Chương 34
"Sợ cái gì, đều là người của ta, không ai dám nói gì đâu." Nàng ngồi xuống bên cạnh Minh Lâm nói.Bên trong xe này lúc nào cũng luôn có người đến dọn dẹp quét dọn, từ lúc nàng đi vào bên trong, thì mọi thứ lại trở nên mới tính trở lại, thức ăn cũng đã biện đầy đủ trên cái bàn nhỏ. Tiêu Hàm cũng chỉ là tâm hoa, tuy nói là điều kiện có hạn, nhưng mỗi ngày đều cho Minh Lâm ăn được nhiều món ngon. Trước kia nàng đã rất khổ cực rồi, Tiêu Hàm dường như phải đem nàng cưng chìu không thể rời bỏ.
Minh Lâm nghe xong trong lòng thầm nghĩ da mặt ngươi dày như vậy , đương nhiên là không sợ rồi. Thấy Tiêu Hàm vừa đặt mông ngồi xuống nàng theo bản năng liền nhấc mông xích sang chỗ khác. Thật ra thì bên trong cái xe vuông vức này đã nhỏ như vậy, nhưng so với bên ngoài còn nguy hiểm hơn.
"Tránh cái gì?" Tiều Hàm nhìn thấy nàng ngượng ngùng nhếch mông dịch đi, liền thấy mắc cười.
Minh Lâm vẫn luôn mạnh miệng, lại tiếp tục nhích trở lại không muốn nhích tránh đi nữa, "... Không tránh."
Tiêu Hàm có được Minh Tuyết làm tiền đặt cược thì Minh Lâm cũng không dám trở mặt đối kháng với nàng, ngay cả chuyện nàng đang vô cùng ghét mình cùng phải chịu đựng mà ép xuống, ngược lại khiến cho nàng tự làm khó mình. Cũng đó là làm khó nhưng mà Tiêu Hàm cũng không có cách nào để khắc chế chính mình, không nhịn được càng nghĩ muốn được thân cận bên nàng nhiều hơn, muốn được cũng nàng hoan ái. Giống như là đêm hôm đó, Minh Lam nằm dưới thân nàng buông tha giãy dụa, những cảnh tượng xinh đẹp lại hiện lên, khiến cho nàng bất cứ lúc nào cũng không thể ngừng nghĩ tới nó.
Đưa tay bá đạo ôm Minh Lâm vào trong ngực, trong lòng Tiêu Hàm thầm thở dài một cái, "Yên tâm nàng còn bị thương chưa có khỏe, ta sẽ không làm gì nàng đâu."
Đó chính là chờ cho nàng lành thương ròi lại muốn làm tiếp sao? Minh Lâm không khỏi cười khổ, như vậy thì nàng tình nguyện vĩnh viễn phải chịu sự sỉ nhục đau đớn này.
Không đợi Minh Lâm mở miệng nói chuyện, Tiêu Hàm lại có chút ý muốn lấy lòng, "Đừng có nghĩ xấu cho ta như vậy, trước kia đúng là ta có chút tâm tư xấu, nhưng bây giờ là ta muốn thật lòng đối tốt với nàng." Đây cũng là lần đầu chính nàng thâm tình bày tỏ như vậy, đối phương cũng giống như mình đều là nữ nhân, có thể những mời này, do với nói với nam nhân còn thuận miệng hơn.
Thật ra Minh Lâm cũng không nghe được chút mềm trong đó, mặc dù mình ddã từng hận nàng đến thấu xương, nhưng lúc nyà ngôn ngữ đó cùng dáng vẻ đó, cũng khiến cho nàng không biết phải làm sao. Tiêu Hàm đường đường là một đế vương, lời nói đối với bất cứ người nào chắc hản là không cảm động đến chảy nước mắt nước mũi đó chứ? Hết lần này đến lần khác chính mình lại bất đồng với nàng, không thích nữ sắc.
Thật ra thì nàng cũng không xác định có thích nam nhân hay không hay chính là nữ nhân, chẳng qua cũng chỉ là thuận theo lẽ thường, cứ như vậy cho là mình cũng yêu thích nam nhân. Minh Lâm một lòng chinh chiến, cũng chưa từng thích qua người nào, thật ra thì trước kia cũng đã từng có nam nhân âm thầm nháy mắt với nàng, nhưng cũng đã là chuyện từ lâu về trước, lòng nàng luôn như chỉ thủy, không hề có dấu hiệu đáp lại, sau đó đối phương cũng buông tha, cũng không muốn nhắc lại nữa.
Trong lòng khó hiểu tim cũng đập nhanh hơn, không biết có phải là do những lời này của Tiêu Hàm. Ngoài miệng đối phương còn có chút dư vị cũng không khiến cho người ta chán ghét. Nếu không phải còn giữ vững lập trường, đã có người đối tốt với mình như vậy, thì Minh Lâm đã sớm bại trận.
Ai biết được?
Có thể nàng nghe Tiêu Hàm nói mấy lời lấy lòng, đột nhiên trong lòng lại có chút giận dỗi, bởi vì nhớ lại trước kia Tiêu Hàm làm gì mà đối với nàng như vậy. Từ nhỏ đến lớn Minh Lâm cũng chưa từng khóc qua, nhiều lắmcũng là do thân thể chịu đau không được thì liền nặn ra mấy giọt cho có, không biết có phải xuất phát từ ý mình hay không. Có lẽ do Tiêu Hàm đã từng làm nhục nàng như vậy, là do nàng không chịu nổi, cuối cùng vì không chịu được nên mới mới vô dụng khóc.
Thật ra thì ngoài cái miệng lợi hại kia thì Tiêu Hàm bản chất đối với nàng cũng không hề xấu, chẳng qua là luôn có cái tật xấu thích hù dọa người còn hay uy hϊếp người, đúng là khiến cho người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi. Ý muốn bôi thuốc cũng không sao, nếu không pahri do chuyện đó làm cho nghiệm trọng như vậy, còn muốn nàng cởi hết quần áo, hại nàng hiểu lầm lớn, còn tự mình cảm thấy bản thân yếu đuối. Đáng hận nhất chính là đêm hôm đó...
"Hoàng đế Tiêu quốc đối với một món đồ chơi mà cùng chân tình thành thực như vậy sao?" Minh Lâm châm chọc, như cũ liếc nàng một cái cũng không thèm nhìn thêm. Thật ra chỉ là cố ý trấn định lòng mình mà thôi, cũng không biết đáy lòng đang khát vọng cái gì.
Tiêu Hàm biết nàng ghi hận chuyện cũ, trước đó chính mình cũng đã nói mấy lời quá đáng, còn mấy chuyện quá đáng hơn. Nhớ tới ngày hôm đó, còn để cho mấy tên nô tài nhìn thấy thân thể Minh Lâm, trong lòng liền hối hận đến nghiến răng nghiến lợi, thật muốn tức khắc óc mắt đám người đó đi, chỉ có một mình nàng mới có thể nhìn thân thể của Minh Lâm thôi!
Cánh tay Tiêu Hàm căng thẳng vòng ra sau kéo eo Minh Lâm lại gần hơn một chút, tay còn lại đưa lên vén đi lên chút tóc còn đang rơi trước trán ra sau tai, khí tức nhàn nhạt trên khiến cho người ta phải mê người, "Lamd sao có thể như vậy được? Mọi thâm tình của ta đều là thành thật, mà A Lâm chính là người đầu tiên đó."
"..." Minh Lâm lại không biết phải nói gì, nàng còn đang bị nàng ấy ôm cứng ngắc, trong lòng cũng vô cùng rối bời, cái đầu nhỏ cũng không thể nghĩ ra. Có phải mình cũng không có cốt khí như vậy không, rõ ràng lúc đầu còn huyên náo đến chết đi sống lại, sao lúc này lại ngầm cho phép như vậy chứ. Chẳng lẽ chính là chỉ để an ủi mình vì có liên quan đến Minh Tuyết, nhưng làm sao lại khiến cho mình nhớ đến hương vị trên môi sâu sắc của người kia.
Theo bản năng cũng muốn nhấp lấy đôi môi kia một chút, sau đó liền tiến sâu vào bên trong khoang miệng, cũng giống như lần trước nàng bị ăn, giống như đang nếm một viên kẹo đường, ăn được một nữa liền muốn ăn luôn một khối.
"Dáng vẻ ngẩn người trầm mặc của A Lâm đều rất mê người như vậy."
Đăng Đồ tử! Minh Lâm nhất thời tỉnh hồn, nhìn về phía nàng liếc mắt, nhất thời cũng quên thu liễm, liền mở miệng, "Làm sao cũng không bằng cái hậu cung đầy dẫy mỹ nam phi tần của ngươi, chưa nói là đường xá hành quân đầy mệt nhọc, khiến cho bản tâm ngươi mê muội, còn lầm tưởng một nữ nhân thô kệch như ta, nếu lọt vào tai thần dân Tiêu quốc của ngươi, thì chẳng khác gì ta chính là tội nhân thiên cổ."
Tiêu Hàm cũng không ngờ tới nàng nói ra một lời nhiều đến như vậy, cuối cùng chợt cười lên, "Ai dám nói gì, ta sẽ che miệng hắn lại cho nàng, xem coi ai còn dám càn rỡ như vậy nữa không?"
"Coi như ngoài miệng không dám nói nhưng trong lòng lại luôn nghĩ đến thì như thế nào? Ngươi cũng tự nhận mình là minh quân một đời, chẳng lẽ cũng tự nguyện cam đoan chính mình trụy lạc?"
"Sao A Lâm lại nói là vui vẻ mà đắm mình trong trụy lạc chứ? Thay mặt cho quân vương tam cung lục viện, giai nhân vô số, ta cũng chỉ uống có một cái gáo, không phải sẽ tốt hơn sao? có lỗi gì chứ?" Một người chung thủy như nàng thì có mấy nữ nhân làm được như nàng chứ?
"Tam cung lục viện, vốn là điều nên làm. Giúp cho hoàng gia khai chi tán diệp luôn là chuyện đại sự nên làm, chẳng lẽ ngươi cứ trông cậy vào mỗi một nữ nhân như ta?" Từng câu từng chữ Minh Lâm luôn ép nàng đi vào ngõ cụt, bất quá mục đích cũng chỉ muốn cho Tiêu Hàm thả nàng ra, chính nàng cũng tự mình cam chịu mà chê bai chính mình là một nữ nhân to cao thô kệch để được thả ra, nhưng lại khiến cho Tiêu Hàm vừa nghe được vừa bực mình vừa buồn cười.
Mặt mũi chuyển sắc, mặt Tiêu Hàm cũng biến đổi, "Chỉ thích ngăm mỗi A Lâm, chẳng lẽ A Lâm cũng không muốn theo sao?"
Minh Lâm không khỏi hừ lạnh, "Coi như ngươi trông cậy vào ta thì có ích lợi gì, ta là nữ nhân, ngươi cũng không phải là không biết. Cùng với ta thì có thể có được cái gì?"
"Cài này cũng không cần A Lâm phải nhọc tâm mà lo lắng, nhắc tới chuyện quan trọng này, nếu như A Lâm còn nhớ, ta cũng đã nghĩ đến trong lòng mình, quay đầu lại cũng đã nghĩ ra được hai cách."
"Ngươi!" Nàng có ý muốn cho Tiêu Hàm biết rõ thực tế, biết khó mà lui, chứ không phải để náng ấy ngang ngược mà cãi lại. "Ta đã nói rõ như vậy, ngươi còn không nghe ra sao?"
Tiêu Hàm nhìn nàng, "Nghe rất rõ ràng, nhưng ta lại coi trọng nữ nhân cao lớn thô kệch như nàng, nàng có nói gì thì cũng vô dụng. Nói cách khác, A Lâm vốn dĩ cũng không có thô kệch, mà so với tất cả nam nhân thì vẫn xinh đẹp hơn rất nhiều."
Bị nàng khen như vậy Minh Lâm cũng không biết là mình nên vui hay nên buồn, cũng hiếm khi nhìn thấy nàng lại ngồi xuống bên cạnh ôn nhu mà nhã nhặn cùng nàng nói chuyện, căn bản Tiêu Hàm cũng không muốn ăn mềm, so với nàng còn muốn chết hơn. Rõ ràng đúng là một con người ranh mãnh, cũng không biết có chuyện gì mà không làm được nữa không, mà chuyện gì không thể làm được chứ? Nàng dù gì cũng là hoàng đế, làm sao có chặn được cái miệng của người khác, chính mình cũng không cần phải lo lắng.
Bất tri bất giác, Minh Lâm lại cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều quá, dù gì mình cũng chỉ là một tù binh, coi như bề ngoài lọt vào mắt Tiêu Hàm cũng chỉ là để vui đùa một chút thôi, làm sao có thể làm thật được chứ? Mà nàng cũng không ngu ngốc mà đi tra cứu làm gì, làm gì có chuyện xa vời đến như vậy? Suýt chút nữa thì nàng đã tin là thật.
Cúi thấp đầu, lại trở về trạng thái không biết nói gì. Dù sao thật hay giả cũng đều do Tiêu Hàm quyết định, ý nguyện của nàng thì coi là cái gì?
"Mới vừa rồi không phải đáp trả lợi hại lắm sao, mới khen nàng được một câu thì đã ủ rũ lại rồi?"
"Còn có cái gì để mà nói nữa, tóm lại ta không trốn thoát được, cũng không còn mạng nữa." Nàng tức giận nói, cảm giác được cái bàn tay không an phận kia đã chạm đến trên cổ mình, khiến cho chỗ nhạy cảm nhất bị nhột, nàng cử động muốn né trang, định dùng tay để đẩy ra, ngược lại còn bị Tiêu Hàm nắm chặt hơn, mờ ám túm chặt cũng không hề thu về.
"A Lâm nói mấy lời này là đang ai oán." Minh Lâm đưa tay muốn chạm đến vai bên phải, liền bị Tiêu Hàm tóm được, khống chế ra phía sau lưng, nên không thể động đậy được, mặc cho Tiêu Hàm bên tai thổi khí, cũng vẫn không thể tránh thoát. Trong lúc ngồi thở hổn hển thì tâm tình Tiêu Hàm lại trở nên tốt hơn, "Vẫn không tin ta?"
"Không phải là không tin hay là không." Cho dù những lời này là thật hay giả đối với nàng cũng chẳng vui vẻ gì, Tiêu Hàm nên đem nàng quên đi sạch sẽ mới đúng! "Ngươi... đừng có dựa gần như vậy có được không?!" Sao lại giống như một tiểu hài tử vậy!
Tiêu Hàm cũng không để ý đến một tay cầm lấy tay Minh Lâm, tay còn lại chuyển động vòng vo trên y phục của nàng nhưng cũng không hề cởi ra, "Mặc dù rất muốn cùng A Lâm ôn lại chuyện cũ, nhưng ta không thể nhẫn tâm được, thuốc dùng cho ngoan ngoãn cũng không có, sớm một chút mới tốt được."
Tốt rồi lại có thể liền thỏa mãn du͙© vọиɠ thú tính của nàng rồi, Minh Lâm thật muốn mở miệng mắng người! Nhưng vẫn phải nghiến răng nghiến lợi, tiến hành công kích: "Làm phiền người chịu đựng chút đi, ngược lại là do ta thất trách được chưa!"
Tiêu Hàm thuận theo, cười nói: "Không gấp, vì A Lâm vẫn có thể nhịn."
Nhịn cái Bát Vương nhà ngươi ấy! "Buông ra!" nhìn thấy Tiêu Hàm cũng không hề nghe theo, nhưng nàng cũng không chịu thu hồi tay về?
"Lại lợi hại nữa rồi?" Trên đời này không có chuyện gì thú vị so với Minh Lâm còn buồn cười hơn.
Minh Lâm cả người run lên một cái, cúi đầu không phục mà nhận thua, "... Ta đau tay!"
"A Lâm dựa vào cái gì mà mà cho rằng ta sẽ để ý đến cánh tay nàng có đau hay không đau?"
"..." Minh Lâm há hốc miệng, cuối cùng cũng không còn lời nào chống đỡ được. Quay đầu đã thấy Tiêu Hàm cười híp mắt không thấy được con ngươi, những lời muốn nói ra lại như bị mắc kẹt trong cổ họng khiến cho nàng tức ngộp hơi.Thoáng một cái đã thấy khuôn mặt Tiêu Hàm phóng đại trước mặt của nàng.
"Bất kể A Lâm có tin hay không, sau này tự nhiên sẽ rõ, dù sao cũng đã đáp ứng ở lại bên cạnh ta, cũng không phải chỉ là một hai ngày." Giọng nói Tiêu Hàm khàn khàn, ngọn lửa du͙© vọиɠ bất diệt từ lúc bên ngoài xe cho đến khi vào trong này cũng không hề mất, ánh mắt say mê quét qua cái miệng nhỏ nhắn của Minh Lâm, " Chuyện lúc nãy, bây giờ không có ai, có nên tiếp tục hay không?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có phải cảm thấy A Lâm thật hạnh phúc, ye ye ye.