Chương 111
Thủy Khinh Linh kinh hỉ khi liếc thấy là Tuyên Lưu Ly, kinh hỉ qua đi chính là lo lắng. Tuyên Lưu Ly một tiểu thư mảnh mai chưa từng chịu khổ mà khiến nàng rời xa quê hương cơm canh rau dưa, vải thô lậu y. Cho dù Tuyên Lưu Ly có thể chịu nhưng nàng thì không. Huống chi bọn họ không phải du sơn ngoạn thủy mà là hành quân đánh giặc, rất vất vả. Thừa lúc còn chưa đi xa khuyên Lưu Ly quay về.
Tuyên lưu ly làm sao đồng ý. Nàng trà trộn vào quân doanh thứ nhất là vì luyến tiếc Thủy Khinh Linh. Thủy Khinh Linh ôn nhu săn sóc, đối nàng lại ngàn y trăm thuận, mặc dù từng làm sai nhưng đã chuộc tội, vụ này đã bỏ qua rồi. Tình nhân trẻ tuổi sao chịu được hai bờ xa cách. Thứ hai nàng cả ngày bị phụ thân buộc lập gia đình, giả bệnh, tuyệt thực đều tránh không khỏi. Bất đắc dĩ mới trốn thoát được, vất vả lắm mới có tự do thì như thế nào đáp ứng trở về nhà giam. Bị Thủy Khinh Linh làm quá nên liền đe dọa. Nếu để nàng về nhà vậy nàng sẽ về lập gia đình. Quả nhiên Thủy Khinh Linh sợ tới mức không dám nhắc lại việc nữa.
Thủy Khinh Linh an bài Tuyên Lưu Ly ở bên cạnh mình trên danh nghĩa là thân binh của nàng. Nhưng thực ra là nàng phải bảo vệ Tuyên Lưu Ly, đồng thời luôn lo lắng Hạ Sí Mạch biết Tuyên Lưu Ly trà trộn vào quân doanh. Nếu để nàng biết, không biết có dùng quân pháp xử trí hay không. Hạ Sí Mạch trong quân đội cho tới bây giờ đều là lục thân không nhận. Nàng từng phạm lỗi nhỏ mà đã bị đánh năm mươi quân côn rồi. Hy vọng Hạ Sí Mạch nể Tuyên Lưu Ly là chất nữ Thái hậu mà mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lộ trình một tháng Hạ Sí Mạch chỉ dùng hai mươi ngày đã tới cách ngoại thành Giang Lăng năm mươi dặm(80km). Giang Lăng thân cư tất yếu địa hình phức tạp, hơn nữa tả hữu là dãy núi. Tiền phương lại có con sông như mãng xà bề rộng chừng hai mươi trượng(67m) làm lá chắn. Dễ thủ khó công cho nên Bắc Xuyên Vương chiếm Phương Bắc xong liền chiếm cứ Giang Lăng. Chỉ còn chờ Hạ Sí Mạch đến để một phen ác chiến đả bại Hạ Sí Mạch, xâm chiếm Trung Nguyên, thay đổi triều đại. Cho dù đánh không lại thì chỉ cần bảo vệ thành Giang Lăng là có thể cố thủ Phương Bắc, cùng đương kim triều đình phân đình mà trị vì.
“Phải cường công! Một cái thành trì nho nhỏ mà đòi chống đỡ 30 vạn quân của ta sao?”
Hạ trại xong, Hạ Sí Mạch triệu tập đầu lĩnh tam quân thương nghị như thế nào tác chiến ở trong doanh trướng.
Nói chuyện chính là Trần Tướng quân, am hiểu cận chiến, dũng mãnh hơn người, có thể lấy một địch trăm.
Vừa dứt lời, đã bị Từ Tướng quân đóng tại địa phương phủ định hoàn toàn, “Nếu là thành bình thường, kế này của Trần Tướng quân nhất định khả thi nhưng nơi này là Giang Lăng, muốn đánh Giang Lăng thì trước hết phải có biện pháp cho 30 vạn đại quân qua sông Mãng Xà đã. Trên sông Mãng Xà nguyên bản có ba cái cầu lớn nhưng hiện tại bị Bắc Xuyên Vương hủy đi chỉ còn một cái mà phản quân đã canh giữ rồi. Một người thì còn có thể hên xui nhưng vạn người thì không thể, chứ đừng nói tới ba mươi vạn ở đây. Ba trăm vạn cũng vô dụng.” Lúc trước ngay tại cầu đã tổn binh hao tướng không ít, Từ Tướng quân nghĩ đến mà còn sợ hãi.
“Cầu qua không được vậy thì đi theo đường thủy đi, ” Lý Tướng quân đề nghị. Hắn am hiểu lối đánh thủy nhất, ” sông Mãng Xà dài bao nhiêu hay tặc tử nhiều hơn nữa thì cũng ngăn không được chúng ta qua sông.”
Từ Tướng quân lại lắc đầu, “Biện pháp này chúng ta cũng đã thử qua, Giang Lăng tả hữu đồi núi vây quanh, núi cao hung hiểm. Chỗ tất yếu đã bị phản quân chiếm lĩnh, mặc dù qua được sông nhưng cũng khó vượt qua được núi, khó lắm, khó lắm.”
Trần Tướng quân tính tình nôn nóng, “Qua cầu không được, qua sông cũng không được, vậy làm sao bây giờ? Chỉ vì khó khăn như vậy mà chúng ta giương cờ đầu hàng? Nghe ta đi, phải cường công! Chúng ta chia làm hai đường, một theo đường núi, một theo đường thủy. Bọn họ ít người mà lại nghèo rớt mồng tơi, chỉ có thể chặn chúng ta được một đường, chúng ta chỉ cần qua được một đường là có thể gϊếŧ được bọn hắn không còn manh giáp.”
Lý tướng quân không cho là đúng: “Như thế thì cho dù chúng ta qua được cũng sẽ rất tốn binh, lỡ như phản quân chỉ chờ chúng ta mệt mỏi rồi tấn công vậy thì thắng bại khó nói.”
Vài vị Tướng quân tranh chấp mãi không xong, đồng thời nhìn về phía Hạ Sí Mạch, “Tướng quân, ngài thấy thế nào?”
Hạ Sí Mạch vẫn không lên tiếng, vài vị Tướng quân nói gì nàng đều nghe hết. Lúc trước nhiều lần bại trận không phải vì binh lực Bắc Xuyên Vương, mà là vì bị cầm chân trước sông Mãng Xà này. Nếu ngay cả con sông cũng không qua được thì nói gì tới tiêu diệt phản quân. Phải biết rằng, còn có 5 vạn kỵ binh tinh nhuệ của Vũ Văn thị ở phía sau chờ bọn họ. Đó mới là trận đánh ác liệt.
Hạ Sí Mạch nhìn lại bản đồ địa hình trong tay. Trong lòng cuối cùng cũng có tính toán. Gấp bản đồ lại, trầm giọng nói: “Nếu cường công không được, thủy công cũng không thành vậy chúng ta sẽ tập kích.”
Từ Tướng quân vừa định nói, biện pháp đánh lén bọn họ cũng dùng qua nhưng mà cũng không được. Bất quá dựa vào uy danh Cảnh vương, bọn họ không được thì không phải là Cảnh vương cũng không được. Cảnh vương chắc chắn phương pháp của mình, liền thức thời ngậm miệng.
“Trần Tướng quân, ngươi mang một ngàn người đi cầu đá, chỉ nhiễu binh, không cần liều mạng, cái gọi là một kẻ làm quan, chúng ta không qua được cũng đừng cho bọn họ chạy tới.”
Trần Tướng quân đi theo Hạ Sí Mạch nên đối Hạ Sí Mạch vô cùng tin phục, mặc dù không biết Hạ Sí Mạch làm như thế nào, nhưng cũng không nói hai lời liền lĩnh mệnh.
“Lý tướng quân, ” Hạ Sí Mạch lại nói, “Ngươi chọn ra ba trăm lính biết bơi, mỗi ngày ở giữa sông mãng xà bơi lội, không cần qua sông, chỉ là rèn luyện thân kiện thể thôi.”
Ngay sau đó, Hạ Sí Mạch hướng Từ Tướng quân nói: “Ngươi đối địa hình nơi này quen thuộc nhất, ta muốn ngươi làm ra 20 thuyền nhỏ, mỗi chiếc dài một trượng(3,33m) trong vòng 10 ngày, có làm được không?”
Từ Tướng quân nói: “Cách đây ba dặm có một rừng cây, ngày đêm chắc đẩy nhanh được tiến độ, hẳn là không vấn đề gì.”
Hạ Sí Mạch sắc mặt nghiêm túc, “Ta muốn nhất định, không phải hẳn là.”
Từ Tướng quân sợ hãi, lập tức lớn tiếng nói: “Vâng, mạt tướng lĩnh mệnh!”
Hạ Sí Mạch lúc này mới gật đầu, quay đầu hướng Thủy Khinh Linh nói: “Cho ta năm mươi người.”
Thủy Khinh Linh cúi đầu nói: “Vâng.” Thủy Khinh Linh trừ bỏ là tiên phong của Hạ Sí Mạch ra thì còn giúp Hạ Sí Mạch huấn luyện tinh binh. Tuy rằng nhân số không nhiều nhưng mỗi người võ nghệ cao cường, giỏi tập kích.
An bài tốt hết thảy xong, Hạ Sí Mạch vỗ án nói: “Truyền lệnh xuống, chúng quân tướng sĩ chăm chỉ thao luyện, mười ngày sau chuẩn bị công thành!”
Hạ Sí Mạch bài binh bày trận giống như trò đùa, hơn nữa chỉ dùng mười ngày công phá cửa ải khó khăn thứ nhất. Từ Tướng quân âm thầm vì Hạ Sí Mạch mà đổ mồ hôi lạnh. Mong thật có thể phá địch, mà không phải chỉ vì cái trước mắt, tai nghe vi hư, mắt thấy vi thực, ai biết chủ soái tuổi trẻ như thế có phải hay không thành công vĩ đại gối thêu hoa đâu?
Chúng tướng đều lĩnh mệnh mà đi, chỉ có Thủy Khinh Linh ở lại. Nếu không nói chỉ sợ sẽ không có cơ hội. Nếu để Hạ Sí Mạch phát hiện được Tuyên Lưu Ly, vậy càng nặng tội hơn, chính là không biết nên mở miệng như thế nào.
“Làm sao vậy?” Hạ Sí Mạch cuối cùng cảm thấy Thủy Khinh Linh không ổn. Ngẩng đầu, thấy Thủy Khinh Linh nắm tay nhíu mày, hình như có chuyện muốn nói.
Thủy Khinh Linh cắn răng quỳ gối trước mặt Hạ Sí Mạch.
Lấy Hạ Sí Mạch đối Thủy Khinh Linh hiểu biết, lập tức biết nàng là đã làm sai chuyện không khỏi sắc mặt lạnh lùng. Ở kinh thành, nếu Thủy Khinh Linh phạm lỗi thì nàng còn có thể gia dĩ che chở, nhưng ở trong này nàng là chủ soái tam quân, quân kỷ nghiêm minh, quyết không thể làm việc thiên tư.
Thủy Khinh Linh cũng hiểu được đạo lý này cho nên mới chậm chạp không nói. Nàng không sợ Hạ Sí Mạch phạt nàng, mà sợ Hạ Sí Mạch đuổi nàng. Bất quá chuyện đã đến nước này thì không thể không nói thật.
“Khinh Linh thất trách để người ta lẫn vào quân doanh.” Thủy Khinh Linh tính toán, vô luận Hạ Sí Mạch như thế nào đuổi nàng, nàng cũng sẽ không đi, cho dù quân pháp xử trí cũng không đi.
Hạ Sí Mạch trước còn lo lắng Thủy Khinh Linh phạm tội gì không thể tha thứ nên mới khó xử. Nghe nàng nói thế ngược lại yên tâm, trấn binh không phải trách nhiệm của Thủy Khinh Linh, hỏi: “Là mật thám?”
Thủy Khinh Linh lắc đầu, nói: “Nàng vì ty chức mà tới.”
Hạ Sí Mạch khó hiểu, nhìn Thủy Khinh Linh, chờ nàng giải thích.
Thủy Khinh Linh cắn môi, hơn nữa ngày mới thốt ra ba chữ: “Là Lưu Ly.”
Lần này, Hạ Sí Mạch cả kinh không nhẹ, “Ngươi nói Tuyên Lưu Ly trà trộn vào quân doanh?”
Thủy Khinh Linh gật đầu nói: “Nàng cầm lệnh bài của ty chức trà trộn vào quân doanh, ty chức vì vậy về sau mới biết.”
“Nàng hiện tại ở nơi nào?” Hạ Sí Mạch hỏi.
“Đang ở doanh trướng của ty chức.” Thủy Khinh Linh nói, “Ty chức đã cố gắng khuyên nàng trở về, nhưng nàng nói nếu ty chức muốn nàng trở về chính là bức nàng lập gia đình, ty chức nhất thời tư tâm mới giấu diếm đến hiện tại thỉnh tội. Tướng quân, ty chức biết phạm vào quân quy nên vô luận như thế nào xử phạt ty chức đều nhận, chỉ là tướng quân ngàn vạn lần không cần đuổi ty chức đi.”
Hạ Sí Mạch trong lòng đã có quyết định, không tha nói: “Thủy Khinh Linh, ngươi quá lớn mật, tư tàng nữ nhân trong quân theo lệ thì phải trảm trước tam quân, tạm thời niệm tình ngươi không biết nên giảm hình phạt xuống, tức khắc mang Tuyên Lưu Ly rời đi.”
“Không!” Thủy Khinh Linh lắc đầu liên tục, khẩn cầu, “Ty chức sẽ cho Lưu Ly rời đi nhưng xin tướng quân cho ty chức ở lại bên người.”
Hạ Sí Mạch lãnh nhan nói: “Ngươi không phải ngày đầu tiên đi theo ta, biết ta nói rồi là sẽ không thu hồi. Ngươi nếu còn khăng khăng một mực thì đừng trách ta động quân pháp, ngươi có thể vượt qua quân côn nhưng Tuyên Lưu Ly thì không, cuối cùng giống nhau phải đi, ngươi có thể tưởng tượng rõ ràng.” Nói xong liền bỏ lại Thủy Khinh Linh, đi ra doanh trướng. Nàng biết Thủy Khinh Linh không thể không chọn lựa.