Cuối Cùng Thì Ta Cũng Có Thể Nhìn Thấy Chữ Viết Kì Quái

Chương 28

Du Dịch đi theo Quý Trạch An đi vào trường quay, đúng lúc gặp Thủy Du Dương nghỉ ngơi, hắn vừa nhìn thấy Du Dịch, ánh mắt chính là sáng ngời, vội vàng buông chén nước trong tay xuống, ánh mắt khẽ cong, cười tủm tỉm đi tới phương hướng hai người, “Hi, tiểu An, Du đại ca.”

“Hi.”

Quý Trạch An mặc dù không thích người này, nhưng là sẽ không trước mặt mọi người làm cho hắn nan kham, cũng đơn giản đáp lại một câu. Mà Du Dịch nhìn đều không

nhìn hắn một cái, giúp tiểu hài tử lau sạch sẽ ghế dựa liền ngồi xuống, hoàn toàn cho rằng không có người này, tựa hồ liếc mắt nhìn một cái đều sẽ ô nhiễm ánh mắt của hắn. Thủy Du Dương thấy cái bộ dáng này của Du Dịch cho rằng ngày đó sau khi Quý Trạch An gặp hắn liền nói bậy hắn cái gì tại trước mặt Du Dịch, càng thêm ghen ghét Quý Trạch An, nhưng không nổi giận, nụ cười trên mặt đều chưa từng cứng ngắc. Tại trong mắt Thủy Du Dương, thổ hào cao lãnh cũng không ít, bất quá phần lớn người như vậy đều là làm bộ làm tịch, tại trong cảm nhận của hắn Du Dịch cũng là như thế, “Du đại ca, lại bồi tiểu An đi chụp diễn a, thật tốt, ta cũng muốn một ca ca như vậy.”

Nhan sắc đôi mắt Thủy Du Dương thực nhạt, nhìn qua giống như hổ phách, hắn lại trẻ tuổi, bị một người như vậy nhìn chằm chằm, vô luận là nam nữ đều sẽ mềm lòng. Dưới tình hình chung người khác nghe nói vậy, đều sẽ khách sáo nói một câu “Nếu không để ý thì ngươi có thể nhận ta làm ca ca”. Nhưng Du Dịch không phải là người như thế, hắn cũng không có tâm tình nói nhiều cùng trẻ trâu. Ngày ấy gần đều đã làm tiểu hài tử không cao hứng, tuy rằng tiểu hài tử ăn dấm hắn rất vui vẻ, nhưng Du Dịch sẽ không vì cái này mà cố ý đi làm ra chuyện gì.

Du Dịch như trước trầm mặc, chính là cầm lấy chai nước mang đến, mở ra đưa cho Quý Trạch An, “Uống một hơi nhuận nhuận cổ họng, rất nhanh đến phiên ngươi.”

“Ân.” Quý Trạch An tiếp nhận, uống một hơi, lại đưa chai nước qua.

Thủy Du Dương nhìn thái độ hai người một bộ không coi ai ra gì, có chút căm tức, bão nổi cũng không phải, hắn chính là càng thêm muốn có được Du Dịch, càng thêm nghĩ đến ngày nào đó có được Du Dịch nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Quý Trạch An, cùng với bộ dáng bị hắn dẫm dưới chân vĩnh viễn không thể xoay người. Nghĩ đến cái tiểu quỷ làm kẻ chạy cờ cư nhiên tại trong 《 đăng tiên 》của đạo diễn Hoàng Dật Dương sắm vai một cái nhân vật trọng yếu hắn liền nhịn không được thượng hoả, nguyên bản hắn cho rằng cậu cũng chỉ là một cái tiểu nhân vật không thu hút, không nghĩ tới cậu cư nhiên chiếm được nhân vật Khổng Ngọc Tiêu cái nhân vật phản diện xuyên suốt toàn văn kia, rõ ràng hắn càng có tư lịch so với người nọ, cũng càng thêm ưu tú! Quả thực không thể chịu đựng!

Nhất định muốn phải đuổi Quý Trạch An ra khỏi đoàn phim! Như vậy đến lúc đó nhân vật Khổng Ngọc Tiêu liền sẽ không người nhận, hắn lại có cơ hội. Về phần có phải trọng điểm hay không, với hắn mà nói, ít nhất không phải Quý Trạch An hắn chán ghét diễn nhân vật kia. Thủy Du Dương híp mắt, nhìn Quý Trạch An, đối với bóng lưng của cậu cười cười, cười rất là không có hảo ý, bất quá vị trí hắn đứng đúng dịp, không có người nhìn thấy nụ cười của hắn. Thủy Du Dương nhớ rõ sau đó sẽ có một màn hắn cùng Quý Trạch An đánh nhau trong nước, bọt nước văng khắp nơi rất là dễ dàng tránh tai mắt của người khác, càng chưa nói tới còn có một đoạn cậu nằm ở trong nước, hắn bóp cổ của cậu một đoạn, khi đó làm chút tay chân gì đó… Thủy Du Dương cảm thấy ngẫm lại đều thực tốt đẹp.



Khổng Ngọc Tiêu quần áo hồng y đứng ở trong nước, vạt áo bị gió thổi đến bay loạn, dây cột tóc màu bạc phiêu đãng trên không trung, bị dương quang chiếu đến có chút lòe lòe sáng lên. Mặt nước vừa mới cao quá mắt cá chân của cậu, trong tay cậu nắm nghiêng trường kiếm hợp với mặt đất thành một cái góc độ. Trong hai mắt Khổng Ngọc Tiêu không có bất luận cái tình cảm gì, đồng tử tối đen phóng đại, không có sáng rọi, khóe môi nhếch lên như có như không mỉm cười, nhìn người đối diện giống như đang nhìn một người chết.

Hắn nói: “Liên Kỳ sư huynh, Liên Mạc sư huynh ngươi thích kề cận nhất không ở đây, hôm nay sẽ có ai cứu đến ngươi?”

Liên Mạc chính là danh hiệu tại sư môn của Khổng Mạc Tiêu ca ca Khổng Ngọc Tiêu, mà Liên Kỳ lại là tiểu sư đệ của Khổng Mạc Tiêu, hắn luôn thích kề cận Khổng Mạc Tiêu, đã từng một lần làm thân là thân đệ đệ của Khổng Mạc Tiêu Khổng Ngọc Tiêu rất là khó chịu, bất quá cậu chỉ là một người nương hào quang tài năng của ca ca mà ở lại làm đệ tử ký danh của sư môn, cậu chỉ có thể chịu đựng, vẫn luôn chịu đựng… Khổng Ngọc Tiêu chán ghét chia sẻ ca ca cùng người khác, cậu chỉ có một thân nhân duy nhất, chính là bên người ca ca luôn xuất hiện đủ loại cả trai lẫn gái, mỗi một người, mỗi một người đều có thể làm cậu phát cuồng.

Hôm nay, rốt cục không cần nhịn.

Nghĩ đến đây, Khổng Ngọc Tiêu, khóe miệng hướng về phía trước câu lên, cười rất là tà mị.

Bắp chân Liên Kỳ run run rẩy rẩy có chút nhịn không được, uy áp Khổng Ngọc Tiêu phóng ra làm hô hấp hắn có chút khó khăn, thân thể không khống chế được rung động. Nhưng hắn cắn răng đứng, Liên Kỳ biết mình chạy không thoát, các sư huynh sư tỷ đều không ở phụ cận, hắn nắm thật chặt kiếm trong tay, chỉ vì cầu một tia an ủi. Để hắn quỳ xuống cầu xin tha thứ là tuyệt không có khả năng, chính tà không đội trời chung! Khổng Ngọc Tiêu tự cam sa đọa thành ma tu, hắn mặc dù không địch lại, không thể thanh lý môn hộ, nhưng hắn sẽ không sợ hãi tử vong! Hắn tin tưởng chung quy có một ngày sư môn sẽ vì hắn báo thù!

Nhớ năm đó, một cái hài tử ngũ linh căn như Khổng Ngọc Tiêu nhận được hào quang đơn linh căn lôi hệ biến dị của Khổng Mạc Tiêu thành một phong đứng đầu đệ tử ký danh, lại có Khổng Mạc Tiêu che chở, cũng không bị ai khi dễ, tài nguyên cũng không ít. Khi đó Liên Kỳ hắn đã luyện khí tầng bảy, Khổng Ngọc Tiêu lại cả dẫn khí nhập thể đều khó. Sau Khổng Mạc Tiêu vì Khổng Ngọc Tiêu thu thập các loại thiên tài dị bảo giúp cậu tẩy đi linh căn thành hỏa mộc song linh căn, có thể trở thành luyện đan sư, tu luyện cũng dễ dàng. Cậu luyện khí tầng ba là lúc hắn đã trúc cơ thành công. Hiện giờ, hắn vẫn là Trúc Cơ kỳ, nhưng Khổng Ngọc Tiêu đã tiến vào kim đan có thể tùy ý nghiền áp hắn.

Liên Kỳ đương nhiên là không cam lòng, nhưng vậy thì sao.

Hắn một bên kéo dài thời gian, cái tay không có cầm kiếm kia một bên đặt ở sau lưng bấm pháp quyết, chỉ hy vọng có thể thành công thả tin tức này ra. Tất cả mọi người cho rằng Khổng Ngọc Tiêu là tại lúc trúc cơ bị thám tử ma tu lẻn vào môn phái bắt đi, ai cũng thật không ngờ Khổng Ngọc Tiêu nhưng cũng thành một ma tu, thậm chí tu vi không thấp.

“Liên Kỳ sư huynh, tại sao không nói? Ta rất là chờ mong di ngôn lâm chung của ngươi.” Khổng Ngọc Tiêu nhìn Liên Kỳ nở nụ cười, ngữ khí thục nhẹ làm Liên Kỳ nổi da gà, “A, ta biết ngươi đang vội vàng truyền tin tức đi ra ngoài, thời gian này làm sao phản ứng ta? Ta biết, ngươi vẫn luôn nhìn không được ta cái người luôn kéo chân sau ca ca này”

Cậu biết! Cậu biết mình đang làm cái gì! Hắn cư nhiên ngu xuẩn cho là mình có thể tránh đi mà cậu không biết!

Liên Kỳ mím môi, sắc mặt rất là không tốt.

Hắn cầm lấy kiếm đột nhiên vung lên hướng về phía Khổng Ngọc Tiêu, sau đó hắn bay siêu nhanh, muốn đánh bại cậu.

Khổng Ngọc Tiêu liền đứng ở trong nước như vậy không có trốn, cú bay này làm cậu ngã vào trong nước, làm chính mình ướt nhẹp nước, an tĩnh nằm ở trong nước, mở to mắt nhìn không trung. Đúng lúc này, Liên Kỳ cầm kiếm bay tới, một phen muốn sáp nhập trái tim Khổng Ngọc Tiêu. Khổng Ngọc Tiêu tự nhiên sẽ không để cho hắn dễ dàng thực hiện được, uy áp vừa mới thu hồi lần thứ hai thả ra, trong nháy mắt thả ra tất cả uy áp Kim Đan kỳ thuộc về chính mình, ép tới kiếm Liên Kỳ thiếu chút nữa rơi xuống, không duy trì đứng thẳng được, nửa quỳ tại trong nước.

Lúc này Khổng Ngọc Tiêu cười đứng lên từ trong nước, đá hắn một cước, làm hắn hảo hảo nằm ngang trong nước, đoạt lấy kiếm của hắn bỏ qua một bên, cắm ở trên vách núi đá. Cậu thu hồi trường kiếm, để vào trong đan điền, chậm rãi ngồi xổm người xuống, vươn ra móng tay có màu đen đặt tại cổ của hắn, nhìn hắn, lại cười, sau đó tại dưới con mắt phẫn hận của Liên Kỳ tăng lực, một chút lại một chút.

Mà như là trêu chọc Liên Kỳ, Khổng Ngọc Tiêu thu hồi uy áp, để Liên Kỳ thừa dịp, hai người đổi vị trí.

“Khổng Ngọc Tiêu, ngươi sơ suất!” Liên Kỳ cho rằng cảnh giới Khổng Ngọc Tiêu bất ổn lúc này mới bại lộ ra, hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ qua Khổng Ngọc Tiêu là trêu chọc hắn chơi.



Lúc này, cúi thấp đầu nhìn Quý Trạch An diễn Khổng Ngọc Tiêu, Thủy Du Dương cười có chút không phải diễn. Quý Trạch An biết Thủy Du Dương chờ chính là giờ khắc này, văn tự trên mặt hắn nói cho cậu biết người này vẫn luôn không có nhập diễn, cậu không biết hai người diễn lúc trước rốt cuộc là thế nào trong mắt người khác, chính là đạo diễn không có gọi dừng, cậu liền diễn cùng hắn. Hiện tại Quý Trạch An nằm ở trong nước, trên mặt hắn còn treo cười tà Khổng Ngọc Tiêu nên có, nhưng Thủy Du Dương tựa như bị Khổng Ngọc Tiêu ảnh hưởng cũng đột nhiên lộ ra một cái cười tà, hắn hung hăng bóp cổ Quý Trạch An, làm Quý Trạch An nằm ở trong nước bắt đầu không thở nổi, ánh mắt Quý Trạch An trừng lớn, một bàn tay nắm ở tại trên cổ tay hắn. Quý Trạch An bắt đầu thiếu dưỡng khí, thanh âm có chút biến điệu, cậu thấp giọng cả giận nói: “Ngươi sao lại…”

Quý Trạch An thật không ngờ người này to gan như vậy, cư nhiên tại trước mắt bao người bóp cổ của cậu, tuy rằng đây là nguyên bản nội dung vở kịch có một đoạn, bất quá kia đều là làm dáng, cậu hiện tại cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, chân cậu vừa đạp muốn đi đá Thủy Du Dương.

Đạo diễn cũng phát hiện sự tình không đúng, vội vàng gọi dừng, “Ca! Các ngươi đang làm cái gì! Kịch bản là viết như vậy sao! Không nghĩ diễn liền cút trở về cho ta!”

Mà Du Dịch đã sớm vọt tới, một tay mang theo Thủy Du Dương quăng đi vội vàng nâng Quý Trạch An trong nước dậy, vỗ về lưng cậu giúp cậu thuận khí.

Lúc này tất cả mọi người nhìn ra không được bình thường, đạo diễn liền càng phát hỏa, “Thủy Du Dương không diễn kịch liền cút trở về cho ta, ngươi đây là muốn gϊếŧ người tại đoàn phim ta sao! Ngươi có biết diễn là có ý gì sao! Còn muốn ta đến dạy ngươi cái này sao!”

Hoàng Dật Dương một khi đụng đến sự tình công tác liền thập phần nóng nảy, lúc này liền nói không lựa từ, ở bên cạnh hắn đều là lão nhân, biết tính cách của hắn, cũng không có nghĩ nhiều. Chính là nhìn ánh mắt Thủy Du Dương có chút không tốt, nhất là Hề Ngữ Yên ở bên cạnh chờ chuẩn bị lên sân khấu, nàng sẽ không cho rằng Thủy Du Dương là nhập diễn quá thâm, cái này nàng vẫn là có nhãn lực, chính là không biết Quý Trạch An sao lại trêu chọc người này, một cái diễn viên nửa mùa còn muốn nương nội dung vở kịch khi dễ người mới.

Thủy Du Dương thật vất vả đứng lên từ trong nước, nghe đạo diễn nói cũng không có đặc biệt kích động, hắn đã hỏi thăm rõ ràng tính cách Hoàng Dật Dương trước, thời điểm người này buồn bực cái gì cũng có thể nói, nhưng hắn không mang thù, cho nên hắn vội vàng xin lỗi, “Xin lỗi, Hoàng đạo, ta chỉ là nhập diễn rất sâu…”

Hề Ngữ Yên biết Thủy Du Dương chính là lấy cái lí do này thoái thác, ngồi ở một bên cười nhạo một tiếng.

Ngược lại Du Dịch đỡ Quý Trạch An đứng ở trong nước, nhìn cậu suyễn khí hô hấp, đỡ cậu chuẩn bị lên bờ.

Du Dịch biết nếu là Thủy Du Dương có ý định chỉnh tiểu hài tử, tình huống vừa rồi liền sẽ phát sinh lần thứ hai, lần thứ ba…

Trong ánh mắt hắn nổi lên lệ khí, ngăn trở thân thể Quý Trạch An trong một bàn tay, từ ngón tay thả ra một cỗ âm sát khí chạy về phía Thủy Du Dương.

Ngay tại trong nháy mắt Du Dịch đỡ tiểu hài tử đứng ở trên bờ, đang cùng đạo diễn cùng với đoàn phim nhân viên giải thích Thủy Du Dương đột nhiên một đầu ngã quỵ đến trong nước.

“Phù phù” một tiếng lớn, trên mặt nước nổi lên bọt nước.