Hạ Sí Mạch nói được thì làm được. Khi đến nơi, nàng thu xếp cho Tuyên Cẩn trước, rồi tự mình mang Hạ Du Lẫm đi săn. Tuyên Cẩn chưa nhìn thấy võ công Hạ Sí Mạch bao giờ, nhưng cũng có nghe sự tích y trên chiến trường lấy một địch trăm. Vậy nên nàng yên tâm giao Lẫm cho y. Huống hồ còn có Ngâm Sương đi theo. Vì vậy nàng ko còn băn khoăn điều gì. Nàng cũng không có nghe lời của Hạ Sí Mạch chờ ở nhà gỗ, vì nàng đã quyết định tản bộ theo dọc dòng suối nhỏ.
Nơi đây không giống với núi giả nước giả trong cung, nơi đây thực sự là sơn minh thủy tú, điểu ngữ hoa hương, đứng ở đây quả thật chỉ thấy vui vẻ và thoải mái.
Nàng đã luôn nghĩ rằng đời này nhất định chết già trong cung, nhưng lại không ngờ rằng sinh thời còn có cơ hội cảm thụ. Nàng dĩ nhiên là vui. Không thể phủ nhận, nàng sỡ dĩ đồng ý đi cùng Hạ Sí Mạch là cũng có tư tâm. Nàng muốn biết, muốn lãnh hội non sông tươi đẹp. Xem ra cũng không uổng công. Những ác cảm liên quan tới Hạ Sí Mạch vơi đi không ít. Nếu không phải nhờ Hạ Sí Mạch, nàng còn không biết khi nào mới có thể như nguyện.
Ngâm Tuyết vẫn luôn theo hầu cạnh Thái hậu. Linh bảo trì khoảng cách nhất định đi theo phía sau. Từ nhỏ đã đi theo Hạ Sí Mạch, Linh cũng từng gặp Tuyên Cẩn, chỉ là không được ở một khoảng cách gần. Một nhíu mày, một nụ cười, nhất cử nhất động của Tuyên Cẩn ập vào mắt, Linh không khỏi cảm khái: Một dung mạo ngay cả vẻ đẹp của sơn thủy còn thất sắc, khó trách vương gia nhiều năm lưu luyến si mê. Đáng tiếc, sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri, vương gia cuồng dại bao nhiêu lại bị Thái hậu đem chân tình làm thành giả ý. Thích hay không thích một người, chỉ cần nhìn vào mắt. Trong mắt Thái hậu không hề có sự tồn tại của vương gia.
Tuyên Cẩn mặc dù xem sông nước nhưng cũng không hề quên sự tồn tại của Thủy Khinh Linh, khi nàng quay lại thấy người ta nhìn mình mà xuất thần, với vẻ mặt có chút u oán thì không khỏi lưu tâm. Thủy Khinh Linh mặc y phục lụa, màu lục, dung mạo không phải là thượng thừa nhưng cũng dễ thương. Hạ Sí Mạch ra ngoài chỉ mang nàng theo chứng tỏ thân phận không tầm thường. Có lẽ đây là người y tín nhiệm. Như vừa rồi, dọc đường đến đây, Hạ Sí Mạch cùng nàng vừa cười vừa nói, nửa giống chủ – tớ; nửa giống bạn bè. Bên cạnh đó, nàng không có quan hệ gì với Thủy Khinh Linh, nhiều lắm thì cổ kính nàng chỉ vì nàng là Thái hậu, vậy nên phần u oán đó hẳn là vì Hạ Sí Mạch.
Thủy Khinh Linh để ý Hạ Sí Mạch?
Tuyên Cẩn gọi đến tiếng “Thủy cô nương” thứ ba, Linh mới hồi thần, quỳ xuống, “Thuộc hạ thất thần, xin nương nương thứ tội.”
Tuyên Cẩn xua tay, cười nhẹ nói “Không sao, mau đứng dậy.”
Linh biết Tuyên Cẩn có chuyện để nói nên đến gần một chút.
Tuyên Cẩn ngồi xuống tảng đá lớn, “Thủy cô nương đi theo vương gia đã không ít thời gian rồi phải không. Không biết Thủy cô nương xuân xanh bao nhiêu?”
Linh cung kính, “Thưa, ngài có thể gọi tên thuộc hạ.” Thấy Tuyên Cẩn gật đầu, nàng nói tiếp:
“Thuộc hạ đi theo Vương gia từ nhỏ, năm nay 18.”
Tuyên Cẩn thầm nghĩ: Khó trách lại thân mật như thế. 18 là độ tuổi đẹp.
“Thủy cô nương… À, Khinh Linh, song thân còn khỏe mạnh chứ?” Hẳn là gia cảnh khó khăn nên mới bán con khi còn nhỏ.
Linh: “Thuộc hạ vẫn còn mẹ ạ.”
Tuyên Cẩn gật đầu, “Em, cảm thấy vương gia như thế nào?”
Linh nói thầm: Thái hậu nhìn ra được gì?
Tuyên Cẩn thấy Linh đổi sắc mặt thì càng khẳng định, nếu Linh thật sự để ý Hạ Sí Mạch thì nàng thật sự nguyện ý giúp đỡ! Hạ Sí Mạch dây dưa với nàng, nếu có vợ rồi thì nhất định sẽ không chú ý nàng nữa. Mặc dù thân phận Linh không đủ để làm Vương phi, nhưng cô tiểu muội này đã đi theo Hạ Sí Mạch từ nhỏ, người cũng thanh tú, làm sườn phi vẫn tốt. Hạ Sí Mạch sẽ không thể lạnh nhạt với nàng. Việc nhất cữ lưỡng tiện, hai bên đều vui.
Tuyên Cẩn cười, “Em không cần phải khẩn trương, xung quanh cũng không có ai, ai gia chỉ là muốn nói vài chuyện bình thường với em. Theo vương gia từ nhỏ, hẳn là em sẽ hiểu vương gia rất nhiều. Ai gia thấy vương gia đối với em không giống như người khác cho nên mới thuận miệng hỏi.”
Linh lại hiểu lầm: Ai mà không biết Cảnh Vương thích Thái hậu chứ? Thái hậu nói như thế… lẽ nào người nghĩ cô đang câu dẫn vương gia?
Nếu biết trước thì lúc nãy cô sẽ không nói chuyện với vương gia, làm Thái hậu hiểu lầm.
Linh quỳ xuống, “Thuộc hạ là tôi tớ, không dám đánh giá chủ nhân ạ.”
Tuyên Cẩn hơi thất vọng vì nàng đã cho cơ hội mà không nói. “Đứng lên đi.” Tuyên Cẩn nhìn thác nước.
Linh: “Nương nương, thuộc hạ có điều… Không biết nên nói hay không.”
“Sao?” Tuyên Cẩn lại nhìn Linh, “Cứ nói đi, đừng ngại.”
Linh nhìn qua Ngâm Tuyết đứng ở bên cạnh.
Tuyên Cẩn: “Ai gia khát, Ngâm Tuyết, đi lấy nước giúp ai gia.”
Chỉ còn lại hai người, Linh nói:
“Đáng lẽ thuộc hạ không nên hỏi, nhưng vì nương nương hỏi thuộc hạ cảm thấy vương gia như thế nào, thuộc hạ cả gan xin hỏi nương nương. Ngài cảm thấy vương gia như thế nào? Ngài cảm thấy vương gia là thật tâm, hay giả ý?”
Tuyên Cẩn bật cười. Hạ Sí Mạch thật hay giả đối với nàng không quan trọng. Quan trọng là nàng và y tuyệt không có khả năng. Cho dù có một ngày như vậy thì đó cũng chỉ là một câu chuyện đồi phong bại tục mà thôi.
Tuyên Cẩn: “Mặc kệ thật hay giả, đều không quan hệ gì với ai gia.”
Linh rét lạnh thay cho Hạ Sí Mạch. Làm nhiều việc như vậy chỉ đổi lại một câu không liên quan. Thái hậu quả nhiên sắt đá!
“Vương gia vì ngài làm biết bao nhiêu chuyện, lẽ nào một chút ngài cũng không để ở trong lòng?”
Tuyên Cẩn cau mày. Chuyện duy nhất Hạ Sí Mạch làm cho nàng chính là nhượng ngôi cho con trai nàng – điều này là giao dịch của bọn họ. Đã là giao dịch, còn tính đến ân đức? Huống hồ nàng đã quyết định hiến thân cho y, là tự y không cần, tại sao lại trách nàng?
Thiếu nợ trả tiền là hiển nhiên, nàng đâu có nói là không trả? Việc này chỉ là vấn đề thời gian.
Tuyên Cẩn: “Ai gia không biết là thiếu Cảnh Vương một vương phi đấy!”
Vương gia làm việc vì Thái hậu bao nhiêu, Linh nhìn thấy hết. Nếu có người vì nàng làm như thế thì dù có mất mạng, đời này cũng đáng. Linh cảm thấy Thái hậu quá bạc tình bạc nghĩa. Dù không tiếp thụ thì ít nhất cũng nên cảm động một chút, vậy cũng không uổng vương gia cuồng dại một mảnh!
Xung quanh không có ai, lại không phải ở hoàng cung, Linh bất chấp lễ nghi, bây giờ Tuyên Cẩn trong mắt nàng không phải là Thái hậu cao cao tại thượng mà chỉ là một người nhất nhất cự tuyệt tình cảm vương gia nhà mình.
Linh: “Thuộc hạ thật sự thất vọng thay Cảnh Vương, vì người đã yêu phải người bạc tình như ngài!”
“Láo xược!”
“Thuộc hạ vẫn còn mấy câu. Nói xong tùy ý nương nương định đoạt!”
Tuyên Cẩn cũng muốn biết Hạ Sí Mạch rốt cục làm những gì mà khiến Thủy Khinh Linh bảo vệ như thế. Nàng cũng ngẫm lại, chỉ thấy Hạ Sí Mạch ngoại trừ những lúc thượng triều, nghe một vài đề nghị của nàng ra thì không có làm gì khác, ngược lại như một đăng đồ tử ba bốn lần khinh bạc nàng.
Tuyên Cẩn: “Nói thử nghe một chút, nếu nói bừa thì đừng trách ai gia.”
“Ngài còn nhớ năm đó, Thái tử nhiễm bệnh hiểm nghèo, Thái y thúc thủ vô sách, sau đó có một thần y dân gian đến điều trị?”
Tuyên Cẩn nhớ. Nếu không phải thần y tới đúng lúc thì Lẫm nhi sẽ khó giữ được mạng.
“Việc này quan hệ gì với Cảnh Vương?”
Hạ Sí Mạch mời đến sao? Lúc ấy tình thế cấp bách, nàng chỉ lo cứu người, còn thần y từ đâu tới thì không có hỏi. Chỉ nghe nói là bạn tri kỷ của thái y nào đó, cho nên sau khi Lẫm nhi dần dần hồi phục, nàng muốn ban thưởng cho thần y mà thần y đã đi xa.
Linh: “Thần y đó rất cổ quái. Chỉ cứu người nghèo không cứu người giàu. Chính vương gia trèo đèo lội suối tìm đến. Thần y không chịu rời núi. Vẫn là vương gia mặc kệ thân phận, mặc quần thô áo vải ở đó đợi suốt 3 ngày. Giặt quần áo, nấu cơm, bưng trà rót nước. Lúc ấy ta cũng có mặt nhưng người không cho ta làm. Người dùng sự thành tâm của mình đả động thần y, thần y vì thế mới đồng ý ra tay cứu Thái tử.”
Chuyện này Tuyên Cẩn quả thực không biết, nàng thì thào:
“Thì ra…”
Tiên Đế chủ trương dùng đan dược mà hắn luyện được cứu Lẫm nhi, nàng quả quyết cự tuyệt thì làm sao sẽ vì Lẫm nhi mà mời thần y đến?
Linh: “Nương nương, ngài có còn nhớ hồi ngài sắp bị phế truất hay không?”
Tuyên Cẩn nhớ, ngay cả thánh chỉ cũng đã hạ rồi. Nàng ở Lãnh Cung đợi một tháng, nhưng Tiên Đế thu hồi thánh chỉ, mọi chuyện như một trò chơi. Lại là Hạ Sí Mạch sao?
Linh: “Lúc ấy Vương gia đang ở biên quan đánh giặc. Nghe nói ngài bị phế truất nên đã suốt đêm hồi kinh. Vương gia nói với Tiên Đế rằng, lần này người giành được 3 tòa thành, người không cần ban thưởng gì cả, chỉ cần khôi phục lại Hậu vị cho nương nương, nếu không người sẽ đem trả lại 3 tòa thành đó, vật quy nguyên chủ. Tiên Đế bất đắc dĩ chỉ có thể đáp ứng.”
Chuyện này Tuyên Cẩn cũng hoàn toàn không biết, lúc ấy nàng còn tưởng là các đại thần tạo áp lực, vậy nên hắn mới không thể không thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Linh còn nói rất nhiều chuyện khác mà Tuyên Cẩn chỉ biết mặt ngoài, nàng thật sự không nghĩ Hạ Sí Mạch vì nàng làm biết bao nhiêu chuyện như vậy. Nàng hoàn toàn không biết gì cả.
Linh: “Nương nương đã nghe xong, ngài có còn cảm thấy vương gia là người nhất thời hứng khởi mới tham niệm sắc đẹp của ngài không?”
Tuyên Cẩn thật lâu không nói nên lời… Hạ Sí Mạch luôn miệng nói yêu nàng 10 năm là sự thật?! Nhưng nàng chưa bao giờ làm gì cho y??? Phần tình cảm này từ đâu mà đến??