Thanh Bình Nhạc

Chương 17: Yêu mến của nàng

Chẳng qua là người có thể nào không lớn đây? Có thể nào không rời khỏi phụ mẫu đi con đường nhân sinh của mình? Hoàng hậu hiểu được, chẳng qua là trong nháy mắt buồn vô cớ mà thôi. Đỡ Hạ Hầu Phái, thả cô xuống, đo thân thể của cô, dường như lại lớn hơn chút ít.

Nên dự bị quần áo mùa đông rồi. Hoàng hậu thầm nghĩ.

Hạ Hầu Phái làm bài tập hôm nay, lượn quanh ở bên cạnh hoàng hậu không chịu đi. Hoàng hậu mắt nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời còn sớm, cuối thu không khí dễ chịu, hôm nay cũng không phiền nhiễu chuyện vặt, liền đứng lên nói: "A nương đưa ngươi đi ra ngoài một chút."

Hạ Hầu Phái vui sướиɠ đứng lên, chạy nhanh đến, bắt lấy Hoàng hậu tay phải.

Qua mấy ngày.

Hoàng đế quả thật gọi Thôi Huyền đến.

Thôi Huyền tuy là trắng tay, nhưng hắn là quốc cữu, tập kích Thôi Viễn Đạo vị trí quốc công, bên người, cũng có một cái thế tử phong hào. Vào cung mặc chính thức triều phục.

Hắn cùng với Hoàng đế chỉ cách mấy tuổi, đi đến dưới thềm, thấy Hoàng đế ra đón, liền trước bậc thềm điềm tĩnh hành lễ: "Thôi Huyền bái kiến bệ hạ."

Một cái là cung khuyết quân vương, một cái là nhàn vân dã hạc danh sĩ, hai người quanh năm suốt tháng đều khó thấy mặt, Hoàng đế nhìn Thôi Huyền, nhưng lại cảm thấy thân thiết, Thôi Huyền là người tài, hắn đã biết nhiều năm.

Hoàng đế đi xuống bậc, nâng hắn dậy, nói: "Gọi ngươi tới, không hỏi đạo quân thần, chỉ luận thân thích."

Thôi Huyền cười cười, cùng Hoàng đế vào điện.

Riêng phần mình ngồi yên là được, Hoàng đế lại nhắc chuyện muốn Thôi Huyền vào triều: "Không phải vì quốc gia, chỉ phụ một chút, không khó?"

Vừa còn hân hoan "Chỉ luận thân thích" Thôi Huyền lập tức liền nghiêm túc nói: "Quân thần làm sao có thể loạn?"

Hắn bộ dạng chăm chú lại khéo léo, khiến Hoàng đế vô tình nhớ tới Thập nhị lang, khó trách thế nhân thường nói cháu ngoại trai thì giống cậu, thật sự là rất giống.

Nếu là thường ngày, liền tuỳ hắn, tính cách này chỗ nào được xưng tụng là tài tử danh sĩ? Nhưng bị Ngụy quý nhân kia nói, nội tâm Hoàng đế liền phiền phức khó chịu.

Trượng phu, ai không muốn kiến công lập nghiệp, ghi tên sử sách? Dù có rong chơi sơn thủy, cũng không muốn bị nhục, không thể không đi xa. Chưa bao giờ thực sự thấy người không thích công danh, chỉ yêu sơn thủy.

Trong nội tâm như vậy nghi vấn, nhưng Hoàng đế tâm cơ sâu lắng. Bất động thanh sắc mà cùng Thôi Huyền chuyện trò vui vẻ.

Thôi Huyền tới đây, đã chuẩn bị kỹ càng, Hoàng đế sẽ không vô duyên vô cớ cho gọi, hẳn là do Hạ Hầu Trung. Hoàng đế nói tới nói lui không chịu chủ động, Thôi Huyền liền dứt khoát từ trong lòng lấy ra một tờ tiến cử nói: "Ngày ấy tam điện hạ tức giận mà đi, thần nói hắn nghe không vô. Thần có đọc thơ của bệ hạ lúc trước, tráng lệ, hùng tài vĩ lược, đều trên mặt giấy, cũng có may mắn thấy văn chương của Thái tử điện hạ, mặc dù ngây thơ, nhưng thơ có chí, thần bái phục Thái tử dụng tâm. Tam điện hạ làm thơ, thần cũng có nhìn, nhưng chậm chạp không tiến bộ, không khỏi có chút tổn hại tài văn chương hoàng thất ." Trực tiếp nói cho Hoàng đế, con trai ngươi kém cỏi, kéo chân hoàng thất Chư Tử, lại thổi phồng tài văn thơ của hắn cùng Thái tử, để tránh hắn tức giận.

Hoàng đế nhíu chặt mày, đợi hắn nói tiếp.

"Thần chỉ biết phóng túng vui cười, chưa từng dạy người? Để tránh dạy hư tiểu sinh, lại không phụ tam điện hạ dốc lòng cầu học, liền muốn tiến cử hắn cho bằng hữu, ai ngờ tam điện hạ nghe xong thần không chịu dạy, liền nóng giận, nói thần xem thường hoàng thất." Thôi Huyền tận tình khuyên bảo, "Hoàng thất là đứng đầu, người nào dám xem thường? Thần sao có thể? Sao dám như thế? Muội muội ta vẫn là bệ hạ thê tử, cha ta thay bệ hạ dạy dỗ sĩ tử thiên hạ, bá phụ ta vì bệ hạ tung hoành trên ngựa, khai hoang lãnh thổ, đệ đệ hầu hạ Thánh nhân, mọi mệnh lệnh, đều chú ý cẩn thận, Thôi thị trung thành, đều có tình hình thực tế chứng nhận, tam điện hạ nói, quả thực làm cả nhà thần thất vọng đau khổ."

Thôi Huyền một mặt nói, một mặt bất đắc dĩ lắc đầu.

Hắn nói như vậy có đạo lý, khiến cho Hoàng đế rất không ý tứ, còn hết sức khó xử, thiếu chút nữa trách lầm người tốt a.

"Tiểu nhi nói như vậy, làm sao có thể coi là thật lòng, khanh không cần như thế, ta tin tưởng khanh trung tâm." Hoàng đế vội vàng nói.

Thôi Huyền thở dài: "Tam điện hạ còn trẻ, thần lại là thần, về công về tư, đều không dám vô lễ, cho nên, Thánh nhân cho gọi, liền đem tiến cử mang theo, mọi thứ đều là thứ yếu, điện hạ tiến học mới quan trọng."

Quả nhiên là người rộng lượng a!

Hoàng đế tiếp nhận tiến cử, suy nghĩ càng thêm kiên định, lại mắng đứa con không hiểu nhân tình, thiếu chút nữa đắc tội người, cũng thiếu chút nữa bỏ lỡ lão sư tốt. Thôi Huyền muốn đem Hạ Hầu Trung tiến cử, cho lão tiên sinh họ Ngô.

Vị lão tiên sinh này không có gì đáng giá, nhưng có hai điểm: Đức hạnh thượng thừa, không vì quyền quý mà khom lưng; học vấn thượng thừa, trên đời khó người so. Hai điểm này đặt cùng một chỗ, Ngô lão tiên sinh chính là kẻ thiên hạ sĩ tử người người hướng tới . Nhưng Ngô lão tiên sinh đã bảy mươi tuổi, sao dạy được nhiều đệ tử? Cho nên, hàng năm khắp thiên hạ cũng chỉ có một hai học sinh tư chất thật tốt được lão tiên sinh dạy.

Hiện tại như vậy có cơ hội thật tốt, mà Hạ Hầu Trung bạch bạch bỏ lỡ.

Trong nội tâm thầm mắng một câu "Ngu ngốc!" Hoàng đế vội hỏi: "Này tiến cử có thể?" Hoàng gia cũng phải nói đạo lý, không thể vô cớ định tội, cho nên, Ngô lão tiên sinh kia, Hoàng đế từng nghĩ để Hoàng tử đi, nhưng lại chưa từng hành động, bởi vì nếu bị cự tuyệt, sẽ khó coi cực kỳ. Lão tiên sinh nổi danh phẩm tính cao thượng, cự tuyệt hoàng gia, sẽ càng được thế nhân khen "Không phóng túng, không cúi đầu, bất khuất". Hoàng gia cũng không có biện pháp.

Trước mắt đã có cơ hội, Hoàng đế liền nóng vội, thiên hạ còn chưa thống nhất, tuyên dương Hạ Hầu thị danh vọng, cất cao Hạ Hầu thị hình tượng, thể hiện Hạ Hầu thị trọng nhân sĩ, cực kỳ quan trọng, nếu đức hạnh học vấn cũng không có mà lại bắt bẻ người dạy, có phải sẽ là hoàng thất danh xấu?

Thôi Huyền vẫn không nhanh không chậm: "Ngô lão tiên sinh chất phác khờ khạo, thần dạy hắn câu cá thần kỹ, đổi lại một cái danh ngạch, giờ có thể dùng."

Hoàng đế mừng rỡ! Nghĩ đến đứa con vừa đắc tội người ta, tiến cử liền không tốt cho Hạ Hầu Trung. Trong số nhi tử, có chuyện tốt, Hoàng đế đầu tiên nghĩ đến Đại lang, đáng tiếc Đại lang là thái tử, không tốt rời cung. Cho Thập nhị lang là vừa vặn, cậu cùng cháu ngoại, hợp tình hợp lý, nhưng Thập nhị lang quá nhỏ, cũng không thích hợp, vậy…

"Tam lang cương quyết bướng bỉnh, dễ đắc tội Ngô tiên sinh, không bằng đổi cho lục lang thôi, lục lang thích văn, tư chất cũng tốt, càng có thể hợp nhãn lão tiên sinh." Hoàng đế thương lượng nói.

Thôi Huyền gật đầu: "Toàn bộ Thánh nhân làm chủ." Nhưng lại là không khỏi thở dài, tâm địa sắt đá, cũng khó miễn tư tâm, hùng tài vĩ lược, cũng không thể thoát hồ đồ.

Làm phụ mẫu, không tốt nhất, chính là bất công. Tấm lòng của cha mẹ không đoan chính, con cái lòng sẽ bất bình.

Đệ tử bất bình, dinh thự không yên, dinh thự không yên, gia nghiệp sao vững? Thế gia, trưởng trước ấu sau, một chút cũng không thay đổi, cho nên có thể làm cho trong nhà đoàn kết, cam đoan người nhà đều vì là gia nghiệp dùng lực, cam đoan có thể một đời một đời mà kế thừa xuống dưới. Nhưng hoàng thất, ở phương diện này, dường như vĩnh viễn đều không có thượng sách giải quyết

Ngôi vị hoàng đế quá mê người do vô số xương khô đắp thành, có tài trị quốc, khiến cho lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, giả như 2 người cùng có thì sao?

Bị Thôi Huyền một phen lừa gạt, Hoàng đế tất nhiên buông xuống phiền phức khó chịu, ngược lại cho rằng Thôi thị một nhà, đều là trung thần.

Thôi Huyền vừa đi, Hoàng đế đi đến chỗ Ngụy quý nhân.

Hạ Hầu Trung đang ngồi ở dưới cửa đọc sách. Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, đi lên trước, hỏi: "Ngươi có biết Thôi Huyền muốn đem ngươi tiến cử chỗ nào?"

Hạ Hầu Trung thấy Hoàng đế thần sắc không tốt, liền sinh lòng sợ hãi, nhỏ giọng nói: "Không biết, nghĩ đến không phải là…"

"Là chỗ Ngô lão tiên sinh." Hoàng đế híp mắt, từng chữ từng chữ lạnh lẽo vô cùng.

Hạ Hầu Trung đột nhiên mở to mắt, mặt không dám tin.

Hoàng đế cười lạnh nói: "Nhãi ranh! Cũng biết mình bỏ lỡ cái gì? Cẩn thận tự kiểm điểm lấy! Không có tiến bộ, liền dứt khoát rời kinh đến đất phong đi!"

Nói xong, hắn liền phất tay áo đi. Ngụy quý nhân chú ý không còn ai, mới đến an ủi Hạ Hầu Trung.

Hạ Hầu Trung lòng còn sợ hãi, sững sờ mà nhìn mẫu thân.

"Không sợ, không sợ, một hồi bị nhục nhưng tránh được họa, việc lớn há có thuận buồm xuôi gió?"

Mẫu thân ôn nhu an ủi rót vào tai, chữ chữ nghe đều là hữu lễ, Hạ Hầu Trung chợt hoài nghi, mẫu thân dạy hắn có phải hơi… không đúng, hắn muốn đăng cơ, có hay không như mẫu thân nói, là có thể đạt được ước muốn?

"Đời người có hạn, biển học vô tận, thuận theo vô tận, sao lại uể oải vậy." Hoàng hậu ngồi trên đình nhìn xuống, chậm rãi nói. Hạ Hầu Phái liền đứng ở trước người của nàng, nghe chăm chú: "phải như thế nào?"

"Học không giới hạn, tuổi thọ hữu hạn, vậy học thứ có ích, vứt bỏ vô dụng." Hoàng hậu nhìn Hạ Hầu Phái, "Ngươi muốn biết mình muốn làm gì, dùng cái này chọn đồ vật có ích, muốn nhanh hơn, thì đi ra cửa nhìn."

"Đi ra cửa nhìn?"

"Đúng, xa rời thực tế, không đi ra ngoài, nào có việc tốt thế? Đi ra cửa nhìn, lúc nào cũng cân nhắc, sai một ly đi nghìn dặm."

Đạo lý kia, Hạ Hầu Phái hiểu được, chẳng qua là, nàng sững sờ nhìn Hoàng hậu, nghĩ chính mình có một ngày rời khỏi nơi này, rời khỏi ấm áp A nương vì cô xây dựng, rời khỏi Trường Thu cung không gió không mưa an nhàn, lòng liền tràn đầy không muốn, đây không phải là lười, cũng không phải là sợ hãi con đường phía trước gian nguy, đây là không bỏ được A nương, Hạ Hầu Phái cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Nhi cái gì cũng không muốn, chỉ muốn theo A nương, có thể không ra khỏi cửa không?"

Hoàng hậu dốc lòng dạy bảo cô, tất nhiên là không muốn thấy cô như thế nhu nhược, Hạ Hầu Phái nói xong, liền chuẩn bị nhận trách phạt, nhưng không. Nàng chẳng qua là có chút cười, trong mắt là bình tĩnh dịu dàng, nàng nhẹ nhàng mà vuốt ve cái cổ mềm mại yếu ớt của Hạ Hầu Phái, ấm giọng nói: "A nương cũng không muốn rời khỏi Trọng Hoa, thế nhưng không có chỗ nào có thể vĩnh viễn an toàn, cũng không có cái gì mà một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Trọng Hoa, A nương chỉ dựa vào ngươi, nếu ngươi vĩnh viễn nấp sau lưng A nương, sau này A nương già rồi, nguy hiểm đến, ai sẽ che gió che mưa?"

Lần này thủ thỉ thù thì, vào tai Hạ Hầu Phái lại nặng tựa ngàn cân. Cô kiên định đứng lên, mềm yếu đổi thành kiên cường. Nhìn qua Hoàng hậu, chống lại con ngươi bình thản dịu dàng của nàng, Hạ Hầu Phái cảm thấy, đôi tròng mắt này, cho cô vô tận sức mạnh, bất luận lúc nào, vì ánh mắt chăm chú của A Nương, cô cũng sẽ không dễ dàng buông tha, càng sẽ không dễ dàng lạc hướng.

Nhiều năm về sau, Hạ Hầu Phái hồi tưởng, suy nghĩ thời điểm cô nảy sinh tình cảm với mẹ là lúc nào, lại trăm tìm không có kết quả, khắc vào lòng cô thật sâu chỉ có Hoàng hậu trong trẻo lạnh lùng nhưng dịu dàng trong mắt lại không mất đi , là bóng lưng kiêu ngạo thẳng tắp của nàng, là chờ đợi của nàng, là yêu mến của nàng, là nàng chưa bao giờ buông tay nâng đỡ cô.

Năm tháng dài dằng dặc, là ân tình, là thâm tình, là cảm kích, là ái mộ, sớm đã phân không rõ.