Quỷ Y Sát

Chương 18: Mỹ nhân rắn rết (Ba)

Chương 18 – Mỹ nhân rắn rết (Ba)

Bách Hiểu Sinh nghe Hoa Dĩ Mạt hỏi, biết rằng không thể tiếp tục giấu diếm, thở dài nói: "Thải Nhi...... là Hồng Diệp sứ giả của Vinh Tuyết Cung".

"Thảo nào độc trong cơ thể nàng lại là Hỏa Chước Đan. Thì ra là người của Vinh Tuyết Cung". Hoa Dĩ Mạt lẩm bẩm nói, sau đó lại nhìn về phía Bách Hiểu Sinh, "Lúc đầu ngươi không chịu nói là lo sợ ta sẽ gây phiền phức cho ngươi?".

Sắc mặt Bách Hiểu Sinh có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng: "Làm khó Hoa cô nương rồi. Nói thật ra thì, tuy Hiểu Sinh biết Hoa cô nương luôn luôn thích làm việc theo ý mình, nhưng mà nếu như nói bản thân lo lắng thì tất nhiên là lúc nào cũng có. Giang hồ đều biết, đối với phản đồ của Vinh Tuyết Cung thì không ai được phép giúp đỡ. Chỉ có thể để mặc Quỷ Phán của Vinh Tuyết Cung đuổi gϊếŧ họ. Trước đó Hiểu Sinh có thỉnh một vài vị có y thuật cao minh, tìm ra được chuyện Vinh Tuyết Cung dùng Hỏa Chước Đan đối với Thải Nhi để trừng phạt phản đồ, mấy vị thái y đó cho dù thử nghiệm cũng không dám chữa trị. Mong rằng cô nương thông cảm cho nỗi khổ của Hiểu Sinh".

Hoa Dĩ Mạt quay đầu hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý tới Bách Hiểu Sinh đang giải thích.

Vẫn là Tô Trần Nhi mở miệng hòa hoãn nói: "Trước tiên không nên đứng ngoài cửa nhiều lời. Bách Hiểu Sinh, ngươi đi vào xem thương thế Thải Nhi cô nương ra sao rồi".

Bách Hiểu Sinh cảm kích hướng Tô Trần Nhi cười cười, thấy sắc mặt Hoa Dĩ Mạt mặc dù không tốt, nhưng cũng không mở miệng, khẩn cấp đẩy cửa đi vào.

"A –".

Tô Trần Nhi đang đi theo bước vào trong phòng, liền nghe được Bách Hiểu Sinh phát ra một tiếng kêu thất kinh, đang muốn hỏi, liền thấy Bách Hiểu Sinh lui mạnh về phía sau vài bước, quay đầu chạy ra ngoài cửa, trên mặt đỏ hồng trừng trừng nhìn Hoa Dĩ Mạt.

"Sao vậy?". Tô Trần Nhi nghi ngờ hỏi.

Bách Hiểu Sinh xấu hổ, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.

"À. Ta quên nói với ngươi, ta không thích hầu hạ người ta thay quần áo, cho nên......". Hoa Dĩ Mạt như cười như không nhìn Bách Hiểu Sinh, chậm rãi nói.

Tô Trần Nhi nghe vậy, dường như có chút hiểu được, đi ngang qua Bách Hiểu Sinh hướng bên giường đi tới, quả nhiên nhìn thấy áo ngủ bằng gấm đang được vén ra, nữ nhân trên giường áo quần không đủ che thân đang nằm mê man, trên ngực là một cây kim tản mát ra màu sáng trắng nhàn nhạt.

Tầm mắt Tô Trần Nhi nhìn Hoa Dĩ Mạt liếc một cái, thấy đối phương đang cười hả hê nàng chỉ biết im lặng bất đắc dĩ, sải bước tiến đến bên giường giúp nữ nhân kia mặc lại quần áo chỉnh tề. Nhưng mà bị ngân châm làm cản trở cho nên không thể đem quần áo mặc ngay ngắn, chỉ có thể đem áo ngủ kéo lên trên, khó khăn lắm mới che được những gì cần che, sau đó quay đầu hướng Bách Hiểu Sinh nói: "Được rồi, ngươi vào được rồi".

Trên mặt Bách Hiểu Sinh vẫn có chút hồng, lại ho nhẹ vài tiếng giảm đi xấu hổ sau đó mới tiến đến ngồi bên mép giường, nhìn vẻ mặt nữ nhân dần dần hồi phục lại.

"Hoa cô nương, Thải Nhi khi nào thì tỉnh lại?".

Hoa Dĩ Mạt đứng ở bên giường, thản nhiên đáp: "Một nén nhang".

Thân thể Bách Hiểu Sinh run lên, đáy mắt xẹt qua một tia kích động, nhẹ nhàng cầm tay Thải Nhi, ánh mắt hạ xuống, rồi đột nhiên biến đổi, giọng nói mang theo run rẩy: "Hoa cô nương!".

Chỉ thấy từ cổ tay của nữ nhân bị Bách Hiểu Sinh cầm, trong ống tay áo chảy xuống nhiễm đỏ một mảng trên giường, xinh đẹp như một đóa hoa máu.

Hoa Dĩ Mạt vô tình phất phất tay, nói: "Ta biết rồi. Ta nói nàng không chết được, nhưng cũng không có nói độc tố trong người nàng được loại bỏ. Ngươi cũng nên biết rằng thủ đoạn của Vinh Tuyết Cung trừng phạt phản đồ luôn luôn ngoan tuyệt, nếu không như vậy thì làm sao dễ dàng diệt trừ hậu hoạn tận gốc được. Ta chỉ mượn dược hiệu của Chu Quả trấn tại đan điền, đem tất cả độc tố của Hỏa Chước Đan còn tích tụ trong người ép ra trước ngực, cuối cùng là xuất độc ra cánh tay".

"Vậy......". Ánh mắt Bách Hiểu Sinh mông lung, mở miệng, lại khẩn trương đến nói không thành tiếng.

"Ba ngày. Ngươi có thời gian ba ngày". Thần sắc Hoa Dĩ Mạt khôi phục nghiêm chỉnh, "Ta cần một vị thuốc nữa". Dừng một chút, trên mặt Hoa Dĩ Mạt hiện ra một nụ cười nhợt nhạt, "Đương nhiên, nếu như không có vị thuốc này, ta cũng sẽ tuân thủ hứa hẹn giúp ngươi giữ lại tính mạng của nàng, nhưng mà phải mất đi một cánh tay".

Một nén nhang sau.

Ngón tay nữ nhân trên giường hơi giật giật.

Tay Bách Hiểu Sinh nắm lấy tay nàng cũng run lên, đáy mắt lướt qua một khó xử. Sau đó, chậm rãi buông tay chính mình ra.

Thải Nhi mở mắt, nhìn Bách Hiểu Sinh ngồi bên cạnh ôn nhu mỉm cười nhìn mình, nàng mở miệng gọi: "Hiểu...... Sinh".

"Thải Nhi, ngươi tỉnh rồi". Thần sắc Bách Hiểu Sinh khôi phục bình thường, chút khẩn trương cùng kích động mới vừa rồi đã biến mất không thấy, hắn chỉ khẽ mỉm cười, nói: "Có muốn ăn chút gì không?".

Thải Nhi nhìn Bách Hiểu Sinh vẫn giống như trước đây nhưng hành động lại vừa ôn nhu vừa xa cách, đáy mắt hiện lên một tia ảm đạm, sau đó lắc lắc đầu. Ánh mắt dừng trên người Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi ở bên cạnh, kinh ngạc nói: "Hai vị này là......".

"Đây là Hoa cô nương, cũng là người giúp ngươi giải độc". Bách Hiểu Sinh chỉ vào Hoa Dĩ Mạt, sau đó dời tay về phía Tô Trần Nhi, "Đây là Tô cô nương, là bằng hữu của Hoa cô nương".

Tô Trần Nhi mỉm cười hướng Thải Nhi gật đầu chào. Khi Hoa Dĩ Mạt nghe Bách Hiểu Sinh giới thiệu thì sắc mặt có chút kỳ lạ.

"Thải Nhi, ngươi tỉnh lại, ta rất yên tâm". Bách Hiểu Sinh nhẹ nhàng nói, sợ quấy nhiễu đối phương.

Thần sắc Thải Nhi lại giống như bao phủ một tầng ưu sầu nhàn nhạt, cười khổ, lời nói cũng thật yếu ớt: "Hiểu Sinh cứu ta làm gì...... Vốn dĩ, tính mạng này cũng nên trả lại cho Vinh Tuyết Cung".

"Thải Nhi, đừng nói xằng bậy, ta...... ngươi sẽ không có việc gì". Bách Hiểu Sinh nhẹ nhàng vỗ về cánh tay Thải Nhi, an ủi nàng.

Tô Trần Nhi nhìn ngôn ngữ trên mặt của hai người, khẽ thở dài một cái, quay đầu nhìn về phía Hoa Dĩ Mạt đang ngồi dựa bên giường, nét mặt giống như đang xem biểu diễn, nàng dừng một chút, cuối cùng vẫn vươn tay nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo rộng thùng thình của Hoa Dĩ Mạt.

Hoa Dĩ Mạt nghi ngờ nghiêng đầu nhìn.

"Chúng ta đi ra ngoài thôi". Tô Trần Nhi nhẹ giọng nói.

Tầm mắt Hoa Dĩ Mạt nhìn Tô Trần Nhi sau lại dời xuống bàn tay đang kéo ống tay áo của mình, nàng chần chờ, rốt cục gật gật đầu, cùng Tô Trần Nhi đi ra ngoài.

"Nhân sinh ngắn ngủi, vì sao phải tự làm khó mình và đối phương như vậy". Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi sóng vai đi xuống, thần sắc đùa cợt cong cong khóe môi.

Tô Trần Nhi nhìn Hoa Dĩ Mạt, nàng thản nhiên mở miệng: "Môn phái nào thì có quy tắc của môn phái đó, như thế mới có thể tồn tại. Nếu đã gánh vác trách nhiệm, thì chỉ có thể gánh vác cho đến cuối cùng".

Hoa Dĩ Mạt nghe thấy Tô Trần Nhi nói như vậy, dường như cũng có chút hứng thú: "Nói như vậy, bọn họ sống mà không vui vẻ cũng phải chấp nhận".

Tô Trần Nhi mím môi, mi gian hiện lên một tia luyến tiếc, nàng nói: "Cũng không hẳn như vậy. Quy tắc...... Dù sao cũng là chết. Còn con người là sống".

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy liền cười: "Trần Nhi nói rất đúng. Nghe Trần Nhi nói, giống như đang luyến tiếc hai người tình chàng ý thϊếp nhưng lại không có cách nào thành chim liền cành, thế Trần Nhi có muốn giúp bọn họ?".

Tô Trần Nhi hơi hơi nhíu mày, dừng một chút, sau đó chậm rãi lắc đầu.

"Đã mang theo quy tắc rồi thì ngoại trừ phải chặt bỏ gốc rễ trong lòng, còn không thì cũng vẫn còn tàn tích. Bách Hiểu Sinh là Lâu chủ của Bách Hiểu Lâu, Thải Nhi cô nương lại là phản đồ của Vinh Tuyết Cung, việc này quá khó khăn, không người nào có thể giải thoát cho họ, trừ khi bọn họ tự giải thoát lấy chính mình".

"Nói như vậy...... Trần Nhi có từng nghĩ rằng sẽ tự giải thoát lấy bản thân?". Giọng nói Hoa Dĩ Mạt vang lên, lời nói thờ ơ.

Tô Trần Nhi quay đầu nhìn về phía Hoa Dĩ Mạt.

Ánh mắt tối đen như ngọc, xinh đẹp quá đáng, giống như muốn đem người hút vào trong đó. Nhiều một phần sẽ rất lạnh lùng, ít một phần lại quá ôn nhu. Thanh thanh thiển thiển, giống như suối chảy, chạm vào một cái, liền nổi lên gợn sóng.

Sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, không thấy một tia sơ hở. Lời nói mềm nhẹ.

"Ngươi đang lo lắng ta sẽ tự giải thoát chính mình?".

Thần sắc Hoa Dĩ Mạt nao nao.

Sau đó sung sướиɠ nở nụ cười. Vẻ mặt kiêu ngạo, mày giãn ra.

"Chủ nhân, ngươi xuống tới rồi !". A Nô ngẩng đầu liền nhìn thấy chủ nhân nhà mình đang cười từ trên lầu đi xuống, nhất thời có chút nghi ngờ, "Chủ nhân, ngươi đang cười cái gì vậy?".

Hoa Dĩ Mạt nhìn A Nô nhíu mày, nói: "Tất nhiên là buồn cười mới cười".

A Nô không hiểu ra sao nhìn Hoa Dĩ Mạt, sau đó lại nhìn thần sắc không hề gợn sóng của Tô Trần Nhi, rất thành thật mở miệng: "A Nô nghe không hiểu chủ nhân đang nói cái gì hết......".

Hoa Dĩ Mạt thân thủ gõ vào trán A Nô: "Không hiểu, vậy thì sau này cần phải theo học hỏi Trần Nhi đi".

A Nô rầu rĩ dạ vâng, sau đó xoa xoa cái trán của mình, vẻ mặt ủy khuất.

Sau một lúc lâu.

Sắc mặt Bách Hiểu Sinh có chút u ám từ trên lầu đi xuống.

"Nói xong rồi?". Hoa Dĩ Mạt giương mắt nhìn Bách Hiểu Sinh.

Bách Hiểu Sinh chậm rãi gật gật đầu, nghiêm mặt nói: "Đơn thuốc vừa rồi Hoa cô nương nói, có thể không?".

"Tất nhiên. Tuy Hàn Dạ Thảo là độc dược, nhưng cũng là thứ tương khắc với Hỏa Chước Đan. Hỏa Chước Đan tính nhiệt, nếu như có Hàn Dạ Thảo, lại thêm dùng phương pháp đặc biệt để giải nhiệt, thì những độc tố còn sót lại cũng sẽ không còn tác dụng". Nói xong, Hoa Dĩ Mạt nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà.

"Ta đã biết". Sắc mặt Bách Hiểu Sinh ngưng trọng, hướng Hoàng Tứ đang đứng nghiêm chỉnh bên cạnh nói: "Chuẩn bị ngựa, ta muốn đi ra ngoài một chuyến".

Hoàng Tứ nhìn thấy nét mặt Lâu chủ như vậy, có chút nhịn không được mở miệng nói: "Lâu chủ...... Ngươi mới vừa nói, có thật là Hàn Dạ Thảo?". Dừng một chút, ánh mắt trợn to, vẻ mặt không thể tin: "Không phải ngươi muốn đi Phệ Huyết Lâu trộm Hàn Dạ Thảo chứ?".

Bách Hiểu Sinh nhíu mi, không hờn giận nói: "Hoàng Tứ! Chuyện này, không được lộ ra ngoài, nếu ngươi còn xem ta là Lâu chủ Bách Hiểu Lâu thì không chuẩn làm trái lời!".

"Nhưng mà!". Hoàng Tứ cắn chặt răng, nói: "Phệ Huyết Lâu...... Làm việc tàn nhẫn, ngươi thân là Lâu chủ, sao có thể mạo hiểm! Không bằng để chúng ta......".

"Không được!". Bách Hiểu Sinh cứng rắng cự tuyệt: "Kết cấu của Phệ Huyết Lâu, chỉ có một mình ta biết được, ta đi mới là an toàn nhất. Huống chi...... chuyện của Thải Nhi, ta không muốn các ngươi phải mạo hiểm!".

Hoàng Tứ quay đầu nhìn về phía Hoa Dĩ Mạt, gằn từng chữ: "Không có Hàn Dạ Thảo thì không thể sao?".

Hoa Dĩ Mạt cũng không ngẩng đầu lên, chỉ gật gật đầu. Vài lần, lại lắc lắc đầu, nhìn ánh mắt Hoàng Tứ vui vẻ nói: "Kỳ thật không có cũng không sao, bất quá cũng chỉ mất một cánh tay mà thôi".

Sắc mặt Hoàng Tứ liền trầm xuống.

"Hoàng Tứ, đi đi. Thời gian cấp bách, ta không kịp nhiều lời với ngươi". Bách Hiểu Sinh phân phó với hắn.

Ngay tại lúc Bách Hiểu Sinh cất bước xuất môn là lúc một thanh âm gọi hắn vang lên.

"Bách Hiểu Sinh. Nếu ngươi muốn đi thì có phải nên đem thứ cần thiết đưa cho ta trước không? Ai biết trước được khi ngươi đi, còn có thể trở về hay không".

Bách Hiểu Sinh quay đầu, nhìn thấy Hoa Dĩ Mạt đang nhìn chén trà ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía hắn.

Sắc mặt Bách Hiểu Sinh chần chờ một lúc, sau đó mới gật gật đầu: "Hoa cô nương...... quá lo lắng rồi. Tin tức Bách Hiểu Lâu có được là từ hai năm trước, người tên Huyễn Thiên Chưởng từng xuất hiện một lần ở Vinh Tuyết Cung, nhưng mà sau đó lại giống như bốc hơi, ngay cả Bách Hiểu Lâu cũng không tìm ra dấu vết để lại".

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy, mi mắt hạ xuống, dấu đi sát ý trong đáy mắt chợt lóe rồi biến mất.

"Vinh Tuyết Cung sao......".