Nhìn thấy người văng lên là A Tư Lam, Sư Phù cũng sợ choáng váng. Chỉ có Trọng Dạ là lập tức chạy tới, thấy A Tư Lam vẫn còn thở, liền bế cô ấy chạy thẳng tới bệnh viện. Trước khi đi còn mạnh mẽ bẻ cổ tay Sư Phù, Sư Phù thật sự vô tội, ai biết người văng lên là người quen của Trọng Dạ.
"Papa, lần này papa chết chắc rồi. Cô họ có thể gả đi hay không còn phải xem sự cố gắng của cô gái đó. Papa lại đánh chết người ta, cô họ sẽ phải ở góa. Thừa dịp còn hơi sức, thì đi ngăn Hắc Bạch Vô Thường, đừng cho họ tới đây."
"Con nói cái gì thế quỷ nhỏ? Nói thế ai mà hiểu được. Papa có biết cô ấy bơi ở dưới đó đâu. Nhưng vụ nổ này, làm Đố Phụ Tân Thần trốn mất rồi."
"Kết quả, cái gì cũng không bắt được, mà gieo thù chuốc oán. Papa, con thấy papa nên đến chỗ Bạch Vũ papa lánh nạn đi."
Sư Phù đánh giá con gái: "Nghe giọng con, sao cứ như có máu giang hồ thế, con học cái gì từ cô họ? Nếu cô gái ấy xảy ra chuyện, thì cả tam giới đều bị bà chị đó lật tung để nắm đầu papa ra. Con nghĩ papa trốn đi đâu được? Thôi thì nhanh chạy theo xem thế nào."
Sư Quả le lưỡi, rồi bỏ tay vào túi áo khoác, đuổi theo xem tình hình.
Hôm nay người đau khổ nhất là Sư Phù, còn A Tư Lam bị ngất. A Tư Lam định một mình âm thầm đấu với Đố Phụ Tân Thần, âm thầm vì tình yêu mà hi sinh. Kết quả, nàng tính toán sai lầm thực lực của nó, và sức chiến đấu của bản thân. Cuối cùng, không thể kéo nó ra khỏi mặt nước, nên A Tư Lam thay đổi chiến thuật, hội tụ ma pháp trận, muốn đánh văng Đố Phụ Tân Thần lên mặt nước. Ai ngờ, ma lực vừa hội tụ xong, thì từ phía trên một luồng sức mạnh đánh thẳng xuống, làm phân tán ma lực của A Tư Lam, còn bản thân nàng thì bị đánh bay lên. Đố Phụ Tân Thần thừa cơ hội chạy trốn.
Thật ra, A Tư Lam bị sự chèn ép của hai luồng sức mạnh đánh bay đi, chứ chẳng có thương tích gì cả. Chỉ là, nàng không ngờ Trọng Dạ đúng lúc đứng trên bờ, không thể giải thích, nên đành giả vờ hôn mê. Nàng nhắm chặt hai mắt, cảm nhận Trọng Dạ bế mình lên, dáng vẻ đầy lo lắng. Đột nhiên, nàng thấy cảm giác khá tốt, liền cẩn thận đóng vai một bệnh nhân.
Nghe nói bác sĩ là một nghề nghiệp rất nguy hiểm, trong ngôn tình hay tiểu thuyết đam mỹ, dù vai chính hay phụ, tốt hay xấu, nếu tay nghề không tốt, thì thầy thuốc cũng phải chôn thây. Hiện tại, vị bác sĩ này cũng có cảm giác bản thân như nhân vật trong tiểu thuyết, trước mặt bạo chúa, không biết sống hay chết. Nếu mở miệng nói không cứu được, cô ấy chắc sẽ phá nát cái bệnh viện này. Bác sĩ lần nữa nhấn mạnh, người chưa chết, không cần họ cứu.
"Cô gái này không có chuyện gì, làm kiểm tra toàn thân cũng không có vấn đề. Chờ cô ấy tỉnh lại có thể xuất viện." – Bác sĩ thấy, nếu không đi, thì người chết chắc chắn là mình. Sát khí quả nhiên đáng sợ.
"Cái gì mà không có chuyện gì? Nếu không có gì, sao còn chưa tỉnh? Ông cho rằng tôi đưa cô ấy đến đây để đùa à! Cả người cô ấy bị đánh từ trong nước văng ra, mà ông nói không có gì đáng ngại? Ông có khám không vậy?"
A Tư Lam thấy, nếu tiếp tục giả vờ nữa thật có lỗi với bác sĩ. Nàng từ từ mở mắt, ho khan vài tiếng để mọi người biết nàng không sao.
"Trọng Dạ…em….em không sao." – A Tư Lam yếu ớt nói. Thật ra cũng không phải vì suy yếu, mà vì nàng chột dạ.
Bác sĩ liền chưng ra bản mặt, đó thấy chưa ta nói đâu có chuyện gì. Thừa dịp Trọng Dạ không để ý, hắn liền chuồn êm ra khỏi phòng bệnh đầy mùi thuốc súng này. Làm bác sĩ nhiều năm như vậy, hắn chưa từng gặp ai kinh khủng như Trọng Dạ.
"A Tư Lam cô không sao chứ? Có chỗ nào khó chịu không? Tôi kêu bác sĩ khám cho cô……Ô, chạy nhanh thật." – Trọng Dạ quay đầu định gọi bác sĩ, thì hắn đã biến mất rồi.
"Em không sao, không cần gọi bác sĩ. Chị lo lắng cho em sao?" – A Tư Lam nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Trọng Dạ, nàng rất vui.
"Tất nhiên lo lắng, nhìn thấy cô bị nổ bay lên, xém hù chết tôi. Cô là bạn tốt của tôi mà."
A Tư Lam vừa nghe được "bạn tốt", niềm vui lập tức tan biến. Thiếu chút nữa nàng đã quên, Trọng Dạ chỉ xem nàng là bạn tốt. Những quan tâm kia, đều xuất phát từ hai từ "bạn bè". Nghĩ như thế, nàng thấy không vui.
"Thì ra cô chính là A Tư Lam." – Sư Phù đã chạy tới bệnh viện, đúng lúc đứng ngay cửa phòng bệnh lên tiếng. Trên đường, Sư Quả đã giới thiệu sơ lược. Dù con gái lần đầu nhìn thấy A Tư Lam, nhưng cậu thì biết. Lúc trước Sư Âm và Đào Tuyết Ương đi Ma giới được cô ấy giúp đỡ tìm hoa Diễm Ma. Sau đó, Đào Tuyết Ương vẫn hay nhắc đến cô ấy.
"Mau lại đây xin lỗi, nhanh lên!" – Trọng Dạ xem Sư Phù như kẻ thù, trừng mắt.
"Chị ruột em ngược đãi em thì thôi, chị họ cũng không buông tha. Có nhân tính hay không!!!" – Từ nhỏ, Sư Phù ở cùng chị ruột bạo lực, cảm giác luôn chịu oan ức. Bây giờ thêm một bà chị họ nữa, ngày tháng này làm sao sống đây hỡi ông trời!!!
"Chị đây……" – Trọng Dạ chút nữa là buột miệng nói [chị đây vốn không phải người, lấy đâu ra nhân tính.] Nhưng vì có A Tư Lam ở đây, nên đành nuốt trở lại.
"Cậu chính là Sư Phù, tôi có nghe tiểu Đào nhắc đến cậu. Cơ thể em không sao, chị đừng tính toán nữa Trọng Dạ." – A Tư Lam kéo ống tay áo Trọng Dạ. Lúc nãy đánh gãy ma lực của nàng, chắc là đạo thuật của Sư Phù. Có lẽ vì thế nên Trọng Dạ tức giận, nhưng cũng không thể trách cậu ấy được.
"Nhìn đi, nhìn đi, chị A Tư Lam của chúng ta thật sự rất dịu dàng, hiểu ý người khác mà." – Sư Quả đột nhiên khuếch đại, dùng từ ngữ trong mấy vở kịch. Thuận thế, cô bé ngồi bên giường A Tư Lam, rồi kéo tay Trọng Dạ đặt lên tay A Tư Lam, rồi chăm chú nhìn nhìn cô họ: "Đây là cô gái tốt, cô họ, cô nên trân trọng."
"Quỷ nhỏ, nói bậy gì đó?" – Trọng Dạ biết, từ đầu Sư Quả đã hiểu lầm hai người có tình cảm, nên đôi khi cô bé hay đùa giỡn. Cho nên, nàng cũng không để trong lòng, xem như là một chuyện cười.
"Phải rồi, A Tư Lam. Sao cô lại ở trong hồ?" – Sư Phù không đùa giỡn, mà hỏi một vấn đề ai cũng quan tâm.
Trọng Dạ lập tức thay A Tư Lam trả lời: "Tất nhiên là bị Đố Phụ Tân Thần kéo xuống nước. Nếu không, cậu nghĩ A Tư Lam xuống đó bơi chắc. Biết thế, chị đưa A Tư Lam về nhà trước, rồi đi tìm hai người. Ai ngờ, đánh bậy đánh bạ mà cứu được A Tư Lam. May là không đánh bậy, đánh chết người." – Trọng Dạ vừa nói, vừa liếc nhìn Sư Phù.
Sư Phù tức giận, muốn đẩy cửa bỏ đi. Trọng Dạ chính là muốn chọc tức cậu, gặp Nữ Ma Đầu, không thể đυ.ng vào thì chỉ còn cách chạy trốn. Đặc biệt là không thể để con gái tiếp xúc với bà chị ấy nhiều quá, con gái sẽ bị ảnh hưởng xấu.
A Tư Lam thấy không có gì đáng ngại, nên xuất viện về nhà cùng Trọng Dạ.
Ngày đó, nội dung vở kịch phát triển quá sức mong đợi. Đang chơi vui, thì liên tiếp đυ.ng phải án mạng. Sư Phù vốn định trốn Trọng Dạ, ai dè cũng phải gặp mặt còn bị chửi te tua. Có một số việc, muốn trốn cũng trốn không thoát. Xem ra Trọng Dạ thật sự hận con Đố Phụ Tân Thần này rồi.
Sau khi về đến nhà, Trọng Dạ đưa A Tư Lam về phòng, để cô ấy nghỉ ngơi. Trọng Dạ tuyệt đối không bỏ qua chuyện này, cũng không có tâm tư đi ngủ, trong màn đêm nàng ra khỏi nhà. A Tư Lam đứng trước cửa sổ, nhìn Trọng Dạ lái xe đi, rất lo lắng. Hôm nay, A Tư Lam đã đấu qua với Đố Phụ Tân Thần, biết nó rất khó đối phó. Trọng Dạ đi một mình, khẳng định sẽ nguy hiểm, nàng thấy nên đi theo.
Dù Trọng Dạ lái xe đi, nhưng A Tư Lam rất dễ dàng xác định vị trí của chị ấy. Chỉ là không ngờ, mới đi được nửa đường, đã bị cô gái da xanh lè, trên người quấn lớp vải hồng nhạt, đi chân đất, trên cổ chân có một chiếc lục lạc chặn đường. Xem ra, nàng muốn đi tìm Đố Phụ Tân Thần, trước tiên phải giải quyết Ngao Quế Anh này.
Trọng Dạ lái xe đến một cây cầu rồi ngừng lại. Dưới cầu là sông, muốn tìm thủy quái, thì cứ hỏi thẳng Hà Bá là được.
Trọng Dạ liền ném liên tiếp những quả cầu lửa xuống sông, cách thức tìm người của đại thần thật là dã man.
Hà Bá bị chấn động, không kịp ăn cơm, lập tức phóng lên quỳ lạy đại thần. Bọn họ chỉ cần nghe nói có đại thần tìm, thì đó chính là một vinh hạnh. Nhưng bị một người vừa nghe tên ai cũng sợ, Trọng Dạ đại thần muốn tìm, thì chẳng có gì tốt.
"Ôi, ngọn gió nào đưa Trọng Dạ đại thần đến đây ạ?" – Hà Bá vuốt vuốt ria mép, khom lưng nịnh nọt Trọng Dạ. Nụ cười thật hèn mọn.
"Ngươi đúng là thứ quái dị, đừng có làm ta buồn nôn. Ta hỏi ngươi chuyện này, ta muốn tìm Đố Phụ Tân Thần, nó còn dưới đó không?" – Trọng Dạ không chịu được bộ dạng nịnh hót của Hà Bá, liền vào đề.
"Cái con quỷ chết tiệt đó, làm nước của thần đều dơ bẩn, xấu xa cả lên. Nó vẫn còn trốn dưới nước, nhưng bây giờ đã người đối phó nó." – Hà Bá vừa nhắc đến Đố Phụ Tân Thần, liền từ kẻ nịnh hót hèn mọn lập tức nổi khùng. Đột nhiên nghiêm chỉnh như kẻ bị tâm thần phân liệt.
Đang có người đối phó với Đố Phụ Tân Thần, nên trong thời gian ngắn nó sẽ không kịp thay đổi vị trí. Trọng Dạ dựa vào vị trí Hà Bá đưa, chạy tới. Nơi này đã bị kết giới che kín, người thường đi ngang sẽ không thấy gì lạ. Nhưng Trọng Dạ là thần, liền nhảy vào kết giới.
"Cảnh sát thật sự hết lòng vì nhân dân, muộn như vậy còn tăng ca." – Trọng Dạ nghe Hà Bá nói có người đang đối phó Đố Phụ Tân Thần, liền nghĩ đến đám người Dương Tử Hi.
"Không phải cô chứ, vụ án nào cũng muốn nhúng tay vào. Làm như chúng tôi là đồ vô dụng ấy." – Linh Nhiên thấy Trọng Dạ xuất hiện, lập tức khó chịu.
Bọn họ là đội điều tra đặc biệt, chuyên phụ trách những vụ án như thế này. Kết quả, không cần họ ra tay, thì từng vụ án đều được kết thúc tốt đẹp. Với những tổ khác thì rất thanh nhàn, nhưng với họ thì chính là tổn thương lòng tự trọng. Mỗi lần xảy ra vụ án đều phải nhờ người khác giải quyết, thế thì thành lập tổ này làm gì?
"Nếu có năng lực, thì đâu cần người khác giải quyết dùm. Lần trước, thấy các ngươi đối phó với Thực Phát Quỷ cũng bị đánh rất thảm, còn không cảm ơn tôi đã ra tay?" – Trọng Dạ lại bắt đầu chưng bộ dáng nhìn là muốn ăn đập ra, nhìn Linh Nhiên đang nghiến răng.
"Nhưng nói thật, lần này cô nên đứng đó nhìn chúng tôi giải quyết đi." – Dương Tử Khiêm ngậm điếu thuốc lên tiếng, ánh mắt nhìn trận ác chiến dưới nước. Tác chiến trong nước, thật sự Trọng Dạ không giỏi.
"Thì ra, con hải yêu lần đầu tôi đến sở cảnh sát nhìn thấy, là thức thần của ngươi à."
Trọng Dạ nhìn mặt nước bắn lên những bọt nước lớn, trên mặt nước là một cô gái trên đầu có hai vây cá, mái tóc dài như rong biển.