Đô Thị Kỳ Tình Truyện

Chương 12

Gặp lại tình đầu thất hồn lạc phách, gặp người khó khăn lợi dụng thời cơ.

Sau khi dùng hết toàn bộ số tiền Quan Tam đã tích góp, Hứa Già đi học lại ở đại học N như ý muốn. Ban đầu nàng phát huy toàn bộ chức quyền của người yêu, đòi Quan Tam đưa đón nàng đến trường. Vài ngày sau, không thấy có chuyện gì xảy ra, nàng cũng dần dần bớt cảnh giác. Lại cảm thấy cái tên rắc rối Quan Tam không biết ý tứ, nàng liền khéo léo nói tự mình đến trường. Quan Tam là kẻ tự cao, ngày đầu tiên hộ tống nàng, cô rất không tình nguyện. Lúc Hứa Già nói vậy, cô lập tức phẩy tay mặc kệ.

Nửa tháng trôi qua, cuộc sống học đường của Hứa Già rất thoải mái, có điều không theo kịp chương trình học, khiến nàng cảm thấy lo lắng. Quan Tam cầm một viên trái cây màu đen bóng, nói: "Linh Ngọc nhờ tôi đưa cho em quả này, có thể khai thông trí óc. Sau khi ăn thì lực học sẽ rất trâu. Năm đó sư phụ cô ấy đã từng dùng nó để đọc Kinh Thư đấy. Nghe nói nó có nửa năm công lực."

Hứa Già cực kỳ không tin vào chất lượng của viên trái cây này. Không nói đến những thứ khác, chính là hạn sử dụng của nó. Thời cổ đại không có chất bảo quản, qua hơn một nghìn năm chẳng lẽ không biến chất sao? Quan Tam thấy nàng chần chừ, thúc giục nói: "Em chờ gì nữa mà không ăn? Em xem Linh Ngọc đối xử với em tốt đến như vậy. Lúc tôi nói chuyện về em cho cô ấy nghe, cô ấy liền lấy viên trái cây này ra. Còn bảo em thường xuyên nên đến thăm cô ấy nữa."

Hiện giờ Hứa Già cũng không có cách nào khác để nâng cao lực học trong nháy mắt. Đành phải liều mạng nuốt viên trái cây, uống một ngụm lớn nước, vỗ ngực nói: "Em cũng muốn đến thăm Linh Ngọc tỷ, nhưng mà ánh mắt Mao Thuận nhìn em rất khó chịu. Chị ấy không thích em."

"Bất cứ ai tiếp cận vợ mình, cô ta đều không thích." Quan Tam xem thường nói. "Em không cần phải để ý đến cô ta. Linh Ngọc bị cô ta nhốt trong phòng suốt ngày. Cứ liên tục như vậy, không khéo bị mắc chứng trầm cảm tiền sản mất."

Nội tâm Hứa Già muốn chửi bậy, mèo mà cũng mắc chứng trầm cảm tiền sản ư?

Viên trái cây kia phát huy tác dụng rất tốt, Hứa Già cảm thấy khả năng hiểu biết được khai thông, nàng học đến đâu nhớ đến đấy. Qua một thời gian ngắn, nàng đã đuổi kịp tiến độ chương trình. Người chợt nhẹ bẫng, cảm giác rất nhàn hạ thoải mái. Dưới ánh mặt trời chói chang, nàng dạo quanh những nơi đông người trong trường, thêm cơ hội bắt chuyện tán gẫu. Hứa Già vẫn rất sung sướиɠ, mấy năm nay nàng rất ít giao tiếp với con người. Vất vả thoát khỏi nhà thương điên, lại bị cuốn vào trong thế giới nhân - yêu đầy hỗn loạn. Hiện giờ được giao lưu với bên ngoài, khiến nàng có cảm giác cuối cùng có thể sống trong thế giới loài người rồi. Có điều hôm nay có một người chạy đến chỗ nàng, lại là người mà nàng quen biết – Tống Nhã.

Tống Nhã thấy Hứa Già liền kêu cứu: "Giúp... giúp... giúp tôi... đuổi cái tên khốn ở phía sau với..." Nàng há mồm thở dốc, lắp bắp nói. Hiển nhiên là vừa chạy thục mạng đến đây.

"Có chuyện gì vậy?" Hứa Già sốt ruột. Không hiểu có cái gì lại khiến nữ cảnh sát dị năng này sợ hãi đến như vậy. Nàng âm thầm giật mình, chẳng lẽ tình huống lặp lại giống ba năm trước đây? Nàng lơ đãng cầm điện thoại di động, muốn gọi cho Quan Tam, lại nghe thấy Tống Nhã khóc nức nở nói: "Mấy hôm trước, không hiểu cái tên đạo cô ngu ngốc kia bị đứt dây ở chỗ nào... Nói muốn theo đuổi tôi, còn muốn cưới tôi nữa. Tôi đánh, mắng thế nào cũng không chịu đi. Bị cô ta làm phiền đến phát điên. Hai hôm nay cô ta càng quá đáng, còn chạy đến tận trường học tìm tôi... tôi..." Cô nói chưa hết, một vật thể tròn xoe liền đứng ngay trước mặt, trong tay cầm một đóa hoa dại không biết đã ngắt ra từ nơi nào.

"Bao... Bao Viên?" Hứa Già cảm thấy đầu lưỡi mình hơi căng cứng. Nàng tuy không muốn làm mích lòng Tống Nhã, cũng không coi thường Bao Viên. Hiện giờ nàng hiểu rõ không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. "Cô đang..."

Khuôn mặt Bao Viên nhíu lại, nói: "Thành gia lập nghiệp, đúng là chân lý. Hiện giờ tôi có sự nghiệp rồi, nên muốn tính đến chuyện thành gia."

Hứa Già biết vị đạo cô gấu trúc đang cười, có điều kiểu cười này khiến nàng hơi rùng mình: "Cô không phải là người xuất gia à? Chẳng lẽ cô muốn phá bỏ giới luật?"

"Tôi không có bằng cấp đạo sĩ, nên không xứng làm đạo sĩ." Xem ra Bao đạo cô này hoàn toàn nhiễm trần tục rồi.

"Bao Viên à, cô chưa hiểu ý tôi rồi. Vấn đề quan trọng là: cô là con gái, Tống Nhã cũng là con gái đấy." Hứa Già giảng giải từng bước một, nàng nghĩ lý do này phi thường hợp lý. Kết quả Bao đạo cô của chúng ta ngây thơ nhìn Hứa Già, đôi mắt kia cho thấy cô rất hoang mang. "Đúng vậy, đều là con gái... thì sao?"

"Nước ta không cho phép người đồng tính kết hôn." Hứa Già bắt đầu đổ mồ hôi.

Bao Viên gãi đầu, tỏ vẻ vẫn không hiểu. "Tôi kết hôn thì có liên quan gì đến đất nước? Cũng không phạm pháp, cảnh sát cũng không bắt giữ."

"Cô..." Hứa Già không có cách nào phản bác. "Họ hàng nhà Tống Nhã sẽ không đồng ý đâu."

Bao Viên lại càng khó hiểu nói: "Họ hàng cô ấy có liên quan gì? Tôi cũng không cưới họ hàng nhà cô ấy."

"Thế nhưng cha mẹ Tống Nhã cũng không đồng ý." Hứa Già muốn nổi khùng.

"Thế nên tôi mới theo đuổi cô ấy. Điêu Vô Thủ nói liệt nữ sợ sài lang, nhất định phải kiên trì, kiên trì nữa, kiên trì mãi." Tiếng phổ thông của Bao Viên không thành thạo, từ "Triền lang" lại nói thành "Sài lang".

*Sài lang ~ bọn gian ác, dâʍ đãиɠ.

*Triền lang ~ kẻ bám đuôi.

"Điêu Vô Thủ là tên trộm cắp, cô ta nói không thể tin được." Hứa Già tóm được lỗ hổng trong lời nói của Bao Viên.

"Sao lại không thể tin? Cô ấy bỏ tiền ra giúp tôi bày hàng ở vỉa hè, dạy tôi nói dối gạt người. Không có cô ấy thì tôi không có việc làm rồi." Ánh mắt Bao Viên tràn đầy ngưỡng mộ. "Hơn nữa tôi đã bói bát tự của Tống Nhã, hai người bọn tôi rất xứng đôi. Thật đó, tôi không nói dối cô đâu."

Hứa Già hít sâu một hơi, nói: "Bao Viên à, cô có thể tìm một người đàn ông cho mình được mà." Nàng chỉ tay vào đám người đang xúm lại xung quanh. Do Bao Viên ăn mặc kỳ lạ, nên người vây xem rất đông. Những chàng trai nghe được Hứa Già nói "Tìm một người đàn ông cho mình", họ tự động lùi lại vài bước, sợ chẳng may bị con gấu trúc kia nhắm trúng. Hứa Già âm thầm thở dài, tiếp tục trợn mắt nói dối: "Đàn ông tốt còn nhiều lắm, hơn nữa nước ta đang trong tình trạng thừa nam thiếu nữ. Cô cứ như vậy... Nhìn thì là chuyện nhỏ, nhưng thật ra là nghiêm trọng. Tóm lại là mỗi người đều phải có trách nhiệm cân bằng giới tính."

"Không sao đâu.. Chỉ cần đàn ông bớt ôm hai bốn sáu tám "hộp sữa", phụ nữ bớt sinh ba năm bảy chín bé trai. Nhân loại nhất định sẽ hòa bình...ừ...ờ... cân bằng." Khả năng diễn thuyết của Bao Viên xem ra được rèn luyện khá tốt. "Điêu Vô Thủ nói tôi là hình tượng người phụ nữ của công việc, tốt nhất là theo đuổi vợ hiền biết nội trợ, tôi cũng tự cảm nhận bản thân có dáng dấp của người thành đạt. Hơn nữa, không phải cô và Quan Tam cũng là người yêu của nhau hay sao?"

Hứa Già xòe ra hai tay nhìn Tống Nhã, ý tứ rất rõ ràng: Ngài tự cầu phúc đi! Tống Nhã bất lực, nàng trợn tròn mắt, rít lên một tiếng rồi xoay người bỏ chạy. Bao Viên đuổi sát ở phía sau.

Hứa Già lau mồ hôi, vị đạo cô béo tròn kia chạy nhanh thật! Nhìn lại thời gian trên điện thoại di động, đã hơn hai giờ chiều rồi, nàng nên trở về nhà. Mới đi được có vài bước, nàng nhìn thấy một đoàn lãnh đạo trường vây quanh một người đàn ông trung niên có dáng dấp như CEO, đi bộ hướng vào trong hội trường. Nàng như bị sét đánh, vô ý thức cúi đầu xuống. Sau đó như bị ma xui quỷ khiến, nàng theo chân bọn họ đi vào.

Bên trong hội trường chật cứng sinh viên, người đàn ông trung niên đang ngồi chính giữa trên sâu khấu, bên cạnh ông là một người thanh niên đẹp trai. Đây mới chính là nguyên nhân khiến Hứa Già thất thần.

"Xin chào mọi người, tôi là giám đốc bất động sản Vĩnh Hằng – Đoạn Cẩm Vinh. Rất vui được cùng các bạn sinh viên..." Người đàn ông trung niên đang thao thao bất tuyệt. Kỳ thật tất cả mọi người đều biết Đoạn Cẩm Vinh là chủ tịch tập đoàn Vĩnh Hằng. Bất động sản Vĩnh Hằng rất có thế lực trên cả nước, lần này đến thành phố N là do tình thế ép buộc.

Đoạn Cẩm Vinh thuyết trình được một lúc, sau đó hướng người thanh niên đẹp trai gật đầu. Người thanh niên kia hiểu ý, anh tiếp lời, nói: "Thưa các em sinh viên khóa sau, xin chào! Cho phép tôi tự giới thiệu, tôi tên Đoạn Thanh Ba, cũng đã từng tốt nghiệp ở đại học N. Tôi đoán vẫn còn có người nhớ đến tôi. Bất động sản Vĩnh Hằng của chúng tôi mới tới thành phố N, rất cần nhân tài, cho nên lựa chọn đầu tiên chính là đại học N này..." người luôn im lặng nãy giờ bắt đầu lên tiếng, khiến cho tiếng vỗ tay vang lên không ngừng.

Đoạn Cẩm Vinh hài lòng nhìn con trai mình. Con trai ông mới có hai mươi ba tuổi, vẫn còn hơi sớm để tiếp nhận công việc. Ban đầu ông dự tính để con trai đi du học lấy tiếng. Ngờ đâu tình hình nội bộ trong công ty bị chia bè kéo phái, càng ngày càng nghiêm trọng, ông lại cần người đáng tin cậy để giúp đỡ. Ông suy nghĩ nên để con trai mình ở lại thành phố N làm việc, thu thập đủ tiền vốn rồi quay về tổng bộ trừng trị lại đối phương.

Người trên đài thuyết trình rất hăng hái, người dưới đài lắng nghe có ẩn ý. Những tiếng xì xào bàn tán không ngừng truyền ra, lan vào trong lỗ tai Hứa Già đang ngồi ở góc khuất. Đương nhiên chủ đề bàn luận đa số nói về vị Đoạn công tử đẹp trai lắm tiền kia. Tâm tình Hứa Già dần ổn định lại, nàng có chút không hiểu cảm giác của mình. Khổ sở? Bất mãn? Tức giận? Còn có chút cảm giác như không quan tâm? Người kia vẫn sáng lạn đẹp trai như xưa, vẫn luôn biết cách hài hước pha trò. Mình và anh ấy tuy cách nhau không xa, nhưng cũng là có khoảng cách như trời với đất vậy. Hứa Già tự giễu cười, nàng quay đầu muốn rời đi. Nào ngờ bị dọa sợ đến hồn phi phách tán. Bên cạnh nàng có một "người" đầu tóc rối bù, một con mắt bị rớt cạnh khóe miệng. Cái mũi nát bét, lộ ra hai lỗ thủng. Toàn thân đầy máu, không ngừng chảy tong tong xuống sàn. Răng Hứa Già run cầm cập, cả người lạnh buốt. Nàng cuộn mình lại, nép vào góc tường. Dùng hết sức lực nhắn tin cho Quan Tam: "Hội trường. Cứu em với."

Người chạy tới trước là Lang Băng, nàng không hề làm gì, chỉ dùng tay vỗ lên người Hứa Già, xem như là an ủi. Một lúc sau Quan Tam đến nơi, mặc kệ mình đang đứng ở đâu liền gào lên: "Má nó! Biến hết cho ta. Nếu không ta gϊếŧ hết sạch các ngươi." Cô quên mất những "người" này đã sớm chết rồi. Tất cả mọi người bị giọng hét của cô làm cho chấn động. Đến khi bảo vệ kịp phản ứng thì Quan Tam đã bế ngang Hứa Già chạy khỏi hội trường.

Cô vừa đi vừa phàn nàn: "Nhìn em bị dọa sợ đến thế kia. May mà tôi đã gọi điện cho Lang Băng, nhờ cô ấy ra trước. Tôi đã bảo em là gặp nguy hiểm thì phải hô to "Tôi là người yêu Quan Tam" mà. Sao em quên nhanh vậy? Mẹ nó! Tối nay có bằng hữu mời tôi đi ăn, xem ra lỡ mất cơ hội rồi."

Hứa Già liều chết ôm Quan Tam, chôn mặt mình thật sâu vào ngực cô. Nàng mặc kệ cô nói gì, cũng không cãi lại. Thân thể không ngừng run rẩy.

Bao Viên chạy tới, nhìn thấy hai người, cô hỏi: "Có chuyện gì vậy? Tự nhiên quỷ khí tràn ngập cả nơi này, nên tôi đến đây xem."

"Cái trường này cực kỳ bẩn thỉu. Sao cô cũng ở đây vậy? Đến để học sao?" Quan Tam khó hiểu quát lên, chẳng lẽ đại học hiện giờ đã đổi tiêu chuẩn sinh viên nhập học?

Bao Viên không để ý, cô vỗ gáy rồi nói: "Ấy chết, tôi phải nhanh bảo vệ Tống Nhã mới được."

Nhìn thân ảnh Bao Viên chạy vội vàng, Quan Tam không hiểu tự hỏi: "Cái con gấu trúc kia phát điên gì vậy?"

"Động – dục." Lang Băng vô cảm nói, rồi đi mất.

Quan Tam không còn tâm tư mà xen vào chuyện bao đồng, cô hiếm khi gọi taxi chở hai người về nhà. Nhìn thấy sắc mặt Hứa Già tái nhợt vì sợ hãi, nhớ lại bữa tiệc rượu ngon thịt ngọt kia. Quan Tam lại khó chịu, cô bắt đầu lải nhải: "Tôi đã bảo em là ba giờ chiều phải có mặt ở nhà, em..." Hai bờ môi lạnh lẽo chặn lại lời cô nói.

Giờ phút này Hứa Già rất cần hơi ấm an ủi, cần phải hấp thu năng lượng để vượt qua sợ hãi. Có điều nàng đã chọn nhầm đối tượng cùng phương thức rồi.

Quan Tam vui mừng như điên. Chờ mong ngày đêm, cuối cùng sung cũng chịu rụng vào miệng. Cô nhất định không bỏ qua cơ hội này, lập tức xắn tay áo, không chút khách khí nhập trận.

Ý định ban đầu của Hứa Già không phải như vậy. Theo lẽ thường, sau khi thân mật xong, Quan Tam nên ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng thì thầm an ủi, chữa lành trái tim đang bị tổn thương của nàng. Thế nhưng đến khi nàng cảm thấy hai người thân mật đủ để tan chảy cái lạnh trong lòng, thì đã quá muộn!

"Chiến tranh" cuối cùng đã nổ ra. Vì song phương tham chiến đều là tân thủ, chưa có bất kì kinh nghiệm nào, cho nên có thể xác định được trận chiến này rất đặc biệt. Chiến tranh tiến hành rất khốc liệt, rất bi tráng. Một bên tấn công không hề chuẩn bị trước, trực tiếp công phá cửa thành. Một bên phòng thủ không cam lòng chịu thất bại, dùng sức giãy dụa chống cự. Tạm nghỉ nửa hiệp đầu, song phương đều nghiến răng nghiến lợi, nhưng lý do lại khác nhau. Quan Tam nghiến răng vì cuốn sách người lớn kia, lý thuyết và thực hành quá khác biệt. Theo lý thuyết, người nằm dưới đáng lẽ phải rêи ɾỉ, phát ra âm thanh khiến lòng người sôi trào. Sao lại nghe như kêu gào giãy chết, mình lại còn bị cắn nữa chứ, thật khó hiểu! Hứa Già nghiến răng vì cái người nằm trên kia, thô lỗ giày xéo bên trong nàng, giày xéo xong rồi thôi. Cái này có khác quái gì động vật làʍ t̠ìиɦ chứ? Chị cứ thế mà từ người trực tiếp tiến hóa thành động vật à? Hứa Già còn chưa kịp cầu nguyện cho bản thân, nửa hiệp sau đã bắt đầu. Thử thách nửa hiệp sau là "leo núi". Mọi người biết rồi đấy, các bước nhanh chậm, tiến lên lùi xuống đều phải có quy luật. Thật đáng tiếc! Quan Tam của chúng ta ỷ vào bản thân ở thế chủ động, không nói không rằng lôi kéo Hứa Già cùng phi nước đại. Đến giữa sườn núi, Hứa Già mệt đến không thể đi tiếp. Quan Tam không cam lòng, cô đã được người bạn hiền thầy giỏi là Điêu Vô Thủ dạy: không thể khiến người phụ nữ của mình lêи đỉиɦ, đó là nỗi nhục lớn nhất. Cô nhớ rõ điều này. Thế là lỗ mũi Quan Tam thở hổn hển, dùng hết sức lực đã kìm nén nãy giờ đẩy Hứa Già đi lên. Vừa mới cố sức kéo lại cái mạng sắp chết, Hứa Già đáng thương chưa kịp hưởng thụ cảm giác lêи đỉиɦ đã bất tỉnh nhân sự. Quan Tam không quan tâm bản thân mệt mỏi, cô xoay người xuống giường, lôi ra sách người lớn cẩn thận nghiên cứu lại. Mình làm không đúng chỗ nào vậy? Sao lại tốn sức đến như thế?

Ngày thứ hai sau đêm động phòng, song phương nên đối mặt như thế nào đây? Trìu mến vô hạn? Ẩn ý đưa tình? Im lặng thẹn thùng? Thật xin lỗi! Những tình huống trên không có khả năng xảy ra trên người hai vị này. Lúc Hứa Già xuống giường thì đồng hồ đã điểm mười hai giờ trưa. Cho dù toàn thân đang ê ẩm, đau lưng nhức eo. Nhưng dạ dày nàng kháng nghị, đành phải chống đỡ thân thể rời giường. Trên giường xuất hiện vệt đỏ khiến nàng ngây ngẩn.

Quan Tam đi ra khỏi phòng vệ sinh, khóe miệng cô còn lưu lại vết bọt kem đánh răng. Cô cũng vừa mới rời giường, lý do là vì quá tập trung nghiên cứu sách người lớn kia, khiến cô đi ngủ rất muộn. Thấy Hứa Già ngây người nhìn vệt đỏ trên ga trải giường, cô bực bội nói: "Em còn thất thần đến bao giờ? Từ tối qua đến giờ vẫn chưa ăn cơm, em không thấy đói à? Em nhìn em xem, đến "ngày kinh" lại làm bẩn ga giường rồi, nhanh đi giặt nó đi. Lề mà lề mề, coi bộ hôm nay không thể mở tiệm rồi."

Núi lửa cuối cùng cũng bộc phát. Hứa Già nhảy dựng lên, cầm lấy gối đầu đập mạnh vào Quan Tam như điên, nàng thét: "Đấy là lần đầu của tôi. Là LẦN ĐẦU TIÊN! Cái đồ khốn nạn nhà chị! Tối qua giày vò tôi chị không cảm thấy được à? Cái...cái... đồ khốn nạn... dám lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn... tôi đau đến chết đi được! Chị... chị... chị..."

Quan Tam ngồi chồm hổm trên mặt đất, cô ôm đầu, nhỏ giọng thì thầm: "Có ai mà không có lần đầu tiên đâu? Cái màng kia của em cũng đâu phải là tường gạch đâu, sao mà cảm thấy được chứ? Không phải trước kia em nói em từng có người yêu, có bạn trai đấy sao? Ai mà biết được em vẫn còn lần đầu tiên chứ? Em cũng không nói cho tôi biết..."

Lỗ tai Hứa Già rất tinh, nàng nghe được những lời này, giận dữ đến nghiến răng. Thậm chí nàng có ảo tưởng, sau này nàng và Quan Tam sống chung lâu dài. Sẽ có một ngày răng bị mài nhọn thành răng cá mập mất.

Đang đánh đến thở hồng hộc, điện thoại di động liền vang lên. Hứa Già không thèm nhìn, dùng một tay mở khóa, vừa nghe vừa đánh. Một âm thanh rõ to từ trong điện thoại truyền ra: "Quan Tam à, tôi là Cơ Minh. Hôm qua không phải cô nói muốn giúp Hùng Đại Phát và Cẩu Đắc Thắng hòa giải sao? Sao lại không tới? Bây giờ lại hẹn gặp cô ở tiệm cơm cũ kia, vào lúc giữa trưa nhé. Cô qua đây đi, mọi người đang chờ cô đấy."

Quan Tam đang lo tìm cách làm thế nào để trốn thoát, cô nói: "Thế... tôi đi trước đây." Cô đứng dậy, hí hửng hướng cửa định ra ngoài.

"Đứng lại! Chị đi ra ngoài ăn, dám để em ở nhà chết đói à?" Hứa Già cực kỳ không muốn ở nhà. "Chúng ta cùng đi."

Quan Tam chợt thấy "núi lửa" lại muốn bộc phát, đành phải đồng ý. Sau chuyện này, "nông nô" Hứa Già ăn mừng lật đổ thành công, "triều đình" Quan Tam hồi thành sau trận giải phóng.