Dung Phi thấp thỏm lo âu, luôn có dự cảm xấu, có lẽ bây giờ nàng mới ý thức được mọi thứ đạt quá dễ dàng, những biểu hiện giả dối làm nàng mất cảnh giác. Hạ Sí Mạch và Tuyên Cẩn là những người có cầm sào tám chục thước cũng không nối được với nhau vậy mà tằng tịu ư? Mặc kệ ai chủ động, một là Hoàng hậu, một là Cảnh Vương sẽ không đơn giản như bề ngoài. Tuyên Cẩn ẩn nhẫn nhiều năm như vậy làm sao dễ dàng chắp tay nhường ngôi? Khó trách không thấy cô ta hành động… Hoá ra là nàng đã nghĩ sai phương hướng, chỉ chăm chăm vào lá bài thế lực ngoại thích của cô ta. Không ngờ cô ta lại dùng sắc đẹp để đạt được mục đích!
Tuyên Cẩn im ắng mấy năm nay đã làm Dung Phi quên mất một điều rằng, Tuyên Cẩn mới là người đẹp nhất hậu cung, thậm chí còn là Đệ nhất mỹ nhân Đại Sở. Mặc dù là Hoàng Hậu, đã sinh một con trai, nhưng bao năm đã không có thị tẩm. Còn nàng? Tiên Đế hàng đêm sênh ca cùng nàng mà? Trong mắt Hạ Sí Mạch, Tuyên Cẩn và nàng, một người chính là trinh phụ, một người chính là da^ʍ phụ. Đại kỵ hơn đó là nàng chủ-động-yêu-thương-nhung-nhớ. Đàn ông đều là loài đê tiện như nhau, thứ dễ dàng có được thì làm gì biết quý trọng? Ngược lại, ngươi không cần thì lại làm cho người cầu mà không được.
Đang miên man suy nghĩ, thấy Tuệ Tâm hoảng loạn chạy tới, Dung phi cau mày, sợ nghe được tin xấu.
Tuệ Tâm: “Nương nương! Hoàng hậu phái người đến Cảnh vương phủ!”
Điều tồi tệ nhất đã đến, Tuyên Cẩn chủ động tìm Hạ Sí Mạch.
Dung phi giật mình, cười lạnh, “Thời điểm này còn đi tìm Cảnh Vương, cô ta không sợ không ai biết, lời ra tiếng vào?”
“Không chỉ như thế. Ngâm Sương còn cầm lệnh bài của Hoàng hậu đi bằng cổng chính!”
“Có chuyện này ư!?” Dung phi bắt đầu khẩn trương, “Cô ta dám lộ liễu như vậy?”
Tuệ Tâm không dám nói tiếp, chỉ gật đầu.
Quả nhiên không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng rồi ai nấy đều kinh ngạc. Vì để con trai giành được giang sơn, cô ta không để ý tới liêm sỉ mà ngang nhiên hạ mình với Cảnh Vương? Cô ta thật sự không sợ thiên hạ nhạo báng?
Dung phi không thể không thừa nhận nàng quả thật khinh thường Tuyên Cẩn. Luận thủ đoạn, luận tâm kế, luận gan dạ sáng suốt, nàng đều kém. Trời sáng mau quá. Là phúc hay họa chỉ có thể chờ Hạ Sí Mạch lựa chọn. Nói đi nói lại, vì sao Hạ Sí Mạch không phế quân tự lập? Nếu không thích quyền lực y há có địa vị như ngày hôm nay? Ngôi vị căn bản là vật trong tay mà y không muốn? Để nàng và Tuyên Cẩn lại tranh đoạt đến ngươi chết ta sống… Dung phi trăm tư không được kỳ giải.
+
Tân Hoàng đăng cơ là một thời điểm lúng túng. Vốn là chuyện vui, trống nhạc rung trời, nhưng Tiên Đế mới băng hà nên ai ai cũng phải giả bộ đau thương, không được vui quá hay buồn quá, mà tốt nhất là bảo trì trầm mặc. Hoàng Thành người đến người đi đều lặng như tờ.
Trong điện Thái Hòa, bá quan đã vào chỗ, chia ra ba thế lực ngầm:
Một là phe Cảnh Vương, thế lực nhất, quan viên từ tam phẩm trở lên, có tám phần là đứng bên Cảnh Vương. Có điều một số người bình thường vênh váo tự đắc tự dưng hôm nay thái độ hơi khác thường, mặt người nào cũng xám xịt.
Phe thứ hai, đứng đầu là Tuyên Đại học sĩ – ngoại thích của Hoàng Hậu. Mấy năm nay, tuy Hoàng Hậu không được sủng ái, nhưng Tuyên Đại học sĩ dù sao cũng là người đứng đầu quan viên trong triều, là nguyên lão hai triều, có cống hiến lớn cho xã tắc, Cảnh Vương cũng phải nhượng bộ ba phần, gặp mặt phải cung kính xưng hô một tiếng Đại học sĩ. Tuyên Đại học sĩ bình tĩnh đứng bên tay trái. Với những kinh nghiệm đi lại trong triều, ông đã đạt được trình đồ hờ-hững, không ai nhìn ra được manh mối.
Hộ Bộ và Lại Bộ là hai chức vị quan trọng khác nhau, do hai vị anh trai của Tuyên Cẩn là: Tuyên Sùng Văn và Tuyên Sùng Võ đảm nhiệm. Vị trí đứng của họ bình thường có hơi khác nhưng bây giờ cả hai đều đứng bên cạnh Tuyên Đại học sĩ. Động thái này không thể không làm cho người ta suy đoán…
Cuối cùng là những người do Dung Phi lôi kéo được. Những người mà gà chó lên trời, bình thường thì thất bại ủ rũ, nhưng bây giờ khi biết Nhị hoàng tử sẽ đăng cơ thì vui mừng, và đồng thời cũng lo lắng vì sợ có biến cố. Biểu tình của họ rất đa dạng.
Người cần có mặt thì lại không thấy bóng dáng, đó là vị trí song song với Tuyên Đại học sĩ, Hạ Sí Mạch không có mặt.
Đêm qua Hoàng Hậu đưa Ngọc Như Ý cho Cảnh Vương, cả triều đều biết, cho nên hôm nay hươu chết về tay ai còn không biết.
Giờ lành đã đến, Từ Thăng cầm cẩm quyên(diễn văn khai mạc đại lễ làm bằng gấm), dẫn theo hai thái giám đi vào chính điện. Nội dung là trưởng tử kế vị như đã định; ngoài ra còn có ca tụng công đức Tiên Đế – trước đó, Thái Hậu sau khi đọc xong thì có giản lược bớt, rồi mới ấn ngọc tỷ vào – bởi vì mấy lời ca tụng công đức ấy khuyếch đại đến nỗi làm Thái Hậu phát hoảng thay cho Tiên Đế… Hơn nửa nén nhang sau, Từ Thăng mới đọc xong hết.
Dàn nhạc cung đình đã sẵn sàng, Từ Thăng ra hiệu, nhạc nổi lên, không khí trở nên long trọng trang nghiêm ngay lập tức làm tất cả mọi người ngừng thở và cùng nhìn về một chỗ.
Đi đầu là một hàng thị vệ, quân phục hoàn toàn là màu đen, đeo đao bên hông, khi đi vào chính điện là chỉ dừng ở ngoài cửa canh gác. Tiếp đó là một hàng thái giám, mỗi người bưng mâm vàng, theo thứ tự: long bào, vương miện, ngọc tỷ, niệm châu, triêu cương và chiếu chỉ. Tiếp theo nữa là cung nữ cầm quạt lông khổng tước. Đi sau đó là một bóng dáng nho nhỏ, toàn thân mặc kim bào lấp lánh, đi vân đầu ngoa (giày) khảm bảo thạch, mi mục thanh tú , tuy còn nhỏ nhưng cũng có phong độ.
Mẫu hậu đã căn dặn cậu không được khóc, không được cười, càng không được tùy tiện nói chuyện, hết thảy phải nghe hoàng thúc, nhưng nhiều người như vậy Du Lẫm vẫn sợ. Trước kia cậu cũng từng gặp trường hợp nhiều người như thế này, nhưng lúc đó có mẫu hậu nên cậu không sợ. Còn bây giờ lẻ loi một mình, cậu sợ. Dù không khóc, nhưng trên mặt đã có vẻ sợ hãi, đến mức lui về phía sau, đυ.ng Hạ Sí Mạch đang đi theo.
Hạ Sí Mạch ngồi xuống, ôn hòa nói, “Lẫm nhi, sao không đi vào?”
Mắt cậu rưng rưng, tội nghiệp nhìn Hạ Sí Mạch, “Con nhớ mẫu hậu…”
Hạ Sí Mạch sờ đầu cậu, chỉ tay vào long ỷ trong đại điện, “Chỉ cần con ngồi lên kia, hoàng thúc sẽ dẫn con đi tìm mẫu hậu.”
Cậu nửa tin nửa ngờ, “Thật ạ?” Rõ ràng mẫu hậu nói rất nhiều, mặc dù không nhớ kỹ nhưng khẳng định không đơn giản như hoàng thúc nói.
Hạ Sí Mạch cười, “Hoàng thúc chưa bao giờ gạt người.”
Hạ Du Lẫm nghĩ lại lời của mẫu hậu dặn là phải nghe lời hoàng thúc, cho nên cậu quyết định tin tưởng hoàng thúc của mình. Nhưng mà phải đi qua nhiều người như vậy sao? Cậu lại tiếp tục chần chờ…
Hạ Sí Mạch đứng dậy, khoanh tay nhìn cậu. Nàng sẽ không giúp; nàng phải để cậu từng bước một đi lên long ỷ. Con của Tuyên Cẩn mà, ngay cả điểm gan dạ ấy còn không có ư?
Cậu nhìn nhìn long ỷ, lại nhìn nhìn Hạ Sí Mạch, cậu không hiểu tại sao phải ngồi lên cái ghế kia, nhưng phải ngồi mới được đi về tìm mẫu hậu… Nghĩ vậy, cậu lấy can đảm mà bước đi.
Được vài bước, cậu đυ.ng bậc cửa. Hạ Sí Mạch không lên tiếng, không ai dám lên tiếng. Cậu đành phải giơ gối bước qua bậc cửa còn cao hơn đầu gối mình; tất cả mọi người đứng nhìn Cửu Ngũ Chí Tôn bước đến; Du Lẫm dừng lại, quay đầu nhìn Hạ Sí Mạch, thấy được ánh mắt cỗ vũ, cậu tiếp tục bước đi.
Cậu còn nhỏ nên bước chân cũng ngắn, đi hơn nửa ngày mới tới nơi, cậu dừng lại trước mặt Tuyên Sùng Võ, gọi một tiếng “cậu ba”; gọi Tuyên Sùng Văn “cậu hai”, rồi đi tiếp đến trước mặt Tuyên Đại học sĩ thì quỳ xuống.
Tuyên Hoành Thang vội nâng cậu dậy, “Thái tử à! Không được đâu!”
“Mẫu hậu nói, ông ngoại là trưởng bối, con quỳ lạy là đúng lễ phép. Hơn nữa đây là lần cuối cùng, về sau là không thể. Mẫu hậu còn nói, cho dù ông ngoại không cho con vẫn phải quỳ xuống.” Nói xong, cậu quỳ xuống cung kính gọi “Ông ngoại!”
Chính xác thì sau khi lên làm vua cậu chỉ có thể quỳ lạy trời, quỳ đất lạy cha mẹ, dù là ông ngoại cũng không thể. Mà bây giờ, trước mặt các bá quan, cậu quỳ trước Tuyên Hoành Thang? Có thể nhận thấy đây là Tuyên Cẩn cố ý bảo cậu làm thế. Chẳng những các bá quan thay đổi sắc mặt, Hạ Sí Mạch cũng không ngờ được điều này. Nàng không khỏi nâng mắt lên nhìn.
Bậc cửa vừa rồi đã khó, giờ đến bậc thang cao vời vợi, cậu không thể đi lên được. Thấy thế, Tuyên Đại học sĩ ôm cậu bế lên cao, đến long ỷ. Từ Thăng đứng gần đó, quỳ xuống bế cậu đưa lên long ỷ. Tuyên Đại học sĩ dẫn đầu quỳ xuống, những người khác cũng quỳ theo.
Hạ Sí Mạch ngoài điện, đứng khoanh tay, không biết đang nghĩ gì.
+
Trường Nguyệt cung hỗn độn. Cái gì có thể bể đều bể nát. Mãnh vỡ đầy trên đất; thư họa nhàu nát khắp nơi. Cung nhân nơm nớp lo sợ quỳ trên đó. Nhũ mẫu ôm Hạ Du Đan đang hoảng sợ mà khóc to không nín. Dung phi tóc tai hỗn độn, hai mắt đỏ bừng, không còn phong tao xinh đẹp, nghe tiếng Du Đan khóc càng thêm bực mình, muốn tát cậu một cái cho nín nhưng khi nhìn thấy cậu khóc hai mắt đỏ bừng thì không hạ thủ được. Nàng lại trút giận lên cung nhân.
“Một đám vô dụng!” nàng đá bàn đá ghế, phát tiết một hồi, căm hận nói, “Tuyên Cẩn… Ngươi đừng đắc ý sớm! Người đắc tội Dung Doanh Nguyệt ta cho tới bây giờ đều không có kết cục tốt! Một ngày nào đó, ta nhất định hoàn trả cho ngươi gấp bội!”
+
Tuyên Cẩn cũng không hơn gì Dung phi, ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng là lửa đốt. Có gì sai sót đều đưa đến họa sát thân cả. Còn là được ăn cả ngã về không. Nàng đã đánh cược, nếu thắng, chẳng những giúp cha nàng lập uy mà còn có thể làm Hạ Sí Mạch e ngại; hắn sẽ hiểu ý nàng; không phải cái gì nàng cũng dựa vào y. Nếu thua thì là nàng đã chọc tức y, hậu quả không cần nói cũng hiểu.
Nàng không phải chờ lâu, tiếng Ngâm Tuyết bên ngoài vui mừng truyền đến:
“Đã trở lại, nương nương, bọn họ đã trở lại!”
Nàng thở phào nhẹ nhõm.