Chương 4
"A, được rồi, ngươi cũng không cần phải nghĩ tới cái chết làm gì, trẫm cũng không để ý tàn sát hết người Lương quốc đem ngươi chôn cùng""Ngươi! Khụ, khụ...." Minh Lâm bị chọc giận tức thời ho khan không ngừng. Trong con ngươi không ngừng tố cáo sự tàn nhẫn của Tiêu Hàm, nhưng mà hai nước giao chiến, thì nói sao mà không có sự tàn nhẫn được chứ? Nàng đau khổ khép hai mắt lại, nội tâm đấu tranh không ngừng.
Tiêu Hàm lại nói tiếp: "Mặt khác, cứ sau mỗi lần thất bại, ngươi cũng phải cam tâm tình nguyện đáp ứng trẫm một chuyện. Dĩ nhiên sẽ không phạm vào đạo nghĩa luân lý, ngươi cứ yên tâm." Nói tới giao ước đánh cuộc nàng nhìn sang Minh Lâm đợi một hồi, "Thế nào, ngươi có dám đánh cuộc hay không?"
Minh Lâm chống đỡ một hồi ho khan không ngừng, sau lấy lại được hơi, rốt cục cũng hoàn chỉnh nói ra từng chữ: "Nếu ta không đánh cuộc, thì như thế nào?"
"Vậy cũng tốt, trẫm sẽ lập tức đi hạ lệnh, mỗi ngày sẽ xử tử mười tên tù binh, cho đến khi ngươi nguyện ý làm theo. Coi như hàng ngàn tướng sĩ kia gϊếŧ hết cũng khá lâu, Minh tướng quân cũng nên từ từ mà suy nghĩ cho cẩn thận!" Nói xong lời này, vẻ mặt Tiêu Hàm ngược với sự tàn ác cũng không có thêm biểu hiện gì.
Đây là một trận cá cược không có công bình, thế nhưng MInh Lâm cũng biết, ngay cả đường sống cũng không còn! Nàng cắn cắn môi đã khô nứt ngẫm nghĩ, cuối cùng đưa lên ánh mắt nghênh chiến nói: "Ta cược!"
Tính mạng của trăm ngàn tướng sĩ đang đeo trên lưng mình. Đánh cuộc như vậy nàng không muốn, nhưng cũng không thể không làm!
"Như vậy rất tốt!"
"Ngươi nói lời phải giữ lấy lời!"
"A, ngươi cũng biết, quân vô hí ngôn." Tiêu Hàm cười nói, "Đổi lại thì Minh tướng quân ngươi cũng đừng có mà quên mất giao ước này."
"... Sẽ nhớ kỹ!" Nàng cũng không còn lựa chọn nào khác, cho dù đây là chuyện nàng cũng không muốn tình nguyện đi nữa, việc đã đến nước này cũng không còn cách nào quay đầu lại.
Tiêu Hàm đưa tay đỡ lấy sau gáy Minh Lâm, lúc này Minh Lâm sửng sốt, lại hết sức chống cự, "Ngươi muốn làm gì?!"
"Minh tướng quân chẳng lẽ muốn nằm uống nước sao?" Tiêu Hàm nhíu mày mặc dù nàng cũng là một chân long thiên nữ sao vẫn lại bị một tù binh ghét bỏ thế này.
"Ta tự mình tới!" Minh Lâm nỗ lực tránh thoát mọi đυ.ng chạm của nàng, cảm nhận độ ấm trên tay Tiêu Hàm khiến nàng hồi tưởng lại một màn sỉ nhục lúc còn ở trong ngục. Nhưng khi nàng gắng gượng đứng dậy mà dùng quá nhiều sức đến nỗi trán cũng toát đầy mồ hôi, miễn cưỡng lắm chỉ có thể khởi động nửa có nửa người.
Tiêu Hàm tuy hảo ý bị cự tuyệt, có chút buồn bực, nghĩ tới muốn mặc kệ nàng, nhưng thấy Minh Lâm như vậy khiến nàng chờ cũng thấy lo lắng, cuối cùng lại đưa hai tay đến sau lưng Minh Lâm hơi dùng lực một chút đem cả người thoáng cái đỡ lên.
Minh Lâm như bị điện giật dường như muốn tách ra, toàn thân ngồi thẳng lại, đột nhiên phát hiện trên người mình ngoại trừ cái giường cùng tấm chăn mỏng và miếng băng đang che đậy hai khỏa kia, thì không còn gì hết. Nói đúng hơn, nàng cái gì cũng không có mặc.
Nàng nhất thời vô tâm không quản tới việc bàn tay của Tiêu Hàm còn đang đặt sau lưng mình, cuống quýt túm lấy cái chăn che trước ngực, nhưng vết thương sau lưng lại không thể nào che được.
Tiêu Hàm thấy nàng động tác vụng về có chút buồn cười, thu tay về nhịn không được lên tiếng, "Đại trượng phu co được dãn được, huống hồ ta và ngươi đều là nữ nhân, Minh tướng quân cũng không cần phải che đậy làm gì." Quật cường qua đầu, thua thiệt cũng không phải là mình?
"..." Minh Lâm nghe lời nàng cũng không có ý kháng nàng, cũng không muốn uống nước trên tay Tiêu Hàm tiếp cho. Cúi đầu không được tự nhiên tiếp nhận chén nước trong tay Tiêu Hàm, tự mình uống một ngụm lớn.
Tiêu Hàm trong lòng cũng biết, chính là bản thân cũng không phải ở vị trí đó, nếu không phản ứng sợ sệt của nàng so với Minh Lâm cũng không có gì khác biệt. Các nàng đều là những người gánh trên lưng vinh nhục của quốc gia, cái coi trọng nhất chính là tôn nghiêm!.
Rất nhanh bát nước cũng đã thấy đáy, Minh Lâm theo bản năng liếʍ một chút nước còn vương lại trên khóe môi, thoạt nhìn tựa hồ như vẫn chưa có uống đủ, nhưng nàng cố chấp như vậy, tự nhiên sẽ không nói rõ. Tiêu Hàm trong mắt cười cười, cũng không lên tiếng, trực tiếp đưa bát cho một tiểu nha hoàn để nàng rót thêm bát nữa.
Minh Lâm nhìn bát nước lần nữa đưa tới trước mặt mình, có chút do dự. Sau đó ngẩng đầu liếc mắt xem xét Tiêu Hàm, "Không cần". Được nước làm dịu họng giọng nói cũng trở nên thanh thúy, so với trước nghe vào tai Tiêu Hàm cũng thấy thoải mái hơn.
Tiêu Hàm đầu tiên là không nghĩ tới nàng sẽ trực tiếp cự tuyệt, dù sao bản năng con người thì sẽ không có cách nào kháng cự, nhưng nàng suy nghĩ một chút, đem bát nước thu hồi lại, đứng dậy đặt lại trên bàn, "Vậy đợi lát nữa trẫm sẽ cho người mang thức ăn đến cho ngươi, ngày mai hồi triều, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe."
"Ý ngươi là sao?" Minh Lâm thấy Tiêu Hàm đột nhiên hoà ái cảm thấy khó xử, có thể dùng roi trực tiếp đánh một chút cũng không thấy lạ, nhưng lúc này lại ra vẻ hòa ái ta đây ngược lại làm cho đáy lòng nàng dâng lên một trận ngứa ngáy.
"Minh tướng quân chớ hiểu lầm," Tiêu Hàm mỉm cười ý vị hàm xúc, từ trên cao nhìn xuống Minh Lâm, "Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ là triều thần của Tiêu quốc, trẫm đương nhiên là phải dùng yếu lễ mà đối đãi với ngươi."
Minh Lâm nắm chặt tay, các đốt ngón tay cũng vì vậy mà trở nên trắng bệch, "Ngươi không được nói cuồng!"
"Hừ, đúng hay không đúng, chờ kết quả liền biết!"
"Khởi bẩm bệ hạ, Lý thái y cầu kiến." Ngoài lều có tiếng binh sĩ tới bẩm báo, đem cục diện bế tắc trong lều đánh vỡ. Tiêu Hàm mặt lạnh thu hồi ánh mắt trên người Minh Lâm, "Cho nàng đi vào." Lúc này chắc là vội tới thay thuốc cho Minh Lâm.
Lý thái y là nữ nhân trung niên cũng đã hơn ba mươi tuổi, đi theo quân y chữa trị, rất có kinh nghiệm. Minh Lâm trong lúc hôn mê, tất cả cách dùng thuốc đều do nàng an bài, lúc này cũng đúng như Tiêu Hàm dự đoán là tới thay thuốc.
Nàng hướng Tiêu Hàm hành lễ, liền tuân lệnh đi tới trước giường của Minh Lâm, Minh Lâm mang theo phòng bị nhìn chằm chằm nàng để rương thuốc xuống, sau đó xếp ra đủ loại kim sang dược đông tay các loại, bắt đầu kéo tấm chăn trên người nàng ra.
"Ngươi muốn làm gì?!" Minh Lâm hôm nay giống như chim sợ cành cong, đang ở trại địch, đối với cái gì đều tất cả đề phòng. Hơn nữa, nàng cực kỳ ghét người khác đυ.ng vào!
Lý thái y thấy nàng không chịu phối hợp, hiện lên nét mặt cau có của người đã có tuổi, đành phải nhẹ giọng trấn an, "Đương nhiên là thay thuốc rồi, ngươi bị thương nặng như vậy nếu không thay thuốc thịt sẽ bị thối rửa a."
"Ngươi cứ để thuốc lại, một mình ta có thể..."
"Đắp thuốc lên còn phải quấn băng lại, ngươi có thể băng được sau lưng mình sao?" Lý thái y kì thực cũng không muốn trực tiếp châm chọc nàng, hiện tại nàng cũng mang trọng thương trên người, căn bản không khác gì phế nhân, thế nào mà tự mình bôi thuốc được?
"Tóm lại cũng không được! Ngươi bỏ ra!" Lý thái y lần thứ hai cương quyết giật lấy cái chăn đang che trên người Minh Lâm, Minh Lâm nhất thời biến thành một tiểu miêu xù lông, dùng hết lực còn lại đấu tranh giữ lấy cái chăn che thân.
Tiêu Hàm đứng ngoài thờ ơ nhìn, rốt cục cũng cất bước đi tới, khất tay ý bảo Lý thái y cứ đứng sang một bên, không sao cả đi tới chỗ Minh Lâm đang tức giận, "Ngươi cứ như vậy sợ người khác thấy..." Tiêu Hàm cố ý kéo dài âm cuối, thú vị nhìn Minh Lâm đang chằm chằm khó chịu mỗi một biểu tình biến hóa, "Cái dấu vết trên người ngươi?"
Minh Lâm trong đầu ong ong, sững sờ nhìn nàng, dường như bản thân vẫn đang nỗ lực che dấu đi cái bí mật bị cái người có sắc mặt không đổi kia vô tư tố cáo, "Ngươi.." Nàng cũng nên sớm nghĩ đến, chính là trước khi hôn mê, quần áo trên người và đồ dùng hàng cũng mất hết, cũng không có chỗ nào không đúng là không có bị thấy đâu?
Tiêu Hàm vốn cũng không có mấy phần nắm chắc, nhưng mà Minh Lâm phản ứng lại vừa mới xác nhận nghi ngờ của nàng, hứng thú cũng không khỏi dâng cao. "Nói một chút, hoàng đế Lương quốc thế nào đùa bỡn với ngươi?"
-Hết Chương 4-