*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gần đây, đám Tử Thần Thực Tử đang ngầm truyền tai nhau: Lucius Malfoy không còn được Chúa Tể Hắc Ám coi trọng nữa. Không chỉ bị phái đến Transylvania xa xôi hoang vắng, ngay cả những cuộc họp của Tử Thần Thực Tử tại phủ Malfoy cũng ít dần. Những chuyện này đều không sai, nhưng trừ Lucius Malfoy, không một ai biết chính xác lão ở đâu. Trên thực tế, lão đang ở trong chính phủ nhà mình, nhưng đến cả vợ con lão cũng đều không hay biết, thậm chí còn tìm đủ mọi cách tránh lão càng xa càng tốt. Không sai, hiện giờ lão không phải là chồng, là ba của gia đình Malfoy, mà là vị Chúa Tể tối cao – Chúa tể Voldemort.
Malfoy cảm thấy đây chẳng phải là việc tốt đẹp gì. Đương nhiên, đóng giả Chúa Tể Hắc Ám thì mọi sự đãi ngộ đều vô cùng tốt – từ phòng ngủ đến đồ ăn. Ngay cả trước kia lão cũng chưa từng dám tiếp đãi Chủ nhân của mình không chu đáo. Có điều, khi chính bản thân lão được hưởng sự đãi ngộ đặc biệt này, lão lại vô cùng lo sợ, bất an, không có tâm trạng đâu mà hưởng thụ, chỉ sợ một ngày nào đó bị bại lộ thì lão sẽ khó mà giữ được cái mạng nhỏ của mình. Chúa Tể Hắc Ám là một vị trí vô cùng nguy hiểm. Đúng là Ngài có rất nhiều tùy tùng [không tính đến chuyện đám tùy tùng đó có trung thành hay không], nhưng kẻ thù cũng nhiều không kém, ai mà biết được lúc nào sẽ có người tìm đến muốn gϊếŧ Ngài! Hơn nữa lão không phải Chúa Tể Hắc Ám chân chính, một người đóng giả Chủ nhân như lão làm gì có được pháp thuật cường đại để bảo vệ mình như Ngài ấy đâu.
Khi Chúa Tể Hắc Ám cho vời một mình lão tới, lão còn vô cùng vui mừng. Kết quả, vừa nghe xong mệnh lệnh của Ngài – thế vai Chúa Tể Hắc Ám trong bốn tháng, nói với bên ngoài rằng lão được điều đến Transylvania, không được nói cho ai biết sự thật – lão chỉ có thể khóc không ra nước mắt mà tiếp nhận.
Nói thật, Malfoy không thể học được phong thái của Chúa Tể Hắc Ám. Cũng may Chúa Tể Hắc Ám yêu cầu không cao, một vài cuộc họp gần đây Ngài cũng đều trở về chủ trì. Công việc của lão chỉ là ngồi cả ngày trong căn phòng sang trọng này giả vờ trầm ngâm, đến chạng vạng tối thì dẫn con rắn khổng lồ ra ngoài đi dạo. Gọi là đi dạo tức là lão đi quanh khuôn viên phủ Malfoy một vòng, còn Nagini thì tùy ý đi vào trong vườn cây um tùm, thỉnh thoảng thò đầu ra nhìn một cái.
Nhưng chỉ ngần ấy thời gian đi ra ngoài cũng đủ khiến Malfoy sợ đến chết khϊếp. Nagini là thú cưng của Chúa Tể Hắc Ám, đâu phải của lão! Người nói được Xà Ngữ là Chúa Tể Hắc Ám, cũng không phải lão! Đã không biết bao nhiêu lần lão tận mắt chứng kiến Chủ nhân ‘thưởng’ thuộc hạ làm việc không tốt cho con rắn đó! Lão từng tưởng rằng làm việc cùng với Người Sói đã là đáng sợ nhất rồi chứ, nhưng giờ lão có thể khẳng định chắc chắn, không có một công việc nào nguy hiểm hơn là đóng giả Chúa Tể Hắc Ám đi dạo với một con rắn!
Nguyên nhân quan trọng nhất là, Malfoy nghi ngờ: nếu lão không làm tốt chuyện này, có phải kết cục chính là cái miệng rộng kia đang đợi lão? Rõ ràng từ khi Chúa Tể Hắc Ám khôi phục diện mạo tới nay, Ngài chưa từng một lần hòa nhã với lão. Tình cảnh của lão hiện giờ thật sự là vô cùng nguy hiểm!
Cho nên, buổi sáng trước năm mới hai ngày, khi Malfoy vừa mở mắt, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, quả thật lão đã xúc động đến suýt khóc lớn. Chúa Tể Hắc Ám chân chính đang ngồi trên chiếc ghế bành dài trong phòng, lơ đãng khơi ngọn lửa trong lò sưởi âm tường. Khơi từ xa, không dùng đũa phép.
“Chủ nhân!” Malfoy lập tức lăn xuống giường, “Ngài đã trở lại.”
Tầm mắt Voldemort vẫn chuyên chú nhìn ngọn lửa trong lò. “Lucius, tính cảnh giác của ngươi thật kém.” Hắn giơ một ngón tay lên, “Có người đột nhập vào trong phòng ngủ của ngươi mà ngươi chẳng hề phát hiện ta. Ta phải nói, ngươi có thể sống được đến bây giờ thật sự là kỳ tích.”
Nếu lão đúng là Chúa Tể Hắc Ám, chỉ cần một phút đồng hồ thôi cũng đủ để lão bị gϊếŧ chết mười lần rồi. Malfoy lau mồ hôi lạnh trên trán, sáng suốt biết không nên phản bác lời Chủ nhân: “Là thuộc hạ không cẩn trọng.” Lão dừng một chút, lại mở miệng hỏi, giọng nói giấu giếm mong chờ: “Nếu Chủ nhân đã trở lại, thuộc hạ có cần…”
“Ngươi vẫn tiếp tục.” Voldemort chặt đứt hy vọng của Malfoy. “Việc còn chưa xong…” Chúa Tể Hắc Ám vẫn nhìn ngọn lửa, gần như thì thầm, dù sao Malfoy tuyệt đối không hy vọng nửa câu sau là nói với lão. “Tính ẩn náu của phủ Malfoy thế nào?”
Malfoy mừng rỡ vì Chúa Tể Hắc Ám không có nói tiếp nửa câu kia mà đổi sang vấn đề khác. “Xin Chủ nhân yên tâm. Gia tộc Malfoy đã chuẩn bị vô cùng chu đáo. Thậm chí đã dùng tới hệ thống phòng ngự, đảm bảo tuyệt đối an toàn.” Việc liên quan đến tính mạng mình, dù có thế nào lão cũng tuyệt đối không dám lơ là.
“Thật sao?” Voldemort trầm ngâm, trên mặt không chút cảm xúc.
Malfoy đoán không ra suy nghĩ của hắn, thấp thỏm đứng khom người ở đó chờ hắn lên tiếng nói tiếp.
Cuối cùng Voldemort cũng mở miệng: “Được rồi, lui xuống đi.”
Malfoy lên tiếng đáp rồi lui xuống căn hầm bí mật trong phủ. Nếu Chúa Tể Hắc Ám đã nói phải tiếp tục, thì lão vẫn chưa thể xuất hiện trước mặt người khác được. Nghĩ đến việc vẫn phải tiếp tục ‘đi dạo’ với con rắn khổng lồ dài hơn mười thước Anh, Malfoy liền rùng mình. Không nói đến chuyện thời gian trước Chúa Tể Hắc Ám có việc phải làm, không có mặt ở đây, lại muốn ổn định lòng người, nhưng tại sao bây giờ vẫn muốn lão tiếp tục đóng giả Ngài? Malfoy không giải thích được.
Đầu tháng ba. Từng chùm hoa tần bì (1) nở rộ, ngọn cây dương (2) cũng đã nảy mầm xanh biếc – mùa xuân đã đến rồi. Mặc dù ở phía tây quận Wiltshire, London, thời tiết cũng chẳng ấm lên là mấy, nhưng mọi người đều có thể dễ dàng phát hiện sự chuyển mùa này.
Harry và Hermione đã vòng quanh nơi nay hai, ba tháng nay rồi. Tấm bản đồ Rold để lại cho tụi nó vô cùng chi tiết, nhưng lại không có những lá chắn và cạm bẫy pháp thuật mà gia tộc Malfoy bố trí bên ngoài phủ. Trừ bỏ những bùa chú đuổi Muggle, Chống Độn thổ thông thường, lớp ngoài cũng còn có cả thần chú Hiện hình nữa [chính là rừng cây rậm rạp bên ngoài], trong rừng nuôi rất nhiều khỉ và ếch [ suýt chút nữa bọn nó đã bị đám động vật này nhá lên ánh sáng cảnh báo từ đám mủ trên đầu và cả từ cái miệng đầy răng nữa!], cuối cùng còn có cả tá đầm lầy đầy rêu được che giấu rất tài tình [đầm lấy phân bố rất dày, trong một lần không may, Harry đã bị lún đến nửa người].
Lúc mới đi vào, Harry và Hermione còn tưởng rằng nhất định lần này cũng dễ dàng như hai lần trước đó, nhưng sự thật là khó khăn hơn rất nhiều. May mà một người gì-cũng-biết, một người lại dũng cảm, lâm nguy không sợ hãi, cho nên hai đứa bọn nó mới từng chút từng chút đi gần tới phủ nằm sâu bên trong. Trên thực tế, Harry cảm thấy đây là một thành tích đáng nhắc tới – nếu không phải cuối cùng gặp một lớp màng chắn mà chúng nó dùng đủ mọi cách cũng không thể xuyên qua được, thì nó sẽ càng vui mừng hơn.
“Không có cách nào cả. Lớp chắn này thật sự là không có sơ hở.” Hermione nhìn vào phủ Malfoy qua lớp lá chắn vô hình. Bọn nó đã có thể nhìn thấy những tòa nhà đỉnh nhọn sừng sững giữa trời chiều, trên nền bầu trời đang dần tụ kín mây đen.
Harry thử đưa tay chạm vào cánh cửa sắt màu đen trước mặt. Nó có thể nhìn thấy đường xe chạy thẳng tắp vào bên trong, có thể nhìn thấy hàng rào cây lay động hai bên con đường, thậm chí nhìn thấy cả ánh sáng từ trong căn nhà hắt ra qua lớp kính hình thoi, nhưng đến cả cửa sắt ngay trước mặt, nó cũng không sao chạm vào được, giống như có một lớp không khí vô hình ngăn cách vậy.
Ngay trong khi bọn nó đang không tìm được cách nào, chợt có người xuất hiện bên ngoài ở con đường nhỏ đi vào phủ Malfoy. Ven đường đều là những hàng rào cây cao đến nửa thân người, cho nên khi Harry và Hermione nghe được tiếng áo choàng ma sát với hàng cây đã vội vàng lén chạy tới hướng đó. Hai đứa vội vã chạy tới, đến gần cửa cũng không dừng lại. Dù Harry vẫn không thể nào đi qua được cánh cửa sắt lúc này đang biến đổi hình dạng ngay trước mặt bọn nó, nhưng ít nhất nó cũng đã qua được lớp lá chắn vô hình kia.
Sau khi hai Tử Thần Thực Tử đi vào bên trong, Hermione nhỏ giọng nói: “Mình biết rồi, là Dấu Hiệu Hắc Ám. Chỉ người nào có Dấu Hiệu Hắc Ám mới có thể tự đi vào.”
Harry cũng đã nghĩ đến điểm này. “Bọn chúng Độn thổ thẳng đến đây, chứng tỏ bùa Chống Độn thổ cũng không có tác dụng với Tử Thần Thực Tử.”
Sau khi hai đứa bọn nó rời Hẻm Xéo liền hủy Chiếc Cúp Trường Sinh Linh Giá. Bọn nó đã đoán ra được sáu Trường Sinh Linh Giá: nhẫn, mặt dây chuyền, cuốn nhật kí, chiếc cúp, vương miện, con rắn, cũng đã tiêu diệt được hai cái. Bọn nó vẫn chưa tìm ra được chiếc vương miện ở đâu, cho nên quyết định đi gϊếŧ con rắn trước. Muốn gϊếŧ được Nagini thì phải đến gần Voldemort, mà bọn nó đã biết Voldemort thường họp mặt Tử Thần Thực Tử ở phủ Malfoy. Sau hai, ba tháng vượt qua đủ cạm bẫy, cuối cùng bọn nó cũng đến gần được với mục tiêu. Nhưng khi mục tiêu đã ở ngay trước mặt rồi, bọn nó lại không thể tiếp cận. Bọn nó biết tạo ra Dấu Hiệu Hắc Ám bằng cách nào bây giờ? Chẳng lẽ đã đến bước cuối cùng rồi lại phải buông xuôi sao?
Trên trời, mây đen càng lúc càng nhiều, có lẽ sắp mưa to. Harry và Hermione bàn bạc một hồi, quyết định tạm thời nghỉ ngơi qua đêm nay, ngày mai lại tiếp tục tìm cách. Bọn nó chọn chỗ có tường vây, bên cạnh là một bụi cẩm tú cầu rậm rạp đang khoe nụ. Vẫn như phân công thường ngày, đêm nay đến phiên Hermione nghỉ ngơi, nhưng cô bé không muốn ở trong lều mà đi ra phía ngoài cửa, nghiên cứu tấm bản đồ với Harry.
“Không sai, vị trí rất chính xác.” Harry vừa nói vừa dùng đũa phép chỉ một điểm trên bản đồ. Bọn nó đã tới được phủ Malfoy.
Tầm mắt Hermione từ bản đồ chuyển lên, do dự nhìn nó, dường như muốn nói gì đó lại không dám.
Harry vẫn cúi đầu, không muốn đối diện với cô bé. Nó biết cô bé muốn nói chuyện gì: Nếu Rold có ở đây, biết đâu anh ấy đã có cách xâm nhập vào được. Nhưng lời này nói ra có ích gì đâu, người cũng đã đi mất rồi, ngay cả một câu chào tạm biệt cũng không có, chỉ để lại cho chúng nó một tấm bản đồ này. Anh ta tự rời đi, anh ta đã dự định từ trước, nhưng lại không hề nói với bọn nó. Harry không thể đè nén cảm giác như bị người ta lừa gạt, nhưng không hiểu sao cũng có cảm giác chuyện này nó đã đoán trước được.
Sau khi Rold biến mất, Harry im lìm suốt một thời gian dài. Nó không biết phải nói gì, cũng không biết nên nói gì. Hermione thấy nó khác thường, phản ứng cũng từ kinh ngạc chuyển thành lo lắng, cuối cùng là nghi ngờ có phải giữa nó và Rold có phải đã nảy sinh quan hệ gì không. Bởi vì cô bé tìm đủ mọi cách để Harry có thể lấy lại được tinh thần, nhưng không có tác dụng. Cuối cùng cô bé bùng nổ, giận dữ mắng nó như đang bị thất tình vậy, hơn nữa còn giống như bị người ta bỏ rơi, Harry cũng không hề phản bác, vẫn im lặng như thế.
Trong khi hai người bọn nó đang ngồi đối diện, nhìn nhau không nói gì, phía bên trong cổng sắt chợt truyền ra tiếng động. Harry đứng phắt dậy, nhét tấm bản đồ vào trong túi. Xuyên qua rặng cây, nó nhìn thấy chân người kia trước, rồi đến toàn bộ thân người. Harry chỉ nhìn được nửa khuôn mặt, nhưng thế đã đủ rồi – dáng đi đặc biệt như thế, còn cả người bên cạnh đang cúi đầu không ngừng dạ vâng đã chứng minh được thân phận người này.
Harry lập tức rút ra đũa phép, cảm giác trái tim mình đập càng lúc càng dữ dội. Nó bắt đầu ý thức được, khoảng cách giữa nó và hắn gần như vậy. Bên cạnh hắn chỉ có một Tử Thần Thực Tử… Nó không thể đi qua được cánh cổng, nhưng thần chú thì có thể… Không phải lúc này chính là một cơ hội rất tốt sao? Nếu gϊếŧ được Voldemort trước, đám Tử Thần Thực Tử chắc chắn sẽ như rắn mất đầu… Nhiều ngày nay, nó luôn phải đối mặt với nguy hiểm rình rập, tính mạng bị uy hϊếp, thần kinh luôn ở trong trạng thái căng thẳng, mệt mỏi. Thời tiết lạnh giá, đồ ăn lại thiếu thốn. Nó vốn tưởng hôm nay sẽ được một đêm nghỉ ngơi trước khi suy tính kế hoạch tiếp theo, nhưng nó lại nhìn thấy Voldemort ở ngay trước mặt… Lý trí bị lấn át, nó chỉ muốn chấm dứt tất cả ngay bây giờ.
“Hermione, mau thu dọn lều trại.” Miệng lưỡi Harry khô khốc, chính bản thân nó cũng không ý thức được mình đang làm gì. Nó hơi khom người, xuyên qua khoảng cách giữa tán cây nhắm thẳng bóng người màu đen kia.
“Avada Kedavra!”
Một tia sáng xanh lè xuyên qua qua tán cây. Voldemort vẫn đang nghiêng mặt dặn dò Tử Thần Thực Tử kia, những tưởng đã trúng đích… Lòng bàn tay Harry ướt đẫm mồ hôi…
Nhưng ngay trong khoảng khắc đó, một vật gì đó chợt từ mặt đất vươn lên, há to miệng, nuốt lấy tia sáng xanh. Thần chú đánh thẳng vào miệng con rắn, nó ngửa đầu ngã vật xuống đất, gây ra tiếng va chạm rất lớn
Harry nhận ra vật kia chính là Nagini. Nó vẫn luôn ở bên cạnh Voldemort, nhưng bị bụi cây rậm rạp che khuất, cho nên Harry không nhìn thấy. Nó đang định phóng thêm một thần chú nữa, nhưng Voldemort đã quay đầu nhìn thẳng chỗ nó. Hắn nhìn xuống con rắn dưới mặt đất, sau đó nhìn thẳng tới hàng cây chỗ Harry đang trốn phía sau.
“Không ổn rồi! Đi, đi mau, Harry!” Hermione đã nhận ra có rất nhiều người đang đuổi tới chỗ bọn nó hòng muốn bắt được Harry Potter. Harry vốn vẫn cứng đầu thực hiện ý định của mình, nhưng đột nhiên một giọt rồi một giọt nước cực lớn rơi trên mắt kính của nó, tạo thành một màn nước, che đi tầm nhìn của nó. Mưa lạnh lẽo rơi trên chóp mũi khiến Harry dần lấy lại được lý trí. Sau đó nó phát hiện tiếng động vừa rồi bọn nó phát ra đã thu hút không biết bao nhiên Tử Thần Thực Tử, vô số bóng áo choàng đen Độn thổ đến chỗ nó.
Nhưng người kia lại như không để ý. Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn con rắn nằm chết ngắc trên mặt đất. Bầu trời đen ngòm đột nhiên vang lên tiếng sấm ù ù. Rồi một tia sét sáng chói rạch ngang bầu trời, chiếu lên khuôn mặt tái nhợt kia. Ngay tại khoảnh khắc Harry bị Hermione kéo Độn thổ, đó là cảnh tượng cuối cùng nó nhìn thấy.
Cùng lúc đó, Harry cảm thấy vết thẹo trên trán truyền đến cảm giác bỏng rát đã lâu không có. Từng cảnh tượng lướt qua trong đầu nó: Hồ nước đen… Căn nhà của dòng họ Gaunt… Hầm bạc của Bellatrix… Trường Hogwarts… Harry đau đớn đến muốn chết đi, tay chân run rẩy, mồ hôi lạnh hòa cùng nước mưa. Nhưng nó vẫn ý thức được nơi mấu chốt mà nó nhìn thấy, “Hogwarts… Vương miện ở Hogwarts!”
Editor chú thích:
(1) Cây tần bì: là cây gỗ lớn bản địa của Châu Âu, rụng lá theo chu kỳ. Cây có thể cao đến 46m, đường kính lên đến 3,5m, vỏ cây màu xám nhạt, chồi lá hình nón màu đen, lá hình trứng màu xanh, có từ 7-13 lá nhỏ. Hoa tần bì màu tím đậm, không có cánh hoa, thụ phấn nhờ gió.hoa tần bì
(2) Cây dương: nguyên văn Populus là một chi chứa các loài cây thân gỗ với tên gọi chung là cây dương. Nhánh dương Populus phân bố chủ yếu trong khu vực ôn đới lạnh và trong vòng cực cận Bắc cực cũng như các núi cao xa hơn về phía nam.
lá cây dương