Mang Theo Hài Tử Gả Cho Ta

Chương 34

Edit: Poko Plu

Beta: Poko Plu

Date: 20/05/2016

...o0o...o0o...o0o...

Doãn Mộ Tuyết cảm giác được sức nặng tại đầu vai đột nhiên tăng thêm, quay đầu vừa thấy, thầm than đại sự không ổn, nhanh chóng nói lời thúc giục với Thư Cầm còn đang thao thao bất tuyệt: "Thư tiểu thư, ngươi nhanh lên, Ngôn Ngôn nàng... nàng..." Doãn Mộ Tuyết nghẹn ngào, nửa câu sau chung quy không thể nói ra.

Xe tức tốc chạy đến nơi, bệnh viện nhận được điện thoại từ Thư Cầm đã sớm an bài bác sĩ chờ trước cổng. Nhìn thấy cửa xe Thư Cầm vừa mở ra, các bác sĩ và hộ sĩ liền vây quanh lại, nâng Mạt Ngôn từ trong xe xuống băng ca đã chuẩn bị sẵn liền vội vã đẩy về phía phòng cấp cứu.

Doãn Mộ Tuyết và Thư Cầm chạy theo sau băng ca tới phòng cấp cứu, hai người lo lắng chờ ở ngoài cửa phòng cấp cứu. Hai tay Doãn Mộ Tuyết khẩn thiết nắm chặt trước ngực không ngừng cầu nguyện trong lòng: "Ngàn vạn đừng có chuyện, ngàn vạn đừng có chuyện. Cầu ngươi..."

Thư Cầm cũng thực khẩn trương đi qua đi lại dãy hành lang không biết bao nhiêu lần, nàng thế nhưng lại không nghĩ đến Mạt Ngôn lại sử dụng chiêu Điệu Hổ Ly Sơn, chờ Mạt Ngôn tỉnh, nàng nhất định phải tẩn nàng ấy tới khi hết giận thì thôi. Trong lòng Thư Cầm không chỉ lo lắng cho Mạt Ngôn, còn không ngừng trách cứ nàng: "Tiểu Ngôn, ngươi phải nhanh chóng tỉnh lại, lần này nói gì ta cũng không thể nhẹ nhàng tha thứ cho ngươi, thế nhưng dám dùng kế lừa ta."

Thật lâu sau, mới có bác sĩ từ bên trong đi ra, tháo khẩu trang xuống hỏi: "Ai là người nhà của bệnh nhân?"

Doãn Mộ Tuyết và Thư Cầm đồng thời đứng lên, đồng thanh đáp: "Là ta."

"Các ngươi chiếu cố người bệnh như thế nào? Tại sao có thể để bệnh nhân đang trong tình trạng như thế này mà đi ra ngoài? May mắn các ngươi đưa tới đúng lúc, nếu chậm chút nữa không chừng đầu đã sốt đến hỏng rồi. Được rồi, lát nữa sẽ có hộ sĩ sẽ đẩy nàng trở về phòng bệnh, lần này các ngươi nhất định phải chú ý, đừng để cho nàng có cơ hội chạy loạn nữa." Bác sĩ căn dặn hồi lâu, sau khi đợi hai người trước mặt liên tục gật đầu biểu hiện đã ghi nhớ hết rồi mới xoay người lắc đầu rời đi. Đây là người nhà kiểu gì nha, rõ ràng đã biết bệnh nhân còn chưa hồi phục lại tùy ý nàng chạy loạn khắp nơi.

Sau khi trở lại phòng bệnh, Mạt Ngôn bởi vì nguyên nhân thuốc mê đã ngủ say. Thư Cầm thấy tình trạng sức khỏe Mạt Ngôn đã không còn gì đáng ngại, sợ Doãn Mộ Tuyết không yên lòng vì tiểu gia hỏa nhà nàng, vì thế mở miệng nói với Doãn Mộ Tuyết: "Tiểu Tuyết, nếu không ngươi cứ đi về trước chiếu cố tiểu tử kia đi, có ta ở đây là được rồi." Dù sao Thư Cầm cũng không muốn về nhà đối mặt với căn phòng trống rỗng, lại hồi tưởng đến cảnh tượng Quý Phỉ Phỉ đứng bên cạnh nam kia mà tự ngược, nói không chừng ở chỗ này chiếu cố Mạt Ngôn còn có thể phân tán suy nghĩ lung tung của nàng.

"Ngôn Ngôn, ngươi thế nào?" Cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, một nữ nhân với mái tóc xoăn gợn sóng, mặc chiếc đầm sắc xám ôm lấy cơ thể kết hợp với áo khoác lửng màu đen bên ngoài bước nhanh đến trước giường bệnh, vẻ mặt lo lắng nhìn Mạt Ngôn nằm trên giường.

Thư Cầm nhìn người vừa tới, tựa như bị điện giật đứng bật dậy từ trên sô pha: "Phỉ Phỉ, ngươi như thế nào lại đến đây? Tiểu Ngôn đang ngủ, không thì lát nữa nàng tỉnh, ta lại nói cho nàng ngươi có tới thăm, được không?" Nhìn Quý Phỉ Phỉ quan tâm Mạt Ngôn, trong lòng Thư Cầm tự an ủi bản thân, cũng chẳng qua là tự lừa mình dối người thôi.

Quý Phỉ Phỉ từ khi bước vào đây không chỉ không thèm nhìn đến Thư Cầm cũng chẳng thèm nghe Thư Cầm nói, ngược lại bắt đầu trách cứ nàng: "Thư Cầm, Tiểu Ngôn xảy ra tai nạn giao thông tại sao ngươi lại không gọi điện thoại báo cho ta biết? Nếu không phải ta tình cờ đọc được tờ báo đăng tin, ngươi còn tính giấu ta bao lâu?" Lúc này là thời điểm Mạt Ngôn yếu ớt nhất, Quý Phỉ Phỉ nàng đây sao có thể bỏ qua cơ hội rút ngắn khoảng cách đồng thời lại bồi đắp tình cảm này được. Chính là không nghĩ tới Thư Cầm thế nhưng lại không thông báo cho nàng tin tức quan trọng như vậy, nghĩ đến đây, Quý Phỉ Phỉ liền hung hăng trừng mắt nhìn Thư Cầm đang đứng bên cạnh nàng.

Nữ nhân này là ai? Nhìn vẻ mặt lo lắng lại thêm bộ dáng vừa bước đến bên giường Mạt Ngôn liền nắm chặt tay nàng không buông, Doãn Mộ Tuyết ngẫm lại, người có thể tự nhiên như vậy chắc là đều quen biết với cả Mạt Ngôn và Thư Cầm đi. Lúc này đã có hai bằng hữu bên cạnh, Doãn Mộ Tuyết cảm thấy nàng không nên ngây ngốc ở đây nữa, hơn nữa Điểm Điểm còn đang ở nhà Đông Tử nữa, giữa Đông Tử và Điểm Điểm tựa như là trời sinh không hợp, nếu chạm mặt nhau thì nháo đến đau đầu, thời điểm nghiêm trọng còn có thể sẽ đánh nhau. Bà nội Đông Tử luôn luôn bao che khuyết điểm, Điểm Điểm nói không chừng đang khóc ở đó....

"Thư tiểu thư, vậy ta đi về trước." Doãn Mộ Tuyết cáo biệt với Thư Cầm, mỉm cười xã giao với Quý Phỉ Phỉ, lại nhìn thoáng qua thụy nhan của người nằm trên giường liền xoay người đi về phía cửa. Thời điểm trước khi khép cửa phòng lại, mắt vẫn là không tự giác được lại nhìn về phía người trên giường.

Trên đường về nhà, Doãn Mộ Tuyết vẫn luôn nghĩ đến những lời mà Thư Cầm đã nói, nguyên lai nàng đã luôn tìm kiếm bản thân qua nhiều năm như vậy. Nhưng Doãn Mộ Tuyết lại không nghĩ không ra, nếu Mạt Ngôn đã dốc nhiều công sức như vậy để đi tìm nàng, vì sao trước khi nàng rời đi Từ Tâm viện lại không đến tìm, như vậy không phải là dễ hơn sao?

Doãn Mộ Tuyết đã đi đến chung cư cũng không thể suy nghĩ thông được vấn đề này, lắc đầu để thanh tỉnh lại, tạm thời gác lại những nghi vấn càng nghĩ càng nảy sinh nhiều hơn, có thể giải đáp những nghi vấn này thì ngoại trừ bản thân Mạt Ngôn, Doãn Mộ Tuyết nghĩ không ra được người thứ hai nào có thể giải đáp cho nàng.

Trong lòng nhớ mong Điểm Điểm, bước chân không khỏi tăng nhanh tốc độ. Thời điểm Doãn Mộ Tuyết thở gấp đứng trước cửa phòng nhà Đông Tử, chợt nghe được tiếng khóc của Điểm Điểm từ bên trong truyền ra. Doãn Mộ Tuyết lo lắng gõ cửa phòng nhà Đông Tử, người mở cửa chính là bà nội Đông Tử, vừa thấy là Doãn Mộ Tuyết, liền bắt đầu mở miệng cáo trạng: "Mẹ Điểm Điểm ta nói này, Điểm Điểm nhà ngươi vừa rồi đẩy Đông Tử nhà ta xuống đất, tay đều đã đỏ, chỉ nói nàng hai câu, mà đã bắt đầu khóc không ngừng."

Doãn Mộ Tuyết vào cửa nhìn thấy Đông Tử đang ngồi trên sô pha xem TV với bộ dạng hoàn toàn không có việc gì, lại thấy Điểm Điểm vừa khóc vừa lau nước mắt, cả ống tay áo đã bị nước nhiễm ướt mảng lớn, trong lòng đã hiểu được phần nào, ai bảo nàng lại nhờ người ta hỗ trợ đây, cho dù Điểm Điểm có bị ủy khuất hơn nữa, bản thân cũng chỉ có thể nuốt nghẹn mang nhóc về nhà mà dỗ dành an ủi thôi.

Doãn Mộ Tuyết đau lòng tiêu sái chạy qua ôm lấy Điểm Điểm đứng bên cạnh Đông Tử khóc đến thương tâm, sau khi gắng gượng nói lời xin lỗi và cảm ơn với bà nội Đông Tử, mới có thể ôm Điểm Điểm về nhà.

Cho dù đã vào nhà bản thân, Điểm Điểm cũng vẫn gắt gao ôm chặt Doãn Mộ Tuyết không buông, nức nở nói với Doãn Mộ Tuyết nói: "Ma ma, không cần bỏ... hức... Điểm Điểm, Điểm Điểm... không muốn ... hức... đến nhà Đông Tử nữa."

Thời điểm Doãn Mộ Tuyết vừa rồi ôm Điểm Điểm tại nhà Đông Tử, đã phát hiện trên mặt nhóc có dấu đỏ, tưởng là vì nhóc khóc nhiều quá nên mới đỏ lên. Hiện tại nhìn kỹ lại, trong lòng Doãn Mộ Tuyết lập tức đau đớn, kia căn bản không phải là đỏ mặt mà là dấu tay của người lớn. Doãn Mộ Tuyết vốn định không đi so đo cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được nữa, tức giận ôm lấy Điểm Điểm gõ cửa phòng Đông Tử.

"Bà nội Đông Tử, ta biết nhờ ngài giúp đỡ trông giùm Điểm Điểm, là ta phiền toái ngài. Nhưng ngài tại sao lại có thể xuống tay ngoan độc với một hài tử bốn tuổi như vậy, trước đây thời điểm khi ngài đi ra ngoài mua thức ăn hoặc có việc, có gửi Đông Tử qua nhà ta, ta có động qua sợi lông nào của hắn sao? A, ta hỏi ngài, thời điểm khi ngài gửi cháu trai nhà ngài qua nhà ta, không phải ta đều chiếu cố tốt hắn cho ngài sao? Đây là lần đầu tiên ta nhờ ngài, mong ngài giúp đỡ chiếu cố Điểm Điểm trong chốc lát, ngài thế nhưng lại bạt tai nhóc, nhóc còn là một hài tử nha, ngài lại có thể hạ thủ được. Ngài thật đúng là tấm gương tốt cho Đông Tử, hắn có bà nội như ngài thật sự là phúc phận của hắn." Thời điểm nói đến hai chữ phúc phận, Doãn Mộ Tuyết đặc biệt nhấn mạnh. Tuy biết bà nội Đông Tử bình thường đều nói xấu sau lưng nàng với hàng xóm khác, Doãn Mộ Tuyết đều lựa chọn nhẫn nhịn, không thèm để ý tới, gặp mặt cũng vẫn là dùng lễ nghĩa chu toàn. Nhưng lúc này đây, hành động của bà nội Đông Tử đã hoàn toàn vượt qua điểm cực hạn của Doãn Mộ Tuyết, người khác có thể nói nàng như thế nào cũng được, nhưng đã động đến Điểm Điểm thì không được.

Bà nội Đông Tử đã bị bộ dáng muốn nói cho ra lẽ của Doãn Mộ Tuyết tính tình luôn tốt làm cho hoảng sợ, nhưng lại không muốn thừa nhận sự thật là bà ta đã động thủ với Điểm Điểm, đỏ mặt tía tai nói với Doãn Mộ Tuyết: "Đông Tử chính là có bà nội như ta, có bản lĩnh ngươi đừng đem con ngươi qua nhà ta, đi mà đem về nhà bà nội của con ngươi đi." Sau đó, liền đóng cửa lại.

Doãn Mộ Tuyết hiện tại càng thêm bức thiết muốn tìm nhà trẻ cho Điểm Điểm, thứ nhất là có chỗ chiếu cố nhóc khi bản thân sắp tới sẽ đi làm, thứ hai là vạn nhất lại xảy ra chuyện như hôm nay, nàng cũng không cần giao Điểm Điểm giao cho người khác nữa.

"Điểm Điểm, thực xin lỗi, là ma ma không tốt, không nên đem ngươi qua nhà Đông Tử. Ma ma cam đoan với ngươi, về sau không bao giờ để ngươi qua nhà hắn nữa. Đến, lau nước mắt đi nha, ma ma làm đồ ăn ngon cho ngươi, được không?" Doãn Mộ Tuyết rút tờ khăn giấy cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt Điểm Điểm, dấu ba ngón tay hằn lên trên khuôn mặt trắng nõn của hài tử phá lệ bắt mắt. Tuy bà nội Đông Tử là đánh trên mặt Điểm Điểm, nhưng lại khiến trong lòng Doãn Mộ Tuyết đau đớn. Doãn Mộ Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Điểm Điểm, trấn an hài tử trong ngực bản thân vẫn còn sợ hãi mà rấm rứt nức nở.

Trong bệnh viện, Thư Cầm nhìn bóng lưng Quý Phỉ Phỉ không chuyển mắt chăm chú nhìn đồng thời nắm chặt tay Mạt Ngôn tay Quý Phỉ Phỉ, trong lòng rối rắm không biết có nên mở miệng hỏi vấn đề đã khiến nàng suy đoán phức tạp mấy ngày nay: "Phỉ Phỉ..., nam nhân đứng bên cạnh ngươi lần trước là ai?" Đã qua nhiều năm như vậy, đều là Thư Cầm nhất sương tình nguyện theo đuổi phía sau Quý Phỉ Phỉ, toàn tâm toàn ý yêu nàng, bao dung khuyết điểm của nàng là cố tình gây sự, nếu ví như mỗi lần trái tim Thư Cầm bị tổn thương vì Quý Phỉ Phỉ là sẽ có kim châm đâm vào lòng nàng thì đã sớm bị đâm thành không còn chỗ nào không bị thương tổn. Nhưng qua nhiều năm như vậy, Thư Cầm phát hiện tình cảm của nàng đối với Quý Phỉ Phỉ như tầng rỉ sắt, khó có thể mài hết ngay lập tức, nhưng mỗi lần bị vô tình cự tuyệt sẽ như bị mài giũa mà rơi rụng đi chút ít.

Thư Cầm có chút mệt mỏi, yêu một người không nhất định phải có được, có khi buông tay cũng là biểu hiện bất đắc dĩ của đoạn tình cảm đơn phương này. Nếu nàng không thể đem đến cho Quý Phỉ Phỉ loại hạnh phúc như nàng ấy mong muốn, còn không bằng cứ buông tay như vậy, thành toàn cho hạnh phúc của nàng, như vậy cũng xem như là phương thức khác để yêu một người đi.

Thâm tâm Quý Phỉ Phỉ đều đặt trên người Mạt Ngôn, căn bản là không chú ý tới ngữ khí của Thư Cầm đã biến hóa, đầu cũng không thèm ngẩng lên quay về phía Thư Cầm: "Là đối tượng xem mắt mà ba ta đã an bài. Thư Cầm, ta nói lại cho ngươi nghe thêm lần nữa, cho dù không có Ngôn Ngôn, không có những đối tượng xem mắt mà ba ta an bài, ta với ngươi cũng không khả năng." Quý Phỉ Phỉ vĩnh viễn không bao giờ biết được biểu tình của Thư Cầm đứng phía sau khi nàng nói ra những lời này.

Tuyệt vọng, mất mác, tự giễu, cuối cùng cư nhiên lại là thoải mái. Lời Quý Phỉ Phỉ nói xem như hoàn toàn chặt đứt tia ảo tưởng cuối cùng còn sót lại trong lòng Thư Cầm, nguyên bản cứ tưởng Quý Phỉ Phỉ sẽ trân trọng việc nàng đã đau khổ theo đuổi nàng ấy qua nhiều năm như vậy, sẽ cho nàng một cơ hội, hoặc là ít nhất có thể nói lời cự tuyệt uyển chuyển vài phần. Nhưng Quý Phỉ Phỉ chính là Quý Phỉ Phỉ, nàng chỉ biết quan tâm đến người trong lòng nàng, mà những người khác, đối với nàng mà nói, bất quá đều là loại tồn tại có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

"Ta đã biết, về sau ta sẽ trở lại làm bằng hữu của ngươi, chúc ngươi hạnh phúc." Thư Cầm cố nén nước mắt đã sắp tràn mi, đứng từ phía sau, đối mặt với bóng lưng Quý Phỉ Phỉ nói nên lời chúc phúc của nàng, liền xoay người ra khỏi phòng, chạy vào trong xe của nàng, đóng cửa xe lại, tùy ý để mặc nước mắt tựa như chuỗi trân châu đứt dây, không tiếng động lướt qua khuôn mặt.