Chương 116
Dung Doanh Nguyệt mới vừa rồi là bộ dáng hổn hển, nhìn đến Cao Hành trên mặt lập tức tươi cười, cho Dung Doanh Tâm bưng trà rót nước, thái độ thập phần thân thiện.
Dung Doanh Nguyệt nói: “Cao Tướng quân tân hôn yến ngươi, khó được rảnh đến thăm bổn cung.”
Cao Hành không muốn đến Trường Nguyệt Cung, lại càng không nguyện muốn ở trong phòng Dung Doanh Nguyệt. Nhưng Dung Doanh Nguyệt hiện giờ bụng đã không giấu được người, không thể bước cửa ra Trường Nguyệt Cung một bước nên hắn chỉ có thể nhượng bộ. Nhìn bụng Dung Doanh Nguyệt, trong lòng lại mâu thuẫn. Mới đầu cực lực chủ trương xoá sạch, ngày càng lâu càng do dự, mặc kệ nói như thế nào đó là hài tử của hắn.
“Ta có được tin tức, Hạ Sí Mạch kế tiếp thắng lợi, sợ là không bao lâu nữa có thể tiêu diệt Bắc Xuyên Vương, khải hoàn trở về.” Cao Hành nói ra mục đích tới đây.
Dung Doanh Nguyệt nghe hắn nói chính sự, thu hồi tươi cười, chính sắc hỏi: “Ngươi chuẩn bị như thế nào?”
Cao Hành nói: “Người của ta cũng đã chuẩn bị tốt, liền nhìn ngươi khi nào động thủ.”
Dung Doanh Nguyệt trầm ngâm nói: “Nếu lúc này gϊếŧ Hạ Sí Mạch, lấy tình thế trước mặt đến xem, quyền lực trong triều sẽ rơi vào trong tay Tuyên Cẩn, ta và ngươi bận một hồi, là một người khác làm đó y, nửa điểm ưu đãi lao không đến, tự nhiên có thể nào. Nếu là làm cho Bắc Xuyên Vương thừa cơ phản kích, thế cục càng không thể vãn hồi, mất nhiều hơn được. Chính cái gọi là gϊếŧ địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, trước hết để cho Hạ Sí Mạch đánh thắng Bắc Xuyên Vương, hắn tự nhiên cũng sẽ tổn binh hao tướng, rồi tản lời đồn nói Cảnh vương dự mưu soán vị, đợi thời cơ thành thục sau, Cao Tướng quân ngươi hướng Hoàng thượng xin xuất chiến đi gϊếŧ giặc, Hoàng thượng dưới sự cố gắng ở ta và ngươi đã đối Cảnh vương có thành kiến, lại có Thượng thư đại nhân chờ nhất chúng đại thần duy trì, việc này tất thành. Lúc này ám sát Hạ Sí Mạch vậy sẽ không chiến mà thắng, đến lúc đó ngươi tay cầm binh quyền, hết thảy còn không phải ngươi định đoạt?”
Cao Hành chỉ nói một chữ tốt, sẽ cáo từ, từ đầu đến cuối cũng không cùng Dung Doanh Nguyệt chạm mắt.
Dung Doanh Nguyệt dùng mắt ra hiệu cho Dung Doanh Tâm đi ra ngoài, chính mình tiến lên kéo Cao Hành, kéo hắn vào nội thất.
Cao Hành thần sắc miễn cưỡng, chối từ nói: “Nếu vô sự ta đi về trước.”
Dung Doanh Nguyệt mặc dù có bầu nhưng dáng người chưa biến dạng, khuôn mặt trái xoan kia vẫn trước sau như một quyến rũ động lòng người, ánh mắt lại câu hồn đoạt phách. Dung Doanh Nguyệt tự tin không có nam nhân nào có thể cự tuyệt được độc môn mị thuật Dung gia các nàng, ngoại trừ một người, chính là Hạ Sí Mạch.
Cao Hành quả nhiên chỉ tượng trưng chối từ vài cái, liền ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Ở trên giường, Dung Doanh Nguyệt thật là cái vưu vật, so với thê tử trong nhà như đầu gỗ không thú vị thì Dung Doanh Nguyệt còn hơn gấp trăm lần, quả thực làm cho người ta muốn ngừng mà không được. Cao Hành là một nam nhân bình thường, tự nhiên tránh không được tục, cho dù không thích nàng cũng không kinh được câu dẫn.
Một phen mây mưa sau, Dung Doanh Nguyệt như xà quấn trên người Cao Hành, gắt giọng: “Người ta còn hoài cốt nhục của ngươi đâu, một chút không hiểu thương hương tiếc ngọc, xem cánh tay người ta đều bị ngươi bắt tử, biết ngươi mới vừa thành thân, trong nhà có cái như hoa như ngọc nương tử, không biết còn tưởng rằng ngươi đã lâu không chạm qua nữ nhân đâu.”
Cao Hành đỏ mặt, không phản bác, xấu hổ ở trong lòng.
Dung Doanh Nguyệt biết hắn mặt mỏng, không trêu ghẹo hắn nữa mà là nhuyễn thanh mềm giọng nói: “Thái y nói, trong bụng ta là nam thai.”
Cao Hành thân thể hơi hơi chấn động, rốt cục cúi đầu xem người trong ngực.
Dung Doanh Nguyệt dự đoán được hắn phản ứng như vậy, tiếp tục nói: “Ta biết ngươi ủng hộ Đan nhi, trong lòng nhiều ít không tình nguyện, kỳ thật ta đối Đan nhi làm sao vừa lòng, Đan nhi cùng phụ hoàng hắn giống nhau, tính tình nhuyễn, thân thể yếu đuối, nào có nửa phần đế vương, lúc trước ta cũng không có cách nào bởi vì ta chỉ có một mình hắn, hiện tại thì không , ta mang thai hài tử của ngươi, ta tin tưởng hắn nhất định giống như ngươi anh tuấn cường tráng, một ngày kia Đan nhi làm hoàng đế, con của chúng ta đó là Cảnh vương hôm nay, Đan nhi bất quá là con rối, chân chính quyền to đều nắm ở trong tay phụ tử ngươi, đến lúc đó muốn thủ nhi đại chi, chẳng phải là dễ như trở bàn tay?”
Cao Hành thần sắc vẫn như cũ nước gợn bất động, nhưng trong lòng sớm bốn bề sóng dậy, hắn hiện giờ đã là đâm lao phải theo lao, đắc tội Tuyên Cẩn, dính thượng Dung Doanh Nguyệt, cùng Hạ Sí Mạch lại tới rồi chỉ có thể một sống một chết. Nếu lần này không gϊếŧ Hạ Sí Mạch, Hạ Sí Mạch trở về sẽ gϊếŧ hắn đầu tiền. Đã không còn đường lui, chỉ có thể bác một hồi. Mới đầu Dung Doanh Nguyệt dùng thủ đoạn lợi phi thường dụng hắn, hắn rất căm tức, hắn muốn gϊếŧ Hạ Sí Mạch cũng không phải vì Dung Doanh Nguyệt, càng không phải ủng lập Hạ Du Đan vi đế, bất quá nghĩ đến chính mình cũng không phải hoàn toàn chưa từng có sai, nếu không như thế nào bước vào bẫy của Dung Doanh Nguyệt, hơn nữa nghe Dung Doanh Nguyệt đề nghị xong, thông qua đám hỏi ở trong triều ổn định đầu trận tuyến, đã mới gặp hiệu quả, hiện tại Dung Doanh Nguyệt nói ra kế hoạch như vậy, như thế nào không khϊếp sợ, nếu thật có thể được việc, hắn sẽ đứng trên vạn người.
Dung Doanh Nguyệt không buộc hắn tỏ thái độ, không gì hơn cái điều kiện mê người này, nghĩ muốn không động tâm đều nan.
Cao Hành hơn nữa ngày mới hỏi một câu: “Ngươi tính sinh đứa nhỏ?”
Dung Doanh Nguyệt gật đầu.
Lại là một nan đề.
Cao Hành lâm vào trầm mặc.
Dung Doanh Nguyệt lại không sợ hãi nhân tử không ngớt ghé vào lỗ tai hắn nói: “Ở ngươi tới phía trước, Tuyên Cẩn đến xem ta, nàng biết ngươi tìm đến ta.”
Sắc mặt Cao Hành biến đổi.
Hai người trục thương lượng khởi ứng phó rất đúng sách.
*
“Nương nương, Cao Tướng quân ở Trường Nguyệt Cung ước chừng hai canh giờ mới đi.” Ngâm Sương đem tới tin tức hỏi thăm báo cho Tuyên Cẩn.
“Thật sao.” Tuyên Cẩn cầm trên tay là khối đông cung đồ ngày đó đã chứng thực của Dung Doanh Tâm mua được cung tỳ Lý Uyển Thụy Tuyết, dùng để vu oan giá họa Lý Uyển. Thụy Tuyết sau lại lại bị Dung Doanh Nguyệt gϊếŧ chết , kỳ thật cất chứa đông cung đồ cũng không phải tội chết, nhiều lắm là bị quở trách vài câu không biết kiểm điểm, khấu trừ mấy tháng bổng lộc, lấy tiểu trừng đại giới, chân chính tội da^ʍ loạn hậu cung chính là tư thông, Thụy Tuyết lấy danh nghĩa Lý Uyển hướng thái y khai quá mấy vị dược hoa hồng xạ hương linh tinh, hiện giờ xem ra, thuốc này không phải là cho Lý Uyển, mà là người khác. Thụy Tuyết cũng bởi vì biết sự tình cho nên mới bị Dung Doanh Nguyệt thu mua, nói thả nàng ra cung, thừa lúc này chưa chuẩn bị gia dĩ mưu hại gϊếŧ người diệt khẩu, nếu người này là Dung Doanh Tâm, đại cũng không tất giấu diếm, Dung Doanh Tâm còn là một cô nương chưa lấy chồng, cũng không tư thông vừa nói, chỉ có Dung Doanh Nguyệt, Hoàng thái phi Đại Sở, mới có thể giữ kín như bưng như thế.
Này hậu cung quả nhiên thâm sâu khó dò, không coi nàng vào đâu phát sinh chuyện như vậy, mà trong cung hiểu biết phần đông, nàng đứng đầu hậu cung lại không một người hướng nàng báo hai người tư tình. Xem ra Dung Doanh Nguyệt cùng Cao Hành đều làm không ít chuyện, hôm nay nếu không phải vô tình đυ.ng vào còn không biết phải chôn ở cổ lý đến khi nào, đương nhiên này hết thảy cũng chỉ là đoán, chỉ có chứng thực xong mới có thể kết luận, không có bằng chứng càng không thể định tội bọn họ.
Tuyên Cẩn lập tức tìm thân tín, an bài một phen, luôn dặn dò chớ đả thảo kinh xà, hiện giờ phi thường thời điểm chỉ sợ bọn họ không phải đơn giản tư thông như vậy, cẩu nóng nảy còn có thể khiêu tường, huống chi bọn họ một là Ái phi tiên đế sủng, có hoàng tử, một là đem cánh cửa lúc sau, nắm nửa binh quyền trong kinh thành, nếu thực sự dị tâm, tuyệt không dung khinh thị.
An bài thỏa đáng xong, Tuyên Cẩn tĩnh tâm, hồi tưởng lại chuyện cũ trước kia, không khỏi thở dài.
Ngâm Sương từ nhỏ đi theo Tuyên Cẩn, đối với chuyện Tuyên Cẩn cùng Cao Hành năm đó biết được nhất thanh nhị sở, Tuyên Cẩn thậm chí vi Cao Hành tự sát đủ thấy tình thâm, cho dù qua mười năm, không có tình ý thì còn có tín nhiệm, Tuyên Cẩn vẫn như cũ trọng dụng Cao Hành, kết quả đổi lấy là phản bội, tiểu thư có thể nào không thương tâm, không thể nào khuyên nhủ chỉ có thể cùng thở dài.
Nửa ngày, Tuyên Cẩn từ từ nói: “Đều nói lòng nữ nhân như kim đáy biển, nam nhân này tâm sao cũng khó có thể nắm lấy như thế, ta chỉ nghĩ đến Cao Hành hận ta gả cho Hạ Sí Mạch mới cố ý bất hòa với ta, chỉ cần hắn trung tâm Lẫm Nhi, ta có thể lượng giải, cố tình hắn cùng với Dung Doanh Nguyệt có tư tình, cái này ta như thế nào dễ dàng tha thứ?”
Ngâm Sương chưa bao giờ có kết giao với nam tử, lại càng không hiểu tâm nam nhân, chỉ khuyên nhủ: “Hứa là đã đoán sai đâu?”
Tuyên Cẩn cũng hy vọng không phải sự thật. Ở trong lòng nàng, Cao Hành vẫn là nam tử tao nhã chứ không phải tiểu nhân hay ghen tị. Nam tử quả nhiên đều bạc hạnh, không cưỡng lại được nửa điểm hấp dẫn. Một khắc trước còn thề son sắt với nàng, nói không bao giờ thay lòng đổi dạ mà ngay sau đó liền thượng giường với nữ nhân khác. Nếu cưới hỏi đàng hoàng cũng thôi, cố tình vẫn là đoạn không thể gặp quang gian. Đột nhiên nhớ tới Hạ Sí Mạch, không biết nàng có dao động vì hấp dẫn trước mặt hay không. Hạ Chỉ Tuân đối Hạ Sí Mạch một lòng say mê giống như Hạ Sí Mạch đối với nàng, nếu Hạ Chỉ Tuân phản chiến giúp đỡ, Hạ Sí Mạch có thể hay không cảm động? Nàng đối Cao Hành đã mất nửa điểm tình ý, Cao Hành phản bội nàng nhiều lắm chỉ cảm thấy thất vọng, nhưng nếu có một ngày Hạ Sí Mạch cũng thay đổi thì nàng sẽ như thế nào? Trong lòng nhất thời một trận quặn đau.