Gả Cho (Hạ Giá)

Chương 153

Chương 153

“Lão sư, thực xin lỗi, ta đến chậm.”

Một thanh âm liều lĩnh ngắt đi tiếng đàn hài hòa trong viện, mười mấy đệ tử đều quay đầu lại nhìn quỷ liều lĩnh kia. Trên mặt họ cũng không có ý trách cứ gì, tựa hồ đã quen.

Cô gái đó mặc đồ màu vàng nhạt, cỡ 16 17 tuổi, liễu diệp loan mi, bộ dạng linh động đáng yêu.

Nữ nhân ngồi ở ghế đầu được xưng là lão sư, nhìn qua chừng 30 tuổi, dung mạo cực mỹ. Tuy rằng mặc xiêm y đơn giản tố mầu, nhưng vẫn không dấu được khí chất ung dung đoan trang quý giá. Nàng cười thản nhiên, thanh âm ôn nhu: “Tiểu Liên, trở về vị trí của mình đi.”

Cô gái tên là Tiểu Liên thè lưỡi, làm mặt quỷ, nhanh như chớp ngồi vào chỗ trống.

Khóa học kết thúc, nhóm học sinh lưu luyến rời khỏi tiểu viện Thúy Trúc. Lần sau đến lại phải chờ tới nửa tháng sau. Ba bốn tiểu mao tử 15 16 tuổi không chịu đi, Tiểu Liên chống nạnh, trừng mắt: “Nhìn cái gì vậy, còn không đi mau!”

Bọn họ không cam lòng đi đến cửa, trong đó một người quay đầu lại nói: “Hung cái gì mà hung, ngươi dữ như vậy cả đời đừng hòng ra khỏi đó, hừ, ngay cả một nửa ôn nhu của lão sư cũng không có, uổng làm nữ nhân.”

“Còn nói nữa!” Tiểu Liên cầm ghế nhỏ ném qua.

Bọn họ lập tức rời khỏi.

Mỹ mạo nữ tử cười lắc đầu, thu thập cầm phổ trên bàn. Chỉ có khi đối mặt đám tiểu tử này, nàng mới cảm thấy được sức sống.

“Lão sư, ta tới giúp người.” Tiểu Liên nói xong liền động thủ, vừa làm vừa nói, “Ca từ kinh thành đã trở lại.”

Nàng kia thần sắc nghiêm lại một chút, thản nhiên nói: “Hửm, lại mang về tin gì đây.”

Tiểu Liên nói: “Trong cung không có gì xảy ra, nhưng Tương Vương gì đó bị nhiễm ôn dịch, hiện tại nơi nơi dán hoàng bảng tìm kiếm danh y giúp hắn chữa bệnh.”

Đàn cổ trên tay nữ tử rơi xuống đất, nứt ra.

Tiểu Liên thấy nàng thần sắc đại biến, vội vàng thu hồi cợt nhả, quan tâm  hỏi: “Lão sư người không sao chứ?”

Nữ tử ngoài miệng nói không có việc gì, nhưng lại ôm ngực, đau đến phải gập người, sắc mặt cực kém.

Tiểu Liên sợ hãi, biết bệnh cũ của nàng lại tái phát, vội hỏi: “Ta đi giúp người lấy thuốc.” Tiểu Liên vọt vào phòng nhanh như chớp.

Bỗng, một thân ảnh cao lớn từ ngoài sân tiến vào, đi đến trước mặt nữ tử, vài lần vươn tay, lại thu hồi, ân cần hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Nữ tử ngẩng đầu, lo lắng hỏi: “Tiểu Liên nói Tương Vương bị bệnh là thật?”

Nam tử cao lớn, mày kiếm mắt sáng, ước chừng 28 29 tuổi. Đứng ở trước mặt nữ tử, lại ngượng ngùng khôn kể. Gật đầu nói: “Đúng vậy, ta còn tự mình xem qua, chỉ là…” Nói xong lắc đầu.

Nữ tử ngã ngồi lên băng ghế. Ngay cả hắn cũng lắc đầu. Xem ra Lẫm nhi bệnh thật sự rất nặng.

Nữ tử đó là Tuyên Cẩn.

“Ca!” Tiểu Liên hô một tiếng, đem hòm thuốc đưa cho nam tử, “Bệnh lão sư lại phát tác, ca mau cho người uống thuốc đi.” Nói xong còn nghịch ngợm chớp mắt.

Trầm Ngạn tiếp nhận, thuần thục lấy viên thuốc ra, rót chén trà, đưa đến trước mặt Tuyên Cẩn.

Tuyên Cẩn ăn xong, sắc mặt hồng nhuận chút, gật đầu với Trầm Ngạn, “Làm phiền.”

Sau bao nhiêu năm, vô luận hắn làm như thế nào, Tuyên Cẩn đối hắn luôn khách khách khí khí như vậy.

“Tương Vương ở vương phủ, sao lại nhiễm ôn dịch?” Đợi cho ngực không còn quặn đau nữa, Tuyên Cẩn mới hỏi.

Trầm Ngạn nói: “Nghe nói là bị Hoàng Thượng phái đi trị thủy tai ở Hoàng Hà, không cẩn thận nhiễm phải.”

Tuyên Cẩn nghe vậy chỉ “À” một tiếng, không thèm nhắc lại.

Trầm Liên tò mò hỏi: “Lão sư, tựa hồ người rất quan tâm đến Tương Vương. Nhưng mà Tương Vương năm nay mới 21 tuổi, người sẽ không…?” Nói xong, Trầm Liên nhìn thoáng qua đại ca mình.

Trầm Ngạn không được tự nhiên.

Tuyên Cẩn giơ lên khóe miệng, nói: “Con ta nếu còn sống thì cũng lớn cỡ hắn.”

Trầm Liên Trầm Ngạn đồng thời sửng sốt. Lần đầu tiên bọn họ nghe Tuyên Cẩn nói có con trai. Nhìn nàng bất quá cỡ 30 tuổi, làm sao có thể có một đứa con lớn như vậy. Tuyên Cẩn chưa bao giờ nói với bọn họ lai lịch của nàng. Sáu năm trước, Tuyên Cẩn mới vừa dời đến nơi đây, được người giới thiệu đến y quán bọn họ chạy chữa, lúc đó mới kết duyên. Trầm Ngạn cũng là giúp Tuyên Cẩn xem bệnh mới từ từ thích nàng, thế cho nên 6 năm còn chưa thành thân. Đáng tiếc, Tuyên Cẩn vẫn cự hắn ngàn dặm ở ngoài. Không chỉ Trầm Ngạn, mà còn rất nhiều công tử trong thành đều thần hồn điên đảo vì Tuyên Cẩn. Đáng tiếc, không ai có thể đánh động trái tim của nàng. Nếu không phải bệnh Tuyên Cẩn khó trị, Trầm Ngạn y thuật cao siêu thì Trầm Ngạn cũng không có cơ hội tiếp cận được Tuyên Cẩn. Chỉ có thể thường thường được nhìn thấy nàng, hắn đã cảm thấy mỹ mãn.

“Tiểu thư.” Ngâm Sương mới vừa buôn bán ở bên ngoài trở về, nhìn thấy Trầm Liên Trầm Ngạn, cười với bọn họ, “Trầm tiểu thư, Trầm công tử cũng ở đây.”

Tuyên Cẩn tiếp nhận ngân lượng trong tay Ngâm Sương, đưa cho Trầm Ngạn, “Đây là chẩn phí lần trước.”

Trầm Ngạn không nhận, muốn nói cái gì đó.

Tuyên Cẩn vẫn duy trì mới lạ cùng khách khí, trực tiếp đóng cửa từ chối tiếp khách, “Thời điểm không còn sớm, các người cũng cần phải trở về.”

Huynh muội Trầm gia lúc này mới bất đắc dĩ cáo từ.

Ngâm Sương thấy hòm thuốc, nhíu mày nói: “Tiểu thư, bệnh của người lại tái phát?” Từ khi bị Cao Hành hạ độc, mặc dù tính mạng không đáng lo ngại nhưng cũng đã để lại di chứng. Thường thường bị đau tim. Sáu năm trước, nghe ngóng được một y gia, y thuật gia truyền cao minh. Được Trầm Ngạn chẩn qua quả nhiên đã khá nhiều, nhưng vẫn cần phải uống thuốc. Mà thuốc này đều là dược liệu quý báu sơ chế. Ngân lượng hai người mang theo lúc trước đã tiêu hết từ ba năm trước, sau đó dựa vào bán tranh chữ mà sống. Qua một năm sau,  Tuyên Cẩn bắt đầu dạy đánh đàn. Mặc dù không giàu có, nhưng cũng có thể duy trì sinh kế.

Đột nhiên Tuyên Cẩn bắt lấy tay Ngâm Sương nói: “Ta muốn trở lại kinh thành.”

Ngâm Sương hoảng sợ, nghĩ là : không biết Trầm công tử kia lại mang tin tức gì từ kinh thành về. Hàng năm, Trầm Ngạn đều đi kinh thành mấy lần. Ba năm trước, Trầm Ngạn từ kinh thành trở về nói cho Tuyên Cẩn, đương kim thánh thượng sắc phong một quý phi. Không phải ai khác, chính là Thành Dương quận chúa Hạ Chỉ Tuân. Tuyên Cẩn bệnh ba tháng mới chậm rãi chuyển biến tốt đẹp. Lúc này lại có thể làm cho Tuyên Cẩn quyết định quay về kinh, nhất định là đã xảy ra chuyện gì.

Ngâm Sương thật cẩn thận hỏi: “Là chuyện gì xảy ra sao?”

Tuyên Cẩn rơi lệ, “Lẫm nhi bị bệnh, ngay cả Trầm Ngạn cũng thúc thủ vô sách.”

Ngâm Sương cũng luống cuống, cùng Tuyên Cẩn rơi lệ: “Phải làm sao đây.” Từ khi rời đi kinh thành, Tuyên Cẩn không trở về nữa. Hai năm đầu còn thư từ qua lại cho Hạ Du Lẫm, sau đó thì không liên lạc, ở lại thành nhỏ Giang Nam sống qua ngày.

Tuyên Cẩn nói đi là đi. Trở về phòng thu thập hành trang ngay. Ngâm Sương biết tâm tình nàng, chỉ là bình tĩnh hơn, nói: “Tiểu thư, chúng ta có thể trở về. Chỉ sợ tới kinh thành rồi không thể gạt được Hoàng Thượng.”

Tuyên Cẩn biết. Nhưng Lẫm nhi bệnh rất nặng. Chẳng lẽ nàng không đi gặp mặt được một lần? “Chỉ cần chúng ta cẩn thận chút, nàng sẽ không biết.”

Ngâm Sương biết tâm ý Tuyên Cẩn đã quyết, cũng không khuyên nhiều, chỉ nói: “Vậy ta nên liên lạc với Lưu Ly tiểu thư, chiếu ứng lẫn nhau cũng tốt.”

Chuyện tới nước này cũng chỉ có thể như thế, Tuyên Cẩn gật đầu.

Ngâm Sương lại nói: “Không biết khi nào mới trở lại đây, em đến Trầm dược quán mua chút thuốc, để chuẩn bị cho bất kì tình huống nào.”

Dù sao cũng đã quyết định hồi kinh, cũng không cần phải vội. Nhìn sắc trời đã tối, Tuyên Cẩn nghĩ nghĩ nói: “Em đi mời huynh muội Trầm gia đến đây, nói ngày mai ta thiết yến đãi bọn họ. Một là cáo biệt. Hai là cảm tạ bọn họ chiếu cố mấy năm nay.”

Ngâm Sương đáp ứng một tiếng rồi đi.

Tuyên Cẩn không ngủ cả đêm, sáng sớm đã gọi Ngâm Sương đi chợ. Còn nàng tự mình xuống bếp, làm vài món ăn sáng. Khi huynh muội Trầm gia đến là đã nghe được hương thơm đồ ăn bốn phía. Trầm Liên khoa trương nước miếng chảy ròng, Trầm Ngạn thì âm thầm vui sướиɠ. Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Tuyên Cẩn mời bọn họ ăn cơm.

Vào bàn, Tuyên Cẩn tất nhiên nói rất nhiều lời cảm kích. Khi nàng nói muốn đi kinh thành, huynh muội Trầm gia hiểu ra ngay ý nghĩa bữa cơm này.

Trầm Liên thốt lên: “Người đi rồi, ca ta làm sao bây giờ?”

Trầm Ngạn liếc Trầm Liên, nói: “Vì Tương Vương phải không?”

Tuyên Cẩn ta cũng không dấu, “Ta có chút quan hệ với Tương Vương. Lần này hắn bệnh nặng, nếu không tới xem trong lòng sẽ bất an.”

Chợt Trầm Ngạn nói: “Ta đi cùng với ngươi.”

“Ngươi?” Tuyên Cẩn kinh ngạc nhìn Trầm Ngạn.

Trầm Ngạn nói: “Ta là đại phu, điều hứng thú nhất chính là các loại bệnh phức tạp. Sau khi nhìn bệnh cho Tương Vương, ta đã suy nghĩ được vài biện pháp, còn muốn thử một lần.”

Tuyên Cẩn biết Trầm Ngạn muốn đi theo nhiều ít là bởi vì mình, nhưng chỉ cần có thể cứu được Lẫm nhi, chuyện khác nàng không quản. Tuyên Cẩn gật đầu nói: “Được.”

Trầm Liên ở bên cạnh kêu lên, “Ta cũng muốn đi, ta chưa bao giờ đến kinh thành, ta cũng muốn đi.”

Dĩ nhiên Tuyên Cẩn cũng đồng ý. Có mặt Trầm Liên sẽ giảm đi nhiều xấu hổ.

Định rồi, hết thảy đều quay về thu dọn, hẹn ngày hôm sau gặp ở cửa thành.

Cách kinh thành càng gần, Tuyên Cẩn càng hoảng hốt. Nàng đã từng nghĩ : đời này sẽ không quay về nữa. Nhìn phương xa, nàng không khỏi thầm nghĩ : nàng có thể gặp mặt người đó sao? Mà tái kiến lại như thế nào? Bên cạnh người đã có một quý phi được sủng ái. Còn nàng, có lẽ đã bị quên đi.