Sau khi hán tử gây sự kia ly khai, Minh Tử Hiên liền hướng mọi người nói vài câu trấn an, dẹp yên một hồi sự việc không cần thiết vừa rồi.
Ðám người dần dần tản ra, Minh Tử Hiên thở phào nhẹ nhõm, vốn định cùng ngân trang thiếu niên chào hỏi một tiếng, tạ ơn hắn chủ tớ ba người đã tương trợ, thuận tiện kết làm bằng hữu. Thế nhưng ngân trang thiếu niên cùng hai hạ nhân đi cùng đã sớm biến mất không thấy bóng dáng.
Minh Tử Hiên không khỏi lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Giờ Dậu (5 -7 giờ chiều) ngày tiếp theo, Minh hàn lâm quý phủ đèn l*иg treo cao, tiếng nhạc không ngớt. Hàn lâm Minh Thì Trữ trên danh nghĩa "Tụ hội hiền tài luận bàn tài nghệ", tại hàn lâm sân trước thiết yến, mời tất cả kẻ sĩ có tài trong thiên hạ.
Minh Thì Trữ cũng là một văn nhân, từ trước đến nay luôn yêu thích so tài văn chương, cũng thập phần coi trọng nhân tài, đó cũng là lí do vì sao từ Hồng Vũ năm thứ nhất đến nay, hằng năm đều có một lần tổ chức cuộc tụ hội này, thứ nhất là cùng văn nhân luận tài, thứ hai là giang sơn mới đang thời kì sơ khai, nhân tài còn thiếu, mượn cơ hội này mà chiêu mộ nhân tài, ý nghĩa không nhỏ.
Năm nay, người tới tham dự cuộc tụ hội này so với mọi năm số lượng lớn hơn nhiều, Minh Tử Hiên tính toán sơ qua cũng có vài trăm người, trong đó văn tài nhân sĩ từ trước đến nay không ít, lại có thêm công tử nhà thượng thư đến tham gia, mọi người mỗi người một câu, vui vẻ nói chuyện, rất náo nhiệt.
Bọn hạ nhân càng vội vã không ngừng, mang thêm món ăn và rượu...Thiếu người làm đến nỗi thiếu chút nữa liền ngay cả nha hoàn hầu hạ tiểu thư cũng bị kêu đi bưng đồ ăn, hoàn hảo Minh Tử Hiên kêu tiểu nhị ở tửu lâu của hắn đến bằng không Minh Ức Hàm đêm nay chắc chắn sẽ không có nha hoàn hầu hạ.
Chủ đề của cuộc tụ hội lần này là văn đấu, mà đầu tiên là đối câu đối. Minh Thì Trữ có ý định khảo nghiệm các văn nhân đang ngồi đây, vì thế bèn liên tiếp ra nhiều nan đề (đề khó). Trong đó có câu:
Hà hoa hành ngẫu bồng liên đài.
Từng chữ đều liên quan đến "Thảo" (cây cỏ), để đối được vế sau, thực sự rất khó.
Tân khách tham dự chau mày suy nghĩ, có người khẽ thì thầm với nhau, trên mặt xuất hiện biểu tình thẫn thờ...Vốn lúc đầu cảnh tượng rất náo nhiệt, trong nhất thời, không gian lại trở nên yên lặng hơn nhiều.
Hoàn hảo có mặt ở đây cũng có nhiều thi nhân có sở trường về câu đối. Chỉ chốc lát sau, Hộ bộ thượng thư Lâm công tử tiêu sái đứng lên, cầm bút viết xuống:
Phù dung thược dược nhị phân phương.
"Hà hoa" (hoa sen) ðối với "Phù Dung", "Hành ngẫu" (ngó sen) đối với "Thược dược", câu đối không chỉ thập phần tinh tế mà ý cảnh càng thượng thừa, làm cho chúng văn nhân phải đố kị, nhưng không thể không vỗ tay khen ngợi.
Minh Thì Trữ vuốt vuốt râu, gật gù khen:
"Lâm công tử quả nhiên tài giỏi."
Không đợi Lâm công từ mở miệng, tân khách đang ngồi có người không khách khí nói:
"Mới đối đúng được một câu đối mà đã khen là "tài giỏi" sao?
Mọi người vẻ tươi cười trên mặt bỗng chốc trở nên gượng gạo, tiếng cười cũng ngưng lại. Mọi người theo tiếng nói mà nhìn lại, chỉ thấy một lão nhân mặc cẩm y, đeo đai ngọc quanh thắt lưng, tướng mạo xấu xí, biểu tình ngạo mạn.
Minh Thì Trữ định thần nhìn rõ, nguyên lai lão nhân kia là biểu cữu của Hồ hữu tể tướng - Tạ Tỉnh. Người này xuất thân không có gì danh giá, tuy có chút văn chương nhưng lại bá đạo mà háo sắc, hôm nay dựa vào có cháu trai là đương triều tể tướng, càng không kiêng nể gì ai cả. Ngoại trừ đương triều hoàng thất, còn lại hắn cái gì cũng không để vào mắt.
Minh Thì Trữ từ trước đến nay luôn ghét loại người như vậy, nhưng hiện tại tân khách đang ngồi cả ở đây, không thể làm quá cương quyết, chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Vì vậy hắn ôn hòa nói một câu:
"Nguyên lai là "Tạ gia", thất lễ rồi! Tạ gia lúc rảnh rỗi không đi tầm hoa vấn liễu (chơi gái ) lại đến hàn lâm phủ của ta làm gì?
Tạ Tỉnh nở nụ cười dâʍ đãиɠ:
"Ta đến đây tầm một đóa "danh hoa"." Không cần phải nói, "danh hoa" chính là dùng để chỉ hàn lâm Minh tiểu thư - Minh Ức Hàm.
Minh Tử Hiên ngồi một bên nghe được, cười nhạt:
"Chỉ sợ Tạ gia đã đến sai nơi rồi, "Hàn lâm phủ" là nơi dành cho văn nhân, Tạ gia thực sự là không thích hợp ở đâu."
"Ha ha..." Tạ Tỉnh cuồng tiếu (cười điên dại), "Ta xem, này...văn nhân ở đây tám phần mười là cũng như ta, vì "danh hoa" mà đến."
Lễ bộ thượng thư Triệu công tử thấy Tạ Tỉnh bộ dạng kiêu ngạo như vậy, không khỏi phẫn nộ:
"Tạ Tỉnh, "Tụ hiền hội" không chào đón "nhân tài" như ngươi, mời li khai, nếu không ngày mai ta tất sẽ hướng hoàng thượng..."
Tạ Tỉnh ngắt lời hắn, nói:
"Sách, tưởng nói với hoàng thượng là áp chế được chúng ta sao? Cậu cháu ta làm sai chuyện gì? Cũng không phải là thị yến của ngươi! Ngươi dám nói "Ta không phải vì Minh Ức Hàm mà đến" không? Nếu ngươi nói được như vậy, dù ngươi có cáo trạng với hoàng thượng thế nào đi nữa, chúng ta cũng không có ý kiến!"
"Ngươi!..." Triệu công tử sắc mặt đỏ lên, trong lòng có ý nghĩ như vậy, lời nói ra cũng không được trôi chảy, "Quả thực nói bậy!"
"Ha ha ...Nhìn sắc mặt mọi người thế kia, còn nói là không phải tất cả đều là vì Minh Ức Hàm mà đến sao? Cậu cháu ta tối khinh thường loại người thoạt nhìn bề ngoài có vẻ tử tế nhưng bên trong lại có những suy nghĩ bại hoại như vậy!"
Triệu công tử tức giận đến nỗi mặt một trận xanh một trận đỏ.
Một bên Lâm công tử nhìn sắc mặt của Tạ Tỉnh, cũng nổi giận:
"Tạ Tỉnh! Ngươi xuất khẩu đả thương người khác, đừng trách chúng ta không khách khí!"
"Yêu?!" Tạ Tỉnh chỉnh chỉnh đai ngọc, bàn tay phì nộn đặt lên mặt bàn, đôi chân thô to nỗ lực hướng lên phía trước, cả người đứng dậy.Chỉ thấy hắn chậm rãi đi tới, "Lẽ nào cậu cháu ta nói sai sao? Công tử không phải là vì Minh Ức Hàm mà đến?"
"Ta có đúng hay không vì Minh tiểu thư mà đến cùng ngươi không có gì quan hệ."
"A? Khẩu khí thật lớn! Hanh, ai chẳng biết Lâm công tử ngươi hướng hàn lâm thiên kim cầu thân, kết quả Minh tiểu thư còn chưa thấy qua đã phải thối lui. Ngươi còn nói hôm nay ngươi đến Hàn lâm phủ không phải là tình cũ còn vương?! Hanh..."
"Tạ Tỉnh! Ngươi không nên ỷ vào có Hữu thừa tướng làm chỗ dựa liền có thể..."
Lâm công tử lời còn chưa dứt, Tạ Tỉnh đã nói:
"Có thể mặc sức Lâm công tử thóa mạ?"
"Nói bậy!" Lâm công tử lửa giận phừng phừng, nắm chặt hai tay, có điểm muốn hướng Tạ Tỉnh động thủ, lại bị Minh Tử Hiên đúng lúc ngăn cản.
"Minh huynh, ngươi...!" Lâm công tử nhìn Minh Tử Hiên, giãy dụa thoát ra.
Minh Tử Hiên dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn đừng quá xúc động, đây không phải là lúc cùng đối phương sinh khí, huống hồ đối phương địa vị cũng không nhỏ, nếu thực sự muốn đấu, tất cả mọi người không ai có lợi.
Tạ Tỉnh chẳng buồn liếc nhìn Lâm công tử một cái, trong miệng phát ra tiếng cười châm chọc.
Minh Tử Hiên lạnh lùng nhìn Tạ Tỉnh, nói:
"Tạ gia, hà tất phải ăn nói khó nghe như vậy? Muốn đến "Gièm pha"? Mục đích của Tạ gia cũng không nhỏ hơn bất cứ ai ở đây đâu. Tạ gia nếu không chê, hôm nay một mình Minh Tử Hiên ta sẽ vì ngài mà xướng một đoạn, Tạ gia mời thưởng thức.
Tạ Tỉnh cười âm lãnh, hận đến cắn răng, đối Minh Thì Trữ nói:
"Minh hàn lâm quả nhiên danh bất hư truyền, dạy được một nhi tử thật là tốt."
Minh Thì Trữ khóe miệng giương lên:
"Không dám! Khuyển tử xướng cho dù tốt, so ra vẫn kém Tạ đại nhân ngài."
"Hanh...Minh hàn lâm, ngươi xướng cũng không tệ!" Tạ Tỉnh lãnh tiếu, lạnh lùng nói, cũng lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Minh Thì Trữ.
"Quá khen!" Minh Thì Trữ nói, thầm nghĩ: Nếu để Tạ Tỉnh nói thêm nữa, "Tụ hiền hội" căn bản sẽ thành gà bay chó sủa. Vì vậy cố ý đối mọi người nói:
"Thỉnh các vị quay về chỗ ngồi của mình, hôm nay "Tụ hiền hội" vừa mới bắt đầu, mọi người ngàn vạn lần đừng làm mọi chuyện rối tung." Nói rồi liếc mắt nhìn Tạ Tỉnh: "Nào, Minh mỗ xin kính các vị một chén vì hôm nay lo lắng không chu toàn mọi việc, thỉnh các vị thứ lỗi!"
Hắn vừa nói xong, Lâm công tử cũng tự hướng chỗ ngồi của mình đi tới. Tạ Tỉnh nhìn chằm chằm Minh Thì Trữ, cười lạnh, trở về vị trí nhưng không có ngồi xuống mà lấy tay cầm bình rượu, tiện đà ném xuống đất - "Phanh phanh..." một trận âm thanh của chiếc bình bị vỡ vụn vang lên.
Minh Thì Trữ sắc mặt trầm xuống, quyết định không để ý tới hắn, tiếp tục nói:
"Chư vị, Minh mỗ còn một câu đối nữa, thỉnh các vị đối, vế đầu là.."
"Hàn lâm đại nhân, ngươi ra vế đối luôn có ý tứ gì đó, không bằng chúng ta hoán đổi phương pháp cuộc thi, thế nào?" Tạ Tỉnh ngắt lời hắn, nói.
"Nga? Chẳng hay Tạ gia có phương pháp thế nào?" Minh Thì Trữ ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng thì thầm nghĩ: Xem ra Tạ Tỉnh hôm nay nhất định là có ý đồ quấy rối, phải tìm biện pháp nào đó trì hoãn hắn.
"Tạ gia, ta xem hôm nay ngài chính là nên về đi, hàn lâm phủ không có duyên được tiếp khách quý như vậy."
"Ta lời còn chưa dứt, như thế nào đi được?" Tạ Tỉnh âm trầm nói lại hắn, chuyển hướng mọi người, lớn tiếng nói: "Tin rằng đang ngồi đây các vị bằng hữu đều biết thiên kim tiểu thư hàn lâm phủ tài mạo song toàn, được thánh thượng sủng ái, xưng tụng "Tài nữ kinh thành", tinh thông cầm kì thi họa, đêm nay mọi người đông đủ như vậy, không phải chúng ta nên mời tiểu thư ra đánh đàn trợ hứng sao?
Đang ngồi im lặng, nghe thấy tên Minh thiên kim, không ít người phụ họa.
Nói trúng tim đen! Tạ Tỉnh đắc ý, dâʍ đãиɠ cười.
***
Minh Thì Trữ mỉm cười nói:
"Tiểu nữ tài học sơ thiển, không quen diện kiến nhiều người, chỉ sợ Minh mỗ làm ngài thất vọng rồi."
"Hàn lâm đại nhân, ngài nói lời này dường như là sai rồi, ngài không phải là không cho thiên kim gặp mọi người chứ! Ngày hôm nay các vị đến đây đều là trụ cột quốc gia, muốn lệnh tiểu thư gặp mặt, hẳn là có tư cách đó chứ?" Tạ Tỉnh từng chữ nói ra đều mang hàm ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Người phụ họa theo hắn càng nhiều, nhất thời "Tụ hiền hội" đã thành "Thưởng hoa hội". Minh gia phụ tử đều giận tới tái mặt, thầm nghĩ làm sao ứng phó cục diện này.
Tạ Tỉnh lại được một tấc muốn tiến một thước:
"Hàn lâm đại nhân chậm chạp không đáp ứng, chẳng lẽ chúng ta không có tư cách gặp mặt thiên kim tiểu thư sao?"
Minh Thì Trữ thầm nghĩ: Khá lắm Tạ Tỉnh! Ta từ trước đến nay cùng ngươi không quan hệ, hôm nay ngươi lại đến làm náo loạn "Tụ hiền hội", cũng được! Ta muốn xem ngươi đến tột cùng là muốn ngoạn như thế nào! Đang định mở miệng, đột nhiên, giọng một thiếu niên truyền đến:
"Này cũng rất khó nói." Vô cùng đơn giản bốn chữ, trả lời vấn đề của Tạ Tỉnh.
Mọi người ngẩn ra, nhìn lại đằng sau, chỉ thấy một thiếu niên tay cầm chiết phiến. Đều không phải ai khác mà chính là người đã hai lần giúp Minh Tử Hiên giải quyết vấn đề khó khăn: ngân trang thiếu niên, bên người vẫn là hai hạ nhân hôm trước.
Bất đồng chính là đêm nay trên người không mang ngân trang mà là một chiếc áo ngoài mộc mạc. Lúc này nhìn qua, hắn tuy ít đi một phần cao quý nhưng lại thêm phần giản dị.