Gả Cho (Hạ Giá)

Chương 133

Chương 133

Vìệc phát tang Cảnh vương chính là âm mưu, Tuyên Cẩn làm sao có thể ngồi chờ chết. Nàng so với Hạ Du Lẫm thì nhìn xa trông rộng hơn. Nếu thực làm như thế, chỉ có hai loại kết quả. Một là trên đời sẽ không còn Cảnh vương nữa, còn lại là giang sơn từ nay về sau đổi chủ. Vô luận kết quả nào cũng không phải là điều nàng mong muốn nhìn thấy. Mà nàng lại càng không nguyện nhìn đến bọn họ một trong hai gặp chuyện không may. Cho nên vô luận như thế nào, nàng đều phải cực lực ngăn cản đại quân vìễn chinh.

“Ngâm Sương, ngươi đi tung tin, nói Nhị hoàng tử Hạ Du Đan đột nhiên thân nhiễm bệnh nặng tính mạng đe dọa, hơn nữa càng phải cho Dung Doanh Nguyệt ở Bích Tuyền Sơn Trang biết.” Tuyên Cẩn bình tĩnh phân phó nói.

Ngâm Sương lĩnh mệnh đi.

Tuyên Cẩn hướng một bên Tuyên Lưu Ly nói: “Con kêu Thủy Khinh Linh chuyển cáo cho Hạ Sí Mạch, ai gia đêm nay ở Cảnh vương phủ chờ nàng.”

Nếu Hạ Sí Mạch nguyện ý chủ động hiện thân, vìệc phát tang không thể nào được thực hiện, tai họa cũng tiêu tan đi. Về phần Hạ Sí Mạch có chịu thấy nàng hay không, chỉ có thể nhìn ý nguyện Hạ Sí Mạch. Nếu trong lòng Hạ Sí Mạch đã không có nàng, chỉ sợ từ nay về sau sẽ không nguyện vì nàng làm bất cứ chuyện gì nữa.

Trần thị nghe nói Tuyên Cẩn hồi cung, cho người lại đây gọi đến. Tới An Thọ Cung, Tuyên Cẩn cũng không giấu diếm, thậm chí đem thế cục trước mặt nói cho Trần thị. Trần thị nghe được nữ nhân còn sống tự nhiên cao hứng. Nghe tới có thể trong cung đổi chủ lại lâm vào trầm mặc. Lúc trước Mạch nhi nâng đỡ Lẫm Nhi đi lên ngôi vị hoàng đế đã dự đoán được sẽ có hôm nay. Từ xưa đến nay, công cao chấn chủ cho tới bây giờ đều không có kết cục tốt, cho dù Lẫm Nhi có thể chịu được nhất thời, cũng sẽ nhẫn không được một đời. Nếu Mạch nhi vẫn giữ triều chính không tha thì Lẫm Nhi sớm hay muộn gì cũng xuống tay với Mạch nhi. Chẳng qua không nghĩ tới nhanh như vậy. Đây là bức Mạch nhi lựa chọn, hoặc cam tâm tình nguyện buông tha cho hết thảy, hoặc không từ thủ đoạn đoạt lại hết thảy. Trận cờ này chỉ có một thắng một thua. Đứng ở góc độ của nàng, một là nữ nhi thân sinh, một là tôn tử, tự nhiên là thiên về nữ nhi. Mạch nhi muốn xưng đế kỳ thật cũng không khó, khó là khó như thế nào hướng thế nhân công đạo thân phận nữ nhân của nàng. Nếu giấu diếm, tương lai sẽ không con nối dòng kế vị. Nếu công khai thì sẽ mất đi lòng người, không được kết cục tốt.

“Nếu là Mạch nhi thật sự bức Lẫm Nhi thoái vị, ngươi tính toán như thế nào?” Trần thị hỏi Tuyên Cẩn.

Nàng là mẫu thân Lẫm Nhi, nhưng cũng là thê tử Hạ Sí Mạch cưới hỏi đàng hoàng. Nếu thật sự cho nàng chọn một trong hai, nàng nên làm cái gì bây giờ? Tuyên Cẩn đã hỏi qua chính mình vô số lần, nàng đều không thể nào chọn lựa. Nhưng nàng biết, chính là vô luận nàng chọn bên nào thì cũng sẽ mất đi bên còn lại. Nàng hiện tại duy nhất có thể làm chính là tận lực đừng để hai người chân chính đánh nhau.

Trần thị nhìn ra nàng khó xử, nhưng không thể không bức nàng, đột nhiên nói: “Luận thực lực, Lẫm Nhi kế vị không lâu, mặc dù lung lạc được một nhóm người, bất quá so với Mạch nhi vẫn là kém khá xa. Mạch nhi nhìn như phần thắng rất lớn nhưng sinh tử lại ở trong tay ngươi. Nếu ngươi chọn Lẫm Nhi, ai gia chỉ sợ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.” Bà vẫn luôn cho rằng Mạch nhi xử trí theo cảm tính thú Tuyên Cẩn là hạ sách.

Tuyên Cẩn bỗng nhiên ngẩng đầu, nàng tự nhiên biết Trần thị ngụ ý, không khỏi cười lạnh. Nàng còn không đến mức dùng thủ đoạn hèn hạ như thế đối phó Hạ Sí Mạch, huống chi nàng căn bản không hy vọng Hạ Sí Mạch bị bất cứ thương tổn gì. Nếu không thì đâu có khó xử như bây giờ, thản nhiên nói: “Mẫu hậu quá coi thường thần thϊếp, thần thϊếp tuy là nữ lưu nhưng cũng biết nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt sẽ không lộ ra chuyện này, mẫu hậu cứ yên tâm đi.” Người của nàng nàng tự nhiên quản được, nếu từ trong miệng những người khác truyền ra, ví dụ như Diêu Sương Nhã hay Hạ Chỉ Tuân, thì không phải trách nhiệm của nàng.

Được Tuyên Cẩn hứa hẹn, Trần thị nhiều ít yên tâm, đi theo từ từ thở dài nói: “Ai gia cũng thực không muốn thấy thúc cháu bọn họ trở mặt thành thù, huống chi vừa mới mới tiêu diệt Bắc Xuyên Vương, thời cuộc vừa định, nếu như gây chiến, chỉ sợ nguy hiểm cho quốc gia. Ai gia thấy Mạch nhi thì sẽ khuyên nàng, ngươi cũng khuyên nhủ Lẫm Nhi, làm cho hắn không cần khó xử Mạch nhi. Nếu thực sự một ngày như vậy, Lẫm nhi cứ nhượng cho hoàng thúc hắn đi, dù sao ngươi đã gả cho Mạch nhi, con của ngươi cũng là con Mạch nhi, đối đãi các ngươi vẫn như cũ, tương lai hết thảy vẫn là thuộc về Lẫm Nhi .”

Tuyên Cẩn cười khổ, đi một vòng lớn vậy vẫn về điểm ban đầu, mà lại có thêm nhiều khó khăn. Nếu khi tiên đế băng hà, Hạ Sí Mạch trực tiếp vào chỗ đi là không có gì rồi. Hoặc để nàng cùng Lẫm Nhi sớm được phái đến đất phong sống những ngày bình thản thì Lẫm Nhi sẽ không thay đổi như hiện tại tham luyến quyền vị như vậy. Nàng cũng sẽ không cùng Hạ Sí Mạch có cảm tình gút mắt, cho nên hiện giờ dứt bỏ không được. Chuyện cho tới thế cục bây giờ nàng đã không còn có khả năng nắm trong tay, nàng không thể quản được Hạ Sí Mạch, cũng thay đổi không được Lẫm nhi, nếu thật sự tới bước vạn bất đắc dĩ, kỳ thật nàng không có lựa chọn nào khác. Lẫm Nhi chỉ có một mẫu hậu nàng, nhưng nữ nhân Hạ Sí Mạch có được trừ bỏ nàng ra thì còn có tỷ như hiện tại ngay tại bên người nàng là Hạ Chỉ.

Nếu đêm nay có thể nhìn thấy Hạ Sí Mạch, có lẽ là cơ hội duy nhất để vãn hồi.

Tuy rằng Dung Doanh Nguyệt nói Hạ Sí Mạch đã chết, Thủy Khinh Linh cũng không tin, chờ nàng tìm được Hạ Sí Mạch ám hiệu lưu lại, càng thêm xác định Hạ Sí Mạch còn sống, bởi vì này ám hiệu chỉ có nàng cùng Hạ Sí Mạch biết. Dọc theo ám hiệu rất nhanh tìm được cứ điểm bí ẩn ngoài thành, quả nhiên gặp Hạ Sí Mạch ở trong trang viên, tự nhiên vui sướиɠ vạn phần. Hạ Sí Mạch đang ở triệu kiến hơn mười vị bộ hạ cũ, những người này trong tay đều nắm quân quyền, toàn bộ chiếm hơn phân nửa binh lực Đại Sở, mà bọn họ đại đa số là từ một tay Hạ Sí Mạch đề bạt, đối Hạ Sí Mạch trung tâm không hai. Thủy Khinh Linh cũng không lập tức tiến lên, đứng ở phía cuối đám người nhưng lại nhìn đến Thành Dương quận chúa an vị ở bên cạnh Hạ Sí Mạch, ẩn ẩn có chút kỳ quái, lại nghe được Hạ Sí Mạch nói ra kế hoạch chuẩn bị phế đế tự lập, lại giật mình không thôi. Đợi cho mọi người tan lúc sau, Thủy Khinh Linh mới hiện thân.

Hạ Sí Mạch nhìn đến Thủy Khinh Linh cũng là phi thường cao hứng, hai người đều đơn giản nói chuyện sau khi phát sinh, Hạ Sí Mạch nghe nói các nàng bị Dung Doanh Nguyệt bắt được, lập tức trầm mặc. Nhớ tới Tuyên Cẩn từng viết thư cho nàng, nói Dung Doanh Nguyệt cùng Cao Hành có gian tình, nếu thật sự là hai người này gây nên, như vậy người ám sát nàng tự nhiên cũng không thoát khỏi liên quan hai người này. Vậy là nàng hiểu lầm Tuyên Cẩn sao?

Thủy Khinh Linh không biết nàng cùng Tuyên Cẩn đang lúc phát sinh chuyện, chỉ hỏi: “Có tra được hung thủ hay không?”

Hạ Sí Mạch trong lòng có chút loạn, chỉ nói: “Chính là hoài nghi, chưa xác nhận.”

Thủy Khinh Linh gật đầu, liền muốn hỏi nàng cớ gì đột nhiên muốn phế đế tự lập, đã thấy Hạ Chỉ Tuân vẫn đứng ở bên cạnh, dù chưa nói bất quá thần sắc tựa hồ cũng không đem chính mình làm ngoại nhân. Không biết các nàng đã phát sinh quá cái gì, không dám suy đoán lung tung. Phế đế tự lập liên quan đến thân phận Hạ Sí Mạch, Thủy Khinh Linh không dám nhiều lời.

Hạ Sí Mạch biết nàng cố kỵ, nói thẳng: “Chỉ Tuân biết rồi, ngươi có cái gì muốn hỏi cứ hỏi đừng ngại.”

Thủy Khinh Linh càng kinh ngạc, theo nàng biết Hạ Sí Mạch luôn luôn rất thận trọng. Trên đời này chỉ có ba người có thể cho Hạ Sí Mạch không hề cảnh giác, một là mẫu hậu Hạ Sí Mạch, Thái hoàng thái hậu. Một là người Hạ Sí Mạch quý mười năm cũng thú làm vợ, Thái hậu. Còn có một chính là từ nhỏ đã đi theo Hạ Sí Mạch, mình. Về phần Thành Dương quận chúa Hạ Chỉ Tuân, Hạ Sí Mạch luôn luôn khinh thường, huống chi Bắc Xuyên Vương còn tạo phản, hai người thế bất lưỡng lập như thế nào có thể đi cùng nhau? Xem bộ dáng các nàng, tựa hồ còn không chỉ mặt ngoài đơn giản như vậy.

Hạ Sí Mạch cũng không gạt nàng, đem chuyện Hạ Chỉ Tuân cứu nàng đơn giản kể lại, bất quá trong lời nói chỉ có ý cảm kích chứ không có ý cảm tình gì.

Thủy Khinh Linh lúc này mới sáng tỏ, nếu Hạ Sí Mạch không kiêng kị Hạ Chỉ Tuân, nàng tự nhiên cũng không, liền hỏi: “Cớ gì đột nhiên muốn phế đế tự lập?” Hạ Sí Mạch nếu có tâm tư này thì đã sớm làm hoàng đế rồi chứ làm gì chờ cho tới hôm nay. Ở trong lòng Hạ Sí Mạch, Tuyên Cẩn là quan trọng nhất, nếu phế đế tự lập chẳng phải cùng Tuyên Cẩn là địch?

Hạ Sí Mạch thở dài, tên đã lên không thể không bắn. Đã có quyết định này là nàng không được phép do dự. Cứ việc thời điểm nàng hạ này quyết tâm, có chút hành động theo cảm tình, bất quá nói đến vẫn là tình thế bắt buộc, nếu không phải Hạ Du Lẫm cái tiểu tử chưa dứt sữa kia gây sự nàng cũng không đến mức bước đến đường này, vả lại nếu nàng không đoạt lại hết thảy chỉ sợ sẽ từ nay về sau sẽ mất đi Tuyên Cẩn.

Chuyện lớn như thế, nếu Hạ Sí Mạch có quyết định, Thủy Khinh Linh tự nhiên không dám khuyên nàng, chỉ nhìn Hạ Chỉ Tuân, không biết Hạ Chỉ Tuân ở chuyện này thượng hay không trợ giúp. Nàng không phải người mù, tự nhiên nhìn ra được tình ý trong mắt Hạ Chỉ Tuân. Hạ Sí Mạch tiếp nạp Hạ Chỉ Tuân lại cùng Tuyên Cẩn là địch, quả nhiên thời điểm nàng không ở đây đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Thủy Khinh Linh không ở lâu, nàng đã có hẹn cùng Tuyên Lưu Ly.

Gặp mặt, Thủy Khinh Linh chỉ nói tìm được Hạ Sí Mạch, cũng không nói chuyện Hạ Sí Mạch chuẩn bị phế đế tự lập, Tuyên Lưu Ly lại mang đến lời nhắn Tuyên Cẩn, nói Tuyên Cẩn đêm nay ở Cảnh vương phủ chờ Hạ Sí Mạch.

Thủy Khinh Linh chuyền lời, Hạ Sí Mạch không có lập tức đáp ứng, mà là nhìn Hạ Chỉ Tuân nói: “Để ta suy nghĩ một chút.”