Phu Nhân Tại Thượng

Chương 113

"Cuối cùng trở về." Sau khi Đồ Cửu Mị đỡ Lý Trì Nguyệt xuống xe ngựa, duỗi thắt lưng một cái, vô cùng hài lòng nói, quả nhiên là long sàng không bằng ổ chó, dĩ nhiên, nhà phu nhân không phải ổ chó, đó là nơi ấm áp ôn hương.

Lý Trì Nguyệt cũng thả lỏng nở nụ cười, hít một hơi không khí tươi mát, chỉ cảm thấy cả người thư sướиɠ, rời xa cung đình quả nhiên là chuyện tốt.

Đồ Cửu Mị cùng Lý Trì Nguyệt đột nhiên trở về khiến Hạng Huy có chút kinh ngạc, hắn cho rằng chỉ có Lý Trì Nguyệt trở về, không nghĩ đến Đồ Cửu Mị cũng sẽ trở về, trong lòng liền vô cùng hài lòng. Không nói Đồ Thập Mị đang được thánh sủng, có người nói Đồ Cửu Mị cùng Đồ Thập Mị còn là song sinh, lớn lên giống nhau như đúc, Hạng Huy vừa nghĩ đến có thể cùng Hoàng Thượng đùa nữ nhân giống nhau như vậy , liền có loại cảm giác hư vinh không nói nên lời, so với bất luận lúc nào đều phải bành trướng, tóm lại hắn cảm thấy bản thân cưới một bảo bối, lập tức vô cùng nhiệt tình đi ra nghênh tiếp. Sau khi nhìn thấy Đồ Cửu Mị, vô cùng rõ ràng quan sát Đồ Cửu Mị, trước đây hắn đã biết Đồ Cửu Mị lớn lên vô cùng xinh đẹp, hôm nay lần thứ hai nhìn kỹ, chỉ cảm thấy quả nhiên là quốc sắc thiên hương, mị diễm phi phàm, tư thái xinh đẹp, nhìn đến hắn huyết mạch sôi trào, tâm viên ý mãn, Hạng Huy mất rất nhiều công phu mới nhịn xuống cấp bách trong lòng, tiếu ý đón chào.

Lý Trì Nguyệt cùng Đồ Cửu Mị vừa nhìn đến Hạng Huy liền không thoải mái, ánh mắt lộ liễu của hắn khiến Lý Trì Nguyệt muốn móc mắt hắn ra, Lý Trì Nguyệt bất động thanh sắc đem thân thể mình chắn trước thân thể Đồ Cửu Mị.

Ánh mắt của Hạng Huy liền rơi xuống trên người Lý Trì Nguyệt, hắn quan sát Lý Trì Nguyệt, nữ nhân này dường như từ lúc gả vào cửa thì chưa từng thay đổi, bất luận là dung mạo hay là thái độ, ánh mắt nữ nhân này nhìn hắn luôn cao cao tại thượng, không đem hắn để vào mắt, mà lúc này trong mắt lại lộ ra lãnh ý khiến Hạng Huy có chút khϊếp đảm, càng nhiều chính là không thoải mái. Nếu có một ngày có thể đem Lý Trì Nguyệt đặt ở dưới thân khi dễ, thì thật đúng là một việc rất thống khoái.

"Phu nhân trở về thế nào không sớm phái người thông báo cho vi phu, vi phu sẽ xuất môn nghênh tiếp thật sớm." Hạng Huy nịnh nọt nói.

Những lời này của Hạng Huy Đồ Cửu Mị nghe thấy vô cùng chói tai, đúng vậy, nàng sớm đem Hầu gia ném ra sau đầu, hoàn toàn đã quên sự tồn tại của nhân vật này, hôm nay nhân vật này dùng ngữ khí thân thiết gọi phu nhân của nàng, ghen tuông liền mọc lan tràn, trong lòng Đồ Cửu Mị xuất hiện một ý nghĩ rất ác độc, nếu như trên đời này không có Hầu gia thì tốt rồi, mặc dù Đồ Cửu Mị biết suy nghĩ này rất độc ác nhưng nàng vẫn nguyện ý suy nghĩ như vậy. Trên đời này người bị Đồ Cửu Mị ghét nhất, nhất định là Hầu gia Hạng Huy trước mắt này rồi.

"Hầu gia ngày bận trăm việc, không cần làm phiền." Lý Trì Nguyệt lãnh đạm trả lời, sau đó lôi kéo Đồ Cửu Mị chuẩn bị quay về trong viện, không dự định phản ứng Hạng Huy nữa.

"Phu nhân chờ một chút, đêm nay vi phu muốn chiêu Cửu Mị thị tẩm." Hạng Huy ngăn cản Lý Trì Nguyệt cùng Đồ Cửu Mị, chính sắc nói.

"Ngươi lặp lại lần nữa?" Lý Trì Nguyệt nhướng mày, ngữ khí mềm nhẹ hỏi. Lý Lăng Húc muốn cướp nữ nhân của nàng thì cũng thôi đi, tiểu tử này cũng có tư cách tranh đoạt sao?

"Đêm nay vi phu muốn chiêu Cửu Mị thị tẩm." Hạng Huy nóng lòng lập lại một lần.

"Ngươi nằm mơ đi!" Lý Trì Nguyệt ngữ khí lạnh lùng nói.

"Phu quân chiêu cơ thϊếp thị tẩm, là chuyện thiên kinh địa nghĩa." Hạng Huy nhìn thấy thái độ Lý Trì Nguyệt như vậy vô cùng tức giận nói, nào có chuyện thϊếp của hắn mà hắn lại không thể ngủ chung, tuy rằng Đồ Cửu Mị là Lý Trì Nguyệt giúp hắn nạp vào nhưng tóm lại cũng là thϊếp của hắn.

"Thế nào, ngươi cũng muốn tranh nữ nhân cùng ta sao?" Lý Trì Nguyệt nhìn về phía Hạng Huy, cười như không cười hỏi, trong cung chịu uất khí còn chưa có chỗ phát tiết, tiểu tử này lại tìm đến cửa, thật đúng lúc.

Hạng Huy hiển nhiên bị lời của Lý Trì Nguyệt làm kinh hãi, lại nhìn Lý Trì Nguyệt nắm tay Đồ Cửu Mị, nữ nhân trong mắt không nhìn thấy người thường này chưa từng chủ động nắm tay ai, sau đó lại nhìn Lý Trì Nguyệt cười như không cười nhìn hắn, bị nhìn đến trong lòng có chút sợ hãi, nữ nhân Lý gia tuyệt đối đều là người điên. Bình thường không cắn người, một khi cắn thì rất dọa người, đó là cảm giác của Hạng Huy đối với Lý Trì Nguyệt, lập tức, sắc đảm teo lại rồi.

"Ta không biết phu nhân cũng có khẩu vị này, vi phu dĩ nhiên không đoạt người của ngươi." Hạng Huy cười làm lành nói.

Lý Trì Nguyệt cười nhạt nhìn Hạng Huy một cái, sau đó lôi kéo Đồ Cửu Mị tiếp tục đi về biệt viện của nàng.

"Nhìn Hầu gia liền thấy đáng ghét, trái một câu phu nhân phải một câu phu nhân, rõ ràng phu nhân cùng hắn một chút quan hệ cũng không có, chưa từng viên phòng, thân thể cùng tâm của phu nhân đều là của ta rồi...." Đồ Cửu Mị phỏng chừng đi hoàng cung một chuyến gặp qua những người quyền thế lớn, nên mật cũng phì lên, cho nên những lời này là cố ý nói cho Hạng Huy nghe, tuyệt đối là diễu võ dương oai. Hoàng Thượng cũng đã là muội phu của nàng rồi, nàng không sợ đắc tội nữa hiện tại mới không sợ Hầu gia!

Hạng Huy xiết tay, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại không làm gì được, thế giới này là phản rồi, Lý Trì Nguyệt bò đến trên đầu hắn thì cũng thôi đi, Đồ Cửu Mị cũng muốn bò lên đầu hắn, phu cương làm sao giữ.

Hạng Huy ngăn không được Lý Trì Nguyệt cùng Đồ Cửu Mị chỉ có thể chuyển sang Vương ma ma vẫn ôm Hạng Cảnh Triều.

"Bế thế tử đến cho ta nhìn một chút." Hạng Huy tức giận nói.

Vương ma ma vô cùng không muốn mà đem Hạng Cảnh Triều đưa cho Hạng Huy, Hạng Huy vừa nhìn, tiểu tử này chính là một viên thịt, phì đến đôi mắt híp lại một đường, Hạng Huy nhìn thế nào cũng không thấy giống hắn, không hiểu sao có chút ghét bỏ.

"Hầu gia, hay là ngài đưa thế tử cho ta đi, nếu như ngươi khắc đến thế tử sẽ không tốt." Không đợi Hạng Huy ôm nóng tay, đã bị Vương ma ma khí lực lớn đoạt trở về.

Hạng Huy là có giận không chỗ phát, cuối cùng phất tay áo trở về hậu viện của mình, tìm các tiểu thϊếp ôn nhu săn sóc của hắn, chuẩn bị lăn lộn một phen xả giận.

Lý Trì Nguyệt đã lâu chưa bế Hạng Cảnh Triều, vì vậy nhận lấy Hạng Cảnh Triều càng ngày càng phì bế trên tay, thực sự là béo đến độ sắp nhìn không ra ngũ quan vốn dĩ giống Đồ Cửu Mị rồi, lại nhìn thân thể mập mạp giống y như Vương ma ma đột nhiên cảm thấy đem Hạng Cảnh Triều giao cho Vương ma ma chăm sóc dường như không quá sáng suốt, nếu tiếp tục béo lên có thể sẽ biến thành một viên thịt hay không.

"Hảo phì, giống như một viên thịt, rất khả ái." Đồ Cửu Mị lập tức từ trong tay phu nhân tiếp nhận Hạng Cảnh Triều, chỉ sợ quá nặng rồi, phu nhân ôm không nổi, tuy rằng xấu một chút bất quá nàng cảm thấy cầu thịt thực sự là càng lớn càng khả ái, phì nộn, hảo muốn cắn một ngụm, bất quá ôm đến quả thật chính là có chút nặng tay, Đồ Cửu Mị khí lực lớn nhưng ôm lâu cũng cảm thấy có chút mỏi tay rồi.

"Tiếp tục béo lên nữa thực sự không có vấn đề sao?" Lý Trì Nguyệt có chút lo lắng hỏi Vương ma ma.

"Quận chúa thật là, nào có ai ngại hài tử quá phì, dĩ nhiên là càng trắng càng béo càng tốt." Vương ma ma nhìn Hạng Cảnh Triều thế nào cũng thấy thích, quận chúa khi còn bé gầy như con khỉ, một viên tròn như thế, một trắng trẻo mập mạp mới tốt, sinh ra đến bây giờ chưa từng sinh bệnh, không khóc không nháo, đôi mắt tuy rằng nhỏ một chút nhưng luôn cười híp mắt, rất khả ái, ngày sau nhất định là có phúc khí.