Chương 82
Ngâm Tuyết một mực lo lắng đứng chờ, nhìn thấy Tuyên Cẩn đi ra sân, vội vàng đón nàng, lo lắng hỏi: “Nương nương, người thế nào?”
Tuyên Cẩn không đáp, mà là lập tức đi ngang chỗ Hạ Chỉ Tuân đứng.
Hạ Chỉ Tuân quy củ làm lễ.
Tuyên Cẩn nhìn nàng, dù có một bụng oán hận nhưng một câu cũng nói không nên lời. Chuyện của nàng cùng Hạ Sí Mạch, người bên ngoài có quan hệ gì đâu. Rốt cuộc cái gì cũng chưa nói, đi ngang qua Chỉ Tuân. Nhấc váy hướng cửa lớn mà chạy. Hoàn toàn không giống nàng đoan trang thanh tao lịch sự lúc xưa.
Hạ Chỉ Tuân nhìn Tuyên Cẩn rời khỏi, thẳng đến hoàn toàn biến mất trong màn đêm. Lúc này mới quay đầu lại, thấy cửa phòng rộng mở. Hạ Sí Mạch ngồi ở trước bàn, nhìn trâm cài trên tay ngẩn người. Hạ Chỉ Tuân đi qua, giúp nàng rót chén trà.
“Nàng đi rồi.” Hạ Sí Mạch lẳng lặng nói, “Kỳ thật ta đã thành thói quen, nàng có thể đi được như vậy có nghĩa sẽ không về, lần này ta sẽ không nhượng bộ nữa.”
Hạ Chỉ Tuân chần chờ một chút, mới hỏi: “Nương nương là bởi vì Chỉ Tuân mới tức giận với Vương gia sao?”
Hạ Sí Mạch nghi hoặc nhìn nàng: “Cùng ngươi có quan hệ gì đâu?”
Hạ Chỉ Tuân khẩn trương nhẹ giọng nói: “Là Chỉ Tuân suy nghĩ nhiều.”
Nhất thời hai người cũng chưa nói chuyện. Trầm mặc một hồi, Hạ Sí Mạch đột nhiên hỏi Hạ Chỉ Tuân: “Có phải ta rất tham lam không?”
Hạ Chỉ Tuân ngẩng đầu. Chống lại nàng là một đôi mắt phiếm hồng, trong lòng giống như có người dùng tay bị bóp chặt. Bộ dáng Hạ Sí Mạch ngàn cân treo sợi tóc năm đó cũng không có đau lòng như bây giờ.
“Lúc ta hoàn toàn không hiểu tình là gì, chỉ cần trộm nhìn Tuyên Cẩn một chút ta liền cảm thấy hạnh phúc. Lớn hơn một chút, nhìn thấy Tuyên Cẩn thường xuyên buồn bực không vui, liền hy vọng có thể giữ được trái tim nàng, chỉ cần nàng cao hứng, ta cũng sẽ cao hứng theo. Sau lại, nhìn đến hoàng huynh có được Cẩn nhi, ta ghen tị phát điên. Ta nghĩ hết mọi biện pháp, không cho hoàng huynh tới gần Cẩn nhi. Đợi cho hoàng huynh băng hà, lúc đó ta hoàn toàn không kiềm chế được chính mình, thầm nghĩ được đến Cẩn nhi. Chẳng sợ nàng không thương ta, ta cũng muốn được ở cạnh nàng, chờ nàng chấp nhận ta, ta lại hy vọng nàng có thể yêu ta giống như ta yêu nàng, ta rất tham lam phải không?”
Hạ Chỉ Tuân chưa bao giờ thấy Hạ Sí Mạch như vậy và trong tưởng tượng của nàng là khác xa hoàn toàn. Người trước mắt kém xa Vương gia oai hùng, bất phàm, quyết đoán, kiên nghị. Người trước mắt vì tình mà khốn khổ, yếu đuối làm cho nàng giận không thôi. Tu mấy kiếp mới có thể làm cho một người như thế đối đãi, cầm tay Hạ Sí Mạch, từ từ khuyên nhủ: “Vương gia, ngươi tốt lắm, càng không có sai, chỉ là có người không biết quý trọng thôi.”
Hạ Sí Mạch đầu tiên là cười khổ lắc đầu, rồi sau đó nhảy dựng lên, hào khí hàng vạn hàng nghìn nói: “Sáng nay có rượu sáng nay túy, ngày mai sầu đến ngày mai ưu, không nói nữa, đêm nay ngươi bồi bổn vương không say không về!” Chỉ có rượu mới có thể làm cho nàng tạm thời quên Tuyên Cẩn, cũng chỉ có rượu mới có thể giữ lại hình ảnh Tuyên Cẩn trước mặt, để lại một chút tự tôn cho chính mình.
Hạ nhân một lần nữa bày một bàn rượu và thức ăn ở trong phòng. Hai người liên tục đối ẩm. Hạ Sí Mạch tựa hồ thật sự say, nói liên miên lải nhải nói rất nhiều lời nàng thích Tuyên Cẩn, không ngừng hỏi Hạ Chỉ Tuân, vì cái gì Tuyên Cẩn không thích nàng. Gục trên bàn rồi vẫn còn lẩm bẩm.
Hạ Chỉ Tuân lúc này mới không kiêng nể gì, hai tay nâng má Hạ Sí Mạch, ánh mắt nhấp nháy nhìn chằm chằm Hạ Sí Mạch. Hạ Sí Mạch còn chưa bao giờ ở trước mặt nàng không hề đề phòng như thế, là bị Thái hậu làm tổn thương? Hay coi nàng như người một nhà?
“Cẩn nhi, đừng giận ta nữa.” Hạ Sí Mạch đang ngủ phát ra lời vô nghĩa.
“Thái hậu mệnh thật tốt, nàng rốt cuộc có mị lực gì mà làm cho ngươi mê muội như thế?” Hạ Chỉ Tuân hỏi Hạ Sí Mạch đã say bất tỉnh nhân sự. Nâng Hạ Sí Mạch dậy, phát hiện cũng không nặng như trong tưởng tượng, thắt lưng cũng tinh tế, có chút quá phận nên hơi bối rối. Nếu bộ dạng Hạ Sí Mạch giống với nam nhân Bắc Xuyên tục tằng, nàng cũng sẽ không thích. Nàng thích chính là Hạ Sí Mạch bộ dạng như vậy thanh nhã tuấn tú khí thế không ai bì nổi.
Hạ Sí Mạch bị đẩy tỉnh, men say chưa tan, nhìn chằm chằm dung nhan gần trong gang tấc, có chút không xác định gọi một tiếng, “Cẩn nhi?” Tuyên Cẩn không phải đi rồi sao?
Hạ Chỉ Tuân vừa muốn nói ta không phải, lại bị Hạ Sí Mạch ôm lấy, cả người ngã vào trên người nàng, Hạ Sí Mạch đứng không xong, cùng nhau ngã vào phía sau giường.
“Cẩn nhi, ta biết nàng sẽ trở về, ta biết nàng sẽ không bỏ ta, ta biết nàng thích ta.” Hạ Sí Mạch như đứa nhỏ bình thường vừa khóc lại vừa nháo.
Hạ Chỉ Tuân chỉ cảm thấy trên mặt như lửa đốt. Nàng lớn như vậy, còn chưa có lấy chồng, như thế thân cận quá, nhưng lại là người trong lòng ái mộ. Thẹn thùng muốn thoát ra, giải thích: “Ta là Thành Dương, không phải Thái hậu.”
Hạ Sí Mạch lại như thế nào nghe vào, đem Hạ Chỉ Tuân xem thành Tuyên Cẩn, vui mừng nắm tay Hạ Chỉ Tuân, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ nhận lỗi.
Hạ Chỉ Tuân nghe vừa thương vừa giận, đường đường là Cảnh vương nhưng lại vì nữ nhân ăn nói khép nép như thế, cho dù là Thái hậu cũng không thể. Nếu Cảnh vương không nhường, lại một lòng phụ tá, hiện giờ đại vị cao cao tại thượng kia còn không biết là ai. Nàng thật muốn tát một cái đem Hạ Sí Mạch thức tỉnh. Rốt cuộc cái gì cũng chưa nói, nhẹ nhàng vỗ lưng Hạ Sí Mạch, ôn nhu trấn an như khi nàng khổ sở, mẫu thân ôm nàng.
Hạ Sí Mạch ầm ĩ một hồi lâu, rốt cục ở trong lòng Hạ Chỉ Tuân ngủ.
Hạ Chỉ Tuân nâng tay, ở không trung tạm dừng một chút. Dừng ở trên mặt Hạ Sí Mạch, đầu ngón tay một chút một chút lướt qua ngũ quan xinh xắn của Hạ Sí Mạch. Mấy canh giờ trước, nàng còn bị Hạ Sí Mạch ra lệnh rời khỏi Cảnh vương phủ, không nghĩ tới hiện tại có thể gần Hạ Sí Mạch như vậy. Hạ Chỉ Tuân có chút không thể tin.
Trước đó, nàng cũng không đem nam nhân đặt ở trong mắt, thẳng đến nhìn thấy Hạ Sí Mạch mới biết được nguyên lai thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Nam tử này tuấn mỹ phi phàm, cơ hồ làm cho nàng vừa gặp đã thương. Mà không ngờ Hạ Sí Mạch đối với nàng khinh thường, trước đây chưa bao giờ có chuyện như vậy. Ở Bắc Xuyên còn không có người nam nhân nào làm nàng động tâm. Luôn luôn kiêu ngạo như nàng giống như bị vô cùng nhục nhã, dùng lạnh lùng gấp bội trả lại Hạ Sí Mạch, thậm chí cố ý làm khó, kết quả Hạ Sí Mạch vô thanh vô tức tiêu sái , mang cả tấm lòng của nàng mang đi. Cho tới bây giờ nàng mới biết được, nguyên lai không phải Hạ Sí Mạch không thưởng thức nàng, mà là trong lòng Hạ Sí Mạch sớm có ý trung nhân. Thái hậu thật là sinh ra trong phúc không biết hưởng phúc. Trên đời này có bao nhiêu người có thể cùng Cảnh vương sánh vai, lại có bao nhiêu người có thể được Cảnh vương si tình. Thái hậu thế nhưng vô tình không chút nào quý trọng, thật là đáng giận.
Hạ Chỉ Tuân nhìn người trong lòng càng thấy bất bình. Cảm thấy Hạ Sí Mạch không đáng phải như vậy. Đột nhiên, một ý niệm trong đầu hiện lên. Hai gò má đỏ lên, lại nhìn Hạ Sí Mạch ngủ say không hề phòng bị. Ngay cả lúc ngủ cũng làm cho người ta tim đập thình thịch. Cảnh vương trong lòng chỉ có Thái hậu, Hạ Chỉ Tuân biết rõ nếu không dùng chút thủ đoạn, nàng chỉ sợ đời này đều không thể khiến Cảnh vương để trong mắt. Nàng không cam lòng, nàng phải cược một ván. Nguyên bản lần này đến đây, nàng không tính toán có thể toàn thân trở ra.
Hạ Chỉ Tuân cơ hồ không do dự, thò tay cỡi quần áo Hạ Sí Mạch.
*
Ngâm Tuyết: “Nương nương, sắp tới rồi.”
Tuyên Cẩn vén rèm lên, Hoàng cung nguy nga giữa trời chiều có vẻ càng phát ra trang nghiêm. Nhưng Tuyên Cẩn xem tường thành cao lớn này lại giống như nhà giam tối tăm, ép nàng bất đắt dĩ tồn tại. Một trận khϊếp sợ, trong lòng có mãnh liệt ý tưởng, nàng không muốn trở lại nhà giam lạnh như băng kia!
“Dừng kiệu!” Ban đêm yên tĩnh, thanh âm Tuyên Cẩn có vẻ càng vang dội.
Ngâm tuyết hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Nương nương, ngài có gì phân phó?”
“Trở về.” Tuyên Cẩn ở bên trong kiệu nói.
Ngâm Tuyết nhất thời không hiểu được, “Chúng ta không phải đang ở trên đường trở về sao?”
Tuyên Cẩn thản nhiên nói: “Quay về Cảnh vương phủ.”
Thủ vệ Cảnh vương phủ thấy kiệu Tuyên Cẩn quay lại, vội vàng mở cửa lớn cho các nàng đi vào. Tuyên Cẩn đối với Cảnh vương phủ hết thảy đã rất quen thuộc. Không cần người dẫn đường, mang theo Ngâm Tuyết đi về phía phòng Hạ Sí Mạch. Trong phòng ánh nến còn sáng, tâm hơi hơi tê rần, quả nhiên Hạ Sí Mạch không thể ngủ. Giương lên khóe môi, không biết khi Hạ Sí Mạch nhìn thấy nàng sẽ có biểu tình gì?.
Ngâm Tuyết tiến lên gõ cửa. Nửa ngày mới nghe thấy tiếng bước chân. Cửa mở, nhìn đến người phía sau cửa, mặt Tuyên Cẩn tươi cười lập tức cứng ngắc.
Mở cửa chính là Hạ Chỉ Tuân. Nàng quần áo không chỉnh tề, lại khoát áo bào của Hạ Sí Mạch, trên mặt từ kinh ngạc trở nên xấu hổ, sau đó hai chân quỳ xuống đất, sợ hãi nói: “Chỉ Tuân không biết nương nương giá lâm, cho nên mới y quan không chỉnh tế, mong rằng nương nương thứ lỗi.”
Tuyên Cẩn chỉ dùng một chút bản lĩnh, liền từ trong khϊếp sợ tỉnh táo lại. Hạ Sí Mạch không giống người ngoài, vậy đây không phải nam nữ hoan ái đơn giản, phẫn nộ một chút nhưng không đáng kể, ôm một đường hy vọng, lạnh lùng hỏi: “Vương gia đâu?”
Hạ Chỉ Tuân nhỏ giọng đáp: “Ở trong phòng.”
Ngực Tuyên Cẩn nhất thời nhói lên một trận đau đớn, lấy lại bình tĩnh, lại nói: “Ngươi đi gọi hắn ra đây.”
Hạ Chỉ Tuân lại chần chờ, quỳ trên mặt đất không nhúc nhích.
Tuyên Cẩn nhìn thoáng qua Ngâm Tuyết, Ngâm Tuyết hiểu ý. Vì không tiện đi vào, bên ngoài hô to: “Vương gia, nương nương muốn ngài ra gặp mặt.”
Bên trong nửa ngày không động tĩnh.
Hạ Chỉ Tuân lúc này mới nói: “Vương gia uống nhiều rượu mới vừa ngủ không lâu, nương nương nếu muốn gặp Chỉ Tuân đi vào đánh thức Vương gia.”
“Không cần.” Tuyên Cẩn ngắt lời nàng, “Ngươi đi đổi xiêm y, sau đó đến gặp ai gia.” Vừa mới xoay người đi, nước mắt tích tụ liền rơi xuống, mang theo Ngâm Tuyết nhanh chóng rời đi.
Ngâm tuyết chưa từng thấy nương nương nhà nàng khóc lợi hại như vậy, cái gì cũng không dám hỏi, còn cùng Tuyên Cẩn rơi lệ.
Vẫn là Tuyên Cẩn hỏi nàng: “Ta không nên trở về phải không?”
Hạ Chỉ Tuân đổi quần áo sau đó tới gặp Tuyên Cẩn, Tuyên Cẩn đã khôi phục sắc mặt bình thường. Nhưng bây giờ là Hoàng thái hậu Đại Sở chứ không phải Tuyên tiểu thư ở trong Cảnh vương phủ.
Hạ Chỉ Tuân tự nhiên cảm nhận được nàng tức giận, cung kính đứng ở trước mặt Tuyên Cẩn, chờ Tuyên Cẩn hỏi.
Tuyên Cẩn cho phép Hạ Chỉ Tuân ngồi xuống, phất tay cho Ngâm Tuyết lui ra, lúc này mới nói: “Quận chúa là người thông minh, chúng ta đi thẳng vào vấn đề, ai gia nếu không đánh giá sai thì quận chúa hẳn là cái gì cũng biết đi?”
Hạ Chỉ Tuân trấn định tự nhiên: “Thỉnh nương nương nói rõ.”