Cuối Cùng Thì Ta Cũng Có Thể Nhìn Thấy Chữ Viết Kì Quái

Chương 48

Nếu không có Du Dịch, Quý Trạch An khẳng định gật đầu xác định kí với công ty giải trí của Ninh Văn Ngạn, bất quá hết thảy đều là phát sinh tại dưới tình huống có Du Dịch, cho nên cậu cự tuyệt, không hề do dự cự tuyệt.

“Vì cái gì?” Sầm Ân Thư cho rằng Quý Trạch An thích, không phải ngay cả nghề nghiệp đều chọn hệ đạo diễn sao.

“Ta không tham gia thi nghệ lại vào lớp đạo diễn chuyên nghiệp, vừa lúc nghỉ hè ở nhà bổ sung tri thức, hơn nữa tuy rằng thích diễn kịch, nhưng không phải không bỏ xuống được, ta không theo đuổi cái loại cảm giác hào quang đứng dưới ánh đèn, cho nên…” Quý Trạch An biết đạo diễn không thể đơn giản hơn so với diễn kịch, sau khi điền nguyện vọng xong cậu cũng tìm tòi trên mạng không ít tri thức tương quan, cậu biết cậu còn cần học rất nhiều. Trọng điểm là cậu thực để ý cảm thụ của Du tiên sinh, cậu cũng không muốn bị hắn ghét bỏ.

“Vậy được, không ký thì không ký, ngươi cao hứng là được.” Quý Trạch An làm như thế nào Sầm Ân Thư đều cảm thấy tốt, hắn cũng hiểu biết một chút tình huống trong đó, làm một diễn viên cũng không thoải mái hơn so với thành phần tri thức, vô luận Quý Trạch An muốn làm nghề này hay không hắn đều ủng hộ.

Ninh Văn Ngạn cũng không có ý tưởng gì. Hắn chỉ cảm thấy bằng vào nhân khí hiện tại, Quý Trạch An còn có bọn họ giúp đỡ ở sau lưng, nhân viên công ty chuyên nghiệp an bài ở phía trước, cậu có thể mượn một lần này nổi tiếng, hồng đến đại đa số khán giả đều nhớ cậu, giới giải trí hiện tại chính là như vậy, bằng vào diễn xuất không đơn giản cũng có, nhưng có vài người cho dù diễn xuất tốt thế nào cũng không có ngày nổi danh.

Kỳ thật, Quý Trạch An không làm diễn viên hắn ngược lại tương đối thả lỏng, bên trong cái vòng luẩn quẩn này rốt cuộc có bao nhiêu loạn, bọn họ cũng rõ ràng một chút. Tuy nói là có bọn họ ở sau lưng che chở, cũng có thể gặp phải một số người không có mắt nhìn. Hiện tại cậu cải biến ý nguyện, hắn cũng ủng hộ. Làm đạo diễn tuy rằng khó lộ diện, nhưng đối với gia đình như bọn họ mà nói thì càng dễ dàng hết khổ hơn so với làm diễn viên, bọn họ có nhân mạch có tài chính, ít nhất khởi bước liền cao hơn so với đại đa số người.

Về phần tài hoa, Quý Trạch An nguyện ý thử là được, phim làm ra được ủng hộ hay không cũng không có vấn đề gì, bọn họ làm gia trưởng liền bị vây trong thái độ ủng hộ, hài tử chịu thử, chịu cố gắng, đối với bọn hắn mà nói chính là đáng giá vui mừng. Lỗ vốn? Không có vấn đề gì, bọn họ có thể kiếm lại, bọn họ không phải già không thể động đậy, cũng nguyện ý tin tưởng cậu là có cái tài hoa này.

‘╰(°°)╯ An An cố lên, chúng ta tin tưởng ngươi!’

Toàn bộ vật phẩm trong nhà Quý Trạch An đều ủng hộ cậu thực hiện, vô luận cậu làm cái gì cũng tốt, thành công cũng được, thất bại cũng không sao, chỉ cần cậu sống hạnh phúc, chúng nó đều nguyện ý ủng hộ cậu, vĩnh viễn ủng hộ hắn, làm người nhà đặc biệt nhất của cậu.

Vì tăng thêm hiểu biết đối với đạo diễn chuyên nghiệp, quốc gia đại sự tiếp theo chính là không để vừa tiến vào vườn trường đã bị đồng học thi nghệ khác vứt đi, Quý Trạch An mua các loại sách chuyên nghiệp về nhà xem, thời điểm buổi tối ngay tại máy tính thử sáng tác đơn giản. Đạo diễn không thể thiếu nhất chính là nguyên tác cùng với phát hiện mị lực của vạn vật, thượng đế cho cậu trọng sinh có được năng lực phát hiện mị lực của vạn vật, mà cậu thiếu nhất chỉ là nguyên tác.

《kịch đạo diễn》, 《ngôn ngữ nghe nhìn》, 《đạo diễn biểu diễn》, 《 đạo diễn sáng tác 》, 《 đạo diễn nghệ thuật toạ đàm 》, 《chụp ảnh điện ảnh》, 《mỹ thuật tạo hình điện ảnh》, 《thanh âm điện ảnh》, 《 lịch sử điện ảnh Trung Quốc》, 《 lịch sử phim ngoại quốc》, 《sáng tác phim phóng sự》, 《cắt nối biên tập điện ảnh và truyền hình》, 《 giải thưởng phim nhựa》, 《 đại sư nghiên cứu 》, 《phụ đạo chế tác thực tập》 từ từ, tri thức cơ bản một cái đạo diễn cần biết muốn nhiều hơn so với trong tưởng tượng của Quý Trạch An, đây đó chính là trụ cột mà thôi, Quý Trạch An thực rõ ràng cực hạn của cậu không chỉ như thế.

Cho nên trừ bỏ thử tiếp xúc sách giáo khoa, tiểu thuyết, điện ảnh, kịch truyền hình, mỗi ngày cậu đều sẽ xem ít nhất một bộ điện ảnh, thời gian phát kịch truyền hình cùng tiểu thuyết khá lâu, bởi vì chúng nó đều không cần thời gian tạo thanh thế (chém). Mà cậu xem đều là một ít kiểu mẫu đang nóng trên mạng cùng với trên sách giáo khoa. Nghỉ hè nhanh kết thúc, lúc này Quý Trạch An mới đi xem bộ sách thô sơ giản lược lại chương trình học chủ yếu của hệ đạo diễn một lần.

Mùa hè này sắp kết thúc cậu cũng không cảm thấy hư không, cho dù không ra ngoài du lịch, Quý Trạch An cũng có tư có vị, huống chi còn có Du Dịch làm bạn. Nếu nói vẫn luôn không ra ngoài cũng không phải, ngẫu nhiên cũng có vài ngày bọn họ cũng sẽ đi thành thị khác, Du Dịch đi công tác, nếu tiện liền cùng đi, không tiện thì cậu đọc sách ngay tại khách sạn, chờ hắn bận bịu xong hai người liền bớt thời giờ đi dạo một ngày tại cái thành thị kia.

Làm một nhân sĩ thành công, Quý Trạch An thực nhanh liền phát hiện phương diện ưu thế của chính mình. Mặc dù cậu không có nguyên tác, nhưng cậu biết xu thế yêu thích của người xem đối với tác phẩm điện ảnh và truyền hình trong tương lai, cậu còn biết mọi người đánh giá thế nào đối với những tác phẩm đó. Cho dù năm đó cậu không quá quan tâm, nhưng là những cái điện ảnh, kịch truyền hình cực kỳ nổi danh, được đại chúng hoan nghênh cậu cũng không phải một chút cũng không biết.

Để điện thoại di động xuống, Quý Trạch An nhu nhu ánh mắt, cậu hiện tại đang dùng di động xem tiểu thuyết lưu hành nhất trên internet. Lập tức tiểu thuyết internet lại phân nam □□, nam tác giả càng thích sảng khoái dẫn dắt nội dung vở kịch, mà nữ tác giả càng có khuynh hướng trau chuốt tình cảm trong suốt nội dung vở kịch. Mà tác phẩm muốn đi lên màn ảnh, nội dung vở kịch cùng tình cảm đều không thể thiếu, hai người phải hỗ trợ lẫn nhau, hoàn mỹ hỗn hợp cùng một chỗ mới là hướng đi thành công.

Đạo diễn, là người lãnh đạo chế tác điện ảnh và truyền hình cùng người tổ chức tác phẩm, là người dùng diễn viên biểu đạt tư tưởng chính mình. Là người tổng phụ trách đem kịch bản văn học điện ảnh và truyền hình dọn lên màn ảnh. Làm người tổng hợp lại các loại nguyên tố nghệ thuật trong sáng tác điện ảnh và truyền hình, nhiệm vụ của đạo diễn là tổ chức cùng đoàn kết tất cả nhân viên sáng tác, nhân viên kỹ thuật cùng nhân viên diễn xuất trong đoàn phim, phát huy tài năng bọn họ, giúp mọi người sáng tạo tính lao động dung làm một thể.

Đơn giản mà nói, đạo diễn cần nhìn người, cần giỏi về dùng văn tự biểu đạt ảnh hưởng, còn phải có năng lực tổ chức, năng lực khống tràng cường đại.

Càng có nhiều nhận thức đối với chức nghiệp đạo diễn này, Quý Trạch An càng cảm thấy trước đây đã xem thường cái chức nghiệp này, mà cậu cảm thấy rất tin tưởng bàn tay vàng của mình, tuy rằng những văn tự đáng yêu đó có thể trở thành trợ lực của cậu, nhưng không phải tất cả.

Nghĩ, nghĩ, Quý Trạch An bắt đầu viết kế hoạch của chính mình lên trên vở …

Mọi việc cần từng bước một, không thể ăn một lần liền thành người mập, cậu không thể vừa đi lên liền nói muốn tìm người đóng phim, kịch truyền hình. Hết thảy đều cần hảo hảo quy hoạch, làm tướng, cậu phải có binh, binh của mình vẫn là tự mình chọn, không cần phải nương theo tiện lợi người khác cho mà cái gì cũng không làm, Quý Trạch An nghĩ, chờ khai giảng đại học cậu liền đi đi lại lại nhiều chút, mỗi cái hệ trong học viện điện ảnh và truyền hình đều có loại hình binh cậu muốn.

Du Dịch công tác bên ngoài xong, mới vừa đẩy cửa vào liền nhìn thấy Quý Trạch An ngồi ở bên cạnh bàn học nắm bút viết cái gì lên vở.

Nơi này là phòng ở của hắn tại Cảnh thành, trùng hợp chính là cách trường học Quý Trạch An muốn học cũng không xa, cho nên hắn cũng không có đặt mua bất động sản khác, nhìn thời gian cậu báo danh đại học càng ngày càng gần, công tác hắn nhận cũng càng đến gần Cảnh thành, thẳng đến hiện tại đi tới Cảnh thành.

Quý Trạch An tuy rằng băn khoăn thói quen của hắn buông tha đi du lịch, Du Dịch cũng không phải một chút cũng không động dung, miệng nói là công tác cần, trên thực tế hắn cũng tỉ mỉ chọn lựa ra địa điểm công tác, có thể làm cho cậu tới mỗi một cái thành thị xem phong cảnh, ăn mỹ thực.

“Ngươi trở lại a.”

Du Dịch đưa đầu qua nhìn một cái một cái Quý Trạch An chỉnh tề viết trên vở, khóe miệng hơi hơi cong một chút, chính là trong nháy mắt, Quý Trạch An cúi đầu bỏ lỡ trong nháy mắt này.

Nhìn Quý Trạch An thật tâm làm quy hoạch đối với phương diện đạo diễn này, kỳ thật Du Dịch lặng lẽ thở ra một hơi. Hắn vẫn luôn lo lắng Quý Trạch An là bởi vì hắn mà thỏa hiệp, cậu không thể không buông tha diễn kịch. Có chút việc, hắn từ trên mặt Quý Trạch An cùng nhìn không ra, tương lai cậu rốt cuộc là cái phương hướng gì hắn cũng bấm đốt ngón tay không ra, rất nhiều đều phải nghiệm chứng, cùng hắn một chỗ, tương lai bọn họ nhiều thêm thần bí nguyên bản không có, tuy rằng loại cảm giác này thực mới mẻ đối với Du Dịch, nhưng có đôi khi hắn đặc biệt không quen.

“Ngươi làm đạo diễn ta làm trợ thủ cho ngươi.” Du Dịch thích cảm giác mỗi ngày đều có Quý Trạch An bên người, hắn biết đạo diễn cũng cần đi mỗi khu phong cảnh khu chụp diễn, không có khả năng dừng lại thời gian dài tại một chỗ, công việc của hắn thập phần tự do, hoàn hoàn toàn toàn có thể luôn đi theo cậu, chỉ cần cậu không chê.

“Được a, làm công cho ta, ta phát tiền lương cho ngươi.” Quý Trạch An nở nụ cười, có loại ý tưởng có thể trở thành áo cơm cha mẹ của Du Dịch.

“Ân, ta để ngươi quy tắc ngầm ta.” (=)))) quy tắc ngầm cơ đấy)

Lời Du Dịch nói ra kinh người, bút viết Quý Trạch An nắm trong tay vừa không để ý, ngòi bút thẳng tắp cắm sâu trong vở.

‘( д) mụ mụ! Tiểu An dùng khổ hình với ta! Đau chết mất! Ta không còn đẹp! Ta bị hủy dung a! Oa oa oa!’

Trước hết “Thét chói tai” chính là quyển vở bị Quý Trạch An chọc thủng, văn tự thật lớn kia đè nặng phía trên chữ nhỏ Quý Trạch An viết, tất cả đều là bất mãn cùng sợ hãi, làm cậu vội vàng giải thích. Mà bút trong tay cũng không phải biểu tình?”(?? •? w? •??)?” thẹn thùng như trước …

‘Ta không thể cong! Ta không thể cong! Cả đầu bút cũng không thể cong a! An An ta không thể cong! Không muốn không muốn a! (/w)’

Hiển nhiên đầu bút trong tay thành công rơi xuống, bút cũng không bị thương tổn, nó chính là bị kinh hách mà thôi…

Từ sau khi Quý Trạch An có thể nhìn thấy văn tự viết trên vật phẩm, đều đặc biệt yêu quý tất cả vật phẩm, cũng có thói quen lấy nhẹ đặt nhẹ, sợ làm hại tới chúng nó. Nhưng lần này thật sự là bị Du tiên sinh dọa, cậu lần đầu tiên nghe được Du tiên sinh nói ra lời kinh người như vậy, cậu nhất thời thói quen không thay đổi, cho nên, cho nên… Chỉ có thể giải thích với quyển vở bị cậu một lần lại một lần vẽ hoa lên.

Du Dịch thấy Quý Trạch An giải thích với quyển vở cũng không kỳ quái, chính là tò mò hỏi: “Nó đang khóc sao?”

“Ân… Bị ta hủy dung …” Quý Trạch An nhìn tiểu hắc động trên vở nhịn không được áy náy.

“Chọc thủng?” Du Dịch lại hỏi.

‘(╯‵□′)╯︵┻━┻ người xấu! Ngươi còn muốn ta bị chọc thủng! Chỉ là năm trang giấy ta đã rất đau được không! Ta kêu tiểu An không yêu ngươi! Hừ! Để ngươi ngủ phòng khách! Hừ!’

“Không có… Chọc thủng năm trang…”

Du Dịch thấy Quý Trạch An không đếm đã biết là năm trang, lấy vở qua đếm số trang có động, thả vở lại tại chỗ, “Ân, năm trang, nó nói cho ngươi biết?”

‘(:3″ ∠) người xấu! Ngươi còn sờ ta! Không cho sờ ta! Đừng tưởng rằng ngươi lớn lên soái sờ soạng ta ta liền tha thứ cho ngươi … Hừ hừ!’

Quý Trạch An nhịn không được bật cười, nguyên lai một người lớn lên soái cũng ảnh hưởng thực lớn đối với nhóm vật phẩm.

“Nó tha thứ ngươi?” Du Dịch thấy Quý Trạch An cười, tầm mắt lần thứ hai nhìn về phía vở kia, hắn chỉ nhìn được những cái quy hoạch Quý Trạch An viết kia, những thứ khác đều không thấy, cho dù muốn hắn suy đoán hắn cũng không đoán được.

‘(ノ`Д′)ノ mới không có! Ta còn sinh khí! Hừ!’

“Không có.” Quý Trạch An nhìn về phía vở bật người thu hồi tươi cười xấu xa của chính mình.

“Bởi vì bị hủy dung nên không cao hứng?”

“Đúng.” Quý Trạch An gật đầu.

“Ngươi không chê nó?” Du Dịch còn nói.

“Ta đương nhiên không chê nó, nhưng nó bị thương.”

“Ta nghĩ nó sẽ thông cảm ngươi.” Tầm mắt Du Dịch nhìn về phía quyển vở, ánh mắt không khỏi nghiêm túc vài phần.

‘Σ(°△°|||)︴ cái nam nhân đáng sợ này dùng ánh mắt uy hϊếp ta!’

Quý Trạch An nhìn quyển vở nói, thế mới biết “Vương bát khí” của Du tiên sinh nguyên lai cũng có thể ảnh hưởng đến vật phẩm, không hổ người trên giang hồ xưng là Du đại sư! Quý Trạch An một bên yên lặng cảm thán ở trong lòng, một bên ngăn chặn tươi cười của chính mình, chính là ánh mắt nhìn Du Dịch một chút đều không thiếu, cậu nhìn Du Dịch, nhìn bộ dáng hắn dùng tiểu nhãn thần “Uy hϊếp” quyển vở cảm thấy cực kỳ đáng yêu.

‘( ﹏.) An An, hưu hắn! Hưu hắn! Lớn lên soái không thể làm cơm ăn! Hừ! Hắn hung như vậy một chút đều không thích hợp làm tức phụ của ngươi!’

Du Dịch nhìn thấy tầm mắt Quý Trạch An lại quét về phía vở, lòng hiếu kỳ lần thứ hai phình to, “Nó đang nói cái gì?”

“Nó nói ngươi lớn lên soái nhưng rất hung, bảo ta bỏ ngươi, nói ngươi không thích hợp làm tức phụ của ta, ha ha…” Quý Trạch An vẫn không nhịn xuống, trong lúc nhất thời bật cười, cậu cảm thấy đối thoại với vở này cùng Du Dịch thật là cực kỳ có ý tứ. Cũng chỉ có Du Dịch mới tin cậu, đối thoại cùng một quyển vở, sẽ “Nguy hiểm” với một quyển vở, sẽ không cảm thấy cậu là bệnh thần kinh, cũng sẽ không muốn lợi dụng cậu, loại cảm giác này thật sự là hạnh phúc khó có thể nói rõ.

Du Dịch thấy Quý Trạch An cười ra cũng không cảm thấy không vui, chính là đưa tay sờ sờ đầu của cậu, nhìn cậu cười vui vẻ. Mà tầm mắt lại phiêu hướng về phía quyển vở nằm tại trên bàn kia, tầm mắt giống như đang nói “Nói lại đề tài tương quan lần nữa ta liền đốt ngươi”, làm quyển vở thành công “Thay đổi sắc mặt”.

‘(/w?) người xấu! Ta cái gì cũng không có nhìn thấy! Cái gì cũng không có nhìn thấy… Mới không muốn bị ngươi đưa vào lò thiêu! Hừ!’

Tháng Chín, thái dương nóng rực như trước, đi ở bên ngoài thật sự không thoải mái, nhưng thời gian này là mùa khai giảng, cho dù không thích, tại tháng này đều không thể không bao lớn bao nhỏ tiến vào vườn trường. Lúc này, Quý Trạch An còn không biết cậu nhập đọc tại trong mắt người khác là hành vi cỡ nào kỳ lạ, mà sự tích kỳ lạ này đã lặng lẽ tản ra tại trong sân trường. Bất quá học viện nghệ thuật không thiếu nhất chính là kỳ lạ, nhưng sự tình một cái Trạng Nguyên khoa học tự nhiên không có tham gia chiêu sinh đặc biệt liền học ở Cảnh ảnh đã để cho mọi người nói chuyện say sưa một đoạn thời gian.

Quý Trạch An tính học ngoại trú, cho nên không bao lớn bao nhỏ giống học sinh khác, bất quá cậu vẫn dẫn theo không ít gia trưởng…

Nguyên bản Quý Trạch An chỉ tính mang theo Du Dịch lại đây báo danh, nhưng Sầm Ân Thư cùng Ninh Văn Ngạn tại buổi sáng cùng ngày chờ bọn hắn ngay tại bên ngoài phòng ở, thật sự bỏ lại xe của mình, lên chiếc xe của Du Dịch kia, cùng Quý Trạch An đến bên này báo danh.

Người báo danh rất nhiều, bất quá giáo viên cùng học sinh hỗ trợ là có hạn, buổi sáng còn không phải thời gian đặc biệt nóng, học sinh lại đây báo danh cũng không ít, cho nên vẫn sắp xếp thành hàng dài.

‘(﹏) ta bị ướt mồ hôi, khó chịu chết.’

Trên quần áo không ít người đều là văn tự cùng biểu tình như vậy, Quý Trạch An cúi đầu, nhìn sơ mi của mình, cũng không có gì bất ngờ xảy ra thấy được cảm xúc oán giận của nó. Nhưng một chút cảm xúc như vậy Quý Trạch An cũng không có, cậu thậm chí là có chút kích động, lần đầu tiên bước vào đại học chính mình học trong tương lai đối với cậu mà nói là ý nghĩa phi phàm, cái loại cảm giác đạt thành một cọc tâm nguyện này thật sự là đặc biệt tốt đẹp, tâm tình nhảy nhót khó có thể bình phục.

“Vị tân sinh này ngươi hảo, ta tên Mục Nhạc Nhu, là học tỷ năm hai của ngươi. Hiện tại người báo danh bên này tương đối nhiều, các ngươi có thể lưu một vị gia trưởng xếp hàng ở bên cạnh trước, người dư lại đi bên kia phân phối ký túc xá.” Mục Nhạc Nhu đi đến trước mặt bốn người Quý Trạch An, chỉ vào phương hướng ký túc xá giải thích.

Quý Trạch An nhìn về phía Mục Nhạc Nhu, nhìn văn tự trên mặt nàng, bật người liền không thích nàng, bất quá cậu cũng không có biểu hiện ra ngoài, chính là tương đối bình thản cự tuyệt, “Học tỷ, ta không tính trọ ở trường.”

Ngụ ý, ta không ở lại trường, tự nhiên không cần đi qua phân phối ký túc xá.

“Nguyên tắc mà nói một tân sinh là phải vào ở ký túc xá trường học, nếu như ngươi muốn học ngoại trú cần phải được giáo viên cho phép, còn cần ký kết hiệp nghị tam phương, bất quá cũng chỉ có học sinh bản địa Bắc Kinh mới có thể được.” Mục Nhạc Nhu tiếp tục nhìn Quý Trạch An vẫn duy trì hình tượng ôn nhu, tươi cười cũng vừa vặn.

Bất quá ảnh giáo không thiếu nhất là mỹ nữ, dọc theo đường đi đến bọn họ thấy không ít, bất quá bốn người bọn hắn không có người nào sinh ra tâm tư dư thừa …

Diện mạo bốn người đều không tồi, trong đó Quý Trạch An là không thu hút nhất, ba người khác đều soái, mà cậu là cái loại hình ngoan ngoãn, vừa thấy chính là bộ dáng học sinh tốt, mặc cũng không màu sắc rực rỡ, rất là không giống học sinh ăn diện đến thập phần sáng mắt khác. Nghệ giáo không thiếu nhất là quái thai, đối với ăn mặc của học sinh có thể nói là không có yêu cầu nhất, tất cả mọi người đặc biệt cá tính hóa, thậm chí không ít giáo viên cũng như thế, nhưng không ai cảm thấy có cái gì kỳ quái. Ngược lại là Quý Trạch An cho người một ít cảm giác diễn trò.

“Thời điểm ta báo danh sẽ xin phép giáo viên.” Quý Trạch An không tính trọ ở trường, tuy rằng ở trường học càng có thể bồi dưỡng tình cảm cùng đồng học, nhưng cậu hy vọng càng nhiều thời gian ở chung một chỗ cùng Du Dịch, đương nhiên cậu cũng sẽ tận lực tham gia hoạt động lớp học, chính là không ở lại trường học mà thôi. Du Dịch đương nhiên là cao hứng Quý Trạch An không ở lại trường, Sầm Ân Thư cùng Ninh Văn Ngạn cũng đồng ý, dù sao hoàn cảnh kí túc xá đại học không thể so với trong nhà, học sinh hơi có chút điều kiện, đặc biệt học sinh bản địa đều sẽ lựa chọn ở ngoài trường hoặc là nhà mình.

Mục Nhạc Nhu nghe Quý Trạch An nói như vậy cũng không sốt ruột rời đi, nàng không nhanh không chậm nói: “Niên đệ, tân sinh năm nhất sau một tuần báo danh liền phải học quân huấn, quân huấn trường học của chúng ta là cử hành tại trong trường, trong lúc quân huấn là phải trọ ở trường. Sau khi quân huấn chấm dứt trường học sẽ phân phối ký túc xá một lần nữa, cho nên bây giờ ngươi còn cần đi ký túc xá bên kia tìm giường ngủ.”

Quý Trạch An nghe rõ, cho dù cậu tính học ngoại trú, bây giờ còn cần đi tìm một cái ký túc xá trong lúc quân huấn.

“Tiểu An, ngươi hiện tại đi tìm một cái ký túc xá, khai giảng đại học cho dù học ngoại trú cũng không cần bỏ đi, ngươi bảo lưu ký túc xá học ngoại trú thì tốt rồi, có đôi khi lên lớp một ngày, ngươi có thể nghỉ trưa tại trong phòng ngủ, nóng như vậy qua lại cũng không dễ dàng. Có đôi khi thời điểm Du Dịch đi nơi khác công tác ngươi cũng có thể lựa chọn về ký túc xá, đương nhiên chúng ta thật cao hứng ngươi đến nơi chúng ta.” Ninh Văn Ngạn nghĩ nghĩ, đề nghị với Quý Trạch An.

Sầm Ân Thư liếc mắt nhìn Ninh Văn Ngạn một cái, liếc mắt nhìn Du Dịch một cái cũng gật đầu tán thành.

Bọn họ kỳ thật cũng là lưu cho Quý Trạch An một cái đường lui, quan hệ hai người hiện tại thực ổn định, nhưng không có nghĩa là về sau không có ma xát. Cảnh thành đối với cái hài tử vẫn luôn sinh hoạt tại Giang Thành như Quý Trạch An mà nói chính là không quen nhân sinh, nếu cậu cùng Du Dịch xảy ra mâu thuẫn, đúng lúc không muốn đi nơi bọn họ, còn có thể lựa chọn trở lại ký túc xá.

Du Dịch liếc mắt nhìn Sầm Ân Thư cùng Ninh Văn Ngạn một cái, biết những cái suy nghĩ cong cong trong lòng bọn họ, cũng không có vạch trần, cũng chấp nhận đề nghị của bọn họ, để hắn ủng hộ cũng không phải không thể.

Quý Trạch An nhìn về phía Du Dịch, lại nhìn về phía hai người khác, cậu vẫn cảm thấy làm như vậy rất là tiêu phí, cho dù cậu trọng sinh trở về, tại đời trước cậu cũng sống rất là tiết kiệm, tuy rằng thời kì trung học chính mình đã tốt hơn, nhưng đối với cậu mà nói, tiêu tiền thuê phòng ở mà không ở rất là lãng phí, ký túc xá chính là một cái như vậy. Chỉ là vì một giấc ngủ trưa, giống như có chút phô trương lãng phí, ở trong phòng học chấp nhận một chút cũng được.

“Du Dịch ngươi mang tiểu An đi ký túc xá bên kia, chúng ta xếp hàng báo danh ở tại chỗ này, tư liệu cái gì đều để ta.” Sầm Ân Thư bắt đầu thúc giục.

Du Dịch cầm văn kiện trong tay giao qua liền mang theo Quý Trạch An đi hướng ký túc xá bên kia. Mà Mục Nhạc Nhu đứng ở một bên chờ bật người liền đi theo, một bên tiếp thu đi ngang qua kiến trúc phụ cận



Gây sức ép đến giữa trưa, xác định tất cả xong, giường ký túc xá cũng chỉnh lý tốt, Sầm Ân Thư cùng Ninh Văn Ngạn cũng báo danh xong cầm tư liệu tương quan đi tới ký túc xá.

“Ký túc xá đại học chính là không ra làm sao.” Sầm Ân Thư mới vừa lại đây liền ghét bỏ.

“So với trước kia vẫn tốt hơn không ít.” Ninh Văn Ngạn nhìn ngược lại có chút bộ dáng hoài niệm.

Bất quá, thực nhanh đã bị Sầm Ân Thư khách sáo, “Năm đó ngươi ở bao lâu tại ký túc xá? Còn không phải để lại giường ngủ liền cơ hồ không có trở về.”

Ninh Văn Ngạn bất đắc dĩ cười cười, cũng không trách cứ Sầm Ân Thư.

Tại trước khi bọn họ vào ở hiển nhiên ký túc xá đã được thống nhất quét tước, nhưng Quý Trạch An chỉnh lý giường xong vẫn nhịn không được quét tước vệ sinh. Cậu lau qua ba lần trong trong ngoài ngoài ngăn tủ cùng cái bàn phân phối cho mỗi người, khu vực sàn nhà công cộng Du Dịch cũng không thiếu chà sát.

‘o()ブcực kỳ thoải mái ’

Bàn học cùng tủ quần áo được Quý Trạch An chà đến sạch sẽ, cùng với sàn nhà được Du Dịch lau sạch đều là một bộ biểu tình, Quý Trạch An nhìn rất có cảm giác thành tựu, cậu cũng không quên lặng lẽ chia sẻ văn tự đáng yêu này cùng Du Dịch.

Bất quá Quý Trạch An thật không ngờ trong bốn người lựa chọn vào ở cậu cư nhiên là người thứ nhất đến, hơn nữa đến hiện tại đều không gặp được một bạn cùng phòng nào. Mấy người chỉnh lý tốt, Quý Trạch An liền cầm cái chìa khóa được phân phối khóa phòng ngủ ly khai, cũng không có để lại cư trú, cách quân huấn còn có bảy ngày, cậu tính tại một buổi tối trước quân huấn lại vào ở đây, mấy ngày này cậu muốn chân chính hảo hảo ngao du Cảnh thành.

Phòng ở của Du Dịch tại Cảnh thành cư nhiên là tứ hợp viện, Quý Trạch An như thế nào cũng thật không ngờ, thẳng đến đoạn thời gian trước khai giảng thời điểm cùng hắn về Cảnh thành công tác cậu mới biết được. Hiện tại tứ hợp viện căn bản là vô giá, muốn mua cũng mua không được, mà Du Dịch cư nhiên có một cái như vậy, Quý Trạch An không thể không tiếp tục viết hai chữ thổ hào tại ót Du Dịch.

Tưởng tượng như vậy, cậu liền phát hiện tựa hồ Du Dịch đã lâu không có mặc áo dài lúc mới gặp, khi đó mỗi ngày hắn đều mặc một bộ áo dài như vậy, nhìn qua rất có ý nhị khác. Quý Trạch An nghĩ y phục Du tiên sinh mặc kia ở tại trong phòng hiện tại quả thực cực kỳ hợp, dùng giữa người yêu mà nói chính là rất có tình thú! (hề hề qt dùng “tư tưởng” tui lại thấy cái này hợp hơn)

Ở tại trong tứ hợp viện như vậy, cho dù bữa sáng là một chén cháo phổ thông cùng bánh quẩy, Quý Trạch An đều cảm thấy có vị cổ phong.

“Du tiên sinh, hôm nay như thế nào không thấy ngươi mặc áo dài a?” Quý Trạch An cầm một khúc bánh quẩy gặm, nhìn Du Dịch bưng sữa đậu nành ra nhất thời hứng khởi vui đùa.

Du Dịch cầm lấy một cái ly thủy tinh không, rót một ly sữa đậu nành cho Quý Trạch An, nhìn cậu nhướng mày, “Muốn nhìn?”

“Muốn a!” Quý Trạch An gật đầu, bánh quẩy trong tay cũng quơ quơ theo.

“Buổi tối.”

“Vì sao là buổi tối?” Quý Trạch An chớp chớp đôi mắt, Du Dịch ngày xưa không phải vừa mặc liền mặc cả một ngày sao?

“Chẳng lẽ không phải muốn tình thú sao.” Trong ánh mắt Du Dịch nhìn Quý Trạch An hiện lên một tia nghiền ngẫm.

Quý Trạch An may mắn chính mình chưa có uống sữa đậu nành, không thì khẳng định sã bị Du tiên sinh dọa, đến lúc đó không chừng sữa đậu nành đều đi ra từ trong lỗ mũi. Quý Trạch An phát hiện, Du Dịch càng ngày càng thích nói giỡn cùng cậu, tuy rằng rất ít, nhưng mỗi lần đều là dưới tình huống cậu vô ý, cậu hoàn toàn không có một chút chuẩn bị, nhiều lần đều thành công để lại cho cậu ấn tượng khắc sâu.

‘(ΦwΦ) nhanh cắn ta một miếng hoàn hồn!’

Bánh quẩy Quý Trạch An nắm trong tay thấy cậu bị dọa phối hợp cong xuống, lúc này đang cong cổ nói chuyện cùng Quý Trạch An.

Vì thế Quý Trạch An không chút khách khí cắn bánh quẩy một hơi, ngẩng đầu ánh mắt nhìn Du Dịch còn có một chút ngốc, quai hàm ngược lại phối hợp một chút lại một chút nhai vào, miệng theo bản năng bắt đầu ăn, trong đầu vẫn là nhỏ nhặt trong nháy mắt như vậy.

“A Dịch, gần đây ngươi luôn thích lấy ta vui đùa…” Quý Trạch An càng muốn nói chính là mỗi lần cậu đều bị ngôn ngữ kinh người của hắn dọa cho muốn ra nước tiểu! Không! Phải nói là nhiều lần hắn đều tại nơi cậu xoát ra hạn cuối mới!

“Ta không nói giỡn.” Du Dịch tỏ vẻ hắn thực nghiêm túc, nghiêm trang chững chạc thực nghiêm túc.

Lời nói nghiêm trang chững chạc lại nói như là vui đùa mới càng dọa người á!

Ánh mắt mặc sắc của Quý Trạch An xích | lỏa | lỏa biểu đạt cùng Du Dịch.

Du Dịch đi đến ngồi xuống bên cạnh Quý Trạch An, sờ sờ đầu của cậu, sau đó dùng đũa kẹp một cái bánh quẩy ăn. Cắn một hơi, nhấm nuốt, nuốt. Rõ ràng đều là động tác đồng dạng, Du Dịch chính là đặc biệt có hương vị, làm cho ngươi nhịn không được mà khen tao nhã.

“Không phải vui đùa cũng thực dọa người.” Quý Trạch An nguyên bản muốn nói một chút đều không giống ngươi, nhưng lại lấy lại tinh thần đây có lẽ chính là một mặt khác của Du Dịch, lúc này mới khô cằn nói một câu.

Du Dịch nhìn miệng Quý Trạch An ngậm bánh quẩy, mỉm cười với cậu, “Ta đây về sau tận lực không dọa ngươi.”

“Ân ân…” Quý Trạch An nhìn Du tiên sinh tươi cười hoàn toàn không biết mình đã thốt ra lời đồng ý, mà là trầm ở tại trong tươi cười của Du tiên sinh. Du Dịch rất ít cười, bộ dáng cười rộ lên làm người cảm giác không được khí tức lạnh lùng nguyên bản hắn luôn mang theo, làm Quý Trạch An có loại cảm giác như tắm gió xuân vươn tay trái ra sờ soạng một chút.

Đầu tiên là sờ sờ mặt của hắn, sau đó ngón tay có chút không khống chế di chuyển đến phía trên bờ môi của hắn, cuối cùng chính là quang minh chính đại đυ.ng vào đôi môi mềm mại của hắn.

Chờ sau khi kịp phản ứng, Quý Trạch An nhanh thu hồi tay, ý thức được hành vi mới vừa rồi của chính mình là mười phần si hán, mặt mãnh liệt đỏ lên một chút.

Du Dịch nhìn Quý Trạch An hơi hơi cúi đầu không dám nhìn hắn, cùng với tay trái có chút không biết làm sao kia, buông đôi đũa trong tay xuống, đi qua, nắm chặt tay trái cậu, giơ lên, đặt ở miệng của mình.

“Ngươi thích liền sờ sờ nhiều chút.” Lời nói có chút đáng khinh được Du Dịch nói ra lại để cho người khác hoàn toàn không cảm thấy được cái loại đáng khinh này.

Du Dịch bắt cái tay kia của Quý Trạch An dán môi của mình. Môi hắn giống như hôn đầu ngón tay của cậu, lại giống như tay Quý Trạch An đυ.ng vào khắp nơi đôi môi hắn.

Từ lúc Du Dịch nắm tay trái Quý Trạch An lên trong nháy mắt đó, tầm mắt Quý Trạch An liền di động, nhìn hắn nắm tay mình buông xuống bên môi, thẳng đến dán lên môi của mình. Rõ ràng chính là đôi môi lành lạnh, Quý Trạch An lại cảm thấy vô cùng nóng bỏng, đầu ngón tay bị môi hắn chạm đến tựa như đặt ở phía trên lửa đỏ than củi, nóng cháy lại không phỏng tay, xúc cảm mềm mại trong đó cũng không thể xem nhẹ.

Quý Trạch An lấy lại tinh thần đã muốn tránh thoát, Du Dịch lại cầm đến gắt gao.

Nhìn Du Dịch, chậm rãi cái loại cảm giác thẹn thùng này lại phai nhạt xuống, ngược lại là một chúng vật phẩm trong nhà lại là bộ dáng không thẹn thùng.

‘? (?? •? w? •??)? Chủ nhân xấu hổ xấu hổ xấu hổ! Ta cái gì cũng không có nhìn thấy!’

‘Thật sự cái gì cũng không có nhìn thấy nha (/w?)’

Đương nhiên cũng có vật phẩm ngoại lệ, đó là chén trà nhỏ được Quý Trạch An ngàn dặm xa xôi mang tới ‘——(′⌒`) vì sao để ta nhìn thấy hình ảnh tàn nhẫn như thế, nam thần của ta ngay khi ta có mặt trèo | tường a! Thế giới này quả nhiên không yêu ta! Tiểu An người xấu a a a a!!!’

Ý thức được cử động của mình rất không có vị nam nhân Quý Trạch An cũng không giãy dụa, đối diện hai mắt Du Dịch, Quý Trạch An luôn cảm thấy hắn đang cười.

Vì thế có chút không khống chế được thẹn quá thành giận: “Còn có thể hảo hảo ăn điểm tâm không, ta đói bụng.”

Bất quá lời nói này thập phần không có lo lắng, ngược lại làm ý cười trong mắt Du Dịch càng sâu.

Du Dịch buông tay ra, Quý Trạch An “Vèo” một chút bắt tay trở về, cũng cố không làm chén trà nhỏ ở một bên tan nát cõi lòng …

Bất quá ngược lại bát nhà Thanh đặt ở cạnh chén trà nhỏ an ủi chén trà nhỏ.

‘(^??) chén trà nhỏ ngươi phải nghĩ cho kĩ, người cùng cái chén là không có tiền đồ, làm bi kịch liền thành thành thật thật làm bi kịch. A! Ngại ngùng! Viết sai, là dụng cụ.’

‘Ta ngược lại cảm thấy càng không vui vẻ (︿)’

May mắn chính là thời gian chuẩn bị đi ký túc xá trường học vượt qua quân huấn, Du Dịch cũng không chuẩn bị thiếu đồ vật cho cậu. Trong lúc quân huấn tân sinh năm nhất phải mặc đồ rằn ri trường học phát, nhưng Du Dịch vẫn giúp cậu chuẩn bị mấy bộ quần áo. Trừ đồ dùng sinh hoạt giống nhau, còn mang theo một ít dược phẩm phòng cho bất cứ tình huống nào. Sau khi chuẩn bị hoàn tất tất cả vật phẩm Quý Trạch An lại kiểm kê một lần, xác nhận không có sai lầm, lúc này mới đóng kỹ thùng đặt ở một bên.

Buổi tối ngày mai phải trở về ký túc xá chờ đợi quân huấn bắt đầu vào ngày hôm sau, bất quá học sinh đều sẽ tại đêm mai về lớp học tham gia tự học buổi tối, thấy mặt những người chưa thấy qua, nhận thức nhau một chút.

“Ngày mai ta liền đi trường học ở, mấy ngày này ngươi có công tác không?” Một người không có việc gì chờ tại nhà một ngày còn có thể chịu đựng, có thể xem như nghỉ ngơi, nhưng cả vài ngày đều đợi ở nhà liền sẽ cực kỳ nhàm chán, huống chi cậu cần quân huấn một tháng.

“Không cần lo lắng cho ta.” Ánh mắt Du Dịch nhìn Quý Trạch An tối tối.

Quý Trạch An có thể cảm giác tâm tình Du Dịch có chút không tốt, chính là thật không biết hắn vì cái gì mà không tốt, chọc không được cái điểm kia. Chẳng lẽ chỉ là bởi vì hình thức quân huấn phong bế của trường học cậu, một tháng không nhìn thấy? Nhưng Quý Trạch An luôn cảm thấy không đúng lắm…

“Tiểu An.”

“Ân?” Quý Trạch An nhìn về phía Du Dịch, chờ đợi hắn nói.

Kỳ thật Du Dịch lo lắng, ngay từ đầu quân huấn liền ý nghĩa Quý Trạch An sẽ nhận thức càng nhiều người, ưu tú hơn so với hắn, trẻ tuổi hơn so với hắn, có sức sống hơn so với hắn … Trung học cùng đại học là không giống nhau, sinh viên chính là bỏ đi gông xiềng học sinh trung học, vừa mới tốt nghiệp bọn họ sẽ càng thêm nhiệt tình, càng thêm theo đuổi cái gọi là ái tình.

Du Dịch nguyện ý tin tưởng cậu, cho nên có chút chuyện như thế nào cũng không nói nên lời, nhưng lại nghẹn ở tại trong cổ họng.

Có chút vấn đề không phải có tin hay không, mà là vấn đề nói ra cầu an tâm. Cho dù tin tưởng, hắn vẫn muốn một cái an tâm phù, để hắn trong tình cảm không có thật thể có thể có cái đảm bảo.

Kỳ thật hiện tại Du Dịch càng muốn trực tiếp ném hành lý của cậu ra bên ngoài, phá hư sinh hoạt quân huấn của cậu. Chỉ là loại suy nghĩ này đều làm Du Dịch cảm thấy ấu trĩ đến bất kham, càng không có khả năng làm ra. Phần lớn thời điểm, Du Dịch đều rất có lý trí, nhưng rất nhiều thời điểm ở chung cùng Quý Trạch An đều không nói tới lý trí hay không, nhưng hắn vẫn tận lực duy trì lý trí mình. Tựa như trước đó hắn luôn trong lòng gọi cậu tiểu hài tử, nhưng hiện tại lại không nguyện ý cho cậu tầng bảo hộ này …

“Sinh nhật mười tám tuổi, ngươi phải vượt qua ở trường học.” Hơn nửa ngày, Du Dịch mới nói ra những lời này, trong lòng cảm thấy càng buồn.

Quý Trạch An ngẩn ngơ, cậu ngược lại quên chính mình sắp mười tám tuổi, đột nhiên nhớ tới người này luôn chờ mong cậu mười tám tuổi, phải là cỡ nào chờ mong… Bất quá cậu cũng có thể lý giải, cậu cũng là nam nhân, mà Du Dịch cũng sắp ba mươi tuổi …

Đi ra phía trước, Quý Trạch An ôm lấy đầu Du Dịch, hung hăng hôn một cái tại trên môi hắn, “Ngươi thực chờ mong?”

Nụ cười trên mặt Quý Trạch An thực tối, hai con mắt đều cong lên.

Nam nhân không thể so với nữ nhân, có bảo thủ cũng không cần sau hôn nhân mới như vậy, còn nữa trong nước cũng không cho phép đồng tính kết hôn, muốn kết hôn còn phải đi nước ngoài, cầm giấy hôn thú cũng không được trong nước tán thành. Chỉ có thể là tình đến nơi sâu tự nhiên mà vậy, loại chuyện này kỳ thật cũng là nhu cầu sinh lý bình thường, không có gì không thể làm, so với nưa nhân e ấp xấu hổ, Quý Trạch An kỳ thật hiểu rất rõ.

Về phần đời trước, Quý Trạch An chính là quá bận! Vội đến không có cái tâm tư kia! Bất quá cũng đơn giản không trả giá! Nếu không trọng sinh trở về cậu chỉ sợ như thế nào cũng không quên được cái loại cảm giác ghê tởm này đi, kia với Du Dịch mà nói thì không công bình. Hoàn hảo, hoàn hảo cậu còn có một thân thể sạch sẽ.

Du Dịch rũ mắt xuống, nhìn thiếu niên gần đây lại cao lên không ít, lại như trước lùn hơn hắn.

Hắn không có giống ngày thường sờ sờ đầu của cậu, mà là vươn tay dán tại trên mặt của cậu, dùng chút khí lực, hơi hơi làm đầu của cậu nâng lên, hai người có thể trực tiếp nhất nhìn ánh mắt đối phương.

Quý Trạch An nghe Du Dịch nói…

“Ta thực chờ mong.”

Từng chữ không ngừng, chữ chữ đánh vào trái tim Quý Trạch An.