QUYỂN 2: BÍCH LẠC HOÀNG TUYỀN, TƯƠNG TƯ LƯỠNG XỬ NAN TẦM
* Bích lạc hoàng tuyền: "Bích lạc" là trời xanh, "Hoàng Tuyền" là suối vàng (dưới mặt đất). Cả câu "Bích lạc hoàng tuyền, tương tư lưỡng xử nan tầm" nghĩa là "Cùng trời cuối đất, cả hai nhớ nhau nhưng không thể tìm thấy nhau".
Chương 71 – Tiến thoái lưỡng nan (Một)
Mấy người đi đến chỗ xe ngựa, Linh Lam kéo màn xe lên thì liền nhìn thấy người của Phệ Huyết Lâu bị điểm huyệt ngồi trong xe.
"Không biết vị này là?". Linh Lam quay đầu nhìn Bách Hiểu Sinh và A Nô.
"Ai nha, xém chút nữa thì quên còn một người nữa.". A Nô nhìn thấy mới nhớ tới còn có nhân vật này.
"Hắn là người của Phệ Huyết Lâu, theo dõi bọn ta không biết có gì mưu đồ. Hỏi hắn thì hắn cũng không trả lời được.". Bách Hiểu Sinh giải thích.
"Phải xử lý hắn như thế nào đây?". A Nô có chút rối rắm nghiêng đầu, "Gϊếŧ người giấu xác?".
"A Nô muội muội, sao muội dã man vậy, chỗ này không nên ở lâu, tùy tiện vứt hắn lại là được rồi.". Linh Lam nói xong thì đã lôi hắn đi ra, tay tạo thành nấm đấm, đấm hắn ngất xỉu sau đó bỏ lại bên đường. Quay lại lên xe cùng mọi người.
"Giá –".
Tiếng vó ngựa làm bụi tung mù mịt.
Trong xe ngựa.
A Nô khẩn trương nhìn Hoa Dĩ Mạt được Linh Lam vận công trị liệu, nàng ngồi cũng có chút không yên.
Sau nửa canh giờ.
Hai cổ tay Linh Lam xoay ngược chiều kim đồng hồ, sau đó thở ra một hơi thật dài, thu hồi hai bàn tay.
Hoa Dĩ Mạt ngồi xếp bằng ngã về phía sau, lúc này Tô Trần Nhi đã nhanh tay đỡ kịp, cẩn thận đem đối phương đỡ ngồi dựa vào thùng xe.
"Chủ nhân thế nào rồi?". A Nô thấy Linh Lam chậm rãi mở mắt, vội vàng hỏi.
Linh Lam nhìn A Nô liếc mắt một cái, vươn tay phải, ý bảo A Nô nâng mình dậy.
A Nô cũng không so đo, đem Linh Lam kéo đứng lên.
"Chủ nhân của ngươi bị thương rất nặng, thân thể dường như bị thương hơn phân nửa. Nhiều nơi nội tạng bị tổn hại, kinh mạch rối loạn, ta chỉ có thể tạm thời giúp nàng khơi thông kinh mạch và truyền chút chân khí. Về phần nàng ấy, bây giờ không có cách nào khác, chỉ có thể chờ nàng tỉnh lại rồi nói sau.". Linh Lam nói xong nhăn mi lại, có chút khó hiểu chuyển hướng sang hỏi A Nô: "Chủ nhân ngươi rõ ràng bị trọng thương như vậy, vì sao mới vừa rồi còn có thể cùng Nguyễn Thiên Ưng đánh nhau? Chuyện này không thích hợp nha.".
A Nô nghe được Linh Lam hỏi, nhịn không được oán giận nói: "Mới vừa rồi, sau khi Tô cô nương rời khỏi đây, tình huống nguy cấp, chủ nhân liền lấy Bổ Khí Đan cùng Huyết Hoàn ra dùng. Người đang yên ổn lại dùng thuốc có dược tính quá mạnh, có năm viên thuốc mà chủ nhân uống hết năm viên, làm sao có thể không gặp chuyện! Tuy rằng lúc ấy chủ nhân cương quyết dùng ngân châm để khai thông, nhưng thời gian áp chế chỉ được nửa khắc. Mấy viên thuốc uống vào độc tính ba phần, huống chi Huyết Hoàn là thứ vô cùng độc. ngày thường uống vào đã suy yếu vài ngày.".
Lúc này, Tô Trần Nhi đang dùng khăn thấm nước, cẩn thận lau vết máu cho Hoa Dĩ Mạt. Khi nàng nghe vậy ánh mắt hơi trầm xuống, tay cũng hơi ngưng lại.
"Ngươi cũng biết vậy, tại sao không ngăn cản nàng?". Linh Lam nghiêng qua liếc mắt A Nô.
A Nô nhăn mặt, vẻ mặt buồn khổ: "Chủ nhân làm việc ta đây mà cản được sao. Ta cũng muốn nghe lời Tô cô nương không cho chủ nhân đi ra ngoài lắm chứ.".
Linh Lam bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhìn Hoa Dĩ Mạt đang hôn mê, mở miệng lạnh lùng nói: "Thích cậy mạnh làm gì để bây giờ chịu báo ứng. Người trẻ tuổi a, quá dễ dàng xúc động.". Nói xong, ánh mắt chứa thâm ý nhìn về phía Tô Trần Nhi vẫn đang chăm sóc cho Hoa Dĩ Mạt, mở miệng nói: "Tô cô nương, ngươi đem miệng vết thương của nàng băng bó lại đi. Cũng may nàng có thể chất khác người thường, miệng vết thương khép lại rất nhanh, bằng không cho dù ta có đến kịp thì sợ cũng sẽ mất máu quá nhiều mà chết.".
Tô Trần Nhi nhẹ nhàng gật gật đầu, xem như đáp ứng.
"Đúng rồi, nói mới nhớ, tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?". A Nô mở miệng hỏi.
Linh Lam nghe được A Nô hỏi thì liền trả lời: "Sau khi các ngươi rời khỏi Phong Thu sơn trang sau không lâu thì ta cũng đi. Có chút việc riêng nên ở lại trên đường một lát. Khi đến Lâm Thạch Thành thì mới phát hiện cửa thành dán đầy bố cáo, lúc đó mới biết các ngươi bị người của Nguyễn gia gây phiền toái. Ta nghĩ lại, dù sao cũng phải rời khỏi Lâm Thạch Thành, có khi nào trùng hợp gặp các ngươi không. Không ngờ cũng hữu duyên như vậy, đi ngang qua nơi này thì nghe được tiếng đánh nhau, đuổi tới vừa lúc nhìn thấy Nguyễn Thiên Ưng muốn gϊếŧ ngươi, tất nhiên tỷ tỷ đây sẽ nhảy ra cứu A Nô muội muội rồi.".
"Thì ra là thế, thật đúng là trùng hợp.". A Nô giật mình gật đầu, lại lo lắng nhìn về phía Hoa Dĩ Mạt, "Ai, không biết khi nào thì chủ nhân mới có thể tỉnh lại.".
Tầm mắt Linh Lam lướt qua Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi, đáy mắt hiện lên một ý nghĩ sâu xa, khi nói chuyện ngữ khí có vẻ thoải mái không ít: "A Nô muội muội không cần lo lắng. Ta nghĩ...... chủ nhân ngươi sẽ không có việc gì đâu.".
---
Chạng vạng tối ba ngày sau.
Sắc trời dần dần tối đi, dường như có dấu hiệu sắp mưa.
"Bách Hiểu Sinh, ngươi cũng chạy cả quãng đường. Đợi lát nữa tới trấn phía trước thì tìm nơi nghỉ ngơi đi. Đoạn đường này ngươi cũng vất vả rồi.". Trong xe, Linh Lam vén màn xe lên nhìn Bách Hiểu Sinh nói.
Bách Hiểu Sinh gật gật đầu, ý cười bên môi ôn hòa: "Linh Lam cô nương không cần khách khí. Rất vinh hạnh cống hiên chút sức lực cho các vị cô nương.".
Linh Lam cũng hướng Bách Hiểu Sinh cười cười, mắt nhìn sắc trời u ám, sau đó mới chui vào trong thùng xe lần nữa.
Thời gian không đến một nén nhang, bầu trời bắt đầu đổ mưa tí tách. Trời cũng đen xuống.
Mưa không lớn, nhưng lại rơi mãi không dứt. Bách Hiểu Sinh ngồi đánh xe bên ngoài rất nhanh thì y phục cũng ướt hết. Hắn ghìm dây cương, đem xe ngựa ngừng lại, tự động chạy vào vách đá trú mưa. Trong xe ngựa đều là nữ tử, tất nhiên không tiện cho hắn vào trong.
Gió phất quá màn xe, cảm giác mát lạnh nhè nhẹ từ bốn phương tám hướng xông vào.
Tô Trần Nhi khép hờ mắt ngồi dựa vào thùng xe, bỗng nhiên cảm thấy người Hoa Dĩ Mạt giật giật.
Qua tầng ánh sáng mỏng manh, nhìn vào gương mặt quen thuộc ấy, lông mi cong cong lúc này cũng run lên.
Ánh mắt Tô Trần Nhi cứng nhắc, theo bản năng đưa tay bắt mạch cho Hoa Dĩ Mạt.
Cảm giác còn lạnh hơn so với bình thường vài lần.
"Hoa Dĩ Mạt?". Tô Trần Nhi cúi đầu gọi một tiếng, đưa tay nắm tay Hoa Dĩ Mạt.
Trong lòng bàn tay kia, đúng là có một tầng mồ hôi lạnh.
Hoa Dĩ Mạt nằm trên ghế dựa, bỗng nhiên vô thức nói thầm một câu gì đó.
"Làm sao?". Tô Trần Nhi cúi xuống, tai tiến đến bên môi Hoa Dĩ Mạt.
"Trần Nhi......".
Nghe vậy, ánh mắt Tô Trần Nhi liền dao động.
"Trần Nhi, ta không cho ngươi đi.". Lúc này đây, thanh âm của Hoa Dĩ Mạt nóng nảy vài phần, lời nói cũng có chút mơ hồ nhưng khi dừng bên tai Tô Trần Nhi thì nội dung lại có thể nghe rõ ràng.
Đáy mắt Tô Trần Nhi có cảm xúc phức tạp chợt lóe qua. Bàn tay đang nắm tay Hoa Dĩ Mạt cũng thoáng cứng đờ.
"Tô cô nương, chủ nhân sao vậy?". A Nô ngồi đối diện dụi dụi mắt, mở miệng hỏi.
"Không có gì. A Nô cô nương tiếp tục nghỉ ngơi đi.". Tô Trần Nhi nhẹ giọng nói với A Nô.
"Được......". A Nô lên tiếng, một lần nữa nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau hô hấp đã đều đều.
Tô Trần Nhi cúi đầu nhìn Hoa Dĩ Mạt, cảm xúc che dấu bên trong đồng tử sâu thẳm đen tuyền chẳng thể phân biệt được rõ ràng.
Trầm mặc như vậy một lát, Tô Trần Nhi nâng tay vuốt mái tóc đen của Hoa Dĩ Mạt gọn gàng lại. Sau đó lấy ra một chiếc áo khoác khoác trên người Hoa Dĩ Mạt. Động tác êm ái dịu dàng.
Áo khoác khoác lên người Hoa Dĩ Mạt xong, nàng định rút tay về, đối phương lại như muốn nhíu mày.
Ngón tay nàng hơi giật giật. Tâm tư cũng thả lỏng một chút, Tô Trần Nhi vẫn đặt tay đó không rút về.
Tô Trần Nhi mím môi, tầm mắt lặng lẽ nhìn gương mặt Hoa Dĩ Mạt.
Linh Lam nói với các nàng, Hoa Dĩ Mạt tập công pháp rất có ích cho thân thể, có thể tự đã thông kinh mạch trong cơ thể, bảo bọn họ không cần lo lắng. Khi đã vượt qua thời khắc nguy hiểm thì không còn đáng lo nữa. Nhưng mà tác dụng của những viên thuốc mà Hoa Dĩ Mạt uống thì chỉ có nàng mới có thể rõ ràng nhất.
Nhưng mà mấy ngày đi qua, gương mặt Hoa Dĩ Mạt vẫn tái nhợt không còn chút huyết sắc, nét mắt rõ ràng hiện lên sự suy yếu. Chạm vào làn da có cảm giác lạnh như người không còn hơi thở. Ngay cả hô hấp đều mỏng manh khó cảm nhận được. Trạng thái như vậy, làm tâm trạng của Tô Trần Nhi không giờ khắc nào thả lỏng.
Giống như cánh diều có thể đứt dây bất kỳ lúc nào. Lung lay sắp biến mất trên không trung, chỉ còn trông chờ vào một sợi dây mỏng manh. Mặc kệ mọi người lo lắng thế nào đi nữa, chỉ cần một ngọn gió thổi mạnh thì liền làm sợi dây đứt lìa.
Tay phải Tô Trần Nhi sửa sang lại áo choàng trên người Hoa Dĩ Mạt một lần nữa. Tay trái lặng yên dấu dưới tay áo, đầu ngón tay lạnh lẽo không chút độ ấm.
Một tiếng thở dài phát ra từ trong ngực, lặng lẽ phiêu tán đi. Im lặng không chút tiếng động.
Trong bóng đêm, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài xe ngựa.
Ánh mắt Linh Lam lại bỗng nhiên lặng lẽ mở ra.
"Có người tới.".
Khi Linh Lam vừa nói xong thì bên ngoài xe ngựa cũng đồng thời truyền đến một giọng mũi.
Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: "Linh Lam, đem thứ đó giao ra đây.".
Bách Hiểu Sinh canh giữ bên ngoài xe ngựa lập tức tỉnh lại, khi mở mắt ra thì nhìn thấy có một bóng trắng trong đêm, đứng trước xe ngựa bất động, dáng người ngay thẳng.
Từ trong xe vang lên tiếng cười khẽ của Linh Lam, màn xe cũng bị mở ra. Linh Lam một thân y phục đỏ rực đứng trước xe ngựa, nàng hơi ngẩng đầu nhìn nữ tử phía trước, cười càng sáng lạng: "Thì ra là Bạch cung chủ, đã lâu không gặp.".
Trên mặt Bạch Uyên mang theo mặt nạ bạch ngọc, nhìn không thấy vẻ mặt, chỉ thấy môi mỏng lộ ra bên ngoài khẽ nhếch lên, thoạt nhìn dường như có chút không vui. Nàng nhìn Linh Lam một lát, sau đó mới chậm rãi nói: "Đưa thứ đó cho ta.".
"Thứ gì?". Vẻ mặt Linh Lam kinh ngạc nói, "Không hiểu Bạch cung chủ nói lời này là có ý gì, vì sao lại tới đòi Linh Lam?".
"Ngươi đừng giả ngu.". Hai tay Bạch Uyên chấp sau người, tay áo bị gió bay phất phới, mưa bụi dừng trên người, lại giống như vụt tan không thể chạm vào.
Thần sắc trên mặt Linh Lam vội hiện lên một tia hoảng hốt, nhưng khi mở miệng thì cũng quay lại bộ dạng tươi cười: "Bạch cung chủ nói cái gì thật sự Linh Lam không hiểu.".
Bạch Uyên nghe được Linh Lam nói như vậy, ánh mắt trầm ngâm: "Trừ ngươi ra thì không có người khác. Ta không biết vì sao ngươi phải muốn đoạt thứ đó, nhưng mà nếu ngươi không muốn đối đấu với ta thì hãy nhanh giao ra, Bạch Uyên ta cũng không ngại lĩnh giáo thân thủ của yêu nữ Linh Lam.".
Ý cười trên mặt Linh Lam không giảm, nhẹ nhàng "Ờ" một tiếng, thanh âm chậm chạp nói: "Bạch cung chủ đang muốn cùng Linh Lam động thủ sao?".
Ánh mắt Bạch Uyên không chớp nhìn gương mặt Linh Lam, trầm mặc một lát, mới nói: "Ta hỏi ngươi một câu, thứ kia, ngươi đưa hay là không đưa?".
Linh Lam cười càng to: "Bạch cung chủ nói thứ kia, thật sự Linh Lam không biết nha.".
Linh Lam nói vừa xong, tay Bạch Uyên đã khoát bên hông, tay cũng run lên, nhanh chóng rút ra một thanh kiếm, chỉ thẳng về phía Linh Lam, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi không nguyện thừa nhận, vậy để ta tự kiểm tra.".
Nói xong, mũi chân phi lên lưng ngựa, cả người mang theo kiếm bay nhanh đâm về phía Linh Lam.
Linh Lam thấy Bạch Uyên không chút do dự tấn công tới, đáy mắt hiện lên một tia cảm xúc, khóe môi lại nở nụ cười, cũng đưa tay tới bên hông, lùi về sau mấy bước, rút roi ra quấn lấy thanh kiếm của Bạch Uyên.
Trong xe, mọi người chính không hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, không rõ nguyên nhân vì sao hai người họ lại đánh nhau, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
---
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bạch cung chủ xuất hiện! Tung hoa ~~~~~~~.