Sau khi Đồ Cửu Mị kéo phu nhân lên giường, liền buông màn xuống, Đồ Cửu Mị vốn dĩ cây ngay không sợ chết đứng muốn làm việc nữ nữ sau khi buông màn đối diện vẻ mặt cười như không cười của phu nhân, trong lòng cảm thấy ngượng ngùng, vừa nghĩ lát nữa cùng phu nhân cởi hết liền cảm thấy xấu hổ, nhưng lại rất chờ mong.
Lý Trì Nguyệt nhìn khuôn mặt cùng vành tai ửng đỏ của Đồ Cửu Mị liền biết người này đại khái là nghĩ bậy bạ rồi, sau đó Lý Trì Nguyệt vươn một tay đến vuốt ve gương mặt Đồ Cửu Mị, qua lại mơn trớn cuối cùng dừng trên đôi môi, nhẹ nhàng ma sát cánh môi đỏ mọng tươi đẹp.
"Ngậm lấy." Lý Trì Nguyệt nhẹ giọng mở miệng, so với Đồ Cửu Mị Lý Trì Nguyệt lý luận tri thức phong phú đến không thể phong phú hơn, hiểu biết của Đồ Cửu Mị chỉ giới hạn trong vài quyển xuân cung đồ, còn Lý Trì Nguyệt thì đã xem qua vô số xuân cung đồ, diễm tình tiểu bản, mà ngay cả người thật cũng xem qua, Lý Trì Nguyệt cảm thấy không có gì khó khăn.
Trong đầu Đồ Cửu Mị đang cố hồi tưởng những gì mình đã xem, trong trí nhớ tìm không thấy hình ảnh này, bất quá nàng vẫn mở đôi môi anh đào ngậm lấy ngón tay thon dài xinh đẹp của phu nhân. Cũng không biết có phải do tay phu nhân bình thường dùng để phối hương liệu nên Đồ Cửu Mị cảm thấy ngay cả ngón tay của phu nhân cũng thơm hay không, bởi vì thơm nên Đồ Cửu Mị không tự giác bắt đầu liếʍ mυ'ŧ, trái lại vô sự tự thông.
Lý Trì Nguyệt nhìn thấy Đồ Cửu Mị mυ'ŧ ngón tay mình, chỉ cảm thấy đầu ngón tay có chút tê dại, lại nhìn Đồ Cửu Mị liếʍ đến vẻ mặt chăm chú,hình ảnh này nói có bao nhiêu da^ʍ mỹ thì có bấy nhiêu da^ʍ mỹ, khiến Lý Trì Nguyệt không đành lòng nhìn thẳng, cảm thấy quá khiến người ta thẹn rồi, lúc này vành tai của Lý Trì Nguyệt đều đỏ lên. Trời biết, lúc trước ở bên cạnh ngũ công chúa, hình ảnh da^ʍ mỹ hơn nữa nàng cũng đã thấy qua nhưng không hề động dung, không giống lúc này, cảm thấy đả kích như vậy.
Lý Trì Nguyệt rút ngón tay mình ra, thay bằng môi mình, nàng cảm thấy Đồ Cửu Mị cho dù là trên môi cũng chứa mị hương độc hữu, khiến nàng không nở tách ra, thầm nghĩ quấn lấy, tiếp tục triền miên.
Thật ra so với hôn ngón tay Đồ Cửu Mị càng thích cùng phu nhân hôn môi cùng cảm giác đầu lưỡi triền miên như lúc này, Đồ Cửu Mị quấn lấy đầu lưỡi của phu nhân, bức đầu lưỡi của phu nhân cùng nàng chơi đùa, ngươi tới ta đi, khó tách khó rời, ngón tay lung tung vuốt ve lưng của đối phương, toàn bộ dựa vào bản năng.
Lý Trì Nguyệt đưa tay cởi y phục trên người Đồ Cửu Mị, ngón tay trượt trung y xoa nắm khối kiều độn đầy ắp, cảm thụ được khối no đủ kia lấp đầy lòng bàn tay, sau đó tùy tâm sở dục mà vuốt ve mơn trớn.
Đồ Cửu Mị chỉ cảm thấy thân thể lại bắt đầu tê dại khó nhịn, Loại cảm giác này từ thân thể xông lên da đầu, nàng không cam lòng tỏ ra yếu kém, đưa tay kéo vạt áo của phu nhân, tay trượt vào trong trung y của phu nhân, Đồ Cửu Mị quả thật có vẻ háo sắc nàng lung tung kéo xả quần áo của phu nhân, cần cổ thon dài trắng noãn của phu nhân cùng xương quai xanh thanh tú rõ ràng đều bại lộ dưới mắt nàng, nàng nghĩ cũng không cần nghĩ liền đem khuôn mặt vùi vào giữa cổ của phu nhân, nhẹ nhàng cắn gặm, ngửi mùi hương nhàn nhạt phu nhân phu nhân, cảm thấy cả đời vùi ở nơi này đều nguyện ý.
"Phu nhân hai ngày trước chọc ta khó chịu, hôm nay thế nào cũng phải nhường ta mới được!" Đồ Cửu Mị nghiêng người đem phu nhân đặt dưới thân, nhìn phu nhân vẻ mặt nghiêm túc mà nói.
"Vậy sao được, ta đã đáp ứng ngươi hảo hảo "dạy" ngươi!" Lý Trì Nguyệt đem chữ "dạy" nhấn đặc biệt nặng, vươn tay cởi bỏ xiêm y vốn đã mất trật tự của Đồ Cửu Mị, khối tuyết trắng căn đầy bại lộ trong không khí.
Ánh mắt của Lý Trì Nguyệt nóng rực mà nhìn ngọn núi cao vót, trắng nõn kiều độn, còn mang theo nhàn nhạt hồng phấn, tựa như quả anh đào, vô cùng mê người. Lý Trì Nguyệt kìm lòng không được cúi đầu ngậm lấy tiểu anh đào, tay kia xoa nắn khối mềm mại bên kia, nhu lộng đè ép, hoặc nhẹ hoặc mạnh, không hề có tiết tấu nhưng dù vậy vẫn như trước mang đến cường liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho Đồ Cửu Mị, Đồ Cửu Mị chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đều bắt đầu phát nhiệt, đặc biệt là bụng, giống như lần trước trúng thôi tình hương, có chút khó nhịn. Hơn nữa lúc nàng nhìn đến phu nhân đang ngậm quả anh đào trước ngực , liếʍ, mυ'ŧ, cắn, liền cảm thấy một cổ nhiệt lưu từ bụng dưới chạy xuống giữa hai chân, khiến nàng rất xấu hổ.
Lý Trì Nguyệt chậm rãi cởϊ qυầи áo của Đồ Cửu Mị, thân thể xích lỏa của Đồ Cửu Mị nàng nhìn không sót chút gì, đường cong nhu uyển, mỗi một tấc da thịt bởi vì động tình mà ửng hồng, mị nhãn mê man nhìn nàng, lộ ra một cổ xinh đẹp câu hồn, hơn nữa mị hương trên người dường như càng thêm nồng đậm, đối với Lý Trì Nguyệt mà nói đó chính là loại thôi tình hương mạnh nhất, khiến Lý Trì Nguyệt giống như nhập ma, muốn hôn mỗi một tấc da thịt trên người Đồ Cửu Mị, môi nàng chậm rãi dời xuống đến sơn cốc hai ngọn núi, xuống chút nữa là bình nguyên đã khôi phục bằng phẳng, đến khu rừng rậm tam giác kia, tay nàng cũng không thanh nhàn không ngừng vuốt ve mỗi một tất da thịt của Đồ Cửu Mị.
Đồ Cửu Mị chỉ cảm thấy thân thể trở nên dị thường mẫn cảm,mỗi một chỗ môi cùng tay của phu nhân chạm đến đều khiến mỗi một lỗ chân lông của nàng mở ra, ngứa ngáy, tê dại, thoải mái đến cực điểm, khiến nàng không tự chủ được khép hai chân lại.
Tay của Lý Trì Nguyệt đã đến trước một bước chui vào nơi ướt đẫm giữa hai chân, dòng nước trắng mịn nóng rực chảy đến trên điệm, Lý Trì Nguyệt hơi vung lên khóe miệng, thân thể nha đầu này quả nhiên giống như nàng sở liệu rất dễ động tình!
Đồ Cửu Mị cảm giác được tay của phu nhân đã trượt vào giữa hai chân của nàng, xuất phát từ cảm giác xấu hổ nàng không tự giác khép chặt hai chân nhưng phu nhân cũng không để nàng như nguyện, trái lại đem chân của nàng càng mở rộng ra, hơn nữa ngay cả thân thể của phu nhân cũng ghé vào giữa hai chân nàng, không kiêng nể gì mà chăm chú nhìn nơi tư mật của nàng.
Đồ Cửu Mị cảm thấy như vậy quá mức xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng, nàng không dám nhìn phu nhân chỉ cảm thấy phu nhân thật xấu, biết rõ người ta xấu hổ còn như vậy, nhưng thân thể cũng trở nên thật kỳ quái, rõ ràng trong lòng xấu hổ nhưng bị phu nhân nhìn thân thể lại tuôn ra càng nhiều mật dịch, thân thể trở nên rất khó nhịn.
Ánh mắt của Lý Trì Nguyệt nóng bỏng dán ở nơi cảnh sắc tại nơi, tựa như đóa hoa xinh đẹp ướŧ áŧ, đẹp vô cùng, Đồ Cửu Mị đúng là trời sinh vưu vật, dĩ nhiên không chỗ nào không xinh đẹp.
"A.. Ân......" Lúc tay phu nhân chạm vào giữa hai chân, Đồ Cửu Mị rốt cục chịu không nổi mà rêи ɾỉ, chỉ cảm thấy kɧoáı ©ảʍ càng thêm cường liệt.
Ngón tay của Lý Trì Nguyệt cũng chỉ mới thăm dò hồ loạn mạc tác, dựa vào thanh âm của Đồ Cửu Mị cao thấp phán đoán được mức độ yêu thích của thân thể nàng, Lý Trì Nguyệt không bao lâu đã hoàn toàn đem thân thể Đồ Cửu Mị sờ soạng thấu triệt, biết phải làm thế nào đùa nàng sẽ làm cho nàng thỏa mãn mà gọi ra tiếng.