Quỷ Y Sát

Chương 59: Nguy hiểm bủa vây (Bốn)

Chương 59 – Nguy hiểm bủa vây (Bốn)

Tiếng gió rít gào bên tai làm cho xương cốt cũng phát lạnh, sương mù trắng lượn lờ trên những cành cây. Ánh trăng ảm đạm, ánh sáng không đủ chiếu rọi ngón tay trước mặt.

Dường như sử dụng hết tốc độ mà mình có được. Nhưng trong đầu vẫn luôn nghĩ, nhanh một chút nữa, phải nhanh hơn nữa.

Trong lòng ngực, tâm nhảy lên kịch liệt.

Bang bang. Bang bang. Giống như muốn xé toạt, nổ tung ra bên ngoài.

Thân ảnh bạch sắc biến thành một dấu vết mơ hồ, trong nháy mắt chỉ còn bóng đêm thâm trầm, không tung tích.

Hắc y nhân cực nhanh, vô thanh vô tức xuyên qua bóng tối, mặc dù đang ôm một người nhưng vẫn giống như bình thường không hề trở ngại, hành động như nước chảy mây trôi hết sức thuận lợi.

Cho đến một lúc sau, Hắc y nhân ôm nữ tử trong tay chạy vào một con đường, cuối cùng dừng trước một cánh cửa.

Ánh trăng thản nhiên chiếu vào hai chữ màu vàng trên tấm biển, nhìn vào liền nhận ra là hai chữ "Tần phủ".

Hắc y nhân cúi đầu.

Một đôi đồng tử tối đen như đêm lẳng lặng dừng trên người trong lòng.

Không có bối rối, cũng không có sợ hãi, chỉ có ánh mắt thản nhiên trong trẻo nhưng lạnh lùng đọng lại, ánh mắt lãnh đạm càng ngày càng mất hết độ ấm.

"Trăm nghe không bằng một thấy. Hôm nay vừa gặp thì biết Tô cô nương không chỉ mỹ mạo vô song như lời đồn, đúng là hết sức bình tĩnh, thật làm cho tại hạ vô cùng bội phục.". Hắc y nhân nở nụ cười, chậm rãi mở miệng, thanh âm khàn khàn, đúng là nam tử mà ban ngày ở tửu lâu được gọi Tần gia.

Tô Trần Nhi nghe vậy thần sắc vẫn như trước, giống như không hề để ý đến nam tử kia.

Tần Thịnh không thèm nhắc lại, tay ôm Tô Trần Nhi, lấy chân đá văng cửa, cất bước đi vào trong.

Biệt viện của Tần phủ âm u, trước cửa chỉ có hai ngọn đèn l*иg, phát ra ánh sáng màu hồng nhạt.

Tần Thịnh bước vào trong liền tháo miếng vải đen trên mặt ra. Một nam tử trung niên nghe được động tĩnh liền đi lên, cung kính cúi đầu, kêu: "Tần gia, thuận lợi?".

"Tất nhiên.". Tần Thịnh cười đến có chút âm trầm, "Tình huống trong phủ như thế nào?".

"Theo như Tần gia phân phó, bỏ đói các nàng hai ngày, đã không còn hung hăng như hôm qua nữa.". Nam tử trung niên thay Tần Thịnh đem cửa phòng mở ra, làm tư thế đưa tay mời: "Bên ngoài trời lạnh, mời Tần gia vào bên trong.".

"Tốt lắm. Nhớ rõ canh gác cẩn thận cho ta, không được để lộ ra ngoài.". Tần Thịnh gật gật đầu phân phó, nhấc chân đi vào phòng, đi tới bên giường, đem Tô Trần Nhi chậm rãi đặt xuống.

Nam tử trung niên đánh giá Tô Trần Nhi nằm trên giường liếc mắt một cái, sắc mặt hiện lên một tia kinh ngạc: "Tần gia thật là có bản lĩnh, nữ tử này khó mà có ai sánh bằng? Xinh đẹp mỹ mạo như vậy, nhất định có thể bán tốt giá......".

"Nàng cùng những người kia khác nhau.". Tần Thịnh cắt ngang lời nam tử trung niên, ánh mắt có chút không hài lòng, "Còn nữa, chuyện của nàng, trăm ngàn phải giữ bí mật, không thể làm cho bất kỳ kẻ nào biết được.".

"Dạ, Tần gia.". Nam tử trung niên nghe vậy, vội vàng đè thấp thanh âm.

"Tốt lắm, không còn chuyện của ngươi nữa, đi xuống đi.". Tần Thịnh phất phất tay, đuổi hắn đi xuống.

Cửa "kẽo kẹt" vang lên một tiếng, sau đó bị nam tử trung niên đóng chặt.

Tần Thịnh ngồi xuống giường, một lần nữa cúi đầu quan sát kỹ Tô Trần Nhi.

Bên trong ánh nến sáng ngời, khuôn mặt Tô Trần Nhi hiện rõ trước mặt Tần Thịnh.

Mày liễu như họa. Đồng tử như sao. Chiếc mũi cao thẳng cùng đôi môi hơi nhếch lên thể hiện sự quật cường và bình tĩnh lúc này vô cùng động lộng người, một chút cũng không giống như những nữ tử tầm thường ngoài kia. Cả người rõ ràng như liễu rũ trong gió, nhưng lại có một khí chất riêng biệt. Càng đánh giá, càng mê người.

Ánh sáng của ngọn nến làm da thịt trắng nõn của Tô Trần Nhi càng thêm thuần khiết, hình ảnh phản xạ trong mắt Tần Thịnh, làm môi hắn có chút khô nóng.

Một lát sau, Tần Thịnh vươn tay chạm vào hai má Tô Trần Nhi, theo một đường thẳng chậm rãi đi xuống dưới.

Cảm xúc ấm áp trắng mịn, giống như bạch ngọc thượng hạng, cao quý mà sạch sẽ.

Miệng Tô Trần Nhi không thể nói, thân không thể động, trên mặt bất động thanh sắc, tâm tư lại sớm trôi nổi, suy nghĩ đối sách.

Tay Tần Thịnh lướt một đường hoạt tới cằm Tô Trần Nhi, nhẹ nhàng vuốt ve. Dừng một chút, cười mở miệng: "Giang hồ đệ nhất mỹ nhân, thật sự làm ta thấy thương xót.".

Nói xong, giống như bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, Tần Thịnh giả vờ hoảng hốt: "Ta quên Tô cô nương bị tại hạ điểm huyệt, lần đầu gặp mặt, thật sự là thất lễ.".

Nói xong, tay Tần Thịnh đi xuống, cười giải huyệt cho Tô Trần Nhi.

Tô Trần Nhi vẫn như trước, lặng im không mở miệng.

Độ cong trên khóe môi Tần Thịnh càng nhiều, trong mắt cũng mang theo chút du͙© vọиɠ: "Tô cô nương không chịu mở miệng, cũng không sao. Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng......".

Lời còn chưa dứt, Tần Thịnh liền cúi người lại gần Tô Trần Nhi.

Tô Trần Nhi nhìn nam tử đang tiến gần mình, gương mặt có chút tái nhợt phóng đại trước mắt nàng, ánh mắt chợt lóe, cả người đang im lặng đột nhiên ngồi dậy.

"Ngươi có biết ta là ai, vì sao còn mạo hiểm như thế? Ngươi không sợ?". Tô Trần Nhi nhìn Tần Thịnh ngẩng đầu như cười như không nhìn mình, không khỏi trầm giọng nói.

"Chết dưới tay mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.". Tần Thịnh nâng mi, "Như thế nào, Tô cô nương cũng biết sợ sao?".

"Ngươi cần gì mạo hiểm lớn như vậy." Tô Trần Nhi cũng không để ý tới lời của Tần Thịnh, "Nếu ngươi đủ thông minh, thì không nên làm chuyện ngu xuẩn này.".

"Sao? Tô cô nương nói rất hay. Nhưng mà...... ngươi không nói, ta không nói, thì ai mà biết?". Tần Thịnh không cho là đúng, "Mặc dù nhà của tại hạ không lớn như Phong Thu sơn trang, nhưng cũng không hề nhỏ, giấu một mình cô nương cũng dư sức.".

Trong lòng Tô Trần Nhi ẩn ẩn sinh ra bất an, chưa kịp mở miệng thì Tần Thịnh đã đi tới từng bước, đem Tô Trần Nhi ép lên vách tường phía sau, ý cười trên khóe môi hết sức tà ác: "Tô cô nương, cứ yên tâm giao cho tại hạ, nhất định tại hạ sẽ không bạc đãi ngươi.".

Tô Trần Nhi lui không thể lui, trong mắt hiện lên tia quyết tuyệt, biết được việc này khó có thể thương lượng, tay phải vừa chuyển liền rút trâm cài nắm ở trong tay.

Một mái tóc đen xõa xuống đầu vai, làm tôn thêm da thịt tuyết trắng hết sức sinh động.

"Công tử cần gì phải ép buộc.". Tô Trần Nhi hơi ngẩng đầu lên, đem trâm cài để ở yết hầu, thần sắc thản nhiên như trước, giống như lúc này đang làm một việc bình thường.

Tần Thịnh nhìn bộ dạng Tô Trần Nhi trước mặt, bỗng nhiên cười vang lên: "Thú vị, thật sự là thú vị.". Dứt lời, bỗng nhiên phất tay áo, bụi màu trắng từ trong tay áo bay ra. Tô Trần Nhi thấy tình thế không tốt, tay dùng một chút lực, cây trâm liền xẹt qua cổ mềm mại, máu rất nhanh chảy xuống. Nhưng mà tiếp theo sau đó, khí lực trong tay hoàn toàn mất hết, dùng sức muốn đâm vào cũng không được. Một khắc đó, Tần Thịnh đã vươn tay đoạt lây trâm cài trên tay Tô Trần Nhi.

Thân thể Tô Trần Nhi mềm nhũn liền ngã xuống giường.

Tần Thịnh đắc ý cười lên: "Người kia nói thuốc này dùng rất tốt, Tô cô nương nên thưởng thức đi, không cần lãng phí tâm ý của người ta.".

Tô Trần Nhi cũng đã không rảnh mở miệng, lông mi hơi cong đứng lên, nhất thời chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt nóng bỏng từ bàn chân đang chạy lên, những nơi đi qua đều làm dấy lên ham muốn, khó nhịn dị thường, ngay cả cái trán cũng không khỏi thấm ra mồ hôi.

Tần Thịnh cúi đầu nhìn gương mặt Tô Trần Nhi đang hồng lên, trong lòng lại vừa động, chậm rãi vươn tay, ngón tay cầm lấy đầu đai lưng của nàng.

Kéo nhẹ nhàng một đường, đai lưng liền rớt ra, chiếc yếm màu xanh nhạt che chắn trước ngực hiện lên.

Ngọn nến phát ra "rắc" một tiếng, tuôn ra những giọt sáp nóng.

"Oanh.".

Một tiếng nổ rung trời vang lên trong đêm tối, làm màng tai người ta phát đau.

Tần Thịnh nghe được động tĩnh, đột nhiên liền ngâng đẩu lên khỏi người Tô Trần Nhi, ánh mắt khẽ biến.

Bên ngoài huyên náo tiếng giằng co, Tần Thịnh vừa xuống giường thì cánh cửa phòng đã bị đạp tung ra, phát ra một tiếng răng rắc thanh thúy, khung cửa bị gãy làm đôi.

Tần Thịnh nhìn nữ tử xuất hiện trước mặt, trong lòng chấn động.

Đơn giản là cặp mắt màu rám nắng kia mang theo hàn ý khϊếp người, giống như một ác quỷ đến từ địa ngục.

Tầm mắt Hoa Dĩ Mạt đảo qua vạt áo Tần Thịnh đang bị xả ra, sau đó lướt qua sau người hắn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc trên giường.

Áo ngủ bằng gấm che đậy thân thể, quần áo nửa hở, tràn ra xuân ý nhè nhẹ.

Sắc mặt Hoa Dĩ Mạt liền trắng bệch, chỉ cảm thấy trước ngực đau đớn giống như bị một khối đá đè lên, hai tay đã gắt gao nắm chặt, cắn răng, không nói được một lời nhìn về phía Tần Thịnh.

Trong mắt nàng, giống như lưỡi đao bén nhọn, hận không thể đem Tần Thịnh chém thành trăm ngàn mảnh nhỏ.

Tần Thịnh trấn tĩnh lại tinh thần, sau đó mở miệng nói: "Thì ra là Quỷ Y đại giá quang lâm hàn xá, không kịp tiếp đón.".

Ánh mắt Hoa Dĩ Mạt run rẫy, không muốn nói chuyện vô nghĩa với Tần Thịnh, mũi chân chạm nhẹ, tiến về phía Tần Thịnh.

Tần Thịnh không ngờ Hoa Dĩ Mạt liền động thủ nhanh như vậy, né sang một bên, tránh thoát cú đá từ chân Hoa Dĩ Mạt, bắt đầu ra tay giao đấu với nàng.

Giao thủ hơn trăm chiêu, trong lòng Tần Thịnh càng ngày càng kinh hãi. Quyền cước của đối phương vô cùng ngoan độc, mỗi chiêu điều đánh vào những điểm trí mạng, dùng hết lực đánh ra không chừa cho kẻ khác đường sống, thậm chí ngay cả phòng ngự đều không có, chỉ một lòng tấn công hắn, tất cả chiêu thức đều là lưỡng bại câu thương. Những khi hắn đánh trúng nàng thì quyền cước như sấm sét cũng đánh trả về phía hắn. Mặc dù hắn không tấn công nữa, chỉ một lòng phòng bị nhưng với lực đánh của đối phương thì đan điền vẫn có cảm giác chấn động, song phương đều không chiếm được lợi.

Hiển nhiên lúc này đối phương cực kỳ tức giận.

Nếu tiếp tục như vậy, Tần Thịnh càng kiêng kỵ Hoa Dĩ Mạt. Hắn cũng không hy vọng mình lại bỏ mạng ở đây.

May mà một lát sau, viện binh liền chạy đến.

Động tĩnh trong phòng càng to, tất cả hộ vệ của Tần phủ cũng đều chạy đến.

Trong lòng Tần Thịnh thả lỏng, la lớn: "Mau bắt thích khách lại cho ta! Ai lấy được thủ cấp, thưởng ngàn lượng!".

Hộ vệ nghe vậy, giơ đao liền tiến về phía Hoa Dĩ Mạt.

Hoa Dĩ Mạt xoay người, chưởng về phía một tên hộ vệ trước mặt, đem đao đoạt lấy, sau đó chém ngang cổ hắn, khi rút đao về thì máu liền bắn ra không ngừng. Hoa Dĩ Mạt thuận thế cầm chặt bả đao, đánh về những tên hô vệ phía sau ngã thành một đám. Cùng lúc đó, Hoa Dĩ Mạt cầm đao xoay tròn, giơ tay chém xuống, đem tên hộ vệ đánh lén biến thành quả dưa hấu bị cắt ra.

Mỗi đao đều trí mạng. Sắc bén tinh xảo.

Áo choàng màu trắng của Hoa Dĩ Mạt dính đầy máu tươi, ánh mắt lạnh như băng, giống như la sát, không hề lưu tình đoạt lấy sinh mệnh kẻ khác.

Máu tươi trên người cùng máu tươi xung quanh xen lẫn một chỗ, rốt cuộc nhìn không rõ.

Khi bả đao đâm thủng yết hầu của một tên hộ vệ cuối cùng, Hoa Dĩ Mạt chậm rãi xoay người, sau đó hướng Tần Thịnh giơ đao lên.

Đao phong phía trên, máu tươi tung hoành, từng giọt từng giọt rơi xuống, nhiễm đỏ gương mặt.

Tay phải Hoa Dĩ Mạt lại dính đầy máu.

Sắc mặt Tần Thịnh đã sớm trắng bệch.

Gương mặt trắng nõn của nữ tử trước mặt, ngay khóe mắt rõ ràng có một vết máu, lúc nhìn vào liền có cảm giác dữ tợn. Càng không nói đến một thân dính đầy máu đứng trước mặt hắn lúc này. Thủ cấp lăn lộn dưới đất, tứ chi khắp nơi, quả nhiên là thủ pháp tàn nhẫn đến cực điểm.

Năm mươi thi thể hộ vệ của hắn, chất đống ở cửa, giống như địa ngục trần gian.

Tần Thịnh nhìn ra, bỗng nhiên có chút hối hận, không nên nghe lời đề nghị của người kia, cướp đi Tô Trần Nhi.

Nhưng mà bây giờ đã quá muộn.

"Tới đây nhận lấy cái chết.".

Hoa Dĩ Mạt lần đầu tiên mở miệng trước mặt Tần Thịnh. Thanh âm hoàn toàn không lạnh nhạt như ngày thường, mà lúc này là giọng nói lạnh như băng tràn đầy tức giận và hận ý.

Tần Thịnh nhịn không được lui về sau từng bước, "Phanh" ngã lên mép giường.

Tiếp theo, hắn nhanh chóng vươn tay kéo Tô Trần Nhi đứng lên, che ở trước người mình, đồng thời đưa tay bóp cổ Tô Trần Nhi, cố gắng bình tĩnh nhìn về phía Hoa Dĩ Mạt: "Nếu ngươi lại đây, ta sẽ cho nàng chết chung!".