Xưởng gia công thức ăn chăn nuôi này của Tần Tuyền là một căn nhà ở hai tầng nông thôn cải cách lại, lầu một có hai gian, tầng hai dùng để ở, phía sau căn nhà vốn là đồng ruộng. Bốn năm trước, Tần Tuyền ở bên ngoài làm công đã trở về, xây một xưởng gia công thức ăn chăn nuôi dạng nhỏ lên giữa đồng ruộng này.
Xưởng gia công tuy rằng không lớn, nhưng lợi nhuận mấy năm nay của hắn cũng không tồi. Mãi đến hai tháng trước, một mẻ thức ăn chăn nuôi của hắn bán đi đã xảy ra vấn đề, sau khi người mua cho cá ăn xong, phần lớn đám cá đều nổi lật bụng trắng. Tuy rằng cuối cùng cũng xử lý xong việc bồi thường, nhưng xưởng gia công thức ăn chăn nuôi này cũng không lại tiếp tục hoạt động nữa.
Khi Khương Điềm chạy về nhà Tần Tuyền, Lục Diễn cùng Cố Tư vừa lúc đang từ trong xưởng gia công bỏ hoang đi ra.
"Một dấu vết cũng không có." Cố Tư đã điều ra từng góc trong toàn bộ phòng ở cùng xưởng gia công, đừng nói có dấu vết gì của thi thể người, ngay cả chuột chết hay gián chết cũng không có một con.
"Sạch sẽ quá đáng cũng là là một loại dấu vết." Lục Diễn lạnh giọng nói.
"Ai nói không phải vậy đâu? Nhưng mà cũng không thể làm chứng cứ chỉ tội tên khốn kiếp này a..." Cố Tư giận dữ cắn chặt răng, "Để chờ xem Mã Hầu có thể tìm được ghi chép trong mấy camera theo dõi, coi có dấu hiệu vứt thi thể gì ở gần đây hay không."
Lục Diễn không nói chuyện, Tần Tuyền sống ở trong này rất nhiều năm, đối với camera theo dõi ở khu vực này hẳn là rõ như bàn tay, hắn có thể tự tin kɧıêυ ҡɧí©ɧ bọn họ như vậy, thì khả năng bị camera theo dõi chụp được cực kỳ nhỏ.
"Lục Cảnh Quan!" Khương Điềm chạy đến trước mặt Lục Diễn, sắc mặt trắng bệch.
"Làm sao?" Lục Diễn hơi hơi nhíu mày, "Thở xong hẵng nói."
"Thức ăn chăn nuôi..." Khương Điềm đúng là gấp không kịp thở ra mấy hơi. Khi ở bên hồ nước, cô tình cờ nhìn thấy đám bọt nước kia xong, cả người như bay lên giữa không trung, thân thể không kềm được run rẩy, cô gắt gao nắm lấy cánh tay Lục Diễn, vừa mở miệng, nước mắt hoàn toàn mất khống chế dâng trào ra, "Hắn đem bà ấy làm thành thức ăn chăn nuôi!!!!"
Sáng sớm yên tĩnh, ánh mặt trời lên đã lâu rốt cuộc xuyên qua làn sương mù dày đặc, chiếu xuống đầy đất.
Lục Diễn kinh ngạc nhìn Khương Điềm, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua xưởng gia công trống trơn, mấy thứ máy móc vốn dĩ dùng để chế biến thức ăn chăn nuôi đã bị mang đi.
Rất nhanh Lục Diễn liền phát hiện, thứ bị chuyển đi không chỉ là máy móc chế biến thức ăn chăn nuôi, ngay cả một ít dụng cụ thông thường cũng không thấy.
"Tôi từng hỏi một đồng học là nghiên cứu sinh nông nghiệp, hắn nói bên trong thức ăn chăn nuôi dành cho thuỷ sản ăn tạp hay ăn thịt cũng vậy, đều cần phải có trộn vào high protein gì đó, bình thường thì có thể sử dụng nội tạng chứa hàm lượng mỡ ít, trải qua quá trình xay nát rồi trộn đều, sấy khô theo phương pháp nào đó, chế biến thành hạt thức ăn chăn nuôi." Mày Cố Tư nhíu chặt, "Chúng ta lúc nãy ở hiện trường cẩn thận tìm, mấy công cụ xay nhuyễn, hay là những dụng cụ chứa thịt xay đều không có."
"Tần Tuyền nói, sau khi xưởng gia công không làm ăn được, hắn liền dỡ hết tất cả máy móc xuống bán sắt vụn." Lục Diễn trầm giọng nói.
"Khó trách cái tên chó má kia lại bình tĩnh không sợ hãi như vậy, là do hắn đem tất cả chứng cớ đều tiêu hủy rồi?" Cố Tư phun ra một ngụm khí, "Đồ khốn khϊếp!"
"Cố Tư, theo như kinh nghiệm lâu năm trong nghề của cô, một người bị phanh thây chia xác thì có thể làm đến độ một giọt máu một hạt thịt cũng không vẩy ra ngoài sao?" Cố Tư bận bịu cả một buổi tối thêm một buổi sáng, tất cả những khu vực có thể làm phản ứng Luminol đều đã làm, không kiểm tra đo lường ra một dấu vết máu nào, đây thật sự không giống những hiện trường các vụ án phân xác mà trước đây Lục Diễn từng gặp.
Nhà Tần Tuyền chỉ là sạch sẽ, vách tường chỗ nào cũng không có dấu vết được sơn hay quét vôi lại lần nữa, hắn làm thế nào có thể trong quá trình phân thây, một dấu vết cũng không lưu lại?
"Hay hắn đem thi thể đóng băng?" Cố Tư suy nghĩ một chút, mắt sáng lên.
"Nhà Tần Tuyền không có tủ lạnh lớn như vậy, ngay bây giờ tôi sẽ đi tra, xem hai tháng trước hắn có từng thuê hoặc là mượn một cái tủ lạnh cỡ lớn ở chỗ nào hay không, chỉ mong còn có thể tìm được."
Khương Điềm nửa ngày còn chưa thể tỉnh táo lại bình thường, sau khi uống hết hai cốc nước ấm lớn, nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo mới từ từ khôi phục một ít.
"Tiểu Điềm, khá hơn chút nào không?" Cố Tư xa xa nhìn thấy Khương Điềm, chạy chậm qua, ân cần hỏi han.
"Dạ." Khương Điềm cười gật gật đầu.
"Lần đầu đã để cho em gặp loại tình huống khó giải quyết này rồi, thật là chịu tội." Cố Tư vỗ vỗ bả vai Khương Điềm, "Lục Diễn đi điều tra rồi, hắn nói nếu em cảm thấy không thoải mái, có thể đi lên đồn công an trấn trên nghỉ ngơi trước, chúng ta một lát nữa cũng sẽ mang Tần Tuyền qua đó."
"Em còn muốn đi vòng vòng chung quanh xem một chút, nói không chừng còn có thể phát hiện chút gì, nhiều người thì thêm một phần lực lượng nha..."
"Cũng được, em đừng đi quá xa, có chuyện gì kêu chị." Cố Tư sảng khoái gật gật đầu, lại hấp tấp đi làm chuyện của mình.
Khương Điềm hít sâu một hơi, đang định đi, liền nghe được tiếng một đứa bé rụt rè: "Chị ơi."
Khương Điềm nhìn bốn phía một chút, mới thấy một bé gái nhỏ đang đứng trên đường cái.
"Kêu chị sao?" Khương Điềm chỉ chỉ mình.
Bé gái gật gật đầu.
"Em gái nhỏ à, sắp chín giờ rồi, sao em còn chưa đi đến trường?" Khương Điềm đi đến trước mặt con bé, ngồi xổm xuống, ôn nhu hỏi.
"Em sắp nghỉ học rồi, nên không cần đi học nữa." Con bé nhìn chằm chằm mũi chân, nhỏ giọng nói, "Chị ơi, mọi người tới bắt ba em sao?"
Khương Điềm sửng sốt một chút: "Em là con gái của nhà này hả?"
Bé gái có chút gấp gáp, "Chị ơi, mấy chú trên xe quân cảnh tối qua liền đưa em đến nhà ông bà ngoại em, em lo lắng cho mẹ cho nên mới len lén chạy tới đây, chị đừng nói cho mấy chú đó biết nha."
"Em gái nhỏ, em không cần lo lắng, các chú cảnh sát đều là người tốt, sẽ không làm thương tổn mẹ em đâu." Khương Điềm thấy con bé kinh hoảng như vậy, vội vàng trấn an nói.
"Em biết chú cảnh sát sẽ không, nhưng ba em thì sẽ!" Con bé kích động nói, "Mọi người bắt ông ấy đi đi, em không muốn có cha như vậy, ông ấy và ông nội bà nội luôn đánh mẹ em..."
Khương Điềm nhíu chặt mày, vợ Tần Tuyền thoạt nhìn cũng không giống một người phụ nữ bị ngược đãi trường kỳ.
"Bọn họ vì sao lại đánh mẹ em?" Suy nghĩ một chút, Khương Điềm vẫn tiếp tục hỏi.
"Bọn họ nói mẹ em không sinh được con trai..." Bé gái nói tới chỗ này liền nghẹn ngào một chút.
"Không có gì gấp, em cứ từ từ nói." Khương Điềm nghe đoạn mở đầu đại khái cũng liền biết câu chuyện tiếp theo là cái dạng gì, loại bạo lực gia đình vì nối dõi tông đường này, thỉnh thoảng đều có lên tin tức.
"Năm nay mẹ em lại có thai em bé, bệnh viện không cho xem có phải là con trai hay không, bọn họ liền tìm ông thầy coi bói xem, thầy bói nói không phải con trai, bà nội liền bắt mẹ em đi làm giải phẫu, kết quả thầy thuốc lấy ra lại là em trai đã thành hình. Rõ ràng là bọn họ buộc mẹ đi làm phẫu thuật, cuối cùng còn muốn đổ cơn giận lên người mẹ em, mẹ xuất viện không được vài ngày, liền bị ba đánh gãy chân..."
Con bé khóc không thành tiếng.
Khương Điềm cảm thấy quả thực không thể tưởng tượng được, thầy bói nói mấy chuyện tào lao như vậy mà cũng có thể tin tưởng?
"Em xin chị, chị nói chú cảnh sát đem ba em đi đi." Nước mắt của con bé từng viên từng viên lớn rơi xuống mặt đất, phải có bao nhiêu sợ hãi, mới có thể làm cho một đứa nhỏ than thở khóc lóc, xin cảnh sát bắt ba của mình đi?
"Em tên là Tần Phán Phán phải không?" Khương Điềm cố gắng hết sức làm cho giọng nói của mình nhẹ nhàng đi một ít.
Tần Phán Phán gật gật đầu: "Dạ!"
"Sáng sớm như vậy đã từ bên nhà ông bà ngoại chạy đến, chưa ăn gì hết phải không? Chị Khương Điềm dẫn em đi ăn điểm tâm có được hay không?"
Tần Phán Phán do dự một chút, đại khái cũng thật sự là đói bụng, con bé nhỏ giọng nói: "Cám ơn chị."
Khương Điềm mang Tần Phán Phán đi lên tiệm mì ở trấn trên, gọi xong món ăn, Khương Điềm thấy con bé còn đeo cặp sách, cười nói: "Em cũng không đi lên lớp, còn đeo cặp sách làm gì? Không nặng sao?"
Nhắc tới cặp sách, Tần Phán Phán có chút khẩn trương: "Ba nói em phải luôn đeo."
"Hả?" Khương Điềm hơi hơi nhíu mày, "Vì sao phải bắt em luôn đeo cặp sách?"
Tần Phán Phán lắc đầu: "Tối qua ba đã bắt em đeo cặp sách trên lưng suốt, nói là cặp sách mất là vặn đầu em xuống dưới."
Khương Điềm trầm mặc một chút, sau đó ôn hòa nói: "Có thể cho chị xem một chút không?"
Tần Phán Phán ôm cặp sách, suy nghĩ trong chốc lát: "Vậy chị sẽ giúp đem ba em bắt lại sao?"
"Phán Phán, chú cảnh sát không có chứng cớ thì không thể tùy tiện bắt người, hiện tại bọn chị đang vô cùng cố gắng tìm chứng cớ." Khương Điềm nghiêm túc đáp, "Ba em khẩn trương chú ý cái cặp sách như vậy, nói không chừng chứng cớ liền ở ngay trong cặp sách."
Tần Phán Phán vừa nghe, lập tức giao cặp sách ra.
Trong cặp ngoại trừ sách giáo khoa của Tần Phán Phán ra, còn có ba cuốn số có khoá mật mã.
"Đó là của ba em đó." Tần Phán Phán vội vàng nói, "Ông ấy luôn luôn viết gì đó trên vở, còn không cho em xem!"
"Chị biết." Khương Điềm sờ sờ đầu Tần Phán Phán, "Cám ơn Phán Phán."
Giữa mùa đông, trừ phi là cần làm rượu, không thì rất ít người lại dùng đến tủ lạnh lớn, Lục Diễn không phí bao nhiêu công phu, liền nghe được Tần Tuyền lúc ngày 10 tháng 12 giữa trưa, mướn một cái tủ lạnh trong xưởng kem của một người bạn học ở trấn trên, sáng sớm ngày 12 tháng 12 đã trả trở về.
Từ đó đến nay đã hai tháng, tủ lạnh này chưa bao giờ được dùng qua, có thể nói lúc đó hắn dùng xong trả lại thế nào thì hiện tại chính là cái dạng đó.
Cho dù tủ lạnh đã được thanh tẩy cẩn thận, Cố Tư vẫn có thể kiểm tra tìm được phản ứng có vết máu, hơn nữa còn từ trong khe hở tìm được một cọng tóc, sau đó tự mình mang cọng tóc về thị cục xét nghiệm.
Tần Phán Phán ăn xong, dưới sự kiên nhẫn khuyên bảo của Khương Điềm, miễn cưỡng đồng ý về nhà ông bà ngoại đợi tin tức.
Loay hoay một phen, Khương Điềm trở lại nhà Tần Tuyền đã hơn mười một giờ.
Mã Hầu đang đứng nói chuyện với Lục Diễn, xa xa nhìn thấy Khương Điềm liền bắt đầu phất phất tay.
Khương Điềm vội vàng chạy chậm qua.
Lục Diễn lạnh lẽo nhìn thoáng qua Mã Hầu, Mã Hầu chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thấu xương thổi qua, hắn run run, đứng chà chà tay tại chỗ, "Quỷ thần ơi, trời nắng đến như vậy mà còn lạnh."
Khương Điềm chạy đến trước mặt hai người, trực tiếp nhét cuốn sổ vào trong tay Lục Diễn: "Cái này, là quyển sách Tần Tuyền giấu ở trong cặp sách của con gái, bên trong có lẽ có manh mối."
Vẻ mặt Mã Hầu khϊếp sợ: "Tiểu Điềm à, cô thật sự có khả năng nha, như vậy cũng có thể để cô tìm ra được."
Vẻ mặt Khương Điềm áy náy đem tiền căn hậu quả mọi chuyện nói cho Lục Diễn cùng Mã Hầu nghe.
"Mắng nó là đồ súc sinh thì đúng vũ nhục súc sinh luôn!" Mã Hầu nghe được lòng đầy căm phẫn.
Nhưng vào lúc này, một nữ cảnh sát chạy tới: "Lục ca, vợ Tần Tuyền nói muốn nhận tội."
"Nhận tội? Cô ta nhận tội gì?" Mã Hầu nhíu mi, theo sau lại kinh hỉ nói, "Chẳng lẽ phòng tuyến tâm lý của cô ta sụp đổ, muốn cung khai chuyện cùng Tần Tuyền hợp mưu gϊếŧ người?"
Vợ của Tần Tuyền tên là Từ Á Kiều, năm nay 24 tuổi, mới hai mươi tuổi đã kết hôn với Tần Tuyền.
Khi ba người Lục Diễn đi qua, cô ta đang ngồi ở trên ghế nhỏ, tóc đã bị mồ hôi lạnh làm dính bết vào trên trán, cả người thoạt nhìn hết sức bất an.
"Cô muốn nhận tội?" Lục Diễn mở cửa tiến vào hỏi.
Từ Á Kiều kịch liệt rung rung một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn về hướng Lục Diễn, dừng lại một lát rồi liên tục gật đầu: "Tôi muốn nhận tội, là tôi gϊếŧ Tôn Thục Phương, là tôi phân thây bà ta ra làm thành thức ăn chăn nuôi bán ra ngoài, người trong nhà tôi không ai biết cả, các người không nên làm khó dễ bọn họ, tôi xin nhận tội!!!"
"Nhà cô là cả một khu lớn như vầy, cô gϊếŧ chết một người rồi phân thây làm thành thức ăn chăn nuôi ngay tại nhà, cô nói người nhà cô không biết? Nghĩ tôi ngốc à?" Mã Hầu ha ha cười một tiếng, thật sự là hết chỗ nói rồi.
Còn nghĩ rằng người phụ nữ này muốn cung khai nhận tội, không ngờ người ta lại dứt khoát đưa vai ra gánh hết tội tình.
"Tôi thừa dịp bọn họ ngủ mới làm, không được sao? Các người không phải muốn tìm hung thủ sao? Hiện tại tôi nhận cũng không được sao?" Từ Á Kiều nhất thời bắt đầu kích động, "Các người nhất định muốn vu oan cho chồng tôi mới được sao?"
"Cảnh sát chúng tôi phá án thì phải nói chứng cớ, cô nói là cô gϊếŧ, chứng cớ đâu?" Lục Diễn tương đối coi như bình tĩnh.
"Tôi chôn cây dao chém chết bà ta ở trong ruộng rau, các người đi tìm có thể tìm thấy, phía trên còn có dấu vân tay của tôi!" Từ Á Kiều than thở khóc lóc, "Người thật sự là do tôi gϊếŧ, ta đã biết sai rồi, tôi nguyện ý đền mạng! Các ngươi bỏ qua cho người nhà tôi đi."
"Cô nói dối!" Mày Khương Điềm nhíu chặt, cắt ngang tiếng kêu khóc của cô ta.
Từ Á Kiều ngẩng đầu nhìn về hướng Khương Điềm: "Tôi... tôi không có, người là do tôi gϊếŧ!"
"Mấy tháng nay cô bị nhà chồng mình hành hung gãy chân, mặc kệ tính thời gian như thế nào, thời điểm Tôn Thục Phương chết cô còn chưa khôi phục. Còn nữa, cô cao không đến một mét sáu đúng không? Tôn Thục Phương cao một mét bảy hai, chưa kể thân thể còn cường tráng, dưới tình huống bình thường cô nhất định không đánh thắng được bà ta, huống chi cô còn gãy chân như vậy, làm sao cô có khả năng gϊếŧ được bà ấy, còn một mình hoàn thành chuyện phân xác chứ?"
"Tôi hạ độc bà ta, không được sao?" Từ Á Kiều bắt đầu có chút hoảng sợ.
"Hạ độc?" Mặt Mã Hầu đầy nghi hoặc, Tôn Thục Phương ngày đó trên người vẫn đang còn mang thương tích đi đến, tình huống hẳn là vô cùng không tốt. Từ Á Kiều nếu như ngày đó thật sự gặp Tôn Thục Phương, thì khi Khương Điềm đưa ra nghi vấn như vậy, cô ta không thể không đề cập đến chuyện Tôn Thục Phương bị thương.
"Mã Hầu, mang cô ta đi tìm con dao gây án mà cô ta nói." Lục Diễn nói xong, kêu Khương Điềm cùng đi đến trước mặt Tần Tuyền.
Bị khảo trên cửa sổ cả một đêm, Tần Tuyền cả người đều uể oải, nhìn thấy Lục Diễn cùng Khương Điềm, hắn hữu khí vô lực, nâng mí mắt lên một chút: "Lại có chuyện gì?"
"Từ Á Kiều khai nhận." Lục Diễn nói.
Cả người Tần Tuyền cứng một chút, sau đó vô cùng đau đớn dậm chân: "Người phụ nữ ngốc này, đã nói dù sao các người cũng không tìm thấy chứng cớ, sao lại đi khai ra chứ!!"
Khương Điềm nhíu nhíu mi, Lục Diễn thì mặt không chút thay đổi.
"Chuyện cho tới bây giờ, tôi cũng chỉ có thể ăn ngay nói thật, tôi cũng sau khi thức ăn chăn nuôi xảy ra vấn đề mới biết được chuyện này." Tần Tuyền thở dài một hơi, hoàn toàn không còn sự kiêu ngạo của tối qua, "Có một đoạn thời gian tôi đích xác có qua lại tương đối gần với Tôn Thục Phương, vợ tôi liền hiểu lầm. Sáng tinh mơ ngày hôm đó, chúng tôi đều còn đang ngủ, Tôn Thục Phương không hiểu vì sao đột nhiên tới tìm tôi, cũng không biết họ hàn huyên cái gì, vợ tôi kích động nên mới lỡ tay gϊếŧ người..."
Dừng lại một chút, Tần Tuyền ngẩng đầu nhìn về hướng Lục Diễn: "Cảnh quan, chúng ta đều là đàn ông, bảo hộ vợ con là thiên chức của đàn ông chúng ta, tôi thật sự không có cách nào trơ mắt nhìn cô ấy phải đi ngồi tù, con của chúng tôi còn nhỏ như vậy, thật sự là bất đắc dĩ tôi mới chọn giấu diếm chuyện này..."