Oan gia chạm mặt, trò vui bắt đầu!
Beta: Sâu Soái, Wall
Quan Tam bị một trận mưa to như trút dội vào người khiến cô lạnh thấu tim, đúng lúc đó đồng hồ vừa điểm 12 giờ đêm. Cô bình tĩnh ngậm trong miệng điếu thuốc lá cháy dở một nửa, nhếch miệng, ngẩng đầu nhìn trời. Sau đó "Phụt" một tiếng, điếu thuốc theo đờm bị phun ra ngoài.
"Mẹ nó, có mỗi một điếu thuốc cuối cùng mà cũng không cho lão tử hút xong, còn gì là đạo lý nữa"
Ánh đèn cửa hàng tiện lợi 24h ở hướng đối diện như đang nhiệt tình vẫy tay với cô. Quan Tam chệnh choạng bước vào trong cửa hàng. Có hai nhân viên tầm tuổi trung niên, một nam một nữ mang theo ánh mắt khinh thường nhìn người vừa đến. Không thể trách người ta hiểu lầm được, đàn bà con gái đàng hoàng sẽ chẳng ai đầy mùi rượu trên người lang thang ngoài đường đêm hôm khuya khoắt thế này cả.
Có điều, Quan Tam thực ra cũng rất oan uổng. Ngoại hình cô bình thường, vóc người càng tầm thường, da dẻ không đẹp đẽ, dáng vẻ không "đầu gấu", cô cũng không hề vung tiền cho những nơi ăn chơi trác táng. Chẳng qua tối nay có một đại tiệc sinh nhật cùng đám hồ bằng cẩu hữu[1] nọ, vốn là cô không quen biết gì đám "cẩu hữu" kia, nhưng "hồ bằng" nhất định bắt cô phải đi cho bằng được. Cô áp dụng toàn vẹn nguyên tắc "sống là để ăn và uống[2]", kết quả là cả một bình Bạch Cửu đã chui vào bụng, sau đó Đông Nam Tây Bắc hướng nào cũng chẳng còn phân rõ nữa. Cô khước từ hảo ý đưa về nhà của người khác, mà thật ra cũng không ai muốn đưa về, chẳng qua chỉ là lời khách sáo mà thôi, trái lại họ cũng biết là cô sẽ ổn.Cô có một ưu điểm, là cho dù có uống bao nhiêu rượu cũng tuyệt đối không được nôn, nôn ra là lãng phí, lãng phí là phạm tội, đây là châm ngôn của sư phụ cô.Lúc cô ra ngoài thì đã gần 11 giờ đêm, phương tiện công cộng cơ bản là không còn.Cô hút hết điếu này tới điếu khác, đi qua vô số cột đèn đường sáng choang, trong miệng chửi đổng:
"Mẹ nó chứ, không phải là lãng phí điện năng sao, đèn đường nhiều như thế để làm gì? Mẹ kiếp, tay mà nhanh hơn chút nữa thì cái chai rượu kia là của mình rồi."
Cô còn nhớ, ở trên bàn tiệc vẫn còn sót lại một chai rượu bình dân chỉ mới vơi chưa tới một nửa. Nghèo như cô, bình thường uống rượu cho dù là rượu trắng hay vàng đều không quá mười đồng tiền, từ đó có thể nhìn ra được cô thà đi bộ về nhà cũng tuyệt đối không gọi taxi. Thông thường, khi tham gia tiệc mừng tuổi thì nên tặng quà, trái lại cô chỉ mang tay không kèm thêm cái miệng ăn chực cứ thế mà đến dự. Cô đến cũng không sợ bị gọi là mặt dày, có ai mà không biết cô là Quan Tam, hơn nữa trong đám khách mời đêm đó cô là người đặc biệt nhất, góp mặt cho đã là nể mặt chủ nhân buổi tiệc lắm rồi. Có điều cô diện đồ đẹp có hơi lố một chút, ấy thế mà trời lại mưa. Ai dà, cô đau lòng bộ quần áo cùng điếu thuốc cuối cùng này. Cơn mưa dầm dề, chợt đến rồi chợt đi mất tăm mất dạng. Nhưng nếu quần áo bị mắc mưa mà xử lý không tốt thì mùi mốc sẽ bám mãi không phai.Còn thuốc lá, cửa hàng tiện lợi tuy có bán, nhưng giá cả nhất định sẽ cao hơn so với tiệm tạp hóa, đương nhiên cô rất muốn mua ở chỗ khác.Nhưng cô lại đói bụng rồi, không phí lời nữa, đi suốt một tiếng đồng hồ chẳng lẽ không đói bụng sao? Một gói thuốc lá, năm chai bia, một đống xúc xích xông khói và một gói mỳ ăn liền, người ta là ăn mỳ kèm xúc xích, còn cô là ăn xúc xích kèm với mỳ. Đứng trước cửa hàng tiện lợi, lúc này Quan Tam đã tỉnh táo hơn hẳn, nhìn xung quanh một lúc liền xác định được đường về nhà.
Trời mưa có vẻ đã bớt nặng hạt, không khí tanh nồng trên đường phố không bóng người vào ban đêm dường như càng nồng nặc hơn, Quan Tam xoa xoa cái mũi, hắt xì một cái, nước mưa nhân cơ hội bắn vào trong miệng cô, cô dốc sức phun ra rồi lại bước đi loạng choạng. Cách đó không xa có một bóng người đang run rẩy. Ăn trộm ư? Hay là tội phạm? Quan Tam cười thầm trong lòng, mặc kệ là thể loại gì thì vẫn có "người" trẻ tuổi cần cù không quản ngày đêm nhỉ. Đến gần hơn Quan Tam mới nhìn rõ, hóa ra chỉ là một gã đàn ông bình thường. Cô vòng qua người đó tiếp tục đi theo hướng con hẻm nhỏ phía trước, không ngờ gã đàn ông kia lại túm lấy cô, Quan Tam buồn cười nhìn lại gã đàn ông đang căng thẳng kia, suy nghĩ nên dùng cách thức gì để nói chuyện cho "lịch sự" thì lại nghe anh ta lắp bắp:
"Bên trong.... Bên...trong... có...ma..."
"Khoan"
Ngữ khí vô thức của Quan Tam cho thấy rõ sự xem thường của cô.
"Có ma ư? Hừ! Có ma thì anh còn đứng đây làm gì?"
Cô trào phúng hỏi, ánh mắt sắc bén dị thường. Người đàn ông kia dường như bị dọa sợ không dám hó hé thêm gì. Mưa lại lớn hơn, mùi rượu trên người Quan Tam cũng dần tản đi hết, lúc này cô càng cảm thấy đói hơn, không khỏi tăng tốc bước chân. Hẻm nhỏ u ám tối tăm được ánh đèn đường chiếu rọi trở nên rõ ràng.
"Mẹ nó. Ra là cái công trình sĩ diện*... hắt xì... hắt xì"
*Công trình sĩ diện: dùng để nói móc những công trình xây lên chỉ để cho "bảnh" chứ thực chất chẳng ai sử dụng. Ví dụ như những WC hàng tỷ đồng ở VN, hoặc vào vùng sâu vùng xa vừa mới khai phá không có bao nhiêu người ở mà xây thư viện hàng trăm tỷ gọi là "công trình sĩ diện"....
Cô vốn định mắng thêm vài câu, đột nhiên xuất hiện mùi hương lạ kí©ɧ ŧɧí©ɧ mũi cô.
Sặc mùi ma quái! Quan Tam cười lạnh, tuy rằng ở những tình huống đặc biệt cô có thể nhìn thấy chuyện lạ. Nhưng cô là ai chứ, con ma này cũng thật không biết trời cao đất dày là gì, cứ thử đi hỏi thăm xung quanh đây mà xem. Sợ ư? Cái từ này Quan Tam cô lại càng không biết. Cô chậm lại bước chân, còn cố ý rón ra rón rén. Mùi hôi thối càng ngày càng nặng, trái lại càng làm cho Quan Tam thêm phần hưng phấn, cô vốn chưa từng qua lại với ma quỷ, nhưng dù sao cũng nên cho phép cô ảo tưởng một chút đi vậy. Là ma nữ hay ma nam đây? Đẹp đẽ như tiên hay là xấu đau xấu đớn??
Ái chà chà, dưới chân Quan Tam vấp phải một dị vật trơn nhẵn, suýt chút nữa ngã nhào về phía trước. Cô cúi đầu tìm kiếm, đây là thứ gì thế này? Cô dùng tay sờ sờ, rồi lại nặn nặn, mềm mềm lại hơi nhô ra, giống như là, cô cúi đầu nhìn ngực mình! A!! Là con... gái! Quan Tam đánh hơi thấy con ma kỳ lạ đó tựa hồ có chút địch ý, giống như là đang bảo vệ cho cô gái kia. Cô cúi sát nhìn kỹ, cô gái dựa vào tường ngồi co quắp, hai mắt nhắm nghiền, tóc dài ướt mưa che khuất đi khuôn mặt, quần áo giống như là áo ngủ. Quan Tam nở nụ cười "ha hả", cuối cùng cô cũng hiểu nguyên nhân gã đàn ông sợ sệt ở đầu hẻm kia nhìn thấy ma lại không chịu rời đi, áo ngủ bị mưa thấm hoàn toàn hiện rõ vóc người, cô thăm dò hơi thở cô gái, rất yếu ớt. Đem về sơ cứu đã rồi hẵng nói, Quan Tam không cần tốn sức đã có thể ôm eo cô gái nâng lên, giống như nâng một túi gạo.
"Thật đáng khinh."
Cô lẩm bẩm một câu, đột nhiên như nhớ tới điều gì liền đi về hướng đầu hẻm khi nãy.
Quả nhiên, gã đàn ông vẫn còn đứng nơi đó. Thấy Quan Tam khiêng cô gái đi ra, ánh mắt chợt lóe sáng, nào ngờ ánh sáng trong mắt còn chưa tiêu tan, Quan Tam giơ chân hung tợn đá vào "sinh mệnh" người đàn ông kia. Một tiếng gào thét nghe thật thảm thiết trong đêm mưa, Quan Tam nhìn chằm chằm gã đàn ông đang thống khổ nằm dưới đất bằng ánh mắt khinh bỉ. Đêm nay nếu không có con ma kia che chở, chỉ e cô gái này sẽ khó thoát khỏi số mệnh bị cưỡиɠ ɧϊếp.
Mẹ kiếp, con người không bằng con ma! Quan Tam còn chưa hết căm hận, lại bước đến cho gã ta một cước, giận dữ nói:
"Sau này nếu còn dám nổi sắc tâm thì lão tử sẽ thiến mày cho mà xem.Mày đừng có mà không tin nhé, lão tử sẽ có cách tìm được mày."
"Đừng, đừng, đừng..."
Khuôn mặt gã đàn ông kia vì đau đớn mà méo xệch, cất giọng run rẩy:
"Không có... Không có... Thật đấy... Tôi..tôi tan ca tối đi về nhà, ngang qua chỗ này thấy có người ngã xuống đất, chỉ là muốn giúp đỡ... giúp đỡ thôi.. Thật mà."
Quan Tam tức giận cười:
"Giúp đỡ hả? Mày nghĩ tao là đứa trẻ lên ba chắc?"
Cô dùng chân đạp thẳng vào mặt gã đàn ông, tàn nhẫn nói:
"Muốn giúp đỡ thực sự thì 110, 120* đã có mặt từ lâu rồi, tao không tin thời đại này mà mày không có điện thoại di động. Cho dù không có thì cửa hàng tiện lợi gần đây dù sao cũng phải có điện thoại. Mẹ kiếp chết đến nơi còn ở đây nói láo, trong ngõ nhỏ kia vẫn còn con ma đang đợi, nói xem nếu tao ném mày vào trong đấy thì thế nào đây?"
[*3 số điện thoại khẩn cấp ở Trung Quốc: 110: Cảnh sát, 120: Cấp cứu, 119 : Cứu hỏa]
Gã đàn ông nhất thời rít gào lên:
"A. Thực sự có ma..ma.. Cô là cái gì hả? Người sao? Đừng... hại... tôi.."
Hắn dùng sức co người lại, hàm răng run lên, giọng cũng run run:
"Tôi vốn định muốn gọi... gọi cảnh sát. Nhưng lúc định mở di động ra, thấy cô gái ấy ăn mặc... quần áo bị ướt mưa... tôi không biết phải làm sao nên... nên..nhưng tôi thật sự chưa làm gì hết."
Giọng gã đàn ông hòa cùng tiếng khóc nức nở.
"Không phải. Tôi... tôi vừa định ra tay...ma...ma... quá khủng khϊếp... Đ...đ...đầu... đều là máu...máu. Tôi chạy ra... có lẽ.."
"Có lẽ mày đợi một lúc không thấy động tĩnh gì, trong lòng vừa sợ lại hoài nghi, hơn nữa sắc tâm chưa dứt, vì lẽ đó nên mày mới không chịu rời đi chứ gì."
Quan Tam lạnh lùng thay gã đàn ông bổ sung.
Gã đàn ông gào khóc van xin nói:
"Tôi đã kết hôn được hơn mười năm rồi.Thật ra, tôi là người tốt, trên có già dưới có trẻ. Tôi và vợ trải qua tháng ngày rất bình thản, chúng tôi đã lâu không..., vì lẽ đó tôi nhất thời không nhịn được. Nhưng tôi thật sự chưa làm gì cả. Thật đấy, bỏ qua cho tôi đi được không?"
"Hừ, giờ phút này rồi mà còn nói mình là người tốt à, nếu không có con ma kia, mày còn có thể là người tốt chắc?"
Ngữ khí Quan Tam u ám.
"Tao cho mày biết, thế giới ngoài kia có rất nhiều chuyện vượt qua cả tưởng tượng của mày, hôm nay cẩn thận mở mang tầm mắt đi nhé."
Cô hướng vào trong ngõ hẻm hô một câu:
"Ta mặc kệ mi cùng cô gái này có quan hệ gì, nếu muốn tốt cho cô ấy, vậy thì đi dạy dỗ tên khốn kiếp này đi, nhưng cũng đừng hù hắn chết đấy nhé, có chuyện gì thì cứ gọi tên Quan Tam ta là được."
Nói xong cô xoay người chạy một hơi về phía nhà mình, từng tiếng kêu thảm thiết kéo dài như vô tận ở phía sau hòa cùng tiếng mưa rơi càng làm cho thành phố này thêm phần tăm tối.
Nhà của Quan Tam là thứ mà cô hối hận nhất khi mua. Nhớ lại khi đó cô bị một tên bạn "tốt" vì theo đuổi tình yêu mà nhìn trúng một món bảo bối trong tay cô, nhất quyết dùng nhà đổi lấy đồ của cô, cô bị mấy bình rượu chui vào bụng, đầu óc nóng lên liền đồng ý. Nhà đúng là về tay cô, hơn hai ngàn trả góp mỗi tháng cũng là của cô, đáng giận nhất chính là phải trả góp đến tận 20 năm nữa. Người chẳng có gì ràng buộc như cô, có tiền ăn ngon mặc đẹp là được, mua nhà há có ích lợi gì chứ? Kết quả hiện tại khiến cô nghèo leng keng*, mỗi ngày phải chịu đựng cơn tức do khối bất động sản này gây ra. Này! Thang máy lại hỏng rồi, nhà cô ở tận tầng 13 cơ đấy, tuy nói rằng cô có luyện qua công phu tĩnh tâm, nhưng cũng có rất nhiều người già sống ở tầng trên, đáng ghét, cô lại bắt đầu chửi mát.
*Nghèo leng keng: từ lóng chỉ nghèo đến nỗi trong túi chỉ còn mấy xu lẻ kêu leng keng
Đến lúc bế cô gái đặt lên ghế salon thì đã sắp sang một giờ sáng, Quan Tam bụng đói đến cuống cả lên, xé gói mỳ ăn liền rồi bỏ thêm bảy, tám miếng xúc xích, châm nước sôi vào, sau đó mới liếc nhìn cô gái kia một chút. Gầy thật! Phảng phất chỉ còn lại xương với chút thịt mà thôi, đây là cảm thụ trực quan ban đầu của Quan Tam. Lẽ nào là bị ma nhập vào người rồi, Quan Tam nói thầm trong lòng, xem ra trong thời gian ngắn không chết được. Cô biết người sắp chết đều sẽ tỏa ra mùi lạ, cô ngửi thấy, cô gái này mệnh rất dài. Quan Tam nhìn lại mình, quần áo cả người ướt đẫm, quyết định trước tiên phải đi tắm rửa. Khi cô từ phòng tắm đi ra thì sợ hết hồn, bữa ăn khuya của cô chỉ còn lại xúc xích, mà mỳ thì hoàn toàn không thấy tung tích đâu nữa, chỉ còn sót lại một sợi bé tí... dính ở bên mép cô gái đang cuộn mình nằm trên ghế salon kia. Phải hiểu rằng thông thường cô tắm rửa cùng lắm chỉ đến mười phút là xong, trong vòng mười phút ngắn ngủi đã có thể ăn hết một bát mỳ ngâm nước sôi, thế này chứng tỏ điều gì? Quan Tam hiểu ra cô gái kia là đói bụng đến ngất xỉu.
Cô gái nọ dùng ánh mắt cảnh giác quan sát cô, trực giác cho cô thấy cô gái đó không hề sợ mình. Rốt cục cô cũng chuyên tâm quan sát cô gái, áo ngủ của cô ta nhìn rất quen mắt, giống như là, ái chà, cô chợt nghĩ đến...quần áo bệnh nhân trong bệnh viện. Phía trên cái áo còn có một hàng chữ, là...viện an dưỡng gì gì đó! Cô biết nơi đó, rất xa, rất có tiếng tăm hơn nữa còn là một tòa nhà xa hoa vô cùng hiện đại, là nơi phục vụ dành cho những kẻ có tiền, trên phương diện trị liệu tinh thần, mang tính chất nghỉ ngơi an dưỡng, nói trắng ra chính là một nhà thương điên.
Sao lúc đó cô không báo cảnh sát nhỉ? Quan Tam hối hận quá đi, cô cứ nghĩ cô gái này một khi có dính dáng đến ma quỷ thì ít nhiều cũng có đặc thù giống cô, nhưng mà cô lại không nghĩ đến, ai dà, sai một bước ngàn năm bỏ lỡ, đến khi quay đầu! Còn quay đầu cái gì nữa, làm sao bây giờ? Lại báo cảnh sát ư? Cô bỗng nhiên nhớ đến trên những thân cây ở mỗi con đường lớn của thành phố đều có đặt nhiều hơn N cái camera quan sát, vậy thì nơi cô đánh đập gã đàn ông kia, trời đất ơi!
Còn có thể làm gì nữa bây giờ? Quan Tam tự mình lấy áo T-shirt ra ném cho cô nàng kia, uể oải chỉ vào phòng tắm nói:
"Đi tắm trước đi."
Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Quan Tam gặm miếng xúc xích còn lại nhìn chằm chằm vào đồng hồ. Tắm gì mà lâu vậy? 40 phút rồi đấy, tiền nước rất đắt đó nhé, hay lại ngất xỉu nữa rồi? Cô càng lúc càng nôn nóng, cuối cùng rốt cục không nhịn được hét lên:
"Cô làm gì trong đó vậy hả?"
"Không có qυầи ɭóŧ."
Thanh âm cô gái tuy nhỏ nhưng rõ ràng.
Quan Tam bất đắc dĩ đứng dậy, cầm qυầи ɭóŧ gõ cửa phòng tắm, một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn nhanh chóng duỗi ra giật lấy qυầи ɭóŧ rồi lập tức đóng cửa. Quan Tam nhất thời nổi nóng.
"Phòng bị cái gì chứ? Cô à! Đây là nhà tôi đấy, tôi muốn... muốn..."
Cô cũng không biết mình đang nghĩ gì, chỉ có thể ngậm miệng.
Thấy cô gái từ phòng tắm đi ra, Quan Tam không thể nhẫn nại được nữa liền chỉ vào sô pha nói:
"Ngủ đi."
Năm giờ sáng cô phải rời gường đi làm, bây giờ đã sắp hai giờ sáng, cô hơi mất kiên nhẫn.
"Tóc chưa khô, có máy sấy không?"Cô gái nhẹ giọng hỏi.
Quan Tam cảm thấy mình đã đến giới hạn muốn bùng nổ, cô nỗ lực khắc chế thanh âm bình tĩnh lại.
"Ngủ đi, buồn (ngủ)lắm rồi."
Tạm dừng ba giây, cô gái không thấy đáp lại liền đi về hướng phòng ngủ. Quan Tam nhìn lại tay mình vẫn đang chỉ về sô pha, cảm thấy khí trong ngực như nghẹn lại, cô thở dài một tiếng, thôi nhịn một chút đi vậy, cô cũng không thèm chấp nhặt với mấy người tâm thần. Chẳng lẽ phải ngủ trên ghế sô pha sao? Cô sờ sờ chỗ nhơn nhớt trên sô pha, đành cam chịu ngủ cạnh cô gái kia, thầm hạ quyết tâm ngày mai nhất định phải đuổi cô ta đi!
Năm giờ, Quan Tam đúng giờ tỉnh dậy. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô nhìn cô gái đang ngủ say, đau lòng từ trong túi móc ra ba trăm đồng, lại suy nghĩ một chút viết lên giấy: cho cô lộ phí để đi đường, mau rời khỏi đây. Bằng không tự mà gánh lấy hậu quả.
Có điều ngồi trong quán nhỏ của mình, cả ngày Quan Tam đều cảm thấy tâm trạng không yên. Ba giờ chiều, cô đổi ca về nhà, kết quả là trợn mắt há mồm nhìn hiện trạng căn phòng, chuyện gì thế này?
*****
Tác giả có lời muốn nói:
Tranh thủ viết thú vị một chút, nhưng không dám có mục tiêu gì lớn lao!
*Chú thích:
[1]Hồ bằng cẩu hữu: lũ bạn bè xấu
[2] Nguyên văn 不吃白不吃 (bất ngật bạch bất ngật): sống là để ăn, (người ta thì ăn để sống lol).