Chương 86
Trên bàn đặt y phục xuất giá mà Ti Y Cục phải thức suốt đêm để làm. Tơ lụa thượng hạng được chế tạo công phu, phục trang đẹp đẽ so với y phục năm đó Tuyên Cẩn gả vào cung thì đẹp và tinh xảo hơn rất nhiều. Thảm trải giường và màn che đều đã được đổi thành màu đỏ thẫm làm cho Tuyên Ninh Cung suốt mười mấy năm chỉ có màu trắng tinh khiết nay đổi mới, sáng sủa và hân hoan hơn.
Tuy là Thái hậu gả cho, nhưng Thái hậu không cần dọn ra khỏi Tuyên Ninh Cung, mà là Cảnh vương phải dọn vào. Thứ nhất, Thái hậu vẫn là người đứng đầu lục cung, không phải vì gả cho Cảnh vương mà không còn làm Thái hậu. Thứ hai, Hoàng đế còn nhỏ vẫn chịu sự giáo dục của Thái hậu, và ở lại trong cung thì ít nhiều gì cũng giảm bớt lời ra tiếng vào và ít tin đồn nhảm. Dù sao chuyện Thái hậu gả cho từ trước tới nay chưa từng có.
Việc Thái hậu gả cho Cảnh vương tuy được hết sức che giấu nhưng vẫn làm cho dư luận xôn xao. Trong kinh thành từ đầu đường tới cuối ngõ đều bàn tán chuyện này, dân chúng ai cũng hiếu kỳ.
Phi tần lần lượt tới Tuyên Ninh Cung chúc mừng, mặc kệ trong lòng có nghĩ thế nào thì trên mặt vẫn là bộ dạng nhã nhặn, lễ vật đều là đồ quý giá. Dung thái phi thậm chí dâng lên Bạch ngọc kỳ lân do hồi xưa tiên đế đã ban tặng cho ngườ có công, ngụ ý là mong Thái hậu sớm sinh Lân nhi.
Sính lễ của Cảnh vương mang tới thì nhiều vô số, chiếm đầy cả đình viện suýt nữa không có chỗ để. Lớn thì có ruộng đất trăm mẫu, nhà ở trăm căn, nhỏ thì có son phấn, giấy bút nghiêng mực, thư tịch mấy chục rương, những thứ đặc biệt và kỳ lạ nhất đều được mang tới. Hạ Sí Mạch chuẩn bị sính lễ chỉ còn có không đem hổ phù mười vạn tinh binh giao ra mà thôi, chứ còn mọi thứ thì đều muốn mang cho Tuyên Cẩn hết.
Tuyên Cẩn không bận tâm sính lễ đặt trong đình viện, trước mặt bày ra hai chồng tấu chương cao cỡ nửa người. Một là khen ngợi chúc tụng, một là buộc tội, số lượng chẳng phân biệt được bên nào nhiều hơn bên nào. Đại thần trong triều chia làm hai phái, người ủng hộ là những trọng thần nguyên lão, còn phe đối lập chính là thủ phụ Tuyên đại học sĩ. Tuyên cần ngồi giữa đống tấu chương, nửa ngày chưa nói một câu.
“Nương nương, nên dùng thiện thôi.” Ngâm Sương dọn thức ăn lên, đi đến bên cạnh Tuyên Cẩn nhẹ giọng nói.
Tuyên Cẩn không ngẩng đầu, chỉ nói đặt ở đó đi.
Điểm tâm sáng không ăn chút gì, giờ đã là buổi trưa, không ăn thì làm sao có sức khỏe được. Ngâm Sương múc một chén canh mang tới trước mặt Tuyên Cẩn, tiếp tục khuyên nhủ “Nương nương, hiện giờ trong cung ngoài cũng đều đã loạn thành như vậy, nếu người để bản thân ngã quỵ thì lấy ai chủ trì?”
Tuyên Cẩn giật giật mi, rốt cục cũng chịu cầm muỗng khuấy khuấy, uống một hơi, hỏi: “Có tin tức gì của hoàng thượng không?”
Ngâm Sương: “Ngâm Tuyết vừa trở về, cửa cung bị đóng nàng không ra ngoài được, nhưng nàng mua chuộc được một tên thị vệ, hắn nói hiện giờ Hoàng thượng vẫn còn trong Cảnh vương phủ, hôm qua thì có làm ầm ĩ một chút nhưng hôm nay lại không có động tĩnh gì, sáng sớm còn cùng Vương gia dùng bữa”
Tuyên Cẩn nhẹ nhõm, nói: “Phụ thân ta đâu, vẫn không vào cung được?”
Ngâm sương: “Lão gia cùng các đại nhân khác sáng sớm đã chờ ở cửa Triêu Huy điện mà Vương gia nói, phải chờ tới khi hành lễ mới có thể thỉnh lão gia tiến cung.”
Tuyên Cẩn thở dài, buông chén canh xuống, cầm tấu chương của phụ thân. Những hàng chữ sắc bén, mỗi một câu đều giống như dao bén chém trước mặt Tuyên Cẩn, cảm thấy vô cùng đau đớn. Nàng trong mắt phụ thân chính là một nữ nhân không biết tuân thủ gia phong, không biết xấu hổ. Nàng không khỏi nhớ đến mẫu thân đã mất, nếu người còn sống chắc chắn sẽ hiểu cho nàng giống như Thái hoàng thái hậu hiểu cho nàng.
“Cô cô!”
Phía sau vang lên thanh âm trong trẻo. Quay đầu lại thì thấy Tuyên Lưu Ly cùng Thủy Khinh Linh dắt tay nhau mà đến.
Trên tay Tuyên Lưu Ly cầm một hộp gấm, ngượng ngùng đi tới trước mặt Tuyên Cẩn mở ra: “Ngày mai là ngày vui của cô cô, Tuyên Lưu Ly không biết nên tặng gì cho cô cô nên thêu một chiếc khăn tay, mong cô cô không chê.”
Tuyên Cẩn mỉm cười đưa tay lấy chiếc khăn lụa ra. Một chiếc khăn thêu bách hoa đồ, trên còn thêu bốn chữ ‘Trăm năm hảo hợp’. Mỗi một đóa hoa đều thêu thật tinh xảo, giống như có thể ngưởi được mùi hoa, làm cho người xem cảm nhận được người thêu dụng tâm rất nhiều, lại nhìn thấy trong mắt Tuyên Lưu Ly vẫn còn vươn tơ máu vì thức đêm thêu cho nàng. Trong lòng cảm thấy tình cảm ấm áp, Tuyên Lưu Ly là người nhà của nàng có thể nào mà không xúc động. Tuyên Cần cất khăn thêu đi, sau đó cầm tay Tuyên Lưu Ly nói: “Tâm ý của con cô cô nhận lấy, cô cô rất thích.”
Tuyên Lưu Ly lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tươi cười.
Thủy Khinh Linh cũng cầm một cái hộp gấm đứng kế bên, nàng đưa cho Tuyên Cẩn nói: “Nương nương, đây là chút tâm ý của nô tỳ, chúc ngài cùng chủ tử bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm.”
Tuyên Cẩn mở ra, là một chiếc kết đồng tâm, tuy đơn giản nhưng so với những lễ vật khác thì nàng cảm thấy ấm lòng khi nhận nó, Tuyên Cẩn tươi cười hướng nàng nói cảm ơn.
Trong phòng không có người ngoài, Tuyên Lưu Ly ngồi xuống bên cạnh Tuyên Cẩn, gối đầu lên đùi nàng, ngẩng đầu lên nói với Tuyên Cẩn: “Cô cô, con có thể hỏi người một vấn đề được không?”
Tuyên Cẩn vuốt đầu nàng: “Con cứ hỏi.”
Tuyên Lưu Ly hỏi: “Gả cho Vương gia, người có vui không?”
Tuyên Cẩn sửng sốt. Hai ngày nay nàng nghĩ nhiều nhất chính là chuyện đã đến nước này rồi nền làm cái gì bây giờ, chứ không có tự hỏi mình, gả cho Hạ Sí Mạch nàng có muốn không? Có vui không? Nghĩ đến sẽ cùng Hạ Sí Mạch bái đường thành thân, mặt nàng có chút nóng lên, nhất thời đã quên thân phận Thái hậu, đã quên nàng là người đã từng xuất giá, còn có hài tử. Lúc này Tuyên Cẩn như một cô gái xuất giá bình thường, thẹn thùng, vui sướиɠ hợp cùng một chỗ, và bắt đầu có chút chờ mong.
Tuyên Lưu Ly nhìn hai má đỏ ửng của Tuyên Cẩn thì đã hiểu hết thảy, nắm tay Tuyên Cẩn nói: “Cô cô, hy vọng người có thể hạnh phúc.”
Thủy Khinh Linh nhìn Tuyên Lưu Ly, hình dung đến ngày hai nàng được danh chính ngôn thuận sống với nhau.
*
Hạ Sí Mạch mặc dù bận rộn nhưng ung dung khoanh tay nhìn Hạ Du Lẫm đang giận lẩy, nói: “Hoàng thúc biết trong lòng con không phục, nhưng biết làm sao đây? Nếu hoàng thúc không làm như vậy thì sao có thể cưới mẫu hậu con được?”
Hạ Du Lẫm quay sang chỗ khác… không them trả lời.
Hạ Sí Mạch phát hiện sườn mặt của hắn cùng Tuyên Cẩn rất giống nhau, ngay cả nét mặt cũng giống lúc Tuyên cẩn giận dỗi cũng y như vậy: “Được rồi, đừng trách hoàng thúc lấy lớn hϊếp nhỏ, hoàng thúc cho con một cơ hội, ngoại trừ việc hủy thành thân cùng mẫu hậu con thì chuyện gì hoàng thúc cũng hứa với con, điều kiện là con phải thật vui, ngày mai nhiệt tình nói với mẫu hậu một câu, con nguyện ý cùng mẫu hẫu ở sống với hoàng thúc.”
Hạ Du Lẫm hét to: “Trẫm không cần, mẫu hậu của trẫm ai cũng không được giành.”
Hạ Sí Mạch bật cười đi qua cầm khuôn mặt hắn nói: “Hoàng thúc không có giành mẫu hậu với ngươi, mẫu hậu gả cho hoàng thúc thì sau này vẫn như vậy, vẫn thương con mà.”
Đối với chuyện nam nữ thành thân Hạ Du Lẫm vẫn chưa hiểu rõ, chỉ biết là khi mẫu hậu cùng hoàng thúc ở chung một chỗ thì sẽ bỏ mặc hắn ít quan tâm hắn hơn nữa, lúc trước hắn chưa làm hoàng đế, mẫu hậu vẫn luôn bên cạnh hắn, cả ngày chơi với hắn, hắn muốn gì nàng cũng đáp ứng, “Người nói láo, hiện tại mẫu hậu không cần Lẫm nhi.”
Hạ Sí Mạch kiên nhẫn nói: “Mẫu hậu không phải không cần con, mà là không có thời gian bên cạnh con, con vẫn còn nhỏ, chuyện quốc gia đại sự đều do mẫu hậu giúp con, con không chịu thông cảm cho mẫu hậu còn trách cứ nàng, không sợ làm nàng đau lòng hay sao?”
Hạ Du Lẫm suy nghĩ trong chốc lát, bán tín bán nghi hỏi: “Thật không?”
“Con là hoàng thượng, hẳn là rõ năng lực của con, tự con suy nghĩ đi.”
Hạ Du Lẫm ngẫm nghĩ tự hỏi bản thân.
Hạ Sí Mạch cũng không muốn quấy rấy hắn, bắt chéo chân, ngồi cắn hặt dưa uống nước trà, đối phó với tiểu tử này tốn không ít tâm tư.
“Không đúng!” Hạ Du Lẫm giống như vừa nghĩ ra chuyện gì, “Mẫu hậu là Hoàng thái hậu, cùng phụ hoàng mới là một đôi, như thế nào lại gả cho ngươi?” Cao sư phó có nói với hắn, nếu mẫu hậu mà gả cho hoàng thúc thì sẽ bị người trong thiên hạ sẽ nhạo báng.
Hạ Sí Mạch muốn phát điên, hắn còn nhỏ thì biết cái gì, còn nhỏ mà không chịu an phận, nhìn Hạ Du Lẫm hét lớn: “Phụ hoàng con đã chết, chẳng lẽ con muốn mẫu hậu cô độc cả đời?”
Hạ Du Lẫm bị rống, sửng sốt một chỗ, dạ thưa vài lần rồi im lặng không nói gì.
Thấy trời đã tối, Hạ Sí Mạch còn nhiều chuyện cần giải quyết, không ngồi nói chuyện vô nghĩa với hắn nữa nên nói thẳng ra: “Lẫm nhi, hoàng thúc thương con, tôn trọng con nên mới thương lượng với con, thật ra ta không cần đến sự đồng ý của con, con đồng ý thì tốt, không thì cũng vậy thôi, hoàng thúc cưới mẫu hậu con là chuyện đã định rồi.” Dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Con cảm thấy làm Hoàng thượng là giỏi nhất, là người lớn nhất thiên hạ đúng không? Hoàng thúc nói cho con biết, con lầm rồi, mười phần sai lầm, con tin hay không, chỉ cần hoàng thúc nói một câu, ngày mai Đại Sở liền đổi chủ, đến lúc đó, đừng nói là con muốn nói điều kiện với hoàng thúc, chỉ sợ là tính mạng cũng khó bảo toàn, nhớ cho kỹ một câu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, con tự suy nghĩ lại đi, cũng là nghĩ cho mẫu hậu con, hoàng thúc cưới mẫu hậu, đối với con chỉ có ưu đãi chứ không có hại, hơn nữa hoàng thúc và con giống nhau, đều thích mẫu hậu, hy vọng nàng sẽ được vui vẻ, con nghĩ lại đi.”
Hạ Sí Mạch nói xong liền đi ngay, để lại Hạ Du Lẫm phải vượt qua hàng trăm suy nghĩ.
Hiện tại Cảnh vương phủ vô cùng bận rộn, Hạ Sí Mạch vừa ngồi xuống liền có hạ nhân báo cáo, nói trong cung đưa tới hai rương đồ, Hạ Sí Mạch phân phó người đem vào.
Thị vệ đi theo chỉ vào rương đồ nói: “Vương gia, đây là đồ vật Thái hoàng thái hậu cho người làm mang tới đây cho ngài.”
Trong lòng Hạ Sí Mạch cảm động, cho người mang vào phòng, sau đó cho mọi người lui ra. Mở thùng ra, chỉ thấy một rương chứa xiêm y của nữ nhân, rương còn lại là trang sức, lập tức hiểu ra, đây là y phục thành thân mẫu hậu mang cho nàng.