Hạ Sí Mạch cho là mình nghe lầm, mờ mịt hỏi:
“Cái gì?”
Tuyên Cẩn thấy hối hận. Cả thiên hạ này đều có thể giúp Hạ Sí Mạch làm mối, duy độc nàng là không. Nàng dựa vào cái gì? Khó nghe mà nói là dựa vào vài phần tư sắc để đổi lấy vinh hoa phú quý, nàng có tư cách gì chọn vợ cho y? Mà lời đã nói ra như bát nước đổ đi – dù không ổn nhưng cũng chỉ có thể kiên trì nói tiếp – Dung Doanh Nguyệt vẫn chờ xem để chê cười nàng mà.
Trong lòng phong ba bão táp ngập trời nhưng mặt vẫn trấn định tự nhiên, Tuyên Cẩn nói:
“Doanh Tâm cô nương huệ chất lan tâm, lại có tri thức, hiểu lễ nghĩa. Ai gia vừa gặp nàng như đã quen. Hỏi ra mới biết nàng chưa có hôn phối. Lần này đến đây chính là vì tìm kiếm duyên lành. Dung Thái phi nhờ ai gia tìm người thích hợp, ai gia nghĩ ngay đến ngài. Vương gia văn võ song toàn, lại chưa vợ, cùng Doanh Tâm cô nương trai tài gái sắc, xứng đôi. Vậy nên ai gia mới nhiều chuyện làm hồng nương. Không biết ý ngài như thế nào?”
Tuyên Cẩn không nói cho Hạ Sí Mạch biết là Tâm để ý y, một lòng gả cho y, vì nếu nói như thế chẳng những sẽ hạ thấp thân phận cô, mà còn biểu hiện rằng cô nương này không biết xấu hổ, công khai thổ lộ với đàn ông.
Bây giờ Hạ Sí Mạch mới hiểu, Tuyên Cẩn đang giúp nàng tuyển phi? Nàng là Cảnh Vương, muốn loại người nào mà không có? Nàng còn cần hỗ trợ? Đáng giận, đáng giận!!!
Làm nhiều chuyện như vậy cho dù không thể khiến nàng yêu ta thì ít nhất nàng cũng nên có một chút cảm động… Không ngờ, ta không ngờ nàng vô tình đến mức này. Chẳng những bất vi sở động mà còn lạnh lùng đẩy ta cho kẻ khác, thậm chí còn chưa từng gặp mặt! Tuyên-Cẩn!!! Nàng dựa vào cái gì mà có thể tự cho mình là đúng mà làm như vậy?
Hạ Sí Mạch càng nghĩ càng giận, đến nỗi mặt phẫn nộ mà đỏ bừng, điên tiết nhìn Tuyên Cẩn.
Nàng chưa từng thấy Hạ Sí Mạch như vậy thì thầm kinh hãi. Nàng tự hiểu lần này đã hoàn toàn chọc giận y… Nhưng không biết tại sao, đáy lòng nàng vui sướиɠ. Bởi vì y không những từ chối mà còn nổi giận đùng đùng sao? Chờ đã nào… Ý nghĩ đó làm nàng giật mình.
“ĐI RA NGOÀI!” Hạ Sí Mạch rống giận.
Hạ Sí Mạch nhìn Tuyên Cẩn, nhưng Dung gia tỷ muội biết mình mới là người phải đi ra ngoài. Nguyệt thức thời kéo Tâm, cong gối hành lễ nhanh rồi cáo lui gấp.
Tâm đi tới cửa thì quay đầu lại, nàng mới đến nên không biết ngọn nguồn, nhưng nhìn biểu hiện Cảnh Vương, nàng hiểu quan hệ hai người không bình thường.
Ra khỏi lều, Tâm hỏi Nguyệt ngay.
Nguyệt cười lạnh, “Muội còn không biết nhiều chuyện, đừng vội, tỷ tỷ sẽ nói cho muội biết hết tất cả.” Nhớ tới một chuyện, Nguyệt trầm giọng hỏi: “Muội nói 3 năm trước chung tình với Cảnh Vương là thật? Tại sao không nói cho ta biết trước?”
“… Muội… muội không dám gạt tỷ. Lời muội nói là thật. Nhưng… muội cũng không nghĩ là trùng hợp như thế.”
“Khó trách cha nói muội mắt cao hơn đầu. Không ngờ muội coi trọng Cảnh Vương, còn có thể thích người khác nữa à?”
“Nữ nhân Dung gia sẽ thích người thường? Tựa như tỷ, chồng là vua đó thôi. Muội tất nhiên cũng muốn có một người nhân trung long phượng làm chồng.”
“Không tồi. Vậy mới là người Dung gia! Nhưng mà… haiz, Cảnh Vương không phải là người bình thường đâu – không phải tỷ tỷ đại nghịch bất đạo – nhưng sự thật thì ngay cả Tiên Đế cũng không bằng y. Hơn nữa y mắt cao hơn đầu, chưa bao giờ thấy y chung tình với ai… Ngoại trừ Tuyên Cẩn tiểu…”
Tuy có căm giận nhưng Nguyệt rốt cuộc cũng đem ba chữ “tiểu tiện nhân” nuốt xuống.
Tâm: “Nói vậy thì Cảnh Vương đã yêu Thái hậu sao?”
Nguyệt ngượng ngùng nói cho Tâm mình cũng từng câu dẫn Hạ Sí Mạch, kết quả là bị thẳng thừng cự tuyệt, mất mặt. Nguyệt nói Tuyên Cẩn tốt số. Có con trai là Thái tử, cha là Thủ phụ cho nên Hạ Sí Mạch mới chịu nhìn bằng cặp mắt khác. Giờ Nguyệt may mắn có một lợi khí, có thể đấu với Tuyên Cẩn.
Nguyệt kéo tay Tâm đánh giá một phen… Cũng lâu rồi bọn họ không gặp nhau, hiện giờ Tâm trổ mã càng thêm xinh đẹp; luận tư sắc, Tâm tuyệt đối không thua Tuyên Cẩn; luận tuổi, Tâm mới 19, là độ tuổi đẹp nhất của con gái; quan trọng nhất là Tâm là hoàng hoa huê nữ, còn Tuyên Cẩn là quả phụ. Chỉ cần Tâm dụng tâm, cộng thêm độc môn mị thuật Dung gia, Nguyệt không tin Hạ Sí Mạch không mắc câu!
Nguyệt: “Bất kể Cảnh Vương hiện tại yêu ai, muội chỉ cần làm cho y yêu muội là được. Muội muội, tỷ tỷ hiện giờ đã mất chỗ dựa, cuộc sống của ta ở trong cung ngày ngày thật không tốt lắm – muội hiểu mà… Nếu muội gả được cho Cảnh Vương, chẳng những muội được như mong muốn, mà tỷ tỷ cũng được nhờ. Tương lai của tỷ tỷ và Đan nhi đều trông cậy vào muội.”
Tâm buộc phải đi theo tỷ tỷ làm tặng phẩm làm nàng nhìn ra địa vị Nguyệt hiện giờ không bằng trước. Trước đó nàng không biết Cảnh Vương chung tình Thái hậu, nàng còn có chút tin tưởng. Nhưng sau khi gặp Thái hậu, nàng không dám khẳng định. Dung mạo Thái hậu không cần phải bàn, Nguyệt nói nàng không thua Thái hậu thật sự là đề cao nàng quá. Quan trọng hơn là nàng biết Thái hậu là người thông minh, nhưng bất hiển sơn lộ thủy. Rõ ràng bọn họ có quan hệ mờ ám mà Thái hậu vẫn chịu giúp nàng nói chuyện… Thái hậu đây là thưởng trai cho nàng ư?? Ngẫm đi ngẫm lại Tâm chỉ thấy có chột dạ. Song nàng không phải là người dễ dàng nhận thua.
Nàng gặp Cảnh Vương cũng chỉ có một lần, là ở 3 năm trước. Lần đó nàng chỉ thấy y oai hùng, bất phàm, một người chồng lý tưởng. Khi ấy nàng chỉ có nghĩ đơn giản như thế chứ chưa tới mức động tình… Dầu gì gặp mặt còn không có… Song vừa rồi, một cái thoáng gặp, người tình trong tư tưởng lại là một mặt hung ác, khác xa tưởng tượng, Tâm không khỏi thất vọng. Mà vậy cũng tốt. Đối với một người động tâm, lý trí thì đáng gì? Như Cảnh Vương vừa rồi chẳng phải đã dễ dàng bị chọc giận sao? Quả là mất hết thể diện… Vì vậy Tâm ngược lại bảo trì thanh tỉnh mà buông tay. Có điều, ngẫm lại thì thấy có hứng thú, Tâm nói:
“Doanh Tâm sẽ không để tỷ tỷ thất vọng!”
Nguyệt nghe vậy thì mừng, nhưng dầu gì cũng là muội muội mình, nàng cũng không muốn muội muội mình hi sinh.
Nguyệt: “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, muội hết sức là tốt rồi.”
Linh thật ra là ám vệ của Hạ Sí Mạch, trừ phi có nhiệm vụ đặc biệt nàng mới ly khai, còn bình thường thì chỉ ở gần Hạ Sí Mạch. Có nghĩa là Dung gia tỷ muội nói cái gì nàng đều nghe hết.
Hai người kia rời đi, Linh từ bóng râm đi ra, khoanh tay nhìn theo hướng bọn họ đi mà cười lạnh:
“Chỉ bằng các người mà dám nghĩ đến vương gia ưu ái?”
+
Hạ Sí Mạch không nói tiếng nào, giận dữ nhìn Tuyên Cẩn đã lâu; nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người thì chắc Tuyên Cẩn đã mất mạng. Mà Tuyên Cẩn cũng không phải người bình thường. Vô luận trong lòng nghĩ cái gì, ngoài mặt đều luôn không có vẻ gì là sợ hãi. Huống chi nàng đã có biện pháp đối phó. Đó là mặc kệ y hỉ nộ như thế nào, nàng cứ xem như không thấy. Người cuối cùng không nhịn được luôn là Hạ Sí Mạch. Biện pháp này lần nào cũng hiệu quả cả.
(Tuyên Cẩn now: (¬‿¬) hê hê…)
Quả nhiên, Hạ Sí Mạch thấy Tuyên Cẩn bất vi sở động thì căm phẫn đứng dậy, đi tới trước mặt nàng, xoay người nàng đối mặt với mình.
Tuyên Cẩn vẫn mặt không biểu tình, không có cảm xúc.
Sương, Tuyết thì thầm sốt ruột, không biết nên đi lên giúp đỡ hay nên lui ra ngoài.
“Tại sao?” Hạ Sí Mạch nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Tuyên Cẩn không nói. Đợi Hạ Sí Mạch buông ra mới cười lạnh, “Ai gia có ý tốt, vương gia không nhận thì thôi, trái lại còn oán trách. Thật không biết tốt xấu.”
“Nàng biết rõ trong lòng ta chỉ có nàng, người ta muốn lấy cũng chỉ có nàng!”
“Ngài muốn thể xác ta? Phải, tùy thời đều có thể! Nhưng muốn ta tái giá, gả cho ngài thì là ngài si tâm vọng tưởng! À à… Ngài không cưới được ta, ngài sẽ chung thân không cưới sao?”
“Không phải.”
Tuyên Cẩn cười lạnh trong lòng, nàng sẽ giễu cợt thêm thì Hạ Sí Mạch nói:
“Ta lặp lại một lần nữa. Tuyên Cẩn, ta sẽ cưới nàng!”
Mỗi lần Hạ Sí Mạch chắc chắn nói như thế làm Tuyên Cẩn phải sững người thật lâu… Nàng không hiểu sự tự tin của y từ đâu mà đến. Rõ ràng bọn họ cách nhau cả thiên sơn vạn thủy!
Hạ Sí Mạch thấy Tuyên Cẩn xuất thần, không để ý Tuyết, Sương còn đứng đó, nàng nâng cằm Tuyên Cẩn lên mà hôn.
Ta phải trừng phạt nàng, đồ đáng ghét! Cho nàng dám loạn tác chủ trương!
Tuyết, Sương liếc nhau, sau là đồng loạt xấu hổ chạy ra ngoài. Cảnh Vương thật là…! Tốt xấu gì cũng nên tiên tri cho bọn họ chứ, trời ơi!
Tuyên Cẩn đã quen việc Hạ Sí Mạch khinh bạc mình, cũng không thèm phản kháng. Dĩ nhiên do việc phản kháng cũng vô dụng. Vậy nên nàng mặc cho Hạ Sí Mạch tùy ý chà đạp môi và lưỡi mình.
Hạ Sí Mạch nghĩ sẽ thẳng thừng trừng phạt, cắn đứt môi Tuyên Cẩn nhưng rốt cục lại không làm được, bởi nàng đã sa vào đó, quên luôn dự tính ban đầu. Hơi thở của Tuyên Cẩn luôn làm nàng mê luyến. Nàng một tay ôm, tay còn lại thì từ theo trên mặt trợt xuống cổ Tuyên Cẩn… Từ từ dời xuống… đến chỗ cao ngất, cảm thụ tròn tròn no đủ… Bóp bóp… Ugh… Xúc cảm rất tốt…
Mặc dù cũng có say đắm trong nụ hôn nhưng khi Tuyên Cẩn thấy Hạ Sí Mạch sờ loạn ngực mình – lần đầu tiên Hạ Sí Mạch chạm vào đó – thì thấy thẹn, không thể thờ ơ. Nàng đẩy Hạ Sí Mạch ra.
Tuyên Cẩn: “Ngài! Vô sỉ!”
Hạ Sí Mạch nhìn thần tình Tuyên Cẩn đỏ bừng, còn mang theo sự xấu hổ thì tâm tình đại khoái.
Hóa ra tử huyệt của nàng là ở đây a! Mặc dù là Thái hậu nhưng nàng cũng là phụ nữ, có thất tình lục dục… Tuy lúc trước nàng rất là đứng đắn…
Nghĩ vậy, Hạ Sí Mạch lại càng nhìn ngực Tuyên Cẩn; song song đó là những ý niệm đáng khinh liên tục xuất hiện.
“Ngài còn nhìn nữa!?” Tuyên Cẩn hận không thể đâm lòi cặp mắt háo sắc kia.