Chương 85
Trong phòng tràn ngập mùi mực, trên bàn bày một sấp giấy viết bản thảo sao chép Đạo Đức Kinh. Tuyên Cẩn tâm tình không vui, bởi vì Hạ Sí Mạch đến mà gác lại. Buông bút, đem áo choàng trên người kéo kín, trên mặt bởi vì bệnh mà có vẻ tái nhợt. Hạ Sí Mạch còn tại bên ngoài, Tuyên Cẩn không muốn cho nàng tiến vào.
Hạ Sí Mạch tựa hồ hiểu được tâm ý Tuyên Cẩn, cũng không vội vả đi vào. Ngồi xuống đất ngay tại chỗ, ôm đầu gối, cùng Tuyên Cẩn cách một cánh cửa.
“Cẩn nhi, hôm qua là do ta say rượu nên nói như vậy, ngàn vạn lần nàng cũng đừng tin, nàng và ta ở chung đến nay, tâm ý ta như thế nào, nàng còn không biết sao?” Hạ Sí Mạch khó có được tâm bình khí hòa nói.
Tuyên Cẩn nhớ tới Hạ Chỉ Tuân quần áo không chỉnh tề xuất hiện ở trong phòng Hạ Sí Mạch, trong lòng lại là một trận chua xót, cơ hồ là thốt ra, “Say rượu nên muốn làm gì thì làm?”
Hạ Sí Mạch cũng thực ủy khuất, “Tại nàng không chịu để ý tới ta nên ta mới nói như vậy, nếu nàng cảm thấy không thoải mái ta ở chỗ nào thì cứ nói ra, vì sao luôn dùng cách không them nhìn đến ta mà trừng phạt ta?”
Tuyên Cẩn nghẹn một chút, thấy mà làm như không thấy rồi, chẳng lẽ bảo nàng khóc lóc om sòm chỉ trích Hạ Sí Mạch?
Hạ Sí Mạch không đợi nàng trả lời, lại nói: “Giống như bây giờ, nàng lại trầm mặc không nói, nàng không nói, ta làm sao biết trong lòng nàng suy nghĩ cái gì?”
“Ta. . . . . .” Tuyên Cẩn chỉ nói một chữ, liền ngừng, muốn làm cho nàng nói ra chuyện xấu của Hạ Sí Mạch đúng là không thể nào nói nên lời, mặc dù chuyện của Thành Dương quận chúa, cũng không hướng Hạ Sí Mạch chứng thật, nàng thở dài, “Ngươi cũng không phải không tốt.”
“Vậy vì sao nàng lại tức giận?” Hạ Sí Mạch ép hỏi nói, “Còn tự làm khổ mình, không chịu dùng thuốc, nàng cố ý muốn làm ta đau lòng phải không?”
Tuyên Cẩn bị lời nói của Hạ Sí Mạch làm phiền lòng, rõ ràng là Hạ Sí Mạch không đúng, sao lại biến thành nàng không phải, sao lại nổi nóng với nàng chứ?
“Đã nói là được nàng đồng ý ta mới giữ Thành Dương quận chúa lại, cũng là nàng nói nàng ta có ý đồ với Đại Sở, cho nên ta mới giữ nàng ta lại để quan sát.” Hạ Sí Mạch đề cao thanh âm, “Không phải bởi vì Hạ Chỉ Tuân mà nàng lại giận ta chứ?”
Tuyên Cẩn lại một trận nghẹn lời, nếu Hạ Sí Mạch nói như vậy, thật đúng là nàng nghĩ nhiều? Hạ Sí Mạch biết rõ Hạ Chỉ Tuân cố ý với nàng, lại không biết tránh, hơn nữa các nàng lúc nào cũng gần gũi? Có chút cả giận nói: “Ta đáp ứng để cho nàng lưu lại, cũng không đáp ứng các ngươi. . . . . . Mỗi đêm đều thân mật tâm sự.”
Hạ Sí Mạch lập tức nói: “Nếu ta không cùng nàng ấy ‘thân mật tâm sự’ thì làm sao biết được mục đích của nàng ta, làm sao biết được ý đồ của Bắc Xuyên vương, nói tới nói lui gì cũng vô ích, nàng biết ta là nữ nhân, ta với Hạ Chỉ Tuân có thể làm gì được?”
Tuyên Cẩn tĩnh tâm tự hỏi, nàng như thế nào không biết đạo lý này, chính là vì chính mắt nàng nhìn thấy Hạ Sí Mạch cùng người khác thân thiết, lại hoàn toàn là một cảm thụ khác. Nguyên lai nàng đã để ý Hạ Sí Mạch đến như vậy, nhẹ giọng nói ra khúc mắc: “Vậy ngươi cũng không nên tự tiện đòi thú quận chúa.” Nếu là không có ý như vậy thì sao lại có thể nói ra.
Hạ Sí Mạch đứng lên, hướng vào cửa: “Ta bị nàng làm tức giận nên mới nói ra lời khó nghe như vậy, vậy còn nàng, ta hỏi nàng trong lòng có ta hay không, nàng như đinh đóng cột nói không có, lời nàng nói có phải là suy nghĩ trong lòng hay không?”
Tuyên Cẩn kinh ngạc nhìn ra cửa, không biết trả lời như thế nào.
Hạ Sí Mạch đã dự đoán được phản ứng của nàng, mỗi lần bắt nàng đối diện vấn đề là nàng chọn lùi bước, có chút bất đắc dĩ nói: “Cẩn nhi, thừa nhận thích ta khó như vậy sao?” Kỳ thật nàng có thể cảm nhận được sự thay đổi trong lòng Tuyên Cẩn, nhưng nếu không nghe Tuyên Cẩn chính miệng nói một câu, lòng của nàng luôn khó chịu như vậy, luôn bất an.
Tuyên Cẩn không khỏi hỏi lại chính mình, đúng vậy, nói không nên lời? Nàng ở trong tẩm cung mười năm, thân phận cũng đã được định rõ, một khi đã như vậy cần gì phải kéo Hạ Sí Mạch? Nhìn về phía Hạ Sí Mạch nói: “Hạ Sí Mạch, ngươi trả giá rất nhiều, hơn nữa ta cũng không thể cho ngươi cái mà ngươi muốn, đây đối với ngươi là không công bằng, buông tay đi, ta căn bản là không đáng để ngươi phải lao tâm.”
Hạ Sí Mạch ghét nhất bị nàng nói nói như vậy, tức giận ngắt lời nàng: “Ta không muốn nghe chuyện đó, ta chỉ muốn biết trong lòng nàng có ta hay không, nếu là có, hết thảy là đáng giá.”
“Ngươi cần gì phải cố chấp như thế?” Tuyên Cẩn bất đắc dĩ nói, các nàng tựa hồ bị đóng đinh tại chỗ, không ai di chuyển.
Ép nàng như vậy mà Tuyên Cẩn vẫn không chịu thổ lộ nội tâm, Hạ Sí Mạch nóng nảy, thật muốn phá cửa đi vào, lấy đao bức nàng thừa nhận. Bất quá lấy tính cách Tuyên Cẩn thì cho dù bức nàng thừa nhận thì đã sao, đối phó Tuyên Cẩn chỉ có một biện pháp, chính là làm cho nàng không có đường lui tựa như lúc trước lấy Lẫm nhi bức bách nàng, Lẫm nhi không phải điểm yếu của nàng sao? Nàng không phải luôn lấy Lẫm nhi làm cái cớ sao? Vậy ta xuống tay từ Lẫm nhi, làm cho Tuyên Cẩn không đáp ứng cũng phải đáp ứng.
Hạ Sí Mạch trầm mặc thật lâu sau, tự quyết định, trầm giọng nói: “Cẩn nhi, ta không thương lượng nữa, ta chỉ là nói cho nàng một tiếng, mau chuẩn bị thật tốt, ba ngày sau, ta thú nàng làm vợ.”
Khi Tuyên Cẩn kịp phản ứng lại, mở cửa đuổi theo, Hạ Sí Mạch đã đi xa. Nhìn thấy trước mặt trống trơn, Tuyên Cẩn nghĩ không ra Hạ Sí Mạch nói là thực hay giả.
Một lúc lâu sau, Ngọc Hi Cung truyền đến tin tức, nói Hoàng Thượng bị Cảnh vương mang về Cảnh vương phủ.
Tuyên Cẩn nghe được thiếu chút nữa ngất xỉu. Lần này biết Hạ Sí Mạch là làm thật, như thế nào còn có thể yên được. Nàng sẽ đi Cảnh vương phủ tìm Hạ Sí Mạch, còn chưa ra khỏi Tuyên Ninh Cung, Thái hoàng thái hậu đã nổi giận đùng đùng đi đến. Thủy Khinh Linh cùng Tuyên Lưu Ly mỗi người một bên cẩn thận nâng bà.
“Hồ nháo, thật sự là hồ nháo! Tuyên Cẩn, ngươi nói cho ai gia, chuyện này rốt cuộc sao lại thế này?” Vừa vào cửa, Trần thị liền chỉ vào Tuyên Cẩn hỏi.
Cả ngày Tuyên Cẩn chưa ăn gì, còn đang sốt cao, thân mình rất suy yếu, nếu không phải Ngâm Tuyết Ngâm Sương giúp nàng, ngay cả cố sức cũng không đứng nỗi. Nhìn thấy Trần thị, không quên cấp bậc lễ nghĩa quỳ gối, sau đó nói: “Nô tì đang muốn tìm Vương gia hỏi rõ.”
Trần thị cả giận nói: “Chuyện hai ngày nay, ai gia đều nghe nói, nếu không phải ngươi khó xử Mạch nhi, Mạch nhi sao lại như thế, lấy Lẫm nhi trút giận.”
Sắc mặt Tuyên Cẩn càng tái nhợt, nhẫn nại, vẫn như cũ cung kính nói: “Mẫu hậu cứ an tâm, chờ nô tì hỏi rõ nguyên do, sẽ cho mẫu hậu một câu trả lời thuyết phục.”
Trần thị hừ một tiếng: “Tốt nhất là như vậy, ai gia ở nơi này chờ tin tức của ngươi.”
Thủy Khinh Linh bước lên phía trước nói: “Nương nương, nô tỳ cùng người đi thôi.”
Tuyên Cẩn gật đầu, Thủy Khinh Linh cùng Hạ Sí Mạch quan hệ không giống bình thường, có nàng đi cùng có lẽ sẽ có lợi.
Kết quả bên này còn chưa nhấc chân thánh chỉ đã truyền tới, Từ Thăng dẫn mấy thái giám, quỳ gối trước cửa Tuyên Ninh Cung.
Tuyên Cẩn trong lòng biết không tốt, nhíu mi hỏi: “Chuyện gì?”
Từ Thăng công công có thâm niên lâu nhất trong cung, lúc tiên đế băng hà cũng chưa kinh hoảng như lúc này, chỉ thấy hắn cúi đầu, sau đó run rẩy nói: “Nương nương, thỉnh tiếp chỉ.” Mới nói một câu, trán liền toát mồ hôi lạnh.
Trần thị nghe được, cũng nắm tay Tuyên Lưu Ly đi tới, quát: “Thánh chỉ gì?”
Từ Thăng không dám ngẩng đầu nhìn, hai tay đang cầm thánh chỉ, nói: “Bẩm Thái hoàng thái hậu, đây là chiếu thư gả Thái hậu”
Trần thị thực tại sửng sốt, Tuyên Cẩn liền lui ra phía sau vài bước.
Từ Thăng không dám chậm trễ, mở ra thánh chỉ, đọc: “Trẫm vừa mới lên ngôi, được mẫu thân là Hoàng thái hậu dạy dỗ, còn có Nhϊếp chính vương là Hoàng thúc giúp đỡ, có thể làm cho thiên hạ thái bình, nay Hoàng mẫu, Hoàng thái hậu đang ở goá, vắng vẻ không vui, trẫm vì hiếu trì thiên hạ không đành lòng Hoàng mẫu cô đơn buồn bã, Hoàng thúc là Nhϊếp chính vương tuổi trẻ đầy hứa hẹn, công cùng xã tắc, thân thế cùng tướng mạo thật phi phàm, trong lòng sùng bái Hoàng thái hậu, mẫu hậu cũng tâm nguyện gả cho, trẫm kính cẩn thi hành theo, lấy tẫn hiếu đạo! Khâm thử.”
Hạ Sí Mạch lại lấy Lẫm nhi bức nàng gả cho, Tuyên Cẩn trừ bỏ khϊếp sợ vẫn là khϊếp sợ.
Trần thị cũng không dám tin tưởng, nhìn thấy thánh chỉ, chữ là thật, ngọc tỷ cũng là thật, tức giận nói: “Ai gia tự mình đi hỏi.”
Từ Thăng không dám ngăn cản, nhưng không dám mạo hiểm để sơ suất gì xảy ra, nói: “Khi lão nô lại đây, cửa cung đã bị Ngự lâm quân vây quanh, Vương gia nói, không được Vương gia cho phép, bất luận kẻ nào không được xuất cung, nhị vị Thái hậu và Thái hoàng thái hậu cũng vậy.”
Trần thị khí trắng mặt, “Ngay cả ai gia cũng không thể!”
Từ Thăng cố gắng ngẩng đầu lên nói: “Vương gia còn sai lão nô thông báo Thái hậu một lời.”
Không đợi Tuyên Cẩn hỏi, Trần thị quát: “Nói!”
Từ Thăng: “Vương gia nói, hy vọng nương nương có thể hiểu được đạo lý, nước có thể nâng thuyền thì cũng có thể dìm thuyền!”
Tuyên Cẩn cùng Trần thị nhìn nhau, các nàng đều biết Hạ Sí Mạch nói được làm được.
Trần thị phất tay: “Các ngươi đi xuống hết đi.” Nhất thời sầu mi khổ kiểm.
Tuyên Cẩn ngược lại trấn định, nhìn Trần thị, cho nàng quyết định, “Mẫu hậu, nô tì nên làm như thế nào?”