Tôi là chờ xong lũ cún hết thảy về nhà lại trở về dưới lầu chờ Tiểu Nhiễm, không bị gì gây rối nên có thể ngẩn ra, khi lưu ý lại, trời cũng đã sụp tối khuya từ bao giờ, trong tiểu khu xác thực rất yên tĩnh, có thể do lúc này đã quá tối muộn rồi, Tiểu Nhiễm có thể đã đi nghỉ ngơi, hay là đã bắt đầu mộng du.
Không biết nàng hôm nay có thể hay không cùng 'tôi' nhắc tới: nói tới chuyện nàng hôm nay tình cờ gặp phải một con ma.
Nàng nhất định sẽ thấp thỏm nghĩ con ma kia sẽ rất đáng sợ, ở trong thế giới ý thức của nàng, 'tôi' sẽ làm sao để an ủi nàng đây?
'Tiểu Nhiễm, không phải sợ, chị sẽ bảo vệ em' đại khái là dạng lời kịch thoại này? Trong phim ảnh đều diễn như thế.
Sau đó Tiểu Nhiễm sẽ cười nói: "Đươc, vậy em liền không sợ"
Nàng đối với Vân Thiển của nàng, luôn là có vô hạn tự tin.
Nơi này xem ra sao trời so với phố kinh doanh cũng nhiều hơn rất nhiều, phố kinh doanh cho dù là buổi tối cũng không có lấy một thời khắc an tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên là bầu trời, tôi đều muốn hướng lên mà bay xuyên thẳng tấp qua 10 lớp toà nhà cao nhất ra mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy được vài ngôi sao, nếu như tôi ngày hôm nay ở trong nhà, ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài ngắm những ngôi sao này mới đúng, sau đó một bên chờ Tiểu Nhiễm mộng du, cùng nàng đồng thời ở trong phòng bếp không liên quan trò chuyện phiếm với nhau vài câu, mà không phải như một kẻ lang thang như thế này mà uỷ khuất ngồi xổm ở đây.
Tiểu Nhiễm ngày hôm qua đại khái quá sợ sệt, cả ngày tôi cũng không thấy nàng đi ra, hay hoặc là bởi vì tôi thập phần ngẩn ra, căn bản không có nhìn thấy.
Tôi rất muốn gặp Tiểu Nhiễm, thời gian đối với tôi mà nói là quá dài lâu, từng giây từng phút đều dài lâu đến không có cách nào ước chừng, như thế thời gian dài dằng dặc bên trong tôi không được nhìn thấy nàng, rất nhớ nàng, nhưng là muốn thấy nàng liền lại muốn xuyên tường bay vào trong phòng, Tiểu Nhiễm không thích như vậy, như vậy không ổn.
Vì lẽ đó tôi vẫn cứ nhìn lên bầu trời sao không nhúc nhích
Cũng không biết cứ như vậy mong lung không mục đích ngắm sao được bao lâu, tôi nghe thấy trong tiểu khu vang lên tiếng bước chân.
Hiện tại trong tiểu khu yên tĩnh như thế, tiếng chạy bộ rất đột ngột, tuy rằng hơn nửa đêm đi ra chạy bộ rất kỳ quái, nhưng cùng tôi có can hệ gì đây, vì lẽ đó ta vẫn cứ chỉ là nhìn lên trên trời đầy sao.
Sau đó tôi nghe thấy được âm thanh Tiểu Nhiễm.
Nàng đang gọi: "Vân Thiển, Vân Thiển!"
Vân Thiển là tên của tôi…
Nàng là đang gọi tôi…
Nàng không phải sợ tôi sao?
Tôi ngẩn người, cẩn cẩn dực dực trốn ở phía sau bồn hoa chỉ ló cái đầu hướng ra phía ngoài nơi âm thanh đang phát ra, nhìn thấy một bóng người chạy tới, cầm đèn pin chiếu sáng lấp loá hiện ra, không phải Tiểu Nhiễm thì là ai? Nàng còn dắt theo A Miêu đang kêu loạn, là tới tìm tôi sao?
Nhưng không phải là nàng sợ tôi sao?
Tiểu Nhiễm không nhìn thấy tôi, thế nhưng A Miêu lại thấy được, Tiểu Nhiễm như vậy sợ tôi, tôi nên trốn đi trước khi bị phát hiện mới đúng, tôi liền vội vàng rúc đầu về, ngoan ngoãn ôm gối chính mình ngồi xổm ở phía sau bồn hoa, đây là một góc khuất, Tiểu Nhiễm cũng không có đi lại đây, dắt A Miêu chạy hướng về cư xá khác, tôi nghe thấy thanh âm xa dần một chút, mới dám ló đầu ra thăm dò xem xét, chỉ nhìn thấy bóng lưng của Tiểu Nhiễm, nàng truy tới một bên khác của cư xá.
Nàng tới tìm tôi làm cái gì, nàng như vậy sợ tôi.
Suy nghĩ của người sống thực sự là khó có thể dự đoán
Bất quá tôi có thể nên hay không đi ra ngoài nhìn nàng? Tôi nhíu mày lại, không quyết định chắc chắn được.
Tôi rất muốn gặp nàng, nhưng thời điểm nàng sợ tôi không phải là làm bộ, ai mà không sợ ma quỷ đây? Không làm việc trái với lương tâm cũng phải sợ ma quỷ, bởi vì ma quỷ là không tốt, là đáng sợ, sợ mới là lẽ bình thường, vì lẽ đó tôi nghĩ xong vẫn là làm tư thế ẩn núp.
Có thể nàng lại tìm đến tôi, nàng vào lúc này lẽ ra đang mộng du mới phải, lẽ nào hiện tại nàng chính là đang mộng du? Nhưng vừa rồi gọi tên tôi rõ ràng như thế, cũng không giống như người mộng du mà nói năn hàm hồ, lẽ nào nàng cả một buổi tối đều không có ngủ?
Tôi chờ đợi một hồi, không thấy Tiểu Nhiễm trở về không khỏi có chút lo lắng, bầu trời đã tối muộn như thế, tuy rằng có A Miêu bảo vệ, nhưng A Miêu ngốc nghếch như vậy sao có thể bảo vệ tốt cho Tiểu Nhiễm đây? Tôi do dự một lát lại hướng về cư xá bên kia mà đi qua, nghe được có tiếng người nói chuyện, tôi ngẫm nghĩ, núp sau tường toà nhà, ló đầu về phương hướng bọn họ nhìn.
Là hai bảo an đều đang cùng cầm đèn pin, Tiểu Nhiễm hơn nửa đêm náo loạn một màn như thế đã làm kinh động tới bảo an, hai bảo an hỏi nàng là ở hộ gia đình nào của toà nhà, lại hỏi nàng đang làm cái gì, trong nhà là có thú cưng lạc mất hay sao? Lại khuyên nàng đêm hôm khuya khoắc sẽ không tìm ra được, bọn hắn cùng hỏi một chút đó là thú cưng gì, ngày mai giúp nàng chú ý, cũng chính là khuyên nàng về nhà nghỉ ngơi, không nên hơn nửa đêm mà dằn vặt.
Tiểu Nhiễm ra sức lắc đầu, gấp đến giậm chân, nhưng lại nói không ra lời.
Nàng đương nhiên rất khó khăn, nàng tìm không phải là thú cưng, là một người, cũng không phải là người sống nữa, là một hồn ma.
Tiểu Nhiễm đại khái quá bất lực, nàng cũng không thể nói ra đang tìm một con ma, tìm toàn bộ cư xá lại không tìm được tôi nên rất tuyệt vọng, đột nhiên cầm cây đèn pin dùng sức ném xuống đất sau đó ngồi xổm xuống đất khóc đến khổ sở…
Đèn pin cầm tay đúng là độ bền rất tốt, bị va đập như vậy vẫn chắc chắn. Kiên trì chiếu sáng, A miêu còn tưởng hai bảo an đại ca bắt nạt Tiểu Nhiễm, rất hung hãn nhìn hai bảo an đại ca mà rống, quả nhiên là một con cẩu ngốc…
Hai bảo an đại ca nhìn nhau một cái, đều có chút mờ mịt, không biết vì sao Tiểu Nhiễm đột nhiên lại khóc đây, muốn khuyên nàng một chút nhưng không biết khuyên như thế nào một mặt đầy khó xử.
Tiểu Nhiễm khóc rất thương tâm, tôi nghe nàng một bên vừa khóc một bên vừa nói: "Chị ở đâu…", "Chị trở về đi mà." liên tục nhiều lần lặp lại hai câu này.
Tôi không chịu được nàng khóc như vậy.
Nếu như tôi còn sống, nhất định sẽ đối với nàng hảo tốt, sẽ không để cho nàng khổ sở, cũng sẽ không làm khó dễ nàng.
Tôi trốn ở sau tường tâm tình phức tạp nhìn Tiểu Nhiễm khổ sở như vậy, không nhịn được, liền bay ra ngoài, vẫn bay tới trước mặt nàng, biết rõ ràng nàng sẽ không cảm giác được, tôi vẫn cứ trưng ra yêu thương mềm mỏng ngồi chồm hỗm trên mặt đất mà sờ sờ đầu Tiểu Nhiễm đang gào khóc, rất nhẹ giọng nói với nàng: "Đừng khóc ah, chị vẫn ở đây".
Editor: đột nhiên ta muốn vẽ, vẽ ra bức hoạ tình cảnh của hai nhân vật quá ah, cơ mà ta không đủ khả năng, trình của ta còn quá kém cỏi
(っ– ‸ – ς)
A Miêu nhìn thấy tôi, lập tức kêu lên thanh âm không giống nhau, Tiểu Nhiễm cũng phát hiện, một mặt nước mắt ngẩng đầu nhìn lên A Miêu, lại nhìn về phương hướng trước mắt A Miêu đang kêu, mang theo chút chờ mong, vội vàng hỏi: "Vân Thiển, là chị phải không?"
Hai bảo an đại ca sắc mặt lập tức rất đặc sắc, không biết bởi vì A Miêu rõ ràng là hướng về phía tôi, bọn họ đều không thấy được mà hiếu kì, hay là bởi vì cảm thấy Tiểu Nhiễm từ đầu tới cuối đều là bị thần kinh.
Nhìn cái gì vậy, chưa từng xem người hơn nửa đêm hôm khuya đi tìm ma sao.
Tuy rằng tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
_______________________________________
Editor: nói về vụ thần kinh thì…haizzz, đau lòng lắm nha, hiểu cái cảm giác mà khi chỉ một mình mình hiểu nhưng người khác cho là mình thần kinh chứ? Tiểu Nhiễm chính là đã đang và sẽ bị cho là như vậy – thỉnh cứ trấn an, dù ngược hay thương tâm cỡ nào cuối cùng cũng là Happy ending, cơ mà … sau này còn đau lòng dài dài đấy. Thôi không spoil nữa (;*'Д')ノ