Tuyên Cẩn còn bọc chăn trên người, Hạ Sí Mạch mặc dù nhìn không tới nhưng cơ thể Tuyên Cẩn đang không che một vật gì. Tay trên người Tuyên Cẩn dao động thông suốt không bị ngăn trở, Hạ Sí Mạch có ý lấy tay thay mắt, vuốt ve làn da bóng loáng như tơ lụa, đồng thời ham muốn tăng cao, thưởng thức Tuyên Cẩn hiện tại và dĩ vãng hoàn toàn không đồng dạng. Giờ phút này Tuyên Cẩn bỏ đi lớp thái hậu ngụy trang, trong mắt hạ sí mạch bây giờ Tuyên Cẩn chỉ là một nữ nhân thuần túy, đang ở độ tuổi đẹp nhất, thành thục và tràn ngập mị lực nhất. Nếu nói trước kia đối với Tuyên Cẩn là loại tinh thần sùng bái bao nhiêu thì hiện tại thiên về nɧu͙© ɖu͙© bấy nhiêu. Du͙© vọиɠ không ai có thể kháng cự, mà Hạ Sí Mạch cũng là lần đầu tiên trải qua việc thân mật như thế. Huống chi đối tượng là người Hạ Sí Mạch ái mộ bấy lâu nay nên như thế nào mà không kích động. Cho nên động tác ở trên người Tuyên Cẩn vừa vội vàng và mang theo một chút thô lỗ. Chỗ nào bị nàng chà đạp qua đều sưng lên. Xoa bóp xong, bàn tay khẩn cấp luồng xuống hai chân Tuyên Cẩn, Hạ Sí Mạch cũng là nữ nhân, dù chưa có kinh nghiệm nhưng cũng biết chỗ nữ nhân mẫn cảm nhất, huống chi đã từng có nghiên cứu qua…
Nào biết ngón tay vừa tới chỗ còn chưa kịp làm gì, Hạ Sí Mạch chợt nghe một tiếng kinh hô bén nhọn và hoảng sợ. Sau đó cảm giác được cả người Tuyên Cẩn đều khẩn trương lên, cả người cuộn lại thật chặt. Khi nhìn lại Tuyên Cẩn, thần sắc nàng mang theo sợ hãi, nhất thời cũng choáng váng không biết mình làm sai cái gì, chẳng lẽ mình rất nóng vội? Vừa rồi mặc dù Tuyên Cẩn có cự tuyệt, nhưng nàng có thể cảm giác được Tuyên Cẩn không bài xích nàng cho nên mới dám lớn mật mà tiếp tục, nhưng bây giờ nhìn Tuyên Cẩn như lâm đại địch, khiến cho Hạ Sí Mạch không dám động, thật cẩn thận hỏi: “Ta… Nàng làm sao vậy?”
Mặt Tuyên Cẩn chuyển từ hồng sang trắng, thậm chí còn toát ra một tầng mồ hôi lạnh, du͙© vọиɠ nháy mắt đã biến mất mà trong lòng còn dâng lên sự sợ hãi, hoảng loạn mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt Hạ Sí Mạch vô cùng quen thuộc kia, khϊếp ý mới bớt đi một chút, nhưng sự đề phòng thì không chút nào suy giảm. Hẳn là do trước đây Hạ Sí Mạch lặp đi lặp lại nhiều lần “thủ lễ “, làm cho nàng lơi lỏng cảm thấy không có khả năng đi đến bước cuối cùng, hoặc trong tiềm thức nàng có chấp nhận Hạ Sí Mạch. Dù sao mấy ngày nay ở chung, trong lúc vô thức đã chậm rãi tiếp nhận hạ sí mạch từ từ thân cận. Nhưng kết quả là nàng đã đánh giá cao chính mình, bóng ma trong lòng như phản xạ có điều kiện nhảy ra, nàng căn bản là không thể vượt qua. Giống như lần đầu tiên Hạ Sí Mạch khinh bạc nàng, hành động vừa rồi của Hạ Sí Mạch làm cho nàng đột nhiên nhớ tới những ngày cực độ chán ghét trước kia, đáy lòng lập tức bài xích Hạ Sí Mạch tiếp cận. Đừng nói là tiếp tục, ngay cả chạm cũng không muốn cho dù chỉ một chút. Cắn môi lắc đầu không trả lời Hạ Sí Mạch, còn dùng tư thế an toàn cự tuyệt.
Biến cố đột nhiên làm cho Hạ Sí Mạch có chút khó hiểu, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra. Xong lại nghi hoặc hoặc buồn rầu, cau mày hỏi Tuyên Cẩn: “Chẳng lẽ đến bây giờ nàng cũng không muốn đem mình giao cho ta sao?”
Tuyên Cẩn không nhìn Hạ Sí Mạch, bó gối, nhẹ nhàng nói một câu: “Ngài không nên ép ta.”
Hạ Sí Mạch tuy không thấy vẻ mặt của nàng nhưng cũng nhìn ra Tuyên Cẩn đang sợ hãi. Nhìn Tuyên Cẩn ôm gối bảo hộ mình, cảm giác mình giống như ác bá đầu đường cường ngạnh con gái đàng hoàng, loại cảm giác này thật sự rất là không hay ho gì. Tuyên Cẩn như vậy càng làm cho nàng muốn thương hương tiếc ngọc hơn, thầm nghĩ muốn ôm Tuyên Cẩn vào trong ngực hảo hảo thương yêu một phen, liền kiên nhẫn tính tình, hỏi:
“Có phải hay không ta làm sai cái gì chọc giận nàng mất hứng ?” Thấy Tuyên Cẩn vẫn không nói lời nào, lại nói. “Ta biết vừa rồi hơi nóng nảy, đó là bởi vì… ta rất thích nàng, rất muốn có nàng, cho nên mới có chút khẩn cấp, Cẩn nhi, ta biết sai rồi, ta xin lỗi nàng, ta…”
“Không liên quan đến ngài.” Tuyên Cẩn ngắt lời.
“Vậy thì vì sao?” Hạ Sí Mạch vội truy vấn.
Tuyên Cẩn há miệng định nói nhưng rốt cuộc không nói gì.
Hạ Sí Mạch nghe Tuyên Cẩn nói không liên quan gì đến mình, trong lòng lại càng không thoải mái. Không liên quan đến nàng vậy thì liên quan tới ai? Chẳng lẽ trong lòng Tuyên Cẩn còn có người khác, cho nên mới không chịu để cho mình chạm vào? Người thứ nhất nghĩ đến đó là Cao Hành, chẳng lẽ Tuyên Cẩn không quên được chuyện cũ, nên thủ thân vì Cao Hành? Này không thuyết phục được! Đừng nói là nàng, Tuyên Cẩn đã sớm gả cho hoàng huynh, hiện giờ con cũng đã mười tuổi, cho dù thủ thân cũng phải thủ vì hoàng huynh, chứ làm gì đến lượt Cao Hành? Bỗng nhiên, Hạ Sí Mạch nhớ tới một số chuyện cũ, nhất thời có chút hiểu được Tuyên Cẩn vì sao lại như thế.
Tuyên Cẩn luôn có danh hiệu “Lãnh Mỹ Nhân”, Tuyên Cẩn rất đẹp nhưng tính tình lại lãnh nên rất hợp với danh hiệu này. Thời điểm nàng không hiểu tình hình, còn nói là phóng đại Tuyên Cẩn quá lên, nhưng sau đó mới biết đó là châm chọc sự lãnh đạm của Tuyên Cẩn ở trên giường. Bây giờ nhìn Tuyên Cẩn như vậy, không phải là lãnh đạm mà rõ ràng là sợ hãi. Chẳng lẽ trước kia khi ở cùng hoàng huynh nàng đều là như thế này? Hay nguyên nhân chính là vì hoàng huynh nàng mới thành như vậy? Trong sách không phải nói tìиɧ ɖu͙© là chuyện đẹp nhất trên đời này sao?
Đau lòng, Hạ Sí Mạch kinh ngạc nhìn Tuyên Cẩn trong chốc lát, sau đó từ từ tiến đến nhẹ nhàng ôm Tuyên Cẩn vào trong ngực. Tuyên Cẩn chấn động, định giãy dụa ra, Hạ Sí Mạch vội vàng ôn nhu trấn an nói: “Đừng sợ, là ta.”
Cái ôm quen thuộc cùng thanh âm ôn nhu quả nhiên làm cho Tuyên Cẩn bình tĩnh được một ít. Hạ Sí Mạch và hoàng huynh nàng rốt cuộc là bất đồng, Hạ Sí Lễ trước mặt nàng vĩnh viễn đều là đế vương từ trên cao nhìn xuống, chỉ vì thỏa mãn du͙© vọиɠ của mình, mà không chú ý cảm thụ của nàng. Phi tần khác thì hận không thể mỗi ngày được lâm hạnh, mà nàng lại coi nó như ác mộng. Lúc ban đầu là thống khổ càng về sau là chết lặng, cho đến khi Dung Doanh Nguyệt tiến cung dùng cả sức lẫn người để tranh thủ tình cảm, ác mộng của nàng mới qua đi. Lại nói tiếp, nàng đã có năm sáu năm chưa từng có chuyện phòng the, tuy du͙© vọиɠ cũng có nhưng là chưa bao giờ nghĩ tới việc này, chỉ đem du͙© vọиɠ giam cầm lại lâu dần thành thói quen, nếu không phải tại Hạ Sí Mạch thì nàng sẽ vĩnh viễn giam cầm nó. Hiện tại bị Hạ Sí Mạch từng chút một dụ dỗ bộc phát ra, ngẫu nhiên tịch mịch khó nhịn, nhớ tới Hạ Sí Mạch tán gẫu lấy lòng an ủi nãy giờ… Chỉ tiếc, dù trong hiện thực bây giờ là Hạ Sí Mạch thì nàng cũng không thể vượt qua được. Ngẩng đầu, cho Hạ Sí Mạch ánh mắt thật có lỗi.
Hạ Sí Mạch hiểu ý. Đổi lại như trước kia thì nàng sẽ nghe theo và thu tay lại, bởi vì nàng không muốn làm chuyện Tuyên Cẩn mất hứng. Nhưng dục hỏa đã hoàn toàn nổi lên, hiện tại chỉ là tạm thời mạnh mẽ áp chế thôi. Trên người Tuyên Cẩn mỗi một tấc da thịt đều gọi nàng về, nàng không dừng lại được. Hôm nay nếu không chiếm được Tuyên Cẩn thì chỉ sợ sẽ bị dục hỏa đốt chết người, hơn nữa vấn đề tổng yếu phải giải quyết là hai người cùng một chỗ có thể nào lại thiếu khuê phòng chi nhạc? Mặc dù không biết Tuyên Cẩn rốt cuộc đã trải qua cái gì mà sợ hãi chuyện hoan ái, nhưng chỉ cần nàng cho Tuyên Cẩn trải qua một lần hoàn mỹ, tin tưởng Tuyên Cẩn nhất định có thể quên sự không thoải mái trước kia, làm cho Tuyên Cẩn chân chính cảm nhận được khoái hoạt của tình yêu!
Hạ Sí Mạch tin tưởng mười phần, nói làm là làm, ôm chặt Tuyên Cẩn, bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Cẩn nhi, ta biết vì sao nàng sợ hãi.”
Tuyên Cẩn mi tâm nhảy dựng, nguyên lai nàng cũng biết. Cảm thấy xấu hổ, rũ mi mắt xuống nói: “Nếu biết thì không nên làm khó ta.”
“Ta không phải là hoàng huynh, nàng không cần bài xích ta mới đúng.” Hạ Sí Mạch nói xong, ngậm vành tai của tuyên cẩn nhẹ nhàng liếʍ.
Cảm giác tê dại rất nhỏ kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tuyên Cẩn nhịn không được run rẩy, ngay cả nói đều nói không nên lời. Chợt nghe Hạ Sí Mạch lại nói: “Nàng ở trong mắt hoàng huynh bất quá là một nữ nhân trong phần đông nữ nhân của hắn, hắn sẽ không đối đãi tốt với nàng, nhưng đối với ta mà nói, nàng không chỉ là nữ nhân đầu tiên của ta, mà còn là nữ nhân duy nhất của ta trong đời này. Ta sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi nàng, cho nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời, hiện tại nàng cái gì cũng không cần phải nghĩ và không cần làm gì, chỉ cần dứt bỏ tạp niệm, hảo hảo hưởng thụ là được. Tin tưởng ta, ta sẽ mang đến cho nàng khoái hoạt.”
Thừa lúc Tuyên Cẩn đang còn đờ đẫn, Hạ Sí Mạch một lần nữa đè Tuyên Cẩn xuống, cởi bỏ vật duy nhất đang che người tuyên cẩn.
Như thế vô che vô dấu, Tuyên Cẩn lại câu nệ, vừa muốn lùi bước. Hạ Sí Mạch ngăn lại, còn làm trò trước mặt nàng cởi từng lớp y phục ra.
Tuyên Cẩn đã từng thấy Hạ Sí Mạch mặc nữ trang giống khổng tước hoa lệ cao ngạo, mà hiện tại khi hạ sí mạch hoàn toàn xích lỏa ở trước mặt nàng, thì là một cảm thụ khác, thậm chí còn quên luôn tình cảnh bây giờ.
Dáng người cân xứng, cặp đùi thon dài, còn có cặp ngực kia mặc dù không lớn nhưng lại no đủ cân xứng, khuôn mặt xinh đẹp mang theo màu hồng nhạt thản nhiên. Hạ Sí Mạch giờ phút này rõ ràng là một cô gái còn tuổi thanh xuân không hề mang lực sát thương. Khi ánh mắt Tuyên Cẩn nhìn đến đó, đột nhiên nàng toát ra một ý niệm trong đầu, hai nữ nhân thì ‘làm’ như thế nào? Sau đó đỏ mặt lên, như thế nào lại có ý tưởng đáng xấu hổ như thế chứ. Nhưng mà nhìn Hạ Sí Mạch như vậy, sợ hãi trong lòng thật ra là có vơi đi phân nửa.
Hạ Sí Mạch nghiêng người, nằm trên người Tuyên Cẩn không có khẽ hở, Hạ Sí Mạch cười tít mắt, nói: “Cẩn nhi, nàng xem, ta cũng là nữ nhân, chúng ta đồng dạng làm một sự kiện, nếu nàng không thoải mái, ta khẳng định cũng không thoải mái, nếu ta thư thái, nàng khẳng định cũng thư thái, ta hiện tại cảm thấy thực thoải mái, nàng thì sao?” Nói xong, còn cố ý dùng mềm mại của mình đè ép mềm mại của tuyên cẩn một phen.
Tuyên Cẩn đỏ hết mặt. Chỉ có Hạ Sí Mạch mới dám làm chuyện như thế, lại còn cố tình dùng ngực truyền cảm giác, nó mãnh liệt đến mức làm nàng không thể bỏ qua. Nàng đương nhiên không trả lời Hạ Sí Mạch, nhưng cũng không phản bác, chỉ là ở trong lòng nghĩ, quả nhiên so với nam nữ có khác nhau rất lớn.
Hạ Sí Mạch vốn là muốn câu dẫn Tuyên Cẩn, nào biết ngược lại mình bị câu dẫn trước. Tuyên Cẩn giàu có co dãn mềm mại làm cho nàng muốn ngừng mà không được, bụng nóng lên, sau đó cảm giác được giữa hai chân tràn ra. Không biết Cẩn nhi có giống nàng hay không, nàng rất muốn biết đến tột cùng. Rốt cuộc vẫn nhịn được, sợ Tuyên Cẩn lại giống như vừa rồi đột nhiên bài xích, nhưng mà nàng thì không ngại để Tuyên Cẩn thăm dò nàng… Hạ Sí Mạch nghĩ sao là làm như vậy, bắt tay Tuyên Cẩn, đặt vào giữa hai chân mình.
Tuyên Cẩn không ngờ Hạ Sí Mạch dám làm như thế. Đầu ngón tay chạm vào nơi ẩm ướt đó lập tức hút một hơi thật mạnh, nơi đó là… của Hạ Sí Mạch, nàng sao có thể chạm vào? Xấu hổ, rụt tay lại nhưng Hạ Sí Mạch không cho, còn cố ý cầm tay nàng chỉ xuống dưới xoa bóp hai cái. Mà Hạ Sí Mạch cũng không dự đoán được sẽ có cảm giác mãnh liệt như thế, mất mặt rêи ɾỉ ra tiếng, vội vàng nhịn xuống, lúc này mới hỏi: “Cẩn nhi có phải hay không cũng giống ta?”