Ánh sáng ban mai tựa như không xuyên qua nổi cành lá của khu rừng chọc trời này, chỉ có chút tia nắng yếu ớt lọt qua khe lé chiếu xuống có thể thấy rõ ràng. Ngu Hoàng từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, từ trên cao rơi xuống khiên cho nàng đến nay còn đang run rẫy sợ hãi. Có lẽ mình đã chết rồi, nếu không, tại sao lại ở trong khu rừng rậm giống địa ngục như vậy, không ngờ tỉnh dậy lại ở trong một 'thụ động'* rộng rãi.
*: Động được hình thành trong thân cây.
"A!" Ngu Hoàng té ngã, định thần nhìn lại, nguyên lại, bắp chân nàng bị nhánh cây làm bị thương, bất quá, hình như có dấu vết được băng bó.
"Làm sao vậy?" Ngu Hoàng độc tâm.
"Ngươi đã tỉnh!" Lúc này, một bóng người ngăn lại ánh nắng ngay cửa động, xuất hiện ở trước mặt Ngu Hoàng.
"Ngươi, ngươi là ai ? !" Ngu Hoàng theo bản năng muốn lấy chủy thủ trong giày phải, nhưng ngay sau đó nàng liền nhớ lại, giày bên phải của mình sớm không thấy, chỉ còn lại bắp chân được băng bó để lộ ra bên ngoài.
"Ta là ai? Ngươi không nhớ sao! Nếu không phải tại ngươi, ta sẽ rớt xuống đây sao?" Bóng người kia than phiền.
"Ngươi. . ." Ngu Hoàng nhớ lại, lúc ấy rơi xuống vách đá, đồng thời còn đem Thần Dũng Tướng Quân của địch quân kéo xuống ngựa cùng nhau rớt xuống, "Ngươi làThần Dũng Tướng Quân kia đó sao?"
"Ta cũng không phải là cái gì Thần Dũng Tướng Quân, đó là do ngươi nghe thôi! Tên kia nếu nói đúng là ' Thận Dụng Tướng Quân' !" Bóng người nói tiếp.
"' 'Thận Dụng' sao? ! Cái gì chứ? !" Ngu Hoàng không hiểu, làm sao lại nghe như châm chọc vậy chứ?
"Ta cũng không phải là nhân tài đánh trận gì gì đó đâu, ta chỉ là một 'y sinh'*, ta tên là Đản Đản!" Bóng người nói.
"Đản Đản? Y sinh sao? !" Ngu Hoàng tựa hồ cảm thấy mình bị đùa bỡn, nhưng lúc này lại cảm thấy không sao, " Được rồi, dù sao chúng ta đều đã chết rồi, cũng sẽ không còn là địch nhân."
*: là bác sĩ, thầy thuốc.
"Phi phi phi! Nói xằng nói bậy! Ai chết chứ? !" Đản Đản kêu lên, "Ta là sống thật tốt!"
"Ngươi nói gì? Chúng ta không có chết? Còn sống sao?" Ngu Hoàng ngạc nhiên mừng rỡ.
"Dĩ nhiên!" Đản Đản nói, "Tới đây! Trước ăn chút gì đi!"
Đản Đản đem trái cây vừa hái từ rừng trở về để dưới đất, trong lúc bất chợt liền bị Ngu Hoàng khóa cổ.
"A! Ngươi làm gì vậy? !" Đản Đản kêu lên.
"Hừ! Nếu không có chết, vậy chúng ta vẫn là địch nhân!" Ngu Hoàng nói.
"Cái gì a! Ai nha! Làm sao mỗi lần đều như vậy! Ta cứu mỹ nhân, mỹ nhân lại luôn bạo lực như vậy chứ !" Đản Đản nói.
"Hừ! Vốn dĩ người Triêu Quốc đều là tên lường gạt!" Ngu Hoàng nói.
"Ngươi mau buông tay! Ta, ta sắp không thở nổi rồi!" Đản Đản giùng giằng.
"Buông tay? Hừ! Đừng hòng! Phụ Hoàng từng nói qua, đối với địch nhân không thể nhân từ!" Ngu Hoàng nói, trên tay cũng gia tăng lực độ.
Đản Đản cảm thấy Ngu Hoàng là thật muốn bóp chết mình, y cũng không muốn ngay bây giờ nhanh chóng đi gặp Sư Phó, y còn muốn gặp lại Tư Vực mà! Làm sao có thể chết ngay bây giờ chứ? Vì vậy nhanh trí nói: "Ngươi không thể gϊếŧ ta! Ta ở vết thương bên chân phải của ngươi đã hạ độc! Không tin ngươi liền thử vận công đi, phần xương sườn thứ ba nhất định sẽ đau!"
Ngu Hoàng nghe vậy, nửa tin nửa ngờ, lực đạo trên tay quả nhiên có chút nới lỏng.
"Ngươi nói bậy! Ngươi nhất định là đang gạt ta!" Ngu Hoàng nói.
"Hừ! Ngươi nếu là không tin liền tự mình vận công thử một chút đi! Ta là đại phu, chuyện hạ độc dĩ nhiên cũng biết mà!" Đản Đản ngột ngạt nói.
Ngu Hoàng nghe, bắt đầu dụng khí đan điền, không ngờ rằng, xương sườn thứ ba quả nhiên đau nhức vô cùng.
"A!" Ngu Hoàng kêu lên.
"A a! Tin chưa!" Đản Đản nói.
"Hừ! Mau đưa thuốc giải ra đây! Bằng không, ta lập tức gϊếŧ ngươi!" Ngu Hoàng quát lên.
" Được a ! Gϊếŧ ta ngươi cũng không sống được, đại quân Triêu Quốc rất nhanh sẽ tấn công vào hoàng cung của ngươi, nếu ngươi còn không mau trở về báo tin, thì sẽ bị vong quốc đó nha!" Đản Đản nói.
"Hừ! Chu Tước Chí Quốc của ta thiên thu vạn đại! Cho dù thập vạn đại quân cũng có thể làm gì chúng ta? Bọn chúng đến cũng vừa vặn! Hai mươi vạn đại quân của Hoàng Thượng đang chờ bọn họ đến!" Ngu Hoàng.
Hai mươi vạn! Đản Đản trong lòng cả kinh, thám báo của Tư Vực cũng đã mật báo qua, nhưng là chỉ có mười vạn! Nào ngờ lại nhiều gấp đôi? Không được! Nhất định không thể chết được! Nhất định phải trở về nói cho Tư Vực!
"Hừ! Quân ta đã sớm chuẩn bị xong độc dược, chính là ba mươi vạn, hay bốn mươi vạn, cũng có thể độc cho bọn chúng không đứng nổi, còn nữa, đại thần của các ngươi sớm đã có người của chúng ta! Chính là 'Thư quan'* của các ngươi đó!" Đản Đản nói.
"Ngươi nói. . . Ngươi nói 'Thái Phó'** là gian tế ?" Ngu Hoàng ngạc nhiên.
Gian tế Chu Tước Chí Quốc kia quả thật là Thư quan, Đản Đản là nói thật, chẳng qua là không nghĩ tới hắn lại là Thái Phó của Ngu Hoàng, nàng nhất định chín phần sẽ không tin, càng không muốn tin, thật là sai lầm mà!
*: Quan ghi chép.
**: Nguyên bản bạn tác giả ghi là lão sư, nhưng theo mình biết lão sư là dùng cho người bình thường, còn trong hoàng tộc, sẽ có chức là thái phó.
"Ngươi nói bậy!" Ngu Hoàng hét, nàng làm sao có thể tin được Thái Phó vỡ lòng của mình lại là gian tế, nhất định là Đản Đản 'chó cùng đường rứt giậu' vu hại người khác!
"Ta không có! Hắn là người trông coi thư tịch lịch sử văn hiến, ghi chép danh sách quan lại, quân số của các ngươi, sự việc qua các triều đại, hay tình trạng các quan viên trong cung đều do hắn tiết lộ! Việt Vương có chín nhi tử, ba nam sáu nữ! Đại Thái tử cùng Việt Vương đều chết bất đắc kỳ tử, Nhị hoàng tử thì nằm liệt trên giường, bây giờ tại vị chính là Tam hoàng tử Di Vương, bốn người tỷ tỷ của ngươi đều đã gả cho Phiên vương các nơi, chỉ còn ngươi cùng Thất tỷ của ngươi ở lại trong cung, ta nói cũng đều đúng không ?" Đản Đản.
"Cho dù là như vậy cũng không thể nói là do Thái Phó!" Ngu Hoàng.
"Ngươi sáu tuổi thì đã xuất khẩu thành chương, Thái Phó ngươi vì thế âm thầm đưa ngươi một khối ngọc bội, phía trên đó có khắc tám chữ 'thiên tư thông tuệ, quyền hành ngọc cung'*! Ngươi vẫn luôn cất giữ bên người không dám để lộ! Có đúng hay không?" Đản Đản đem thông tin nghe được từ Tư Vực nói ra hết một lượt.
*: Ý nói là thiên chất thông minh, có thể nắm giữ ngôi vị
Ngu Hoàng trong lòng cả kinh, ban đầu có được ngọc bội này, cảm thấy ngại vì chữ trên nó mang ý soán ngôi đoạt vị, cho nên một mực cất giấu, trừ Thái Phó cùng mình ra thì không có bất kỳ người nào nhìn thấy, hắn làm sao lại biết? Chẳng lẽ. . . Ngu Hoàng hoảng hốt, nàng làm sao lại nghĩ nội gián chính là Thái Phó trung quân ái quốc kia chứ, như vậy trong cung sẽ còn có bao nhiêu trung lương là người của Triêu Quốc đây? Suy đi nghĩ lại, mình phải còn sống, nhất định phải trở về cung tường trình cùn Thánh thượng, vì vậy, Ngu Hoàng buông lỏng tay.
Ho khan một cái! Đản Đản xoa cổ.
"Ta không gϊếŧ ngươi! Nhưng muốn ngươi đưa thuốc giải cho ta!" Ngu Hoàng nói.
"Ngươi nghĩ là ta ngu sao! Cho ngươi thuốc giải, ngươi lại gϊếŧ ta thì làm thế nào?" Đản Đản,
"Ngươi yên tâm, ngươi trúng là độc dược chậm tính thôi, 20 ngày sau mới có thể phát tác, đến lúc đó, ta cho ngươi thêm thuốc giải!"
"Ta dựa vào cái gì phải tin tưởng ngươi!" Ngu Hoàng.
"Nếu không ta cũng sẽ uống vào kỳ độc của Chu Tước Chí Quốc các ngươi – 'Hồng Linh Miêu'*, chỉ có Cỏ Hồng Mao của quốc gia các ngươi có thể giải, cũng là 20 ngày sau mới phát tác đó! Cũng coi là công bằng đó! Hơn nữa, một mình ta cũng không cách nào chạy ra khỏi nơi này." Đản Đản trong đầu nghĩ, nhưng y lại là thân thể bách độc bất xâm, ngay cả "Phi Thiên" cũng không sợ, uống cũng như là uống nước thôi.
Ngu Hoàng nghe vậy, cũng coi là công bằn, cỏ Hồng Mao chỉ có Chu Tước Chí Quốc mới có, là thực vật sinh trưởng ở nơi có nhiệt độ chênh lệch cực lớn, nơi này rất là ẩm ướt âm lãnh khẳng định sẽ không tìm được, vì vậy, liền từ vạt áo trong lấy ra một viên đan màu đỏ vô cùng lạ thường. Ngu Hoàng bình sanh đều là gϊếŧ người quang minh chính đại, trước đến này vẫn chưa từng hạ độc, trong lòng ít nhiều cũng có chút do dự. Có thể Đản Đản ngược lại là không nói hai lời, cầm lấy viên thuốc liền nuốt vào bụng.
"Như vậy được chưa! Chúng ta huề nhau! Bây giờ chúng ta phải trợ giúp lẫn nhau, nhanh chóng thoát ra khỏi đây! Nhưng mà, trước mắt hay là lấp no bụng trước rồi nói sau." Đản Đản vừa nói vừa cầm một trái cây đưa cho Ngu Hoàng.
Ngu Hoàng thấy Đản Đản cắn trái cây trong tay một cách ăn nồng nhiệt, bụng quả thật có chút đói, vì vậy nhận lấy trái cây cũng ăn, dáng vẻ rất nhã nhặn.
"Đúng rồi, ngươi tên gọi là gì? Thám báo chỉ có nói tước hiệu của ngươi thôi." Đản Đản nhìn thấy mỹ nhân ăn uống thục nữ, bất giác nhớ tới Tư Vực, cho nên hoảng hốt hỏi một câu.
"Ta gọi là Ngu Hoàng." Mỹ nhân ôn hòa trả lời một câu.
——————————————————————–
Đản Đản thật là giảo hoạt