu khôi phục trí nhớ, có một số việc sợ là không giống với bây giờ nữa. Nàng không nắm chắc.
Dường như cô bé cũng nhìn thấu do dự của nàng, cắn cắn môi, nói: "Nếu khi Cung chủ uống thuốc này vào mà còn muốn ở lại chỗ này. Quân nhi sẽ không cưỡng cầu nữa. Chuyện Cung chủ ở U Mộng Cốc, Quân nhi cũng sẽ không nhắc lại với bất kỳ kẻ nào.". Dừng một chút, "Dù cho hôm nay Cung chủ không khôi phục trí nhớ, cũng không hẳn cả đời cũng không khôi phục. Đến lúc đó, cung chủ cũng phải lựa chọn, không bằng thừa dịp lúc này, không phải sao?".
Nàng biết được, cô bé nói có đạo lý.
Cuộc sống của nàng hiện tại tốt đẹp như một giấc mơ. Không biết khi nào thì tỉnh. Mặc dù nàng không nói, Linh Lam không nói, hai người cũng không nói rõ lo lắng trong lòng, nhưng bản thân cũng hiểu được. Đó là một tai hoạ ngầm. Chỉ có trừ tận gốc thì nàng cùng Linh Lam mới có cơ hội vô tư cùng một chỗ.
Nghĩ như vậy, nàng vươn tay, tiếp nhận bình sứ. Sau đó đổ ra một viên thuốc màu trắng.
Nàng kinh ngạc nhìn viên thuốc một lát. Ánh mắt hiện lên một chút kiên định, lập tức đưa tay đặt viên thuốc vào miệng.
Chuyện sau đó, cái gì nàng cũng không biết.
Khi tỉnh lại lần nữa, trước mặt là Linh Lam đang đứng một bên lo lắng.
Thấy nàng tỉnh lại, Linh Lam liền tới cạnh giường, sau đó lập tức lại dừng chân, ánh mắt nhìn nàng có chút phức tạp.
Nàng đưa mắt nhìn về phía Linh Lam.
Gương mặt thường ngày vẫn luôn tươi cười, hôm nay lại hiện lên chút bất an cùng do dự.
Nàng khẽ thở dài trong lòng.
Lập tức chậm rãi vươn tay cầm tay Linh Lam đang đặt bên giường.
Lòng bàn tay tương giao. Cảm xúc ấm áp.
"Tại sao lại đứng ngốc ở đó?". Nàng thản nhiên nói.
"Ngươi...... nhớ lại sao?". Ngữ khí Linh Lam có chút không yên.
Nàng dừng một chút, sau đó chậm rãi lắc lắc đầu: "Không có.".
Linh Lam nhẹ nhõm, gương mặt quay về trạng thái tươi cười: "Ừ!".
Khi hai người đang nói chuyện với nhau, bên cửa sổ bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ.
Hai người nghiêng đầu nhìn lại. Chỉ thấy một bóng dáng màu trắng nghiêng ngả lảo đảo biến mất ở cửa sổ.
"Tiểu hài tử này, sao cứ thích làm người ta ghét vậy.". Linh Lam cúi đầu nói thầm.
Dường như nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên nàng nói: "Mấy ngày nay nàng không có làm khó người ta chứ?".
Linh Lam nghe vậy, ho nhẹ một tiếng: "Ta cần gì khó xử một tiểu hài tử.".
Tuy là nói như vậy nhưng ánh mắt lại có chút chao đảo.
Nàng thấy thế trong lòng hiểu được vài phần, đáy mắt có lo lắng chợt lóe qua, nhíu nhíu mày, lập tức nhìn Linh Lam nói: "Nàng gọi cô bé trở về đây đi. Chớ để nàng ấy chạy loạn. Mấy ngày nữa đuổi nàng đi cũng không muộn.".
Linh Lam nghe vậy vui vẻ, dặn vài câu, liền chạy ra ngoài đuổi theo.
Nhìn thấy thân ảnh Linh Lam biến mất ở cửa, nàng ngồi lại trên giường một lát, sau đó đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài.
Ánh mắt nhàn nhạt nhiễm chút u sầu. Mi gắt gao nhăn lại.
Kỳ thật nàng đều nhớ ra tất cả. Cũng đã sớm tỉnh lại.
Nàng quả nhiên là Cung chủ Vinh Tuyết Cung, Bạch Uyên.
Nhưng mà...... Mặc dù nàng nhớ ra, lại phát hiện căn bản mình không thể lấy hay bỏ.
Một bên là gánh vác trách nhiệm. Một bên là nơi trái tim hướng về.
Cơ hồ bản thân phải tách thành hai nửa. Hoặc là cô phụ một đám người, hoặc là cô phụ một người.
Nàng phát hiện, vậy mà mình lại luyến tiếc.
Luyến tiếc. Một năm qua, cả hai sớm tối cạnh nhau, đều bị nàng khắc sâu trong trí nhớ. Nữ tử kia đem lại hạnh phúc mà nàng chưa từng có, làm sao mình có thể nỡ thương tổn nàng ấy?
Thà rằng đừng nhớ gì cả.
Nàng không nghĩ ra được biện pháp tốt nhất, đành phải làm bộ như...... Cái gì cũng không nhớ.
A, chính mình thật là ích kỷ. Nàng cười khổ một chút.
Thực xin lỗi, Quân nhi. Nàng thầm nói.
Cũng không biết đứng bao lâu, thấy hai người vẫn không về. Trong lòng nàng có chút cảm giác không thích hợp, lập tức nhấc chân đi tìm bọn họ.
Ước chừng đi được nửa khắc, nàng rốt cục thấy được thân ảnh của Linh Lam.
Đi tới vài bước, đang định mở miệng gọi Linh Lam thì cước bộ đột nhiên dừng lại.
Trông thấy cảnh tượng trước mắt, thân thể nàng chấn động, ánh mắt không thể tin, lặng lẽ mở thật to.
Thân hồng y kia, loang lổ vết máu.
Mà trước mặt Linh Lam lại lẳng lặng nằm một người.
Cô bé một thân áo trắng, giờ phút này đều nhiễm đầy máu tươi. Trước ngực rõ ràng có thanh chủy thủ đâm vào. Máu không ngừng trào ra. Vài sợi tóc đen dính vào miệng vết thương trên ngực, có chút hỗn loạn. Mà cặp mắt quật cường kia lại đóng chặt, giống như đã ngủ say. Nhưng mà khóe mắt, lại đọng một giọt lệ chưa khô.
"Quân nhi......". Thanh âm run run từ trong miệng nàng tràn ra.
Nàng rốt cục phục hồi tinh thần lại, cước bộ lảo đảo đi về phía trước vài bước, ngồi xuống ôm cô bé bên cạnh, sau đó vươn tay phải, đặt ở trước mũi.
Không có chút hô hấp nào.
Dĩ nhiên là...... đã chết đi.
Ký ức bị kìm nén, giống như tảng đá đè trên ngực. Đau không gì kể xiết.
---
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bởi vì đây là góc độc Bạch Uyên nhớ lại, cho nên có chút chưa kịp giải thích.
Chờ nàng cùng Linh Lam gặp mặt ta sẽ giải thích rõ ràng ...