Chương 123
Hạ Chỉ Tuân bất chấp xông vào, đoạt Hạ Sí Mạch từ trên tay thân binh, thân binh thấy đột nhiên có người xâm nhập, đều rút kiếm, trong nháy mắt hơn mười mũi kiếm đồng thời chỉ vào Hạ Chỉ Tuân. Tuyên Sùng Võ nhận ra là Thành Dương quận chúa, vội quát thân binh, hỏi: “Quận chúa, sao lại ở đây?”
Hạ Chỉ Tuân nào có thời gian giải thích, ngay cả hỏi mấy lần: “Quân y đâu?”
Lão quân y cơ hồ là bị binh lính xách lại đây, thấy nhiều người vây quanh như vậy, liên tục nói: “Tản ra, đều tản hết ra!”
Hạ Sí Mạch đã hôn mê, lão quân y trước nhìn vết thương một chút, sau đó bắt mạch cho Hạ Sí Mạch, thần sắc trở nên ngưng trọng.
Hạ Chỉ Tuân thấy hắn nửa ngày không nói tiếng nào, chờ sốt ruột, một phen kéo áo hắn, quát hỏi: “Hắn thế nào?”
Lão quân y bị lắc suýt nữa thở không nổi, ho khan vài tiếng mới nói: “Quận chúa đừng vội, Vương gia mặc dù bị thương không nhẹ, mũi tên không phải trúng tim nhưng hắn chính là mất máu quá nhiều nên hôn mê. nơi này không phải nơi trị liệu, trước cần tìm chỗ sạch sẽ, rút tên ra rồi sau đó mới trị tiếp.”
Nơi này là ngoại thành Bình Dương Quan, Hạ Chỉ Tuân không chút suy nghĩ đã đem Hạ Sí Mạch ôm lên lưng ngựa, lại lệnh quân y lấy ngựa khác đi theo, hướng trong thành phi đi, Tuyên Sùng Võ tự nhiên cũng đi theo.
Dương Thái sợ trong thành còn có phản quân, đối Vương gia bất lợi, dẫn theo một đội quân hộ tống phía sau.
Hạ Chỉ Tuân không kiêng dè, trực tiếp đem Hạ Sí Mạch đưa đến khuê phòng của mình. Bài trí bên trong vẫn như cũ, buồng lò sưởi nhuyễn tháp, còn mang theo nhè nhẹ nữ nhi hương.
Quân y phân phó nhóm lửa nấu nước, mở hòm thuốc, dược quán xếp thành một loạt, đợi hết thảy chuẩn bị xong, quân y nhìn cả phòng nói: “Nhiều người quá, chỉ cần lưu lại một người có thể hỗ trợ là được rồi.”
Theo lý nam nữ thụ thụ bất thân, Hạ Chỉ Tuân là cô nương chưa lấy chồng dĩ nhiên lưu lại có nhiều không tiện, nhưng mà Hạ Chỉ Tuân như thế nào cũng không chịu đi ra ngoài. Nếu không nhìn Hạ Sí Mạch tỉnh lại, nàng như thế nào có thể an tâm.
Tuy nói khi ở Bình Dương Quan, Thành Dương quận chúa từng cứu Hạ Sí Mạch nhưng Tuyên Sùng Võ vẫn không yên lòng. Dù sao Thành Dương quận chúa là nữ nhi của Bắc Xuyên Vương, Bắc Xuyên Vương tạo phản, Thành Dương quận chúa tự nhiên không tránh khỏi can hệ. Hiện giờ Bắc Xuyên Vương lại sinh tử không rõ, khó bảo toàn nàng sẽ không vì phụ thân mà báo thù hại Hạ Sí Mạch. Vì phòng vạn nhất, Tuyên Sùng Võ cũng ở lại.
Quân y không dám trì hoãn, liền mặc kệ bọn họ. Bởi vì Hạ Chỉ Tuân vẫn ôm Hạ Sí Mạch, quân y trực tiếp phân phó nói: “Vậy phiền toái quận chúa cởϊ qυầи áo Vương gia ra, để lão phu rút tiễn.” Bên này kêu Tuyên Sùng Võ đốt chủy thủ để làm sạch.
Hạ Chỉ Tuân một lòng cứu Hạ Sí Mạch, sớm đã quên tị hiềm, thật cẩn thận bỏ hộ giáp bên ngoài của nàng. Cởi bỏ trung y xong, nhìn đến bên trong có mấy lớp vải bó ngực, nhưng nhất thời chưa nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ là đồ bảo hộ thôi. Đợi cho đến khi nửa thân trên Hạ Sí Mạch hoàn toàn xích lỏa trước mặt nàng, thực tại sửng sốt trong chốc lát mới hiểu được chính mình đã nhìn thấy gì, không khỏi phát ra một tiếng thét chói tai.
Quân y cùng Tuyên Sùng Võ giờ phút này đều đưa lưng về phía nàng, nghe được kinh hô vội đoạt lấy đến, hỏi: “Làm sao vậy?”
Hạ Chỉ Tuân theo bản năng dùng thân thể của chính mình ngăn trở Hạ Sí Mạch, thần sắc kích động, lắc đầu liên tục nói: “Không có gì.”
Tuyên Sùng Võ nổi lên lòng nghi ngờ, nghĩ đến Hạ Chỉ Tuân đối Hạ Sí Mạch hạ độc thủ, cả giận nói: “Thế nhưng thừa lúc chi nguy…” Lôi Hạ Chỉ Tuân ra, liền nhìn đến chỗ Hạ Chỉ Tuân chứng kiến…, đứng đần đó luôn không nhúc nhích.
Hạ Chỉ Tuân tiện tay cho hắn một cái tát, “Còn nhìn nữa!” Lấy chăn che lại cảnh xuân.
Quân y chắn mặt sau, vẫn chưa nhìn đến Hạ Sí Mạch, bị hai người bọn họ biến thành không hiểu ra sao, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Tuyên Sùng Võ vẻ mặt khϊếp sợ, lắp bắp nói: “Nàng… Nàng là…”
Hạ Chỉ Tuân dù tâm loạn như ma nhưng càng biết sự tình trọng đại, vội vàng quát Tuyên Sùng Võ, “Không muốn nàng chết thì câm miệng!”
Tuyên Sùng Võ nuốt xuống lời đã đến bên miệng, giờ phút này ý niệm duy nhất trong đầu chính là, nếu đem việc này công bố ra ngoài vậy Thái hậu muội muội hắn nhất định sẽ gặp tai ương, lại nhìn Hạ Sí Mạch liếc mắt một cái, liễu diệp loan mi, môi hồng răng trắng, con mẹ nó, Hạ Sí Mạch thật đúng là nữ!
Biết Hạ Sí Mạch là nữ rồi, Hạ Chỉ Tuân tự nhiên sẽ không để cho quân y động thủ, mà là hỏi quân y làm như thế nào, xong rồi kêu quân y đi ra ngoài, nàng tự mình làm.
Quân y không chịu, mũi tên cách tim không xa, nếu không cẩn thận là có thể rất nguy hiểm đến tính mạng,sao mà để cho người thường nhúng tay vào được.
Hạ Chỉ Tuân ra hiệu bằng mắt cho Tuyên Sùng Võ, hai người đi qua một bên thấp giọng thương lượng một phen. Rốt cuộc không dám mạo hiểm, cùng lắm thì chờ trị Hạ Sí Mạch xong rồi gϊếŧ người diệt khẩu.
Quân y nghe nói cảnh vương là nữ, sợ tới mức trực tiếp đánh nghiêng thùng dược.
Hạ Chỉ Tuân cầm chủy thủ để ở cổ họng quân y, “Việc này chỉ có 3 người biết, nếu để bên ngoài nghe được nửa điểm lời ra tiếng vào, cẩn thận mạng chó của ngươi!” Thấy quân y gật đầu sẽ buông hắn ra, nghĩ nghĩ, lại uy hϊếp nói, “Nếu cứu không được nàng thì mạng ngươi cũng không giữ được!”
Lão quân y nguyên là thái y trong cung, tiên đế khi, nhân xứng sai nhất phương dược, suýt nữa bị tiên đế chém đầu, vừa lúc Cảnh vương sườn, nói Lý thái y y thuật cao minh, nếu gϊếŧ hắn thực rất đáng tiếc, không bằng để hắn lấy công chuộc tội, đến quân doanh làm quân y. Thứ nhất đi theo bọn lính cơm phong ẩm lộ xem như đối hắn trừng phạt, thứ hai cứu người coi như là tận lực vì nước.
Lý thái y nhặt được mạng về tự nhiên đối Cảnh vương là mang ơn. làm quân y mặc dù vất vả hơn so với làm thái y chút nhưng lại có thể cứu được nhiều người, so với ở trong cung chỉ hầu hạ một cái còn phải cả ngày lo lắng đề phòng thì tốt hơn nhiều. Cho nên chỉ cần Cảnh vương xuất chinh, Lý thái y đều đi theo, mặc dù rất ít vì Cảnh vương chữa bệnh, bất quá lính của Cảnh vương hắn đã cứu không ít, coi như là báo đáp ân cứu mạng Cảnh vương.
Mới vừa rồi sợ tới mức thất thố là chuyện thường. Ai có thể nghĩ đến Cảnh vương oai phong một cõi là nữ a. Biết đại bí mật này cũng đồng nghĩa gánh vác nhiều sự trọng đại. Lý quân y trong thời gian rất ngắn làm ra lựa chọn, nếu không phải Cảnh vương, mạng của hắn sớm đã giao cho Diêm vương gia, hiện sống lâu thêm mười mấy năm nữa đã là lời rồi, vậy thì giờ còn sợ gì nữa. Việc cấp bách trước mắt chính là cứu sống Cảnh vương.
Lý đại phu đã khôi phục trấn tĩnh, một lần nữa cầm một bao ma phí tán, mệnh bắt giam ngày, hắn lại là đại phu, tự nhiên không tránh kiêng kị. Nhưng Tuyên Sùng Võ không tiện tiến lên hỗ trợ nên đã lui tới ngoài cửa. Lý đại phu kêu Hạ Chỉ Tuân đỡ Hạ Sí Mạch ngồi dậy, vết thương thượng vải lên dược, dùng chủy thủ cắt thịt đã thối rữa, dùng cái cặp kẹp lấy đoạn tiễn, dùng sức, máu tươi bắn ra bốn phía. Hạ Sí Mạch đau đến tỉnh, kêu một tiếng, lại ngất đi. Lý đại phu thượng cầm máu thuốc hay, tái làm cho Hạ Chỉ Tuân giúp đỡ nàng nằm xuống.
Hạ Chỉ Tuân lo lắng hỏi: “Nàng không có việc gì đi?”
Lý đại phu nói: “Nếu có thể sống qua đêm nay thì không cần phải lo nữa.”
Hạ Chỉ Tuân không hiểu.
Lý đại phu nói: “Vương gia mất máu quá nhiều, vết thương lại bị nhiễm trùng, chỉ sợ sẽ phát sốt, nhẹ thì cháy hỏng đầu óc, nặng thì khó giữ được tính mạng, cực kỳ nguy hiểm. Lão phu rốt cuộc không tiện, chỉ có thể vất vả quận chúa.”
Hạ Chỉ Tuân hỏi: “Phải làm như thế nào?”
Lý đại phu nói: “Không thể để cho nàng cảm lạnh, nếu có dấu hiệu phát sốt, hãy dùng khăn lạnh lau cho nàng, làm cho nàng lui nhiệt, nửa khắc thay 1 lần.”
Hạ Chỉ Tuân nhất nhất đáp ứng.
Lý đại phu lại nói: “Lão phu mở mấy vị dược hộ tim phổi, cho Vương gia ăn vào, hy vọng Vương gia cát đều có ngày cùng, có thể ai quá kiếp nạn này.”
Hạ Chỉ Tuân sợ bệnh tình Hạ Sí Mạch chuyển biến xấu, không dám để Lý đại phu rời phủ nên an bài hắn cách vách, kêu Tuyên Sùng Võ cầm phương thuốc đi hiệu thuốc bốc thuốc.
Hạ Sí Mạch uống xong dược không lâu, thân thể bắt đầu phát lạnh, lạnh run không thôi, cái mấy giường chăn cũng chưa dùng, Hạ Chỉ Tuân dưới tình thế cấp bách, trực tiếp thốn quần áo, nằm bên cạnh Hạ Sí Mạch, đem nàng ôm trong ngực, dùng thân thể của mình ủ ấm nàng. Hạ Sí Mạch lúc này mới dần dần an tĩnh lại.
Hạ Chỉ Tuân cùng nàng da thịt thân cận, trong lòng cũng không biết là cảm thụ gì. Tạm mặc kệ nàng là nam hay là nữ, hy vọng duy nhất chính là Hạ Sí Mạch có thể sống sót.
Nửa đêm, Hạ Sí Mạch bắt đầu phát sốt, trán rất nóng, Hạ Chỉ Tuân nghe lý đại phu nói, dùng khăn lạnh đáp trán nàng, nửa nén hương đổi mới một lần, như thế giằng co hai canh giờ, nhiệt mới chậm rãi hạ xuống. Hạ Chỉ Tuân mệt mỏi cũng không dám đi ngủ, thẳng đến trời sáng mới nhịn không được mà nhắm mắt lại.
May mắn Lý đại phu y thuật cao minh, lại nhớ Hạ Chỉ Tuân dốc lòng chiếu cố, hơn nữa thân thể đáy vốn là hảo, Hạ Sí Mạch quỷ môn quan đi nhất tao sau rốt cuộc tỉnh lại, đầu tiên mắt liền nhìn đến bên giường chi đầu tiểu khế Hạ Chỉ Tuân, theo sát mà một trận trùy tâm đau, xốc lên chăn, liền nhìn đến không một vật mình và ngực bọc tầng tầng băng gạc, trong nháy mắt liền cân nhắc ra rất nhiều sự, nàng bị thương, nữ nhân thân cũng bị chọc thủng .
Chỉ động tĩnh rất nhỏ Hạ Chỉ Tuân đã bừng tỉnh, nhìn Hạ Sí Mạch, vừa mừng vừa sợ, thậm chí trào ra nước mắt, vui mừng nói: “Rốt cục tỉnh rồi!”