“Thật sao? Cũng không sai, người hầu nhà họ Sở quả đúng là lương cao hơn so với những người hầu ở chỗ khác mấy lần. Điều kiện phúc lợi cũng rất tốt. Anh Luật đối đãi người hầu cũng không tệ, luôn rộng lượng, hào phóng, điểm này chắc cô cũng biết chứ?” - Trần Nhược Y dường như có ý gì đó.
Sắc mặt Quý Tiểu Nhiễm có chút cứng ngắc, nhếch khóe miệng yếu ớt, dối trá gật đầu:
“Đúng vậy, rất rộng lượng, hào phóng.”
Cái gì mà rộng lượng hào phóng? Quả thật là buồn cười nha. Cô không nhìn ra được một chút rộng lượng hào phóng như thế nào, ít ra tên này chỉ có hành động lô lỗ, bạo lực, cho nên bốn chữ hào hiệp này cô cũng hoàn toàn mù tịt.
Anh ta không khác gì một tên điên, một tên ác quỷ, đại ma đầu!
Nhìn thấy bộ dáng của Quý Tiểu Nhiễm, Trần Nhược Y cũng thừa nước đυ.c thả câu, trực tiếp đem chuyện quan trọng hôm nay, nói ra:
“Nếu nói như vậy, chắc cô cùng biết được, anh ấy đối xử với người hầu rất tốt. Bởi vì anh ấy biết thái độ nào là đúng mực, biết tôn trọng người khác, nhưng cũng không biểu thị rằng anh ấy có ý đồ đặc biệt đối với người nào đó.”
Câu cuối xuất hiện, cô ta giống như đang cắn răng, hàm trên đυ.ng xuống hàm dưới, mang theo khẩu ý cảnh cáo dữ dội.
Quý Tiểu Nhiễm đương nhiên hiểu được, cô ta nói “người nào đó” là đang chỉ ai.
Quay tới quay lui, đây mới chính là mục đích nói của Trần Nhược Y.
“Trần tiểu thư, tôi chỉ là một nữ hầu tầm thường, không được giáo dục nhiều, việc ngoài đời cũng va chạm không nhiều, những lời này của cô tôi nghe không hiểu lắm. Nếu có vấn đề gì, cô cứ nói thẳng ra với cậu chủ, chắc chắn cậu ấy hiểu được cô.”
Giọng nói Quý Tiểu Nhiễm không lớn không nhỏ, tự mình đem bản thân xem thường, thực ra là để lấy lui làm tiến, không muốn sinh sự.
Cô không hề có nửa phần coi thường bản thân mình.
Cô cũng không sợ Trần Nhược Y.
Không ai có thể bắt nạt được cô.
Trần Nhược Y nheo nheo mắt, như thể uy quyền của cô ta đang bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, điều này khiến trong lòng cô ta rất không vui.
Cuối cùng, đành nghiến răng nghiến lợi nói:
“Nói không sai. Tôi nên từ từ nói rõ cùng anh Luật. Dù sao tôi cùng anh ấy đã có quan hệ thân thiết rồi, trước sau cũng sẽ kết hôn, tương lai sẽ làm nữ chủ nhân của nhà họ Sở. Tôi cũng sẽ có quyền xử lí mọi chuyện của mỗi người trong nhà, mọi thứ rác rưởi cũng đều sẽ không bỏ qua!”
Lại dồn sức nhấn mạnh vào câu cuối.
Quý Tiểu Nhiễm đem chén đựng vật liệu nấu ăn đến trước mặt cô ta, mặt không cảm xúc nói:
“Trần tiểu thư, rác rưởi kia đang chờ cô đến xử lý, cô phải nhanh chóng lên!”
Cô ước gì Trần Nhược Y nào sẽ làm náo loạn tên Sở Hân Luật, để cho cô được xéo khỏi đây, giống như đem rác quăng đi không chút luyến tiếc vậy. Chỉ cần có thể rời khỏi nơi quái quỷ này, cô ra sao cũng được.
Cho nên, thấy Trần Nhược y đang xem cô như kẻ thù, muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô, Quý Tiểu Nhiễm cũng không bận tâm, thỉnh thoảng cũng đáp lại đôi chút.
Trần Nhược Y muốn chọc giận cô, nhưng xem ra mồi lửa vẫn chưa đủ.
Trần Nhược Y ban đầu đang trong thế thượng phong công kích, nhưng không nghĩ tới Quý Tiểu Nhiễm chỉ nhẹ nhàng đáp lại cô, bản thân lại vô tình bị ép cho tức giận, thật sự không cam tâm.
Ai lại bằng lòng để người khác kɧıêυ ҡɧí©ɧ?!
Thế nhưng cũng không nói thêm lời nào, tiếp tục nấu canh.
Các bước nấu món canh, cô ta đều quên hết không còn một mảnh, cho nên lấy từ trong ngực áo ra một tờ giấy được ghi chép lại, dựa theo trình tự mà làm từng bước.
Quý Tiểu Nhiễm đứng sang một bên, mặt lạnh lùng.
Không lâu sau, Trần Nhược Y không nhịn được, lại lên tiếng:
“Cái gì vậy trời? Làm sao mở được cái này, đúng là phiền chết đi được.”
Cô ta tức giận đến mức đem tờ giấy ném xuống đất, lập tức quay đầu về phía Quý Tiểu Nhiễm nói:
“Cô qua đây, nấu canh này cho tôi!”
Quý Tiểu Nhiễm mỉm cười:
“Trần tiểu thư, không phải cô nói muốn tự mình nấu sao? Sao lại bảo tôi nấu?”
“Bây giờ tâm trạng tôi không được tốt, đứng cùng loại phụ nữ như cô, tôi không làm được một món ngon được.”
“Thật xin lỗi, Trần tiểu thư, tôi cũng không biết làm đâu. Tôi đυ.ng đến lại sợ làm hỏng khẩu vị của cậu chủ.”
“Cô…” - Trần Nhược Y tức giận, lúc đầu cô ta tràn đầy tự tin còn cùng Sở Hân Luật cam đoan, nhưng giờ lại không làm được, xem ra anh ta nhất định phải thất vọng rồi.
Cô ta coi chuyện này rất đơn giản, cũng không cần luyện tập, chỉ cần có hướng dẫn nấu ăn, là làm được, lần đầu tiên vào bếp cũng không có vấn đề gì.
Nhưng bây giờ mới nhận ra, thậm chí bật bếp cũng không biết mở.
Quý Tiểu Nhiễm đứng đó, không nói lời nào, trơ mắt nhìn Trần Nhược Y đang tức giận!
Trần Nhược Y bực tức không thôi, bước đến nói:
“Quý Tiểu Nhiễm, nếu như cô vẫn cứ đứng đó, vậy tôi sẽ để mọi thứ cho cô làm. Tôi bảo làm gì cô cũng phải làm. Còn bây giờ, qua đây thay tôi nấu canh, nhanh lên!”
“Trần tiểu thư, ý của cô là, nếu như tôi không làm, tôi liền có thể ra khỏi đây đúng không?” – Quý Tiểu Nhiễm nói ra, mặt mày tươi cười hớn hở.
Trần Nhược Y nhíu mày:
“Sao? Cô thật sự muốn ra khỏi đây sao?”
Quý Tiểu Nhiễm không đáp, trong đôi mắt thờ ơ không có cảm xúc, không thèm nhiều lời với cô ta.
“Cô xác định có chắc sẽ không nấu canh cho tôi?” - Trần Nhược Y gần như đã chịu đựng đến cực hạn rồi, nếu Quý Tiểu Nhiễm còn tiếp tục khiêu chiến với cô ta, nhất định cô ta sẽ không buông tha.
Vì sao Quý Tiểu Nhiễm phải làm? Bởi vì nếu Quý Tiểu Nhiễm không nghe lời cô ta, cô ta sẽ bị mất mặt.
Cho nên cô ta ra lệnh cho Quý Tiểu Nhiễm phải làm vì cô ta!
Nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của Trần Nhược Y, Quý Tiểu Nhiễm không muốn gây thêm rắc rối. Dù sao cô cũng không thể thoát khỏi đây, trả lời lại:
“Được rồi, tôi sẽ giúp cô làm. Nhưng Trần tiểu thư, những nguyên liệu cô bảo tôi chuẩn bị, tôi không thể nấu theo được. Tôi sẽ không cần đến, tôi chỉ nấu những thứ mà thường ngày tôi làm thôi.”
“Thứ thường ngày làm qua? Anh Luật có ăn qua chưa?” – Trần Nhược Y có chút thăm dò, ánh mắt vẫn quyết liệt nhìn cô chằm chằm, giống như cái máy quét an ninh, cố gắng nhìn thấu hết con người cô.
Mặt Quý Tiểu Nhiễm không chút cảm xúc:
“Không có. Tôi chỉ nấu cho mỗi mình vị hôn phu của tôi ăn mà thôi. Ngoài anh ấy ra, tôi sẽ không nấu ăn cho người khác.”
“Cô còn có vị hôn phu sao?” - Trần Nhược Y hơi kinh ngạc.
“Đúng vậy, tôi có. Tình cảm giữa chúng tôi rất tốt. Anh ấy chính là người đàn ông tốt nhất với tôi trên thế giới này.” – Vừa nhắc đến anh ấy, trong mắt Quý Tiểu Nhiễm bỗng nhiên có một làn hơi nước, một cảm xúc mềm mại xông lên. Tình cảm sâu thẳm trong lòng cứ như vậy hiện lên màn nước mà đến.
Trần Nhược Y cũng là phụ nữ, cô ta cũng có thể nhìn ra được cảm xúc này.
Đột nhiên, trong lòng cô ta cũng tự thả lỏng không ít:
“Thì ra, cô đã có vị hôn phu rồi, tôi còn tưởng….”
Trần Nhược Y dừng lại, suýt chút nữa lở miệng, cô còn tưởng người phụ nữ này là “nhân tình” của anh Luật. Dù sao, Sở Hân Luật cũng là một người đàn ông lịch lãm, khôi ngô, ưu tú, nhất định sẽ rất khó tránh chuyện bị đám phụ nữ xung quanh vây lấy. Mà cho dù là thế, cũng không chắc ai lại có đủ khả năng để thu hút được anh.
“Được rồi, bắt đầu nấu đi.” - Tâm trạng của Trần Nhược Y tốt lên rất nhiều, sắc mặt cũng không còn khó coi như trước nữa.
Tuy nhiên, nhìn về Quý Tiểu Nhiễm, vẻ mặt của cô ta vẫn thể hiện sự khinh thường, mỉa mai, châm chọc.
Quý Tiểu Nhiễm âm thầm bắt tay vào nấu canh, chuẩn bị nguyên liệu.
Trần Nhược Y ngồi trên ghế, ung dung chậm rãi nhìn Quý Tiểu Nhiễm làm việc.
Thấy dáng vẻ điêu luyện của Quý Tiểu Nhiễm, cô ta đột nhiên nở một nụ cười xem thường. Cô ta vén lọn tóc dài, gợi cảm nói:
“Ai nhaaaa, có ít người, trời sinh ra đã thấp hèn, chỉ có thể làm được mấy việc thô bỉ. Không phải ai ai cũng có thể sống an nhàn sung sướиɠ từ lúc mới lọt lòng, cái gì cũng không cần làm, cao sang sống hưởng thụ hết một đời.”