Lâm lão phu nhân mặt mũi hiền lành, mặc một bộ Phúc Thọ tím xếp ly, mái tóc hoa râm được chải cẩn thận, thoạt nhìn vô cùng nhanh nhẹn.
Lâm Huệ đi đến đỡ lấy bà: “Tổ mẫu, sao tổ mẫu cũng đến đây vậy? Có phải phụ thân tới cùng ngài không? Con không sao mà, thái y cũng nói không có bệnh gì cả.”
“Nhưng ta vẫn lo lắng cho con!” Lão phu nhân quan sát nàng, thấy sắc mặt nàng hồng hào, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, “Vẫn phải tận mắt thấy con mới yên tâm. Con khỏe mạnh vui vẻ là ta như uống thuốc an thần rồi.”
Lâm Huệ cười rộ lên, sau đó nhìn sang Lâm Hạm: “Nhị muội, cảm ơn muội đã cùng tổ mẫu đến thăm ta.”
Nghe giọng điệu nàng bình thản, lão phu nhân rất mừng, thầm nghĩ bà biết ngay mà, dù sao cháu gái cũng là tiểu thư khuê các, làm sao lại không hiểu chuyện như lời con trai nói được. Giờ mẹ đẻ Lâm Hạm cũng đã mất, còn có thể thù oán gì nữa?
Thật ra Lâm Huệ là không thèm để ý đến Lâm Hạm, giống như khi cha cô ngoại tình, cô cũng chỉ hận cha mình, còn người phụ nữ kia, cô không hề có hứng thú tìm hiểu.
Cho nên cô sẽ không hận Lâm Hạm như nguyên chủ, cùng lắm chỉ chán ghét thôi. Nhưng vì được dạy dỗ nhiều năm, nên cô rất giỏi che giấu cảm xúc, không điên cuồng hãm hại Lâm Hạm như trong sách.
Đích tỷ đoan trang hòa nhã, mặc một chiếc áo đơn xanh nhạt, kết hợp với váy vàng mật ong, trông hệt như một tiểu cô nương thanh lệ chưa xuất giá. Nhưng ánh mắt nàng không hề yếu ớt, mà tươi cười đến rạng rỡ. Lâm Hạm thầm giật mình, sao thái độ của nàng thay đổi nhiều vậy? Rõ ràng lúc trước thấy mình, màng còn tỏ ra rất oán hận, nếu không có mặt phụ thân, thì chắc đã lao đến ngắt tai mình rồi.
Kiếp trước cũng do Lâm Huệ tìm đủ mọi cách làm khó dễ, nàng ta bất đắc dĩ phải bỏ nhà đi, vì thế mới gặp phải Đoan vương rồi bị hắn chiếm đoạt, nuôi dưỡng nàng ta như ngoại thất, về sau nang ta lại bị kẻ khác độc chết.
Nay sống lại, nàng ta đã suy nghĩ thông suốt, phụ thân phụ bạc mẫu thân, nên vốn mợ mẹ con nàng ta, vậy thì sao nàng ta phải ngu ngốc cự tuyệt sự che chở của phụ thân chứ? Nàng ta nên làm nhị tiểu thư Lâm gia, mượn cái nhà này để tìm một tấm chồng tốt, như vậy mẫu thân trên trời có linh thiêng mới có thể an lòng.
Lâm Hạm gật đầu: “Tỷ tỷ khách sáo, tổ mẫu thương tỷ nên ở nhà rất nhớ tỷ, muội cũng rất lo, nên năn nỉ tổ mẫu được cùng đến đây, mong tỷ tỷ chớ trách muội đường đột.”
Lâm Huệ đỡ lão phu nhân vào nhà, “Sao có thể như vậy? Là tỷ tiếp đãi mọi người không chu toàn mới phải, để tỷ bảo nhà bếp đi chuẩn bị…”
Lão phu nhân vỗ vỗ tay của nàng, “Ôi chao, không cần, ta chỉ là đến thăm con một chút thôi, không ở lại dùng cơm đâu. Cháu dù đã đỡ thì sức khỏe vẫn còn yếu, không cần tiếp ta, ta về ngay thôi.”
Lâm Huệ cũng không níu kéo.
Ung vương phủ cực kỳ cao quý, từng đồ vật trang trí trong phòng đều cầu kì công phu, đến cả cửa sổ cũng khảm ngọc.
Lâm Hạm nhìn quanh một vòng, mà nhớ tới gian viện nhỏ mình bị giam kiếp trước, khi đó thủ vệ đồn rằng Lâm Huệ sống như góa chồng, không chịu đựng được nên thông da^ʍ với người khác, sau đó xảy ra nhiều chuyện rồi nhảy lầu tự vẫn. Thế nên dù Ung vương phủ có xa hoa phú quý thì sao chứ? Đích tỷ này của nàng ta cũng có được ung vương yêu thích tí nào đâu.
Nghĩ cũng thương cảm thấy Lâm Huệ, tính ra, cũng chỉ một hai năm nữa nàng sẽ chết thôi, nàng ta cần gì phải khó dễ Lâm Huệ làm gì?
Lâm Hạm lắc đầu.
Lâm Huệ vừa thấy vẻ mặt của tiểu cô nương này, đã hiểu ngay nàng ta đang suy nghĩ gì, thầm nghĩ lúc này e là sẽ làm thứ muội này thất vọng rồi.
Dù cho Ung vương không chạm vào nàng, nàng cũng sẽ không làm chuyện bây bạ. Đàn ông là thứ có thể thay đổi bất cứ lúc nào, có gì phải cưỡng cầu? Nàng độc thân một mình hai mươi bảy năm qua, sống vô cùng tốt, nên chẳng cần thứ gọi là tình yêu.
Lâm Huệ nâng ly trà lên, chậm rãi uống một ngụm.
Lão phu nhân nhắc tới Cố thị- chị dâu nàng: “Đại tẩu con vốn cũng muốn đến, nhưng Hoán nhi quấn lấy nó không buông, nó sợ Hoán nhi đến đây sẽ ồn ào quấy rầy đến con, hơn mới không đi.”
Cả Lâm gia, chỉ có lão phu nhân là bao dung nguyên chủ nhất, còn anh chị dâu nà sau này đều đứng về phía Lâm Hạm, đương nhiên, cũng là do nguyên chủ bị viết quá sai lệch, khiến ai ai cũng ghét cay ghét đắng. Lâm Huệ mỉm cười: “Bệnh của con không đáng ngại, tổ mẫu và mọi người chớ lo lắng không yên như thế.”
Lão phu nhân cười rộ lên, nhìn nàng rồi đột nhiên hỏi: “A Huệ, có phải điện hạ bề bộn nhiều việc lắm không?”
“Dạ, cứ đi sớm về trễ suốt.” Lời này chỉ để bao che cho thằng nhãi con kia, hoàng đế chuyên gia hãm hại con gái nhà người ta, lại rất thương đứa con trai này, chỉ giao cho hắn chút chuyện ở hộ bộ. Thế nên so với Đoan vương và Định Vương, quyền hạn trong tay Mục Liễn không đáng là gì.
Lão phu nhân ừm một tiếng, rồi lại hỏi: “Điện hạ có tốt với con không?” Nhớ hôm về lại mặt, sắc mặt cháu gái rất tệ, lời nói cử chỉ của hai vợ chồng cũng không hề thân thiết.
Hôn nhân mà không có tình dục thì…
Lâm Huệ không thể làm gì khác hơn là nói dối cho qua: “Rất tốt ạ, điện hạ là một người rất tốt.”
Tuy Lâm Huệ đồng cảm với nguyên chủ, nhưng cũng không hề ghét Mục Liễn. Dù sao người ta có bệnh thật chứ không phải cố ý, nói ra thì thật đáng thương. Mặt mũi đẹp như vậy mà không thể yêu thương, hoàn toàn khác với kiểu không muốn chủ động yêu thương của cô.
Lâm Hạm ngồi ở bên cạnh khẽ nhếch môi, thầm nghĩ đích tỷ này thật biết ngậm bồ hòn làm ngọt, có nỗi khổ mà nói không nên lời.
Lão phu nhân thấy nàng cười tươi tắn, không giống đang nói dối, bèn yên tâm phần nào.
Bị hai người họ làm phiền nên Lâm Huệ phải hoãn kế hoạch đi ngâm nước nóng lại, đành để ngày khác tính sau.
Sắc trời tối dần.
Mục Liễn rời khỏi hộ bộ, bởi vì phải xem công văn hồ sơ từ trưa tới giờ nên hơi mệt, bèn nhắm mắt nghỉ tạm trong kiệu.
Không biết ngủ quên từ lúc nào mà lại nằm mơ.
Đến khi tới cửa viện vương phủ, kiệu phu rơi kiệu. Từ Bình nhẹ nhàng giở tấm màn lam đậm lên, mà Mục Liễn vẫn không tỉnh giấc. Y thò đầu vào nhìn, thấy chủ tử hình như đang ngủ, mới thấp giọng gọi: “Điện hạ… Điện hạ.”
Nghe tiếng gọi, Mục Liễn lập tức mở mắt, vẻ mặt cực kỳ quái lại.
Từ Bình hơi sửng sốt: “Điện hạ?”
Mục Liễn khoát khoát tay. Hắn cảm thấy tim đập dữ dội, vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ hoàn toàn.
Từ sau khi cưới Lâm Huệ, hắn bỗng dưng bắt đầu gặp những giấc mơ không giải thích được. Ngay vừa rồi, hắn lại mơ thấy nằm cạnh bên Lâm Huệ, nàng mặc một chiếc yếm hồng nhạt, bên trên thêu một đóa hoa lê trắng tuyết, tay nàng bị một miếng vải đỏ cột chặt, nhưng nàng như chẳng hay biết mà ngủ rất say… Hắn cúi đầu, chẳng biết định làm gì…
Kết quả bị Từ Bình đánh thức.
Mấy ngày trước, hắn vẫn không tin chuyện mộng mị, nhưng hôm trước Lâm Huệ lại bị y như trong mơ, nắm cánh tay hắn nói đau tim, hắn kìm lòng không được bế nàng lên.
Mục Liễn cau chặt mày, rốt cuộc hắn bị bệnh gì quái quỷ gì thế này, còn Lâm Huệ, nàng có vấn đề gì chẳng?
Nghĩ kỹ lại, nàng đúng là rất bất thường.
Thứ nhất, thái y nói nàng không có bệnh, nhưng nàng lại đau đến ngất xỉu. Thứ hai, đêm đó hắn đến xem thì thấy, Lâm Huệ mang đến cho hắn một cảm giác rất khác lạ.
Mục Liễn ngồi trong kiệu suy đi nghĩ lại, sau khi đi xuống thì trực tiếp đến thượng phòng.
Lúc này, Lâm Huệ đang ăn cơm chiều, nghe nói Mục Liễn tới, cô hơi giật mình, thấp giọng hỏi: “Không nhìn lầm chứ?”
“Không nhìn lầm đâu ạ, đã đến trong viện rồi!” Phương ma ma nâng nàng dậy, “Vương phi, điện hạ chắc tới để dùng bữa cùng vương phi đấy.”
Ngoài dự đoán của Lâm Huệ, khi nàng ra tới cửa, quả nhiên thấy Mục Liễn đang đi tới. Hắn mặc áo bào xanh nhạt, như ẩn như hiện trong bóng đêm, dần dần gần, mới lộ rõ dung mạo như ánh trăng, ôn hòa nhẹ nhàng nhưng lại mang cảm giác lạnh lùng.
Lâm Huệ chỉ sợ run trong chốc lát, rồi lập tức tiến đến.
Phương ma ma nhân cơ hội nói: “Điện hạ đã dùng cơm chưa ạ? Có muốn ăn ở chỗ này luôn không?”
Lâm Huệ thầm nghĩ, chắc chắn sẽ không.
Kết quả Mục Liễn lại đáp: “Được.”
Lâm Huệ kinh ngạc nhìn hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hơi sâu kín.
Lâm Huệ dời mắt trước: “Điện hạ, xin mời.”
Mục Liễn nói: “Nàng cũng ngồi đi.”
Vừa rồi cô chỉ mới ăn vài miếng cơm, hầu như chưa động đũa, thấy người đàn ông đối diện cầm chén đũa lên, bỗng nhiên cô cảm thấy không có khẩu vị gì nữa.
Chuyện này phát triển không giống trong sách, sao Mục Liễn lại đột nhiên đến ăn cơm cùng nàng thế này? Cuối cùng là có vấn đề chỗ nào vậy chứ? Tổng cộng bọn họ cũng chỉ nói với nhau hai câu, chắc sẽ không xuất hiện chuyện như trong thể loại tổng tài bá đạo chứ… kiểu ‘ây da, cô gái này thật thú vị’…
Lâm Huệ lập tức chết lặng.
Cầm chén suy nghĩ lung tung một hồi, nàng bèn nhìn sang Mục Liễn.
Hắn vẫn không nói chuyện, chậm rãi nhai nuốt, ăn uống rất nhã nhặn, biểu cảm trên gương mặt tuấn tú vẫn rất lạnh nhạt.
Có thể do mình quá lo lắng thôi, biết đâu chỉ vì nàng vô tình làm điều gì đó làm Ung vương hiếu kì. Thật ra cùng nhau ăn một bữa cũng không là gì, dù sao cũng là phu thê, sau này còn phải cùng phối hợp ứng phó với nhiều chuyện bên ngoài nữa, chẳng hạn như không thể nào từ chối chuyện vào cung được… Nghĩ đến thất hoàng tử kia, Lâm Huệ lại đau đầu.
Nhưng nàng lại chưa xem sách xong, không biết cuối cùng hoàng tử nào sẽ quang đăng đại bảo, có được hoàng vị.
Trong quyển truyện này, nam chinh là Tiêu Thời Viễn, nên có thể đó sẽ là vị hoàng tử mà Tiêu Thời Viễn thân cận, Lâm Huệ thầm đoán, Định Vương Mục Dã sao?
Nàng có vẻ thất thần, Mục Liễn liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt khẽ híp lại.
Tuy hắn không có hứng thú đối với phụ nữ, nhưng lúc cưới Lâm Huệ vẫn có tiếp xúc, ví dụ ngày cùng vào cung kính trà, và ngày cùng nàng về Lâm gia lại mặt… Hắn có cảm giác nàng bây giờ càng giống như Lâm Huệ trong mơ hơn.
Bất kể là ánh mắt, động tác hay thói quen nói chuyện.
Sau khi đau tim, tính tình nàng thay đổi sao? Nhưng thế sao hắn phải mơ thấy nàng? Mục Liễn đã đọc đủ mọi loại sách, vậy mà nhất thời cũng khó mà hiểu được.
Hai người im lặng ăn cơm, xong xuôi, Mục Liễn cũng không ngủ lại.
Phương ma ma rất sốt ruột, cuống quít nháy mắt với Lâm Huệ.
Nhưng Lâm Huệ làm bộ không nhìn thấy, bởi vì nàng không thể nào làm theo ý bà ta được. Nàng không thể chủ động dụ dỗ Mục Liễn, mà có khi làm sẽ còn bị hắn mắng cho té tát nữa.
Sau khi Mục Liễn đi, Phương ma ma mới nói: “Vương phi, người phải chủ động chứ!”
“Ta thật sự không làm được, ma ma, sau này nếu bà muốn níu kéo nữa thì tự mình mà mời gọi.”
Phương ma ma cảm thấy chắc Lâm Huệ đã bị Mục Liễn làm tổn thương tan nát con tim, nên sau khi bị bệnh một trận mới không muốn gần gũi với Mục Liễn nữa. Bà ta định vào cung bẩm báo hoàng thượng xem nên xử trí thế nào.
Lại nói, Mục Liễn đi ra thượng phòng thì bỗng nhiên sao Từ Bình: “Ngày mai người đến Thanh Vân quân một chuyến xem.”
Từ Bình vâng lệnh.
“Huyền Linh đạo trưởng rất thân với bản vương, ngươi hãy bí mật mới hắn tới đây.”
Từ Bình kinh ngạc, “Ơ? Điện hạ muốn mời đạo trưởng đến làm gì ạ?”
“Ngươi không cần biết, đi mời là được.” Hắn vừa nghĩ tới một khả năng – vương phủ có yêu ma quấy phá. Tuy hắn không tin mấy thứ này, nhưng từ xưa đến nay về trong sách vở có không ít chuyện ma quái,vì vậy nó có thể có thật trên đời, bằng không thì hắn không có cách nào giải thích nữa. Cho nên, hoặc là hắn trúng tà, hoặc là Lâm Huệ trúng tà. Mà trường hợp thứ hai có khả năng cao hơn, hẳn là nàng đã bị yêu ma nhập, nên thỉnh thoảng vào trong mơ mê hoặc hắn, quấy phá tim hắn.
Nếu là như vậy, hắn nhất định phải diệt trừ nàng.